Trung Khuyển Nam Thần

Chương 45: Gây chuyện kỳ quái



Lúc Trương Văn Văn gõ cửa tiến vào, Tần Uyên đang ngồi trước máy vi tính xem văn bản, bằng trực giác Trương Văn Văn cảm thấy Tần Uyên tìm cô đến không phải chuyện gì tốt. Cho nên đi vào, bước chân cũng lộ ra cẩnthận, đến khi đi tới bàn làm việc, đứng lại mới cười dịu dàng hỏi: “Anhtìm em?”

Tần Uyên ngẩng đầu liếc cô một cái, ánh mắt rất nhạt, chỉ khẽ quét qualập tức quay về trên máy tính, như lơ đãng nói: “Cô có lời gì có thể tìm tôi nói, không cần đi quấy rầy phu nhân tôi, đây là lần cuối cùng.”

Mặc dù giọng nói nhẹ nhàng, nhưng Trương Văn Văn nhạy cảm bắt được nguyhiểm xen lẫn cùng cảnh cáo trong đó, trong lòng cô lộp bộp một tiếng,trên mặt cũng cứng ngắc, dù sao cô rất nhanh phục hồi tinh thần, nhếchmiệng cười cười, “Hiểu Y nói với anh cái gì sao?”

Tần Uyên ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, “Chẳng lẽ cô cảm thấy cô ấy không nên nói với tôi?”

“…”

Tần Uyên thấy cô không thể nói gì, dời ánh mắt đi, giọng nói lãnh đạm như cũ, “Nhớ kỹ lời của tôi, ra ngoài làmviệc của cô đi.”

Mặc dù Trương Văn Văn hiểu rõ ràng Tần Uyên không thích mình, nhưng hôm nay không khách khí với cô thế này cũng là lần đầu tiên.

Phẫn nộ là có, ủy khuất là có, nhưng mà hơn hết là không cam lòng, nhiều năm như thế cô một mực yên lặng ở bên cạnh anh, không có công lao cũngcó khổ lao, nhưng anh một chút cũng nhìn không thấy.

Trương Văn Văn cắn răng, mở miệng giọng nói vẫn bình tĩnh: “Tần Uyên,chúng ta biết nhau cũng sắp mười năm rồi, nhìn ở tình cảm nhiều năm nhưthế, anh cũng không nên đối xử với em như vậy?”

Tần Uyên đầu cũng không ngẩng, “Gọi cô tới đây nói mấy câu này cũng làbởi vì nhìn nhận tình cảnh nhiều năm qua, nếu không tôi đã trực tiếp đểcô đi.”

“…”

Thấy cô không có phản ứng, Tần Uyên liền nhíu nhíu mày nhìn lại, “Còn việc gì?”

Trương Văn Văn há hốc mồm, lại phát hiện mình thế nhưng một câu cũng nói không nên lời, cô nhìn anh không thoải mái, xoay người đi ra.

Đi ra khỏi phòng làm việc của Tần Uyên, cô mới thở dài, quả nhiên cô quá xem trọng mình, trừ Bạch Hiểu Y, anh sẽ không thương tiếc người phụ nữkhác nửa phần, cho dù là cô yên lặng ở bên cạnh anh nhiều năm như thế.

Bạch Hiểu Y sau khi đi tới công ty, tình cảnh cái loại nhào lên hỏi lung tung này kia, quậy đến đau đầu cũng không xuất hiện. Mọi người ngượclại đều an an tĩnh tĩnh ngồi ở chỗ mình, nhìn giống như là đang chăm chỉ làm việc. Dù sao nhìn kỹ lại, Bạch Hiểu Y vẫn có thể thấy các cô ấy rục rịch ánh mắt.

Cô thở dài, khẽ dựa lên quầy, “Được, bây giờ tiếp nhận câu hỏi các cô đưa ra, cả đám đến đi.”

Quả nhiên vừa dứt lời, bạn học tiểu Hạ lập tức tích cực giơ tay lên,Bạch Hiểu Y nháy mắt ra hiệu, bạn học tiểu Hạ cấp bách không thể chờhỏi: “Lão bản, ngươi thực cùng ông xã tôi… À, không phải là, là Tầntiên sinh, các ngươi thực ở cùng một chỗ?”

Bạch Hiểu Y gật đầu, “Đúng.”

Vừa dứt lời, Tiểu Văn bên cạnh lập tức giơ tay, Bạch Hiểu Y hất hất cằm, Tiểu Văn nhân tiện nói: “Hai người cùng một chỗ đã bao lâu, sao trướcđây không nghe cô nhắc qua?”

”Chúng ta cùng một chỗ cũng chưa lâu, hiện cho các ngươi biết cũng không muộn.”

Tiểu Lâm liên tục không nói gì lập tức giơ tay: “Lão bản, các ngươi làm sao biết nhau?”

”À… Chúng ta… Từ nhỏ đã biết, chúng ta là hàng xóm.”

Lời này làm mọi ngườikinh hãi, Tiểu Lâm vuốt con mắt lại nói: “Lúc trước chúng ta bàn tán Tần tiên sinh, sao cô không nói?”

Bạch Hiểu Y buông tay ra, “Bởi vì không có gì đáng nói, từ nhỏ tôi đãbiết anh ấy với chuyện các người bàn tán anh ấy cũng không có quan hệtrực tiếp, không phải sao?”

“…”

“…”

“…”

Bạch Hiểu Y nhìn nhìn mấy người, “Không hỏi?”

”Cái kia…” Tiểu Hạ thấy cô phải đi, lập tức lại bổ sung một câu, “Lúccùng Tần tiên sinh có phải hết sức sảng khoái hay không a?”

“…”

Tiểu Văn lườm cô ấy một cái, vẻ mặt khinh bỉ, “Cô có cần phải bỉ ổi như thế không?”

Tiểu Hạ sờ sờ mũi, cẩn thận nhìn thoáng qua Bạch Hiểu Y, thầm nói: “Tôichỉ là… tò mò thôi!” Lại ngước đôi mắt trông mong nhìn Bạch Hiểu Y,“Lão bản… sảng khoái hay là khó chịu a?”

Bạch Hiểu Y hít sâu một hơi, nhếch miệng cười một tiếng, “Sảng khoái chết!”

Đi vào phòng làm việc đóng cửa lại, tiếng tiểu Hạ kêu rên lập tức truyền vào, “A a a, tôi thất tình a, rất thống khổ a! Không muốn làm việc a!”

Bạch Hiểu Y bất đắc dĩ lắc lắc đầu, xem ra cô với Tần Uyên, ngườithất tình nhân cũng không ít.

Mấy người Tiểu Hạ này mặc dù có lúc rơi hết tiết tháo, nhưng cũng hiểuđược đúng mực, tự sướng với thực tế cũng đều phân biệt rất rõ ràng, chonên khi Bạch Hiểu Y công bố chuyện mình và Tần Uyên rồi, các cô ấy cũngkhông ở trước mặt cô bàn tán về anh nữa.

Ừ, ngày tháng cứ như vậy không có biến động lớn trôi qua.

Tần Uyên bắt đầu xã giao nhiều hơn, trước kia lúc nào cũng đúng giờ vềnhà, vài ngày nay đều phải lăn qua lăn lại đến gần mười giờ mới về, hơnnữa mỗi lần trở về toàn thân mồ hôi, người không biết còn tưởng rằng anh làm việc khổ cực. Bạch Hiểu Y cũng hỏi, anh chỉ nói là cùng vài đối tác chơi bóng, Bạch Hiểu Y cũng không hoài nghi gì, cũng không tra hỏi anh. Hiện giờ cô cũng hiểu, hai người ở cùng, cần phải chừa chút không giancho nhau mới tốt.

Hôm nay cô ở trong phòng làm việc đánh đơn đặt hàng, nhận được điệnthoại của Dương Tĩnh, Dương Tĩnh bảo cô xuống theo cô ấy đi một chỗ nửangày.

Dương Tĩnh nói rất nghiêm túc, Bạch Hiểu Y phỏng đoán cô ấy tìm mìnhphân nửa là có chuyện quan trọng, cũng không nghĩ nhiều liền đáp ứng.

Buổi trưa mới vừa cơm nước xong Dương Tĩnh lái xe tới đón cô, lúc trongđiện thoại cô cũng không hỏi kỹ, bây giờ lên xe cô liền hỏi: “Chúng tađi chỗ nào?”

Dương Tĩnh ho khụ một tiếng nói: “Cái kia… Gần đây có tổ kịch quay phim ở Hoài thị, cậu biết không?”

Bạch Hiểu Y ngẩn người, “Cho nên?”

”Ách… Tớ có người bạn là ở tổ kịch, gần đây họ đang tìm diễn viên quần chúng, tớ nghĩ dù sao cũng là bạn bè, giúp đỡ cô ấy cũng không có gì,cho nên dẫn cậu cùng tớ chạy cờ.”

“…” Bạch Hiểu Y nuốt nước miếng, “Đóng phim a? Nhưng tớ hoàn toànkhông có kinh nghiệm!” Dương Tĩnh còn tốt, đại học là học viện nghệthuật, mặc dù không phải là biểu diễn chuyên nghiệp, nhưng cũng mưa dầmthấm đất, nhưng là đại học cô học cùng với biểu diễn bắn đại bác cũngkhông tới a.

”Ai da bà cô ở, đã nói đi chạy cờ, biết diễn ai còn đi chạy cờ a?”

Bạch Hiểu Y cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy cô ấy nói cũng rất có đạo lý, lập tức không hoài nghi chuyện khác.

Tổ kịch ở ngoại ô thành phố Hoài dưới chân núi Kỳ Dương, khu vực diễn ởbên trong, bên ngoài có vài người bảo vệ, hẳn là tổ kịch này bao toàn bộ khu vực, người linh tinh không thể vào.

Phía bên ngoài lúc này, trừ vài người bảo vệ còn có một phụ nữ ba mươituổi, nhìn thấy hai người đến lập tức tiến lên phía trước nói: “Cácngười rốt cuộc đã tới.” Nói xong, cô ấy cười dịu dàng nhìn sang BạchHiểu Y, “Cô chính là Bạch Hiểu Y à?”

Bạch Hiểu Y phỏng đoán người này là bạn tốt của Dương Tĩnh, lập tức đưatay ra bắt. Dù sao cô cũng cảm thấy có chút kỳ quái, cô và Dương Tĩnhbiết nhau nhiều năm như vậy, rất nhiều bạn tốt của Dương Tĩnh cô cũngbiết, nhưng chưa từng gặp người này.

Dù sao cô cũng không nhiều nghĩ, mấy người chào hỏi lẫn nhau rồi theo cô ấy tiến vào, hai người đi trước đổi đồ hóa trang rồi đến phòng hóatrang, đồ hóa trang là cổ trang, một thân váy dài vải thô bằng sợi tổnghợp, thời tiết này mặc lên người quả thực chịu bao nhiêu khổ, hoá trangxong đi ra, Bạch Hiểu Y đã ra một thân mồ hôi.

Cô vừa lau mồ hôi vừa hỏi Dương Tĩnh: “Chúng ta dìễn cái gì a?”

Dương Tĩnh tròng mắt chuyển chuyển, “Ách… thiếu nữ bị yêu quái ép buộc.”

”Yêu quái?” Bạch Hiểu Y kinh ngạc, “Đây là kịch huyền huyễn a?”

”Cũng coi như vậy!”

”Vậy không có kịch bản gì a?”

Dương Tĩnh lắc lắc đầu, “Không có.”

“…” Bạch Hiểu Y vẻ mặt ngạc nhiên, “Không có thì chúng ta diễn như thế nào?”

”Ai nha chính là tùy tiện diễn, diễn viên quần chúng, làm dáng một chút thì tốt rồi, còn muốn kịch bản cái gì?”

”Ách…” Bạch Hiểu Y gật gật đầu, không biết thế nào, cô cảm thấy tổkịch này có chút kỳ quái, nhưng cụ thể là kỳ quái ở đâu cô lại không nói ra được.

Mặc dù không có kịch bản, nhưng Dương Tĩnh chỉ đơn giản nói cho cô mộtchuyện xưa. Đại khái chính là một chuyện cũ rích anh hùng cứu mỹ nhân,các cô một đám tiểu cô nương bị yêu quái bắt, mắt thấy lập tức sẽ bị rửa sạch sẽ ăn thịt, lúc nguy cấp nhất lại có một đại hiệp lao xuống cứucác cô.

Nghe Dương Tĩnh nói như thế, Bạch Hiểu Y coi như là có đầu mối, nhưngcô rất nhanh liền phát hiện vấn đề mấu chốt, “Nhưng đám chúng ta giốngnhư không có nữ chính?”

Bạch Hiểu Y vừa mới đánh giá qua, xung quanh tụ tập toàn bộ đều là mộtđám diễn viên quần chúng, căn bản không có nữ chính. Vừa rồi Dương Tĩnhcũng nói, đại hiệp kia là nam chính, theo lý mà nói, anh hùng cứu mỹnhân, khẳng định là cứu nữ chính, nếu như chỉ cứu một tiểu nhân vậtkhông có gì, làm sao có số lượng lớn như thế?

”Cái kia…” vấn đề này Dương Tĩnh cũng không trả lời được, “Ai nha bất kể thế nào, đi theo diễn là được.”

Bạch Hiểu Y đột nhiên có dự cảm không tốt lắm, cô sẽ không phải là tham gia cái loại kịch cẩu huyết ngốc nghếch đi?

Lúc cô nghĩ ngợi lung tung đạo diễn đã bắt đầu chỉ huy từng diễn viênvào vị trí, Bạch Hiểu Y vội vàng thu hồi suy nghĩ đi theo Dương Tĩnh lẫn vào một đống diễn viên quần chúng.

Vài người mang đầu động vật giả làm yêu quái bắt thiếu nữ trong thôndưới chân núi, yêu quái một đường xô đẩy thiếu nữ đi lên sơn động, cácthiếu nữ lo lắng bị yêu quái ăn, một đường đều khóc sướt mướt.

Vì hiệu quả giống như thật, lẫn giữa đoàn diễn Bạch Hiểu Y giả vờ khóc vài tiếng.

Mấy người còn chưa bị yêu quái mang đến sơn động, yêu quái đầu lĩnh Đạivương từ trong sơn động phi thân ra đứng ở cửa động cách đó không xa,trên một tảng đá lớn, nhìn đám thiếu nữ khóc lóc cười rộ lên.

”Ha ha ha, hôm nay hàng hóa rất tốt a, đều là một đám tiểu nha đầu nhưnước trong veo, mau dẫn vào tắm rửa sạch để bản vương hưởng dụng!”

À, người diễn viên này đóng kịch, công lực không tệ, một lần đã vượt qua.

Các tiểu cô nương bị bắt tới vừa nghe lời này, có ngườ bị hù dọa ngãxuống đất, có người bắt đầu gào khóc, có người thậm chí trực tiếp téxỉu.

Còn Bạch Hiểu Y đang xem Dương Tĩnh diễn như thế nào cô liền theo nhưthế, giờ phút này thấy cô ấy bưng mặt khóc đến tê tâm liệt phế, cô đương nhiên cũng bưng mặt theo. Nhưng mà cô lại khóc không ra cảm giác tê tâm liệt phế như Dương Tĩnh, vì không lộ vẻ quá đột ngột, cô chỉ nức nở vài tiếng.

Lúc Đại vương đắc ý hả hê hăng hái, một tiểu lâu la lại đột nhiên kêumột tiếng: “Không xong rồi, Đại vương, chiến thần ngân giáp đến.”

Bạch Hiểu Y vừa nghe đến “chiến thần ngân giáp “ mấy chữ này, thiếu chút nữa không kìm được bật cười, cũng may cô che mặt, không có làm cho mọingười thấy vẻ mặt cô biến hóa.

Tiểu lâu la mới vừa nói xong, nữ tử xung quanh bắt đầu kinh hô lên, “A, là ngân giáp chiến thần, thật sự là người!”

”Trời ơi, ngân giáp chiến thần đến!”

”A a a, ngân giáp chiến thần thật là đẹp trai a!”

Bạch Hiểu Y đã vô lực châm chọc, vừa rồi còn khóc giống cha mẹ đều chết, này một lát lại hoàn toàn không quan tâm ngó ngàng chỉ biết háo sắc,quả nhiên kịch não tàn, không logic.

Cô bỏ hai tay che mặt ra, cũng muốn nhìn một chút xem ngân giáp chiếnthần là cái quỷ gì, nhưng khi cô nhìn thấy người được các thiếu nữ kêulà thật là đẹp trai, thật là đẹp trai, thiếu chút nữa nhịn không đượccười phun ra.

Đương nhiên, làm anh hùng, ngân giáp chiến thần xuất hiện cũng thật đúng là cưỡi gió.

Anh treo ngược người, tự trên trời từ từ bay xuống, trên người một thântoàn bộ là khôi giáp trắng bạc, uy nghiêm hiển hách, khí thế khiếpngười, đương nhiên, chỉ nhìn một thân trang phục và đạo cụ, xác thực rất có anh hùng khí khái trong kịch võ hiệp.

Nhưng mà, trong kịch não tàn lại có một chút ngoài dự đoán…

Ví dụ như, một thân khôi giáp, khí thế hùng hồn, vốn nên là chiến thầnanh hùng đại khí lẫm liệt, nhưng mà trên hai chân còn buộc một đống lớnbóng bay đủ mọi màu sắc??

Nếu như chỉ riêng mặc khôi giáp từ trên không từ từ bay xuống, dángngười nhất định là rất tuấn tú, rất có hình tượng, hơn nữa hậu kỳ xử lýmột chút, hoàn toàn có thể làm cho người ta thấy thiên thần hạ phàm kinh diễm, nhưng mà thế này…

Vì sao trên hai chân phải treo một đống bóng bay bay phấp phới đây?

Nhìn qua thực rất kỳ quái được không?

Vài phút xuất hiện diễn thế được không?

Kỳ ba (kì dị quái gở) như thế đủ cho ánh mắt người ta phân liệt, công chúng xem diễn, nhất định sẽ bị sặc chết mất?!

Biên kịch đầu óc bị chó ăn sao? Vì sao để một đại anh hùng từ trên trời giáng xuống có tạo hình thanh kỳ như thế?!

Bạch Hiểu Y nước miếng thật mạnh, làm cho tâm tình mình bình phục mộtchút, nhỏ giọng hỏi Dương Tĩnh: “Cái kia… Tại sao phải cho nam chínhtrên đùi buộc một đống bóng bay a, là muốn lúc hậu kỳ làm hiệu ứng đặcbiệt sao?”

Dương Tĩnh chép chép miệng, “Làm hiệu ứng đặc biệt gì đó, đó chính là không cần đặc hiệu đặc hiệu!”

“…” Bạch Hiểu Y đối với giải thích của Dương Tĩnh càng nghi hoặc,“Không phải đặc hiệu, nam chính kia buộc bóng bay ở trên chân làm gì?Làm phong hỏa luân hay là làm cân đẩu vân?”

Dương Tĩnh nhìn trời, “Bà cô chẳng lẽ không nhìn ra dưới chân nam chủ giẫm mây bảy sắc sao?”

”!!!!!!!” Choáng… hóa ra mây bảy sắc thế này? Một đống bóng bay đủ mọi màu sắc?

Bạch Hiểu Y đã vô lực châm chọc.

Lúc cô và Dương Tĩnh nói thầm, ngân giáp chiến thần kia đã chậm rãigiáng xuống mặt đất, có nhân viên công tác lập tức đi tới tháo bóng baytrên đùi anh. Không còn một đống bóng bay đủ mọi màu sắc huênh hoang ởtrên chân, ngân giáp chiến thần này nhìn lập tức liền bình thường hơnrất nhiều.

”Ngân giáp chiến thần, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, đừngtới chỗ ta bên này, xen vào việc của người khác!” Nói chuyện là Đạivương.

Anh hùng đều hết sức cao lãnh, có thể động thủ tuyệt đối không dùng tàihùng biện, cho nên ngân giáp chiến thần không nói hai lời, trực tiếp rút kiếm ra lao tới, động tác tươi đẹp, khí thế uy vũ, động tác rút kiếmnày cũng khiến vài thiếu nữ liên tục than thở.

Mặc dù ngân giáp chiến thần mang theo cáimũ an toàn cơ hồ che toàn bộkhuôn mặt, nhưng Bạch Hiểu Y nhìn thân ảnh cao lớn kia cảm thấy có chútquen mắt.

Dù sao cô cũng không dám xác định, bởi vì cô cảm thấy Tần Uyên không thể nào xuất hiện ở loại địa phương này.

Đại vương có lẽ thấy ngân giáp chiến thần không phải dễ dàng thuyết phục liền từ bỏ ý đồ, lập tức liền cũng rút kiếm ra, mang theo một đám lâula đánh với anh.

Mặc dù tổ kịch này có rất nhiều chi tiết không được cân nhắc, nhất lànam chủ vừa mới xuất hiện tạo hình quá kỳ ba, dù sao bọn họ đánh diễnvẫn rất thật.

Hơn nữa nhìn ra được, ngân giáp chiến thần này cùng với Đại vương, tínhcả thủ hạ một đám lâu la đều không phải là khoa chân múa tay, mà thật sự có công phu.

Ngươi một quyền ta một cước, căn bản không giống như tập luyện, mà làthật sự đọ sức, mặc dù Bạch Hiểu Y cảm thấy kịch này quả thực nhiều điểm nhạt nhẽo không khen nổi, nhưng không thể không nói, đoạn đánh nhau này diễn quả thực đặc sắc. Lúc xem, trong lòng cô cũng treo lên, lo lắngnếu ngân giáp chiến thần cũng bị quật ngã thì phải làm thế nào.

Cũng may, ngân giáp chiến thần công phu không tệ, mặc dù phí thêm chútsức, nhưng cuối cùng vẫn quật ngã đám yêu quái xuống mặt đất. Bạch Hiểu Y và mọi người nhìn mấy người kia đánh nhau đã ngây người, lúc ngân giápchiến thần toàn thắng, mọi người không hẹn đều cùng vỗ tay.

Bạch Hiểu Y vốn cũng chuẩn bị vỗ tay, nhưng nhìn cách đó không xa kiamột người toàn thân ngân giáp, uy phong lẫm liệt, cô lại càng phát ranghi hoặc.

Người này, thấy thật giống Tần Uyên a!

Ngân giáp chiến thần giải quyết xong yêu quái, làm một động tác xinh đẹp thu kiếm vào vỏ, mới sải bước đi đến chỗ bọn họ. Có lẽ muốn chứng thứcsuy đoán, ánh mắt Bạch Hiểu Y liên tục gắt gao chăm chú lên mặt anh,không chú ý lúc anh đi tới cả đoàn diễn đã yên lặng lui ra.

Cho đến khi người kia đến gần, Bạch Hiểu Y mới từ nửa gương mặt lộ ra kia xác định, anh chính là Tần Uyên…

Nhìn thấy anh xuất hiện tại đây, Bạch Hiểu Y có bao nhiêu khiếp sợ, côtheo bản năng nhìn Dương Tĩnh bên cạnh, nhưng Dương Tĩnh cũng đã lui raxa, thấy cô nhìn đến, còn cho cô cái nắm tay ra dấu.

“…” Tình huống gì?

Lúc Tần Uyên đi đến trước mặt cô, Bạch Hiểu Y đã ý thức được không thích hợp, cô ngơ ngác nhìn người trước mặt, hy vọng anh có thể cho cô mộtlời giải thích.

Tần Uyên trước mặt lại hất chiến bào, co một gối quỳ xuống trước mặt cô, từ trong lòng lấy ra một chiếc nhẫn đưa tới. Bởi vì vừa mới đánh nhaumột phen, tiếng anh nói có một chút biến điệu, “Em đã nói, em muốn mộtanh hùng cái thế đạp mây bảy sắc đến cưới em.”

Lúc anh móc ra chiếc nhẫn đưa tới, Bạch Hiểu Y đã cả kinh che miệng, nghe anh nói câu này, cô mới xem như triệt để kịp phản ứng.

anh hùng cái thế, đám mây bảy sắc…

Vậy hẳn là lúc cô mới học lớp tám, đến nhà Tần Uyên dùng máy tính của anh xen một bộ phim – – Tây du đại thoại.

Hình ảnh hết sức đẹp, tình tiết cũng rất tuyệt, bên trong còn có thậtnhiều lời kịch kinh điển, nhất là câu kia “Ý trung nhân của ta là mộtanh hùng cái thế, có một ngày anh ấy sẽ đạp mây bảy sắc đến cưới ta.”

Cô mười bốn, mười lăm tuổi vẫn ôm trong lòng tâm tư thiếu nữ, đươngnhiên cũng ước mơ ý trung nhân của mình có thể là một vị anh hùng cáithế.

Cô nhớ rất rõ ràng, khi đó cô nằm ở trên giường Tần Uyên, như si như say nhắc: “Em cũng thật hy vọng ý trung nhân của em có thể là một anh hùngcái thế, có một ngày anh ấy sẽ giẫm đám mây bảy sắc bay xuống trước mặtem.” Nhắc tới xong rồi lại mong đợi nhìn Tần Uyên, “Anh sẽ trở thành anh hùng cái thế của em sao?”

Cô còn nhớ khi đó Tần Uyên căn bản không để ý đến cô.

Đó là thời kỳ thiếu nữ ảo tưởng duy mỹ, mặc dù về sau trưởng thành đãhiểu, kiếp này ở đâu có nhiều anh hùng cái thế như vậy, càng đừng nóicái gì đám mây bảy sắc. Dù vậy, ước mơ khi đó cùng với mong đợi cô vẫncòn nhớ.

Hóa ra anh đều nghe được…

Cô đột nhiên nhớ lại lần đó ở khu vui chơi”YloveY”, anh nói với cô, “Em muốn gì anh cũng sẽ cho em.”

Bất kể là biến thành sao trên trời, bất kể là muốn một khu vui chơi, bất kể là ảo tưởng người yêu không thực tế, anh cũng sẽ cho cô.

Dùng phương thức trực tiếp nhất, nhưng lại ngốc nhất.

Bạch Hiểu Y sững sờ nhìn người đang quỳ trước mắt, một thân ngân giáp uy phong lẫm liệt, từ trên trời giáng xuống, bước qua tầng tầng trở ngạiđi đến trước mặt cô, anh khiến người ta ngước nhìn lên, mà giờ khắc nàylại quỳ gối trước mặt cô, hy vọng cô có thể đáp ứng anh làm anh hùng cái thế của cô.

Hóa ra hết thảy đều là anh thiết kế cầu hôn cô, mặc dù không đủ lãngmạn, không đủ duy mỹ, hơn nữa quá mức kỳ ba, quá nhiều sai sót, nhưngnhìn ra được anh dùng hết tâm tư, cho dù kết quả thật sự là thanh kỳkhiến người ta không chịu nổi.

Nhưng không thể không nói, một khắc cuối cùng lúc vạch trần đáp án, cô khiếp sợ, cũng cảm động.

Trời nóng như vậy, cô chỉ mặc một cái váy đơn bạc cũng cảm thấy nóng đến không được, nhưng mà anh lại trong ba tầng ngoài ba tầng, còn phủ khôigiáp thật dầy, vừa rồi còn đánh nhau kịch liệt, như thế anh cũng thậtkhó khăn đi?

Cô đột nhiên nghĩ đến những ngày này anh đi sớm về trễ, mỗi ngày trở vềđều nhiều mồ hôi như vậy, mệt mỏi như vậy, chắc cũng là vì ở đây tậpluyện. Mặc dù màn diễn này quá nhiều sai sót nhưng vẫn có rất nhiều chỗhay, như động tác và lời kịch đều hết sức thông thuận, nghĩ đến lúc tậpluyện hẳn cũng thật cực khổ.

Cô thật lâu không trả lời, Tần Uyên lại không vội, hai mắt lộ ở ngoàikhôi giáp không có thất lạc cũng không có thất bại, thậm chí chớp độngrạng rỡ, phát sáng tự tin.

”Coi như em không đáp ứng cũng không có vấn đề gì, anh đã nói anh rất có tính nhẫn nại, cách này không được, anh còn cách khác, anh sẽ thỉnh cầu đến khi em đồng ý.”

Nghe thấy anh nói, cô thật sự không biết nên khóc hay cười, nhưng cô vẫn nghe theo ý nguyện của mình, đưa tay ra với anh, hai mắt anh sáng ngời, không chút nghĩ ngợi, vội vàng đeo chiếc nhẫn vào ngón tay áp út củacô.

Thước tấc là căn cứ theo ngón tay cô, vừa vặn thích hợp.

Bạch Hiểu Y giúp anh lấy mũ giáp xuống, mặc dù trên đầu không dán tóc,nhưng đầu tóc anh đã hoàn toàn bị mồ hôi thấm ướt, mồ hôi không ngừngtheo gương mặt trượt xuống, ngân giáp chiến thần vừa mới anh tuấn tiêusái, uy phong bát diện hoàn toàn không còn ở đây, bộ dáng mồ hôi chảyròng ròng tỏ ra chật vật khác thường.

Bạch Hiểu Y dùng tay áo giúp anh lau mồ hôi trán, ôn nhu hỏi: “Nóng sao?”

Anh vẫn giữ tư thế quỳ gối xuống, không trả lời, trực tiếp đưa hai tay xiết lấy eo cô, ôm cô thật chặt.

Người chung quanh bắt đầu vỗ tay hoan hô. Trước mặt nhiều người như vậyBạch Hiểu Y bị anh ôm, lại tuyệt không cảm thấy không tự nhiên, ngượclại nhẹ nhàng ôm lấy đầu anh, dùng tay áo giúp anh lau sạch đầu tóc ướtđến không thể ướt hơn.

Hai người này không coi ai ra gì ôm nhau trong chốc lát mới đi thay quần áo, tháo trang sức, sau đó đi ra cửa, Bạch Hiểu Y tạm biệt Dương Tĩnh.

”Thật sự xin lỗi a, bởi vì vị kia nhà cậu kính nhờ từ trước, cho nên không dám nói cho cậu biết.”

Bạch Hiểu Y đương nhiên không trách cô ấy, “Được rồi được rồi, cũng không trách cậu!”

Dương Tĩnh thoải mái cười một tiếng, lại kéo tay cô nắm chặt, “Nói thật, trước kia tớ cũng không có nhiều hảo cảm với cái vị ca ca cạnh nhà cậukia. Dù sao bây giờ đã phát hiện anh ấy thật rất để bụng cậu, cậu chọncũng không sai. Bất kể thế nào, tớ hy vọng cậu hạnh phúc.”

Bạch Hiểu Y nắm chặt tay cô ấy, cười nói: “Chúng ta đều sẽ hạnh phúc.”

”Tốt lắm, nhanh lên xe đi, đừng để vị kia chờ lâu, anh ấy vì cậu vất vảnhư thế, cậu phải hảo hảo khen thưởng mới được, à, dùng thân thể khenthưởng!”

Bạch Hiểu Y đánh cô một cái, sẵng giọng: “Tiểu nha đầu, càng ngày càng không đứng đắn.”

Hai người vẫy tay từ biệt rồi Bạch Hiểu Y liền lên xe Tần Uyên, nghiêngđầu nhìn người một cái, thấy anh tâm tình rất tốt, chân mày khóe mắt đều mang theo vui vẻ.

”Tần tiên sinh, chúng ta đang đi chỗ nào?”

Người nào đó vẻ mặt đương nhiên, “Đi lĩnh giấy hôn thú.”

Bạch Hiểu Y bất đắc dĩ gật đầu, “Được được được, đời này em lại bị anh bao lấy.”

”Lời này không đúng.”

”Không đúng chỗ nào?”

”Hẳn là đời đời kiếp kiếp đều sẽ bị anh bao lấy.”

Bạch Hiểu Y liếc mắt, mặc kệ anh.

Hai người về nhà cầm hộ khẩu đến thẳng cục Dân chính lĩnh giấy hôn thúcực kỳ thuận lợi, cầm chứng nhận rồi, Tần Uyên không chút khách khí thuhai quyển sổ đỏ. Bạch Hiểu Y thấy anh cũng không thèm liếc mắt nhìn cô,bộ dáng che giấu quả thực có bao nhiêu ngây thơ.

Lên xe Bạch Hiểu Y bất mãn trừng mắt liếc anh một cái, “Tần Uyên anh có biết đôi khi anh rất cần ăn đòn hay không?”

Tần Uyên tâm tình phi thường không tệ, sau khi nghe xong cũng không tứcgiận, còn nhíu mày đáp: “Tần phu nhân, có phải em nên đổi giọng haykhông?”

“…”

”Gọi một tiếng nghe thử?”

Bạch Hiểu Y trừng mắt liếc anh một cái, cố làm ra vẻ không hiểu, “Gọi gì?”

Người nào đó ánh mắt nguy hiểm híp híp, “Em cảm thấy thế nào?”

Ách…

Bạch Hiểu Y vội vàng ho khụ một tiếng, “Ông xã.”

Người nào đó khóe miệng lập tức cong cong, “em thật biết điều a bà xã…”

Bạch Hiểu Y bị anh chọc cho bật cười, mắt thấy anh khởi động xe chuẩn bị rời đi liền hỏi: “Anh định đi chỗ nào?”

Người nào đó trả lời đương nhiên, “Đã lĩnh giấy hôn thú, đương nhiên là về nhà sinh hài tử.”

“…” Thật sự là không biết xấu hổ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.