Rời khỏi khách sạn thì Nhan Tiểu Nhuyễn cũng chỉ biết nhanh chóng về nhà, dù sao cô cũng đã đi cả đêm rồi, nếu như còn không về thì mẹ cô sẽ lo lắng chết mất.
Nhưng cô còn chưa kịp lê thân tàn tạ về nhà thì mẹ cô đã gọi điện đến, chỉ mới nhìn trên màn hình điện thoại một chữ “Mẹ” đã khiến cho Nhan Tiểu Nhuyễn trực trào nước mắt, khi cô nhấc máy thì ở đầu dây bên kia một âm giọng lo lắng của phụ nữ cũng vang lên.
– [Nhuyễn Nhuyễn, con đi đâu cả đêm vậy hả? Con có biết mẹ lo lắng cho con lắm không. Mau về nhà đi, anh trai con đã tìm con cả đêm rồi đó!]
– Con…
– [Được rồi, cứ về nhà đi rồi nói tiếp, cái con bé này, đã trưởng thành rồi vẫn không làm người ta yên tâm được mà!]
Sau đó thì Nhan Tiểu Nhuyễn nt cũng chỉ vâng dạ rồi tắt máy, cô đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt của mình, phải rồi… Cho dù Hàn Diệc không thích cô thì sao chứ? Cô vẫn còn có mẹ và anh trai mà, hơn nữa cha ở trên trời cũng sẽ yêu thương cô thôi… Nhan Tiểu Nhuyễn cô đâu phải loại người không có ai yêu thương chứ, tự nhiên cô lại buồn cái gì chứ, đúng là điên rồi.
Khi này Nhan Tiểu Nhuyễn đã lấy lại được tinh thần, còn định sẽ chạy về thật nhanh với mẹ, nhưng anh trai cô – Nhan Vãn Nam lại gọi điện đến. Hiện trên màn hình hai chữ “Ôn Thần” cũng khiến cho tâm tình cô thấy vui hơn, vừa mới nhận máy, còn chưa kịp nói tiếng “alo” thì ở đầu dây bên kia, Nhan Vãn Nam đã hung hăng mắng:
– [Con nhỏ chết tiệt nhà em, chạy đi đâu cả đêm không về vậy hả? Anh chỉ bảo em đưa trang phục đến cho Hàn Diệc thôi mà, cái gì mà đi suốt đêm còn không biết gọi điện về báo một tiếng. Em có biết chỉ vì em mà anh phải lê cái thân già này khắp Dụ Thành không hả! Nhan Tiểu Nhuyễn, về nhà biết tay anh!]
– Nhan Vãn Nam, anh mắng đủ chưa?
– [Hỏi thừa, đương nhiên là chưa đủ rồi!]
Á à, được quá nhỉ? Ông anh già này càng ngày càng lớn gan rồi, còn dám mắng cô chưa đủ nữa á?
Khi này Nhan Tiểu Nhuyễn đã chuẩn bị tinh thần để mắng lại anh ấy, nhưng đột nhiên Nhan Vãn Nam lại nói:
– [Phải rồi, em và Hàn Diệc có chuyện gì sao? Sao sáng nay cậu ta lại gọi điện cho anh tìm em vậy, còn nói rằng gọi em nhưng em không nhận máy. Nhan Tiểu Nhuyễn, rốt cuộc em bị điên hay bị khùng vậy hả?]
Nhan Tiểu Nhuyễn nghe đến tên Hàn Diệc cũng có chút sững lại, hóa ra anh đã thức dậy rồi sao? Nhưng nếu anh đã tỉnh táo rồi thì còn tìm cô làm gì chứ?
À… Chắc là anh muốn nói cô giữ im chuyện đêm qua đúng không? Nếu như là như thế thì không cần đến Ảnh Đế phải tốn công đâu… Cô tự biết thân biết phận mà, cô cũng sẽ im lặng thôi.
– Em về nhà trước đây, gặp anh sau.
– [Hả? Gì? Cái con nhỏ…]
Không để Nhan Vãn Nam lải nhải nữa, Nhan Tiểu Nhuyễn trực tiếp tắt máy. Nhưng không biết hôm nay là ngày quái quỷ gì, hết mẹ gọi, đến anh hai gọi, sau đó là Ảnh Đế cũng gọi đến… Thánh thần thiên địa ơi, cô cũng đâu có làm gì lớn đâu nhỉ? Nói ra thì Nhan Tiểu Nhuyễn cũng đã hai mươi sáu tuổi rồi, cô đi chơi qua đêm thôi mà… Có gì lớn lắm đâu ta?
Nhưng khi thấy màn hình hiện lên hai chữ “Hàn Diệc” không chỉ một lần mà tận năm, sáu lần… Mà Nhan Tiểu Nhuyễn vẫn quyết tâm là không nhận máy.
Cuối cùng Hàn Diệc cũng bỏ cuộc, anh không gọi cô nữa… Xem ra, cô đoán đúng rồi nhỉ?
Khi này Nhan Tiểu Nhuyễn còn có chút đau lòng, nhưng giây sau đó lại có liên tục ba số lạ gọi điện đến cho cô, không chỉ vậy mà ông chủ của Vũ Nhạc Ảnh thị – Hàn Bân – cũng chính là ông chủ của cô, em trai của Ảnh Đế cũng gọi điện đến.
Với ai gọi thì cô không quan tâm, nhưng ông chủ gọi thì cô phải nghe máy thôi.
– Boss, anh gọi tôi có việc gì sao?
– [Tôi sẽ gửi định vị, cô mau tới đây. Ngay bây giờ!]
Nói xong thì Hàn Bân cũng tắt máy, bỏ lại Nhan Tiểu Nhuyễn không hiểu đang xảy ra chuyện gì nữa… Rốt cuộc… Cô đã tạo nghiệp gì vậy chứ? Chỉ là lỡ ngủ với Ảnh Đế một đêm thôi mà, lẽ nào vì chuyện đó mà đuổi việc cô à?
Nhan Tiểu Nhuyễn thử dài một tiếng, chắc bây giờ cô phải nhanh chóng chuẩn bị CV mới đi tìm công ty khác thôi. Cơ mà, bị Vũ Nhạc Ảnh thị đuổi thì cô còn có thể đi làm không ta? Hay là bây giờ cô nghe lời mẹ đi xem mắt rồi kết hôn luôn cho rồi.
Tự nhiên chỉ ngủ với Ảnh Đế một đêm mà vừa bị mẹ mắng, bị anh hai chửi, lại còn bị mất việc…
Nhan Tiểu Nhuyễn cảm thấy… Ảnh Đế này quá xúi quẩy!
Cô thật muốn trốn ở trong phòng không thèm ra ngoài gặp ai nữa, tuy nhiên thì cho dù muốn trốn cũng phải đi gặp ông chủ trước đã…
Nhan Tiểu Nhuyễn ơi Nhan Tiểu Nhuyễn, đã bị người ta cướp đi lần đầu tiên, từ nụ hôn đầu cho tới đêm đầu… Sau đó còn bị em trai của người ta đuổi việc… Mày may mắn thật đó!