Trong một căn phòng thiết kế sang trọng với tông màu tối, có hai người đàn ông ngồi đối diện nhau, cách nhau một cái bàn chống chất tài liệu. Một người có mái tóc màu vàng nhạt tỉa tót gọn gàng, đôi mắt sâu xanh ngọc trong suốt, đep một chiếc kính gọng đen, gương cương trực mặt góc cạnh kết hợp giữa nét đẹp của người phương Đông và phương Tây. Hắn mặc áo sơ mi màu trắng bên trong, bên ngoài khoác áo thượng tá quân đội nước M màu lục sậm, để buông hai ống tay áo mà không xỏ vào, quanh người hắn tỏa ra một khí chất vương giả. Hắn khoanh tay dựa lưng vào ghế xoay, trở mình quay lưng lại với người đàn ông đang ngồi đối diện, xòe 5 bàn tay ra không mặn không nhạt nói:
“5 phút, không hơn không kém.” Giọng nói trầm ổn, khí thế nghiêm nghị bức người.
Đối diện hắn là một người đàn ông cầm ly cà phê đậm hương khẽ thổi. Hắn tóc đỏ dài quá gáy, đôi mắt hoa đào mị hoặc, khuôn mặt quyến rũ yêu nghiệt đáng đánh đòn. Trên người mặc một bộ trang phục nhãn hiệu “Trực”, bộ quần áo khá mỏng, làm lộ rõ cơ thể tỉ lệ cân xứng. Trên người hắn kết hợp hoàn hảo giữa nhu và cương, dịu dàng và nồng nhiệt, mềm nhẹ và cứng cỏi. Một nét đẹp mà người ta vẫn thường gọi là unisex, dù nói hắn là giới nào thì đều mê đảo, gây nợ hoa đào, nam nữ thông ăn.
“Thượng tá đại nhân, cậu không nhất thiết phải quy củ như vậy với cả bạn bè mình chứ?” Người đàn ông yêu nghiệt kia hớp một ngụm cà phê, câu giờ hết 1 phút mới mở miệng chê trách, giọng nói tô mị đến tận xương. “Cậu làm tôi cảm thấy bị xa lánh. Tôi..”
“Vào vấn đề.” Lập tức bị ngắt lời.
“Chậc, nghe nói trường ta mới có một cô gái. Cô gái này khá xinh đẹp, tôi xem ảnh chụp rồi. Ừm…điểm đẹp nhất của cô gái này là đùi, có thể chụp quảng cáo quần tất được.”
“Nói trọng điểm.” Giọng lành lạnh vang ban nãy lên cắt rụp hứng khởi của hắn.
“Không động lòng chút nào sao. Haizz, thôi được rồi, nói trọng điểm. Cô gái ấy mới vào trường ta hơn 1 tuần, và…”
“Nói trọng điểm.”
“Ơ thế vẫn chưa trọng điểm hả? Thôi đây, nói một câu quyết định: cô gái ấy trở thành hội trưởng trường ta, và có vẻ tương lai tôi đoán cô ấy sẽ soán ngôi của cậu.”
“Soán ngôi?”
“Hiroki đã can thiệp vào những chuyện xung quanh cô ta, chuyện gì thì tự tìm hiểu. A, còn phong phanh nghe đâu đây, đại tài tử Doãn Từ Khiêm ra tay hỗ trợ cô nàng. Cô gái này là người từ thế giới thường qua đây, trong người không có chút dị năng hay phép thuật nào. Aw, tôi bắt đầu tò mò muốn gặp cô gái này một lần ~”
Lúc này, người đàn ông nghiêm nghị kia mới quay người lại, đẩy gọng kính. Biểu tình vẫn lạnh nhạt, nhưng trong giọng nói thể hiện sự quan tâm tới vấn đề này.
“Vậy sao? Có lẽ tôi nên về đó một chuyến. Cũng khá lâu rồi… Mà hình như sắp đến kỷ niệm thành lập trường.”
— —— —— —— ———o0o—- —— —— —— —— —–
Kể từ khi Doãn Từ Khiêm ra đề nghị dạy Hoa Vân Tích phép thuật, cô bắt đầu lao vào guồng quay cuộc sống mới với ba việc lặp lại nhiều nhất chính là: luyện tập với Doãn Từ Khiêm, đến làm quản lý thứ 2 hỗ trợ cho câu lạc bộ bóng rổi và đến phòng hội học sinh làm công tác của hội trưởng. Nhưng hôm nay có một điều lạ là văn phòng hội trưởng của cô xuất hiện một nhân vật nổi tiếng trong trường – Kaneyama Hiroki. Không biết bằng cách nào và vì lí do gì hắn có mặt cở đây, nhưng trong lúc cô cúi đầu xuống cặm cụi làm việc thì hắn áp mặt lên bàn ngước lên nhìn cô không nói lấy một lời.Ban đầu cô còn thần kinh thép ngồi làm việc tiếp coi như hắn không tồn tại, hắn không mở miệng cô cũng không bắt chuyện, học sinh trường này thường chia làm hai loại không kiêu ngạo thì thầ kninh. Nhưng bao lâu sau, vẫn thấy hắn nằm bò ra bàn mắt chẳng hề chớp như vậy làm cô thấy sợ.
“K…Kaneyama hội phó. Có việc gì sao?” Hay là Hoa Vân Tích cô đã đắc tội gì với người có biệt danh Lucifer này?
“28 phút 35 giây.” Kaneyama Hiroki giữ nguyên tư thế, hắn hé miệng lẩm bẩm.
“Hở?”
“Sau từng ấy thời gian cô mới hết kiên nhẫn, không tồi.”
“Aha…ha…” Hoa Vân Tích cười ngu ngốc gãi đầu không hiểu người trước mặt đang làm cái gì.
Kaneyama Hiroki chống khủy tay kên bàn nghiên đầu tựa vào cánh tay, ý cười nồng đậm trên khóe môi:
“Nghe đồn đang có người muốn tập hợp quân số lại biểu tình đòi kéo cô xuống chức hội trưởng.”
Hoa Vân Tích hơi ngẩn người một chút, rồi cầm bút cúi đầu xuống làm việc tiếp:
“Vậy sao.” Thảo nào mấy ngày nay không khí yên ắng, thì ra là thế. Im lặng trước thềm bão tố. “Như thế cũng tốt, tôi đỡ mệt mỏi.”
Thực ra có chút tiếc nuối thôi, cảm thấy giúp đỡ một vài bạn học khả năng học tập các môn về văn hóa tự nhiên không tốt, và hỗ trợ một vài việc khác nữa không tồi. Cô nhìn họ cười vui vẻ, hạnh phúc hơn, bản thân cũng có cảm giác tồn tại hơn. Thực ra dù Doãn Từ Khiêm không nói, nhưng cô cũng đoán là hắn đã âm thầm cho người bảo vệ an nguy của cô, bọn người kia không làm gì được mới dùng cách này. Cô cũng âm thầm cảm tạ hắn từ sâu đáy lòng, dù kể cả lý do hắn làm thế là vì muốn chuộc lỗi.
“Rời khỏi chức này, đồng nghĩa với việc, họ muốn đuổi cô khỏi đây. Thậm chí còn có ý định liên kết với nhiều nơi khác muốn cô không tồn tại được ở bất cứ nơi tử tế nào.”
Hoa Vân Tích hơi ngừng tay viết một chút, hít một hơi thật khẽ, rồi làm việc tiếp. Cô cũng biết mà, nhưng cái gì đến sẽ đến thôi, ít nhất trong thời điểm này cô nghĩ rằng mình nên chuyên tâm một chút để khi ra đi tự biết đày lòng mình không phải do bản thân không xứng đáng.
Kaneyama Hiroki đừa tay lên cầm một lọn đuôi tóc cô miết miết trong tay.
“Chúa gửi thông điệp đến cho hậu duệ của mình, nói rằng, nếu để cô cứ thế đi thì mọi chuyện chẳng còn gì thú vị hết.” Hắn muốn có trò vui để kỷ niệm cho lễ thành lập trường quy củ nhàm chán này. Và nếu Liêm Vũ Phong trở về nhìn cảnh đó sẽ thấy ra sao? Hắn thực chờ mong cảnh một nước có hai vua đối địch nhau. Hắn thừa nhận hắn ác thú vị.
“A? Ý anh là sao?” Hắn ta toàn nói tiếng trên trời gì ai mà hiểu.
“Những con chiên mà Chúa tạo ra, chúng đang ngày càng tự huyễn hoặc mình là Chúa, không vui chút nào mấy thứ rác rưởi này. Tôi không thích bẩn tay xử lí chúng chút nào…” Ánh mắt Kaneyama Hiroki đột nhiên trầm xuống khiến Hoa Vân Tích cảm thấy bản thân như đắm mình vào hầm băng. Hắn sờ tay lên dây chuyền chữ thập trên cổ, vài giây sau buông nó ra, rồi lại trở lại vẻ tươi cười đạm mạc như trước “… vậy thì việc bẩn tay này dành cho cô nhé. Thống nhất thế.”
Nói xong, không để Hoa Vân Tích đáp lại liền chống người dậy bước ra ngoài. Cô chỉ biết ngây người nhìn theo bóng dáng của hắn. Hắn vừa nói cái gì ấy nhỉ? Sao cô không hiểu hắn nói gì hết? Nếu để cô đi thì có cái gì mà chẳng thú vị cơ? Hội trường Kaneyama ~ Anh làm ơn nói có đầu có đuôi một chút được không? Đừng có cứ vai mình mình diễn như vậy chứ!!!
….
“A! Đau quá!” Hoa Vân Tích rên lên.
“Cố nhịn thêm chút nữa. Sắp được rồi.” Giọng nói này là của Doãn Từ Khiêm, hắn thở nặng nề một hơi, tiếp tục ra sức.
“Không được, a, huhu đau chết đi mất…”
Crắc crắc.
“Phù ~~”
Hoa Vân Tích nằm úp sấp trên mặt đất sau trận tra tấn liên hồi, cả người xương cốt như muốn dão ra.
“Chết tiệt, cậu bẻ người tôi như thế thì còn gì là xương, thành đống tro luôn rồi ~”
Doãn Từ Khiêm ngồi bệt trên đất, vuốt mồ hôi lấm tấm trên trán, luyện cho Hoa Vân Tích còn mệt hơn hắn tự luyện.
Việc này diễn ra thường xuyên mỗi ngày vào tầm trước 8 giờ sáng. Doãn Từ Khiêm sẽ uốn các cơ trên cơ thể Hoa Vân Tích, nắn các khung xương và thi triển phép thuật để tăng độ linh hoạt dẻo dai ở khác mâu khớp. Việc này vừa tốn năng lượng của hắn, lại vừa tốn sức giữ cô không vùng vẫy. Cô là người hoàn toàn bình thường đột nhiên học phép thuật mà lại không trải qua quá trình thay đổi cấu tạo cơ thể để sinh ra dị năng nào. Cho nên muốn tiến bộ phải bỏ công sức gấp mấy lần người thường.
Doàn Từ Khiêm quay sang nhìn cô gái đang nằm úp sấp không động đậy bên cạnh. Cả người cô lúc này ướt đẫm mồ hôi, có vài sợi tóc rối dính trên má, gương mặt đỏ ửng vì ánh nắng và cái nhiệt từ ban nãy hắn truyền vào người cô. Cả người mặc trang phục vận động mỏng màu trắng đơn giản. Cô lúc này khoanh hai tay để trước mặt, nghiêng đầu ngả vào đó, hai mắt nhắm nghiền lại, chỉ nghe thấy tiếng thở nhàn nhạt. Hắn lại nhớ đến một vài cảnh xuất hiện khi hắn thoáng xem qua kí ức cô, nó cho hắn thấy cô gái này cứng đầu, giống như con trâu đã húc chỗ nào thì gãy sừng mới chịu quay lại. Hơn nữa, phải nói sao, cô giống hư một nhân vật mà hắn biết hồi nhỏ – Peter Pan từ xứ sở Neverland – một kẻ không bao giờ lớn và cũng không muốn lớn lên, cho dù đối mặt với bất cứ điều gì thì thế giới này của cố ấy vẫn chỉ có hai màu trắng và đen, kiên quyết không muốn cuộc sống của mình mang những màu pha phức tạp. Nhưng con người như thế thường rất kiên trì, dù đôi khi sự kiên trì đó khiến người khác vừa xót vừa giận. Hắn qua thời gian vẫn luôn thấy cô cố gắng từng ngày, làm có đôi khi hắn ảo giác, có phải người này có đôi cánh nhưng đang bị giam giữ trong cái lồng sắt hay không. Chỉ cần chiếc lồng ấy mở ra, đôi cánh kia sẽ không ngần ngại sải thật cao.
“Hoa Vân Tích.”
“Gì?” Cô đáp lại bằng giọng mũi.
“Sau này chị bay được thì đừng quên công tôi.”
“Nói nhảm, tôi có phải chim đâu mà bay.”
“Tôi nhận ra giọng điệu chị rất giết phong cảnh.”
“Còn tôi nhận ra vẻ mặt cậu rất giết giọng điệu.”
“Vậy, có hơi sức đối đáp lại rồi thì chúng ta luyện tập tiếp. Hôm nay chúng ta sẽ luyện tiếp chuyển hóa cấu tạo những vật đột ngột bay về phía chị.” Doãn Từ Khiêm đứng dậy, phủi phủi quần áo.
“Hơ, tôi đang đau hết mình mẩy ~”
“Tôi còn không rõ chắc, quá trình đau nhức diễn ra trong mấy phút mà thôi.”
“Aizz”
Hoa Vân Tích chán nản bò dậy đối mặt với cuộc chiến tiếp theo. Lần này Doãn Từ Khiêm chơi căng, hắn mang những qua bóng tenis ra ném đột ngột với tốc độ khủng. Hoa Vân Tích không thi triển kịp, cứ tránh qua tránh lại. Ném tầm chục quả, hắn ngán ngẩm một tay chống hông tay cầm bóng thấp giọng nói:
“Thế này đến mùa nào mới xong được.”
“Nhưng mà tốc độ ném của cậu khủng bố vậy ~” Ném mà vào đầu cô chắc nằm bệt vài ngày quá.
“Trên chiến trường làm gì có ai nương tay cho chị. Chậc, hay là thế này, tôi có ý này rất hay…”
“Hửm?”
Vút.
Một quả bóng tenis bay thẳng về phía Hoa Vân Tích, cách hay của Doãn Tử Khiêm là làm cô lơ là ý thức rồi ném bóng làm cô tránh không kịp thì có! Cô khóc không ra nước mắt nhắm mặt mũi thi triển phép thuật, nếu như nó biến thành nước thì nhẹ biết bao.
Không ngờ Hoa Vân Tích không cảm thấy bóng va vào người, mà thay vào đó là nước ướt sũng người cô. Cô mở căng hai mắt nhìn hắn, hắn cũng vô biểu cảm nhìn cô.
“Này, quả bóng vừa nãy đâu rồi?”
“Nó chuyển hóa thành nước và sắp bốc hơi rồi.”
Hai người lại nhìn nhau vài giây, thế giới như ngừng quay.
“Yahoooooo”
Hoa Vân Tích vui sướng chạy lên ôm lấy Doãn Từ Khiêm, hắn không kịp chống đỡ ngã về phía sau. Cô vẫn ôm lấy cổ hắn hô hào làm được rồi, làm được rồi!
Doãn Tử Khiêm kéo cái tay đang ôm siết lấy cổ mình ra.
“Chị làm tôi nghẹn, bình tĩnh nào.”
“Bình tĩnh sao được! Tôi đang vui chết đi được!” Hoa Vân Tích nhích người ra đưa hai tay nắm lấy vai hắn lắc lắc liên tục.
“Vâng vâng chị mới biến ra được thứ có cấu tạo đơn giản thôi. Đừng mừng vội.”
Hoa Vân Tích trừng Doãn Từ khiêm, bĩu môi.
Đột nhiên Doãn Từ Khiêm đỏ mặt. Theo ánh mắt hắn Hoa Vân Tích cúi xuống thấy áo mình ướt nước dính sát theo từng đường nét cơ thể, tư thế hai người lúc này ái muội không kém. Hắn ngồi bệt trên đất, hai gối chống lên. Cô thì quỳ gối, ngồi ngọn ở khoảng trống giữa hai chân hắn. Cô vội vã đẩy hắn ra chạy đi.
“Tôi về thay đồ!!”
Trời đất, biết thế cô đã không biến nó thành nước rồi!
Sau đó Hoa Vân Tích đến trường muộn hơn so với bình thường vì tiếp tục luyện tập, tuy đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng cô vẫn không khỏi choáng ngợp trước cảnh đông nghịt học sinh tập trung trước cổng trường chờ cô. Những băng dôn khẩu hiệu căng lên “Hoa Vân Tích không xứng làm hội trưởng”, “Đuổi Hoa Vân Tích đi”, “Hoa Vân Tích phải biến mất khỏi St Maria”,…
“Eo, căng nhỉ.” Hoa Vân Tích cắn móng tay bước vào.
Một đống gạch từ đám học sinh ném về phía Hoa Vân Tích như thể hiện rõ sự phẫn nộ. Có lẽ do biết có người âm thầm đứng sau cô cho nên họ chỉ dám ném mấy loại gạch cỡ vừa và nhỏ, cho nên cô có thể điều khiển toàn bộ chúng dừng lại giữa không chung, sau đó bắn lại về phía họ. Điều này chẳng là lạ gì đối với học sinh trường này, nhưng đáng ngạc nhiên hơn là khi về phía họ thì nó biến thành nước khiên không ai có thể điều khiển phản lại được.
“Chuyện gì vậy?”
“Cô ta có thể thay đổi cấu tạo vật chất?”
“Chuyện này sao có thể?”
Đối với người học phép thuật, thay đổi cấu tạo của vật chất là một điều khủng bố, nó có thể biến ngay cả không khí thành thứ có thể tấn công. Nhưng người có thể học được chỉ đếm trên đầu ngón tay, trong thời gian ngắn học được lại càng ít. Vì thế, khi Hoa Vân Tích tiến lên, đám người kia bắt đầu lùi xuống. Cô cảm thấy có chút hài hước, mình giống như…giết gà dọa khỉ vậy. Đột nhiên muốn cười bản thân mới biết chút đã đi vênh, cơ mà đối với mấy loại người này, chưa cần biết đích thực ra sao, cứ ra vẻ bá đi đã. Phải khí thế một chút, bùng cháy một chút.
“Sao, các bạn học thân yêu, có gì cần góp ý hội trưởng đây sẵn sàng lắng nghe.”
Những tiếng xì xào bắt đầu vang lên tựa như những chú rế râm ran trong trưa hè xối vào tai cô nhức cả óc. Cô khó chịu ngoáy ngoáy lỗ tai.
“Thảo luận xong chưa?”
Có kẻ giấu mặt trong đám không cam lòng lớn tiếng nói:
“Hội trưởng kiểu gì mà mới đánh người trong trường xong giờ lại tạt nước mọi ngươi.”
“Đúng thế, phải đuổi kẻ tráo trơ này ra khỏi trường.”
Những tiếng phản đối cứ nối đuôi nhau rầm rộ cổng trường. Đây là trắng trợn đổi trắng thay đen. Rốt cuộc qua một lúc, một giọng nói trầm thấp mê hoặc vang lên:
“Có vẻ đông vui ghê.”
Kaneyama Hiroki đứng dựa lưng vào một bên cổng, tay sờ lên dây chuyền chữ thập trước cổ. Hắn nhếch môi cười, bộ dạng biếng nhác.
“Hội phó Kaneyama.”
Hắn thong dong bước lên đứng cạnh Hoa Vân Tích, quay sang nhìn cô:
“Có chuyện gì vậy…hội trưởng?”
Hai chữ “hội trưởng” rất rõ ràng, từ trước đến nay duy chỉ Liêm Vũ Phong là hắn gọi như vậy. Giờ nghe hắn gọi như thế, ai cũng lấy làm ngạc nhiên. Có điều, Hoa Vân Tích không hề biết điều này, cô chỉ tự nhiên nhún vai:
“Ai biết, họ muốn tống cổ tôi đi?”
“Ầu?” Kaneyama Hiroki ra vẻ ngạc nhiên nhìn xung quanh “Vậy là các bạn muốn thay hội trưởng mới? Có người bạn dễ mến nào nói tôi nghe chuyện gì đang xảy ra được không?”
Hắn nói như vậy, tức là có hắn đảm bảo, chỉ cần đúng ý hắn, nói bao nhiêu cũng được không sợ đắc tội ai. Rốt cuộc cũng có một người chịu đứng ra tuyên bố rõ ràng:
“Chị ấy hoàn toàn xứng chức. Chị ấy đã lo lắng cho nhiều bạn gái và cả những kẻ yếu. Tôi là trưởng câu lạc bộ Thư pháp. Vì muốn giúp caau lạc bộ thư pháp của chúng tôi, một người hoàn toàn không hiểu gì về thư pháp như chị ấy lại đi tìm sách đọc hỗ trợ chúng tôi lo lắng cho người mới. Tuy cuối cùng cũng vẫn không giúp được gì nhiều, nhưng ít nhất cho chúng tôi thêm động lực. Khiến tôi cảm thấy một câu lạc bộ nhỏ bé tập hợp những kẻ thấp kém như chúng tôi cũng được tôn trọng” Nàng ta xòe lòng bàn tay biến ra một hộp giấy “Nếu ai đồng tình, thì hãy bỏ phiếu vào đây.”
Toàn trưởng im phăng phắc, cuối cùng chỉ có một bước chân duy nhất tiến tới, biến ra một mẩu giấy ghi ghi gì đó lên bỏ vào hôp. Và chỉ có vậy.
Hoa Vân Tích vẫn biết, xã hội này số đông là không đủ, còn cần phải quyền lực để thúc đẩy cái số đông đó nữa. Kể cả trong đám người kia có người đứng về phía cô, thì ít nhất họ cần có một thế lực cũng đồng tình với mình. Cô cúi đầu xuống, có chút cảm động, lại tiếc cho những người yếu đuối dưới kia. Nếu có cơ hội, cô muốn thay đổi thực trạng này dù chỉ một chút. Đáng lẽ ra cô không nên đứng trên vị trí này, thì có lẽ mong muốn không mãnh liệt đến thế. Nhưng cô lại không có chút khả năng nào lật chuyển tình thế. Đột nhiên một ý tưởng xẹt qua đầu, thực ra, có đôi khi cô không nên cứng đầu cái gì cũng tự mình như vậy.
Kaneyama nhìn qua toàn trường, hắn cười nhạt nhẽo, trong tay biến ra một tờ giấy. Vừa định bước về phía hòm giấy, người vốn dĩ đang cúi đầu đứng cạnh hắn đột nhiên nắm lấy cánh tay hắn, ngẩng đầu lên, ánh mắt thẳng thắn đối diện hắn:
“Tôi muốn mượn sức của anh, hội phó Kaneyama.”
“Huh?”
“Anh muốn gì cũng được, chỉ cần giúp đỡ tôi.”
Ồ vui, hắn vừa định làm miễn phí thì người ta đã chủ động hiến thân.
“Tôi tưởng cô không thích dựa vào ai mà?”
“Có đôi khi nên biết trọng lượng của mình thế nào. Có đôi khi nên tìm nơi nhờ vả, khi mình chỉ là hạt bụi giữa sa mạc mang tên <thế gian> này. Nên tôi mong anh hỗ trợ tôi, sau này anh cần gì, tôi sẽ hết sức mình.”
Ánh mắt Kaneyama Hiroki trở nên sâu không thấy đáy. Nghe hấp dẫn đấy, vì những kẻ ngoài kia thậm chí không ra mặt đứng về phía mình mà Hoa Vân Tích cầu sự giúp đỡ của hẳn sao? Aw, mọi chuyện vui hơn hắn nghĩ đấy, con người thật là thú vị. (*Tác giả: anh quên anh cũng là người hả? *Kaneyama Hiroki: ta là hậu duệ của Chúa)
“Được, thỏa thuận như vậy.”
Cộp. Cộp. Cộp
Trước không khí lặng ngắt như tờ trước cổng trường, có tiếng giày nện trên nền đất vang giòn hỗn độn vào nhau. Hai người đàn ông cùng tiến về phía hộp giấy trong đó có một người tóc màu tím không biết đột nhiên tư đâu ra. Cả hai nhìn thấy nhau không nói câu gì lặng lẽ bỏ giấy vào hộp, đó là hai phiếu có giá trị nhất. Và sau đó tất cả loạn lên như ong vỡ tổ, từ những người muốn bỏ phiếu như không dám, cho đến những kẻ không cam lòng vẫn phải hùa theo. Hoa Vân Tích cứ thế hoa hoa lệ lệ biến thành hội trưởng thứ hai được chính thức công nhận và với số phiếu tuyệt đối.
Điều đó khiến cô ngộ ra, với một số kiểu người. Bạn đối tốt với họ chưa chắc họ đã đứng về phía bạn, nhưng nếu bạn có quyền lực thì cho dù không đối tốt với họ vẫn có thể khiến họ đứng về phía bạn.
Tuy nhiên, cô thành hội trưởng chính thức, thì con mắt nhìn vào cũng nhiều. Cô phải hoàn thành trọn vẹn nghĩa vụ của mình, nhất là khi ngày kỷ niệm thành lập cận kề