Sống Kiếp Nữ Phụ

Chương 19: Hôn ước



– Thưa ba, có việc gì ạ?

– Tiểu Tuyết, sao con lại làm vậy? – Diệp Thạc nhíu mày hỏi, bộ dáng nghiêm túc, con gái ông thế nào ông hiểu rõ, nó vốn là đứa thông minh, chững chạc, là niềm kiêu hãnh suốt đời ông nhưng có một điều ông không hiểu tại sao nó lại cố ý bày ra bộ dáng lẳng lơ đó tự bôi xấu mình? Trước đây nó chỉ tung tin đồn ông cũng mắt nhắm mắt mở cho qua nhưng lần này tại tiệc sinh nhật của Lãnh gia chủ nó còn … Ai…Nghĩ đến đây Diệp Thạc thở dài trong lòng.

– Ba à, việc này cũng chẳng có gì. Con gái ba xinh đẹp tuyệt mỹ, tài năng xuất chúng, gia thế hiển hách nếu tính cách tốt thì người ta đến hỏi cưới nát cửa mất, con đây là không muốn gây rắc rối cho gia tộc mình.

– Con… Ta đang nghiêm túc. – Diệp Thạc thật không chịu nổi đứa con gái này.

– Vâng. Con cũng không đùa. Hơn nữa việc này ba cũng góp công thổi lửa nha. Con chỉ tung tin đồn làm người ta nửa tin nửa ngờ, ba lại đưa cho con bốn hộ vệ mỹ nam luôn kề kề bên cạnh khiến người ta không muốn tin cũng phải tin. – Diệp Tư Tuyết nhún vai làm bộ ‘lực bất tòng tâm’, hướng tới ba mình ánh mắt ‘chúng ta là đồng minh’.

– Ta là dựa vào năng lực của họ, vì an toàn cho con.

– Nhưng người ta có thấy năng lực của họ đâu, hơn nữa cái vẻ ngoài yêu nghiệt kia ai tin là hộ vệ, nói tình nhân còn dễ tiếp nhận hơn.

– Con… Thôi con muốn làm gì thì làm. Chúng ta đi gặp Lãnh gia chủ bàn hôn ước của con với Lãnh Ngạo. – Diệp Thạc lắc đầu, đứa con gái này, ông nói không lại nó, ‘Người làm cha như ông thật thất bại mà’.

Nếu Diệp Tư Tuyết biết được suy nghĩ lúc này của ba mình, chắc chắn sẽ ôm lấy ông an ủi ‘ Cha không thất bại đâu, là do con quá thành công mà thôi’. (tg: Ặc, đây là an ủi sao???).

— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —–

Trong thư phòng của Lãnh Hạo, gia chủ Lãnh gia.

– Hạo, sinh nhật vui vẻ. Bao năm rồi vẫn phong độ như ngày nào nhỉ? – Diệp Thạc vỗ vai Lãnh Hạo nói.

– Hazz… Cũng đã già cả rồi. Bây giờ là thời đại của bọn trẻ. Người già như chúng ta chỉ cần ngồi chơi xơi nước thôi. – Lãnh Hạo lắc đầu cười, họ là bạn thân thời còn trẻ, cũng là những nhân vật làm mưa làm gió một thời.

– Phải. Lãnh Ngạo đúng là tuổi trẻ tài cao, hổ phụ sinh hổ tử, ông thật có phúc đấy. – Diệp Thạc ông đây là thực thưởng thức đứa trẻ này, nếu nó là con rể ông thì không thể tốt hơn.

– Đâu có, đâu có. Tôi thấy Tiểu Tuyết nhà ông mới thật sự có tài, còn nhỏ như vậy đã thay ông tiếp nhận Diệp Lạc, tôi đây rất thích con bé. – Lãnh Hạo tung hành thương trường bao nhiêu năm sao lại không nhìn ra Diệp Tư Tuyết cố ý diễn như vậy trong tiệc sinh nhật của ông chứ. Về tài năng, ông rất thưởng thức, một màn đối phó với Phùng Khải kia cũng phải khiến ông vỗ tay khen ngợi, có điều cô bé có vẻ không thích hôn ước này nhỉ? Không được, con dâu này ông phải có, nếu một ngày con bé bọc lộ chính mình thì không biết có bao nhiêu người đàn ông theo đuổi, khi đó chẳng phải con trai ông khổ rồi sao. Hôn ước này phải thực hiện càng nhanh càng tốt.

Trong lúc đó, Diệp Tư Tuyết lại bày dáng vẻ háo sắc nhìn Lăng Ngạo, đồng thời cũng âm thầm đánh giá hắn một phen.

Hắn có mái tóc xanh dương, đôi con ngươi xanh đen cuốn hút, ngũ quan dùng từ ‘mỹ’ cũng không thể hình dung hết vẻ ngoài của hắn. Cả người toát ra sự ngông cuồng cao ngạo bẩm sinh khiến người ta tự giác phục tùng.

Hắn là người bá đạo, thứ gì hắn muốn thì sẽ cứng rắn tìm mọi cách giữ bên mình, bất chấp thủ đoạn, khi rơi vào tay người khác hắn sẵn sàng phá hủy nó. Phương châm làm việc của tên này đi đôi với câu ‘thà ngọc vỡ còn hơn ngói lành’. Nghĩ đến đây, cô không khỏi cảm thán ‘Nam chính toàn một lũ biến thái’.

Một điểm nổi bật ở con người Lãnh Ngạo là cực kì coi trọng bạn bè. Với một con người đầy chiếm hữu như hắn mà lại có thể chia sẻ mọi thứ cho bạn mình đủ biết tình bạn của họ thân thiết đến mức nào. Thậm chí cô còn không biết trong truyện, hắn chấp nhận chia sẻ nữ chính với ba tên còn lại là do đặt tình cảm bạn bè lên trên hay là do yêu nữ chính mà chấp nhận chung vợ với kẻ khác. Đây là một câu hỏi nan giải đây, nếu có cơ hội cô chắc chắn sẽ hỏi hắn. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, có được đặc quyền này thì cũng chỉ có bảy tên bạn chí cốt mà thôi.

Trước ánh mắt sói đói của Diệp Tư Tuyết, Lãnh Ngạo vẫn không có bất kì biểu hiện chán ghét, khinh bỉ nào, điều này làm cô có dự cảm không lành.

– Lúc trước chúng ta có định hôn ước cho hai đứa, nay tụi con lớn rồi nên tự quyết định, chúng ta không ép buộc, vậy hai đứa có đồng ý hôn ước này không? – Diệp Thạc bấy giờ lên tiếng, con gái ông làm trò như vậy nếu người ta không chấp nhận thì cũng thôi vậy.

Trong nguyên tác, đáng rẽ ra Diệp Tư Tuyết phải gật đầu như giã tỏi, một bộ dáng như hận không thể gả cho hắn ngay nhưng cô không làm vậy, chỉ cố bày ra khuôn mặt khiến hắn chán ghét thôi. Cô phải chờ hắn trả lời trước, nhỡ đâu như tên Dụ Thiên Minh kia thì nguy, ít ra còn cứu vãn được. Dù trường hợp này cũng không có khả năng lắm, nhưng ‘không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn’.

– Bác trai, chuyện này con đồng ý. – Lãnh Ngạo không nhanh không chậm nói, ánh mắt hứng thú không bỏ sót bất kì biểu cảm nào trên mặt Diệp Tư Tuyết.

Nghe vậy, cô hơi ngẩn người, quả nhiên như cô đoán mà, cái khả năng hy hữu kia đã xảy ra rồi còn đâu. Chẳng phải hắn ước gì không có hôn ước này sao? Nghe ba cô nói như vậy lẽ ra nên từ chối mới đúng. Cô đã làm theo kịch bản rồi mà, không đúng chỗ nào sao? Rốt cuộc là sai ở đâu vậy.

Nếu Diệp Tư Tuyết biết Lãnh Ngạo chỉ vừa mới thay đổi ý định sau khi chứng kiến cảnh thân mật giữa cô và bốn người bạn thân của hắn vì tò mò không biết sẽ có cảm giác thế nào đây. Thật ra trước đó người như Lãnh Ngạo chắc chắn sẽ không bao giờ đồng ý hôn ước do người khác sắp đặt. Đồ hắn muốn sẽ đoạt bằng mọi giá nhưng thứ hắn không muốn đừng hòng bắt hắn nhận. Vậy nên cách làm của Diệp Tư Tuyết rất đúng chỉ tiếc cô chọn nhầm bạn diễn rồi.

– Vậy thì tốt. Vậy thì tốt. – Diệp Thạc tươi cười nói.

– Diệp Thạc, sao bọn trẻ có thể không đồng ý chứ. Thôi đến giờ rồi, tôi và Ngạo phải đi tiếp khách, ông cứ tự nhiên. – Nói rồi Lãnh Hạo nhanh chóng kéo con trai mình đi, đừng đùa ngồi đó để Tiểu Tuyết từ chối sao.

Diệp Tư Tuyết chưa kịp trả lời đã không thấy bóng dáng cha con họ Lãnh .

– Ba, mọi người còn chưa nghe ý kiến của con mà. – Cô giận rồi đây.

– Lãnh Ngạo ba rất vừa ý. Tiếng xấu của con ai không biết, nó không chê con là tốt lắm rồi làm gì tới lượt con. – Diệp Thạc bình thản nói, ông chỉ mong tìm được cho con bé một người tốt và hiển nhiên Lãnh Ngạo chính là người tốt ấy.

– Ba, rốt cuộc con là con ba hay tên ấy là con ba vậy. – Diệp Tư Tuyết khóc không ra nước mắt, ‘Ba à. Hắn là hoa đã có chủ rồi, là nam chính được bà tác giả se duyên với nữ chính đấy. Cứng rắn giữ hắn bên mình sẽ dẫn đến họa sát thân đó. Mà tên này cũng chẳng phải thứ tốt lành gì.’

– Thôi không nói nữa, mọi chuyện quyết rồi. Ta đi trước đây.

– B… – Diệp Tư Tuyết nói với theo, ‘lại chạy nữa rồi’.

‘Nữ chính à, giờ tôi chỉ trông cậy vào mỗi cô thôi đấy. Đừng làm tôi thất vọng’.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.