Note: thỉnh thoảng một số chương ta sẽ đan xen cuộc sống của từng người trong bốn người đang ở thế giới người thường kia vào đầu. Lần này sẽ là Vân Thiên trước.
Ngày đầu tiên của thời gian đổi đôi mắt lấy dị năng, máu đã chảy từ hốc mắt Vân Thiên xuống, nó đau như thể có thứ gì đó xuyên thủng qua. Hắn đi từ ngoài vào biệt thự của mình, thật may nơi đây vốn tập trung nhiều ngôi sao nổi danh, an ninh cực kỳ được đảm bảo nên không có chó săn nào chụp được hình hắn. Hắn lấy tay bụp mắt vào, máu loang lổ dọc từ lòng bàn tay xuống cổ tay thấm đẫm lên tay áo hắn.
“Hộc…hộc..”
Vân Thiên bước chuệnh choạng vào nhà, bóng chiều tà đã dần đổ xuống in vệt dài bóng hắn nghiêng nghiêng trên thềm. Sắp rồi, điều hắn chuẩn bị tinh thần chờ đơi rốt cuộc đã đến. Hắn mở cửa vào nhà liền nằm vật ra giường, cơn đau ngày một rõ rệt. Hắn nhận thấy có lửa nóng quanh mắt như thiêu như đốt. Sau đó, bên mắt phải ngừng chảy máu, cơn đau đột nhiên ngừng lại chỉ còn âm ỉ nhức nhối. Hắn đứng dậy lững thững vào phòng tắm lấy khăn mặt lau mắt, bước đến trước gương. Hắn đột nhiên không có dũng khí bỏ khăn mặt ra, đôi mắt ấy sẽ biến đổi thế nào?
Chầm chậm buông khăn trên mặt xuống, đôi mắt bên phải của hắn vốn dĩ màu xanh ngọc, nay đã thành màu vàng cam, đổng tử co lại như mắt mèo vậy.
“A!”
Vân Thiên đột nhiên khụy cả người xuống, ôm lấy mắt phải đau đớn co người lại. Từng tế bào cơ thể căng thẳng hết mức, mắt phải của hắn dường như đảo lộn qua lại. Ép hắn. Lấy con mắt nó ra, lấy ra. Tựa ngàn mũi kim châm như vậy, máu không chảy nhưng hắn ảo giác nó đang chảy thật nhiều. Trán hắn ướt mồ hôi, cả lưng cũng vậy. Bộ dạng chật vật này không hề giồng như thường ngày. Đau đớn tột cùng đưa hắn vào cơn mê man. Hắn nằm ngửa trên sàn, đưa mắt lờ đờ nhìn trần nhà, thần kinh của hắn cưỡng ép không cho hắn chìm vào giấc ngủ, không cho hắn ngất đi.
“Vân Thiên. Anh đau lắm sao. Để em xoa lên mắt anh, sẽ hết đau thôi.”
Vân Thiên nhìn thấy Hoa Vân Tích đang ngồi cạnh mình, tóc cô xõa xuống trên vai mềm. Cô cười, dịu dàng nhìn hắn.
“Tích…” Thầm gọi trong họng, âm thanh khô khốc, giọng nói lạc đi.
“Vân Thiên, đừng khóc.”
“Tích…” Hắn với tay lên, bóng hình đó biến mất.
Hắn hụt hẫng, nghĩ, nếu con người có thể chạm được vào ảo ảnh thì tốt biết mấy.
Hoa Vân Tích cũng từng như vậy ngồi cạnh hắn, khi hắn trong cơn ác mộng của những trận tra tấn trong quá khứ. Cứ gào thét ngay cả trong giấc mơ. Cô dù không hiểu gì, vẫn để hắn gối lên đùi cô. Cô còn nghịch ngợm vuốt tóc hắn, dỗ dành:
“Thiên Thiên của mami, đừng khóc, ngoan nào, nhắm mắt lại ngủ.” Cô còn lấy tay khác che mắt hắn lại.
Hắt vừa bực vừa buồn cười kéo tay cô xuống, nhìn vào đôi mắt nùng ý cười của cô:
“Em không biết rằng người vừa mơ ác mộng rất sợ bóng tối sao? Sao còn che mắt tôi?”
Cô thè lưỡi, cố tình tiếp tục che mắt hắn.
“Đừng bỏ rơi bóng tối, nó sẽ thấy cô đơn. Bóng tối luôn chỉ thấy màu đen của chính mình mà thôi.”
Đừng bỏ rơi bóng tối, nó sẽ thấy cô đơn. Không hiểu sao hắn nhớ mãi câu nói ấy.
Đầu óc Vân Thiên trở nên mơ hồ, các giác quan tê liệt vì đau nhói, tâm chí hắn là những khoảng trống bất tận. Hắn lại nhớ về lúc trước kia hai người còn hay ra ngoài dạo chơi, lúc ấy Hoa Vân Tích còn chưa ngả cả vào lòng Vu Dịch, hắn cũng chưa tức giận đến mức ép buộc cô quá đáng mỗi ngày.
Hắn nhớ một buổi xế chiều, cả hai ngồi trên buồng của chiếc đu quay, cứ xoay vòng vòng chầm chậm đưa lên cao rồi xuống thấp. Khi ấy Hoa Vân Tích chơi trò tung đồng xu người thắng sẽ được kể chuyện kinh dị dọa người thua. Hắn không hào hứng, nhưng vẫn bị ép theo cái tính không thể nhàm chán ngồi một chỗ của cô. Sau đó thì hắn thua, bị cô bắt quay mặt vào tấm kính, trên kính phản chiếu khuôn mặt hai người.
Hoa Vân Tích kể chuyện ma, câu chuyện về con ma nữ bị xẻ thịt nuốt ăn trong đu quay đấy và còn thấy cửa kính phản chiếu hình ảnh mình bị ăn thịt. Cô nói rằng nếu soi gương vào cửa kính con ma ấy sẽ nhập vào cơ thể bất cứ ai rồi làm bộ phận trên cơ thể họ rời ra nhầy nhụa thành một đống thịt thối cho dòi bò lổm nhổm. Rốt cuộc thì cuối cùng lại tự kỷ ám thị tự mình nhìn vào gương thấy mặt mình hơi là lạ và bị dọa. Cô khẩn cấp đòi xuống khỏi đu quay, trong khi buồng của cả hai bị đưa lên đỉnh cao. Lúc đấy hắn không nhịn được khinh bỉ:
“Hoa Vân Tích, não em có thể hoạt động bình thường chút được không? Không phải em cứ muốn dừng là dừng được. Còn lâu nữa mới dừng được.”
Sau đó Vân Thiên đã đề nghị làm chuyện gì đó người lớn một chút, con ma thấy xấu hổ sẽ bỏ đi. Thực sự họ đã làm chuyện người lớn ngay tại trong đó.
Hoa Vân Tích trong khi hắn vẫn đang ra vào cơ thể cô, đột nhiên nói:
“Nếu con ma đó có biến tôi thành xác thối, liệu tôi có quay về thế giới đó không?”
Hắn lúc ấy cũng chỉ hỏi cho có:
“Em muốn tới thế giới nào cơ?”
“Thế giới không có anh.”
Vân Thiên đếm ngược thời gian trôi qua. Một ngày chỉ cần chịu đựng ba tiếng, một năm chỉ có 365 ngày thôi mà.
Hoa Vân Tích. Em đang rất vui vẻ phải không, vì đã được sống ở một thế giới không có anh.
— —— —— —— ——-0o0—- —— —— —— ——–
Một đêm dài suy nghĩ về những gì đã xảy ra, Hoa Vân Tích quyết định tìm đến Doãn Bình, nhờ ông ta đưa cô đi xóa trí nhớ. Bản thân Hoa Vân Nhã còn chưa chắc đã gìn giữ được thứ tình cảm đó, huống chi là kẻ ngoài xen vào như cô. Giống như Vu Dịch nói, thích một người rất dễ dàng, nhưng muốn yêu đủ sâu đậm thì cần phải có thời gian, còn có cả thử thách. Cô không đủ dũng cảm để theo đuổi cái dòng thời gian đó. Cô cần sự lâu bền, nó đến tự nhiên chứ không phải níu kéo bằng những ràng buộc ngớ ngẩn, giả dụ như cơ thể chính là một trong những ràng buộc ngớ ngẩn đó. Cô cũng không nghĩ rằng sau này mình có thể tìm được một người thật lòng yêu mình. Cô chỉ mong có thể nuôi sống bản thân bằng chính sức mình, có bạn bè, có điều đủ để mình quan tâm và bảo vệ, đơn giản vậy mà thôi.
Cả hai người đến tìm Doãn Từ Khiêm, cũng lại là trên bàn ăn, lúc đó hắn đang ăn sáng. Hôm nay hắn mặc trang phục thể thao rất đơn giản, nhưng nhìn qua chất liệu có vẻ khá đắt. Hoa Vân Tích hôm qua đã được lôi vào hội chống đối những kẻ có ý độc chiếm Doãn Tử Khiêm, cô không muốn vô, nhưng một người như cô tựa như con kiến dễ dàng bị bóp chết bất cứ lúc nào mà hội đó đông vậy cô không cách nào phản kháng được. Thế nên bị ép học thuộc từng cái thói quen, sở thích của Doãn Từ Khiêm. Và cô cũng biết thêm, ở thế giới này nếu hai người không biết tiếng mẹ đẻ của nhau mà trò chuyện với nhau, người này nói nó sẽ tự động chuyển hóa sang ngôn ngữ mẹ đẻ của người nghe khi đến tai trừ khi người nghe dùng thần chú ngăn chuyển đổi ngôn ngữ lại. Khả năng ngoại ngữ của cô chẳng chỗ nào dùng được, trình độ công tác của cô khá tốt nhưng người như cô thì đầy rẫy mà họ còn phép thuật cao siêu. Điều đó đồng nghĩa với việc, cô hiện tại là kẻ vô dụng thuộc tầng đáy của nơi đây.
Hoa Vân Tích nhờ Doãn Bình nói giúp, cuối cùng ông ta lại để cô tự túc. Nghe Hoa Vân Tích nhờ vả, Doãn Từ Khiêm cũng biết cô lớn hơn hắn một tuổi và ngoài ra còn là đệ tử của Doãn Bình, cho nên đồng ý giúp cô. Cô có chút lưỡng lự khi hắn yêu cầu cô nhìn vào mắt hắn, hắn muốn xem ký ức của cô, thực sự thì đoạn ký ức đó không phải sáng sủa gì cho lắm. Nhưng hắn nói:
“Tôi xem xong cũng chẳng nhớ được đâu. Hơn nữa tôi chỉ xem qua, giống như tua một cuộn băng vậy, chị không cần suy nghĩ nhiều.”
Sau khi xem xong, vẻ mặt của Doãn Từ Khiêm vẫn không đổi sắc làm Hoa Vân Tích cảm thấy nhẹ nhõm. Cô sợ hắn sẽ có điều dị nghị. Có điều cô không biết rằng hắn không phải không nghĩ ngợi gì. Màn ký ức thoáng qua đó khiến hắn có cái nhìn khác về cô. Một người dám nắm dám buông, luôn cố tìm cách để có thể tự mình tiến về phía trước. Ít ra thì hắn nghĩ rằng lão già kia thu về một đệ tử không tồi, không phiền như mấy cô cậu đệ tử khác và một vài người phụ nữ lằng nhằng gì đó ông mang về.
“Cô chắc rằng mình muốn phong ấn ký ức đó?”
“Vâng.”
“Thôi được, tôi sẽ phong ấn một đoạn ký ức, sau đó thì sắp xếp lại một chút ký ức của cô.”
…
Phần ký ức duy nhất mà hắn để cho Hoa Vân Tích là đoạn gặp hắn lần đầu kia, khi vừa vào hắn đã hỏi cồ nhí của Doãn Bình à. Nếu cô mà lấy lại được trí nhớ kia chắc sẽ âm thầm chửi mắng hắn vì tội trêu đùa. Nhưng giờ cô lại chỉ quan tâm đến những điều khác.
Khoảnh khắc Hoa Vân Tích mở mắt ra, cô đã ngạc nhiên với mọi thứ xung quanh. Không biết thêm thông tin nào khác để liên kết lại, cũng chỉ nhớ mang máng, nên cô thậm chí còn không biết mình xuyên vào thân xác nữ phụ một bộ ngôn tình. Cô cứ nghĩ rằng bản thân đã xuyên qua Harry Potter.
Hoa Vân Tích ngay buổi chiều đã được sắp xếp vào một lớp tại trường học phép thuật danh tiếng bậc nhất có tên là St Maria, cô không biết rằng bản thân rất có duyên với cái trường có tên như vậy. Ngôi trường ấy giống như một lâu đài cổ tráng lệ, mọi thứ ở đó đều như có linh hồn tồn tại vậy. Cô được xếp vào một lớp tên là FA, cái lớp này làm cô đổ mồ hôi hột. Nghe bảo FA này chính là viết tắt của Forever Alone, hội những người bạn độc thân vĩnh cửu. Người ở trong lớp đó mỗi người hỏng một chỗ, người hỏng tay chân thân mình người thì hỏng não, cho nên không mấy ai thèm kết thân, yêu đương gì cũng không. Nó nằm vào một trong ba điều kỳ lạ nhưng không kỳ bí ở trường này. Trình độ cô như vậy bị xếp vào lớp này cũng không lạ.
Lại nói về điều kỳ lạ nhưng không kỳ bí kia. Hai điều còn lại chính là —–
Một, ngày tỏ tình – từ chối. Tại sao lại gọi là ngày tỏ tình từ chối? Vì đơn giản là ngày này người ta sẽ công khai tỏ tình với người mà chắc chắn sẽ từ chối mình, và người được tỏ tình vào ngày này sẽ thường từ chối. Cho nên nó mới mang cái tên đó. Đáng lẽ ra ngày như vậy sẽ ít ai tham gia, nhưng ngược lại số lượng đông vô cùng. Bởi lợi lộc có được là được người từ chối mình tặng cho chiếc nơ buộc ruy băng. Dùng nó để đổi lấy lọ thuốc pha chế bằng phép thuật giúp tăng sức hấp dẫn của bản thân, tất nhiên, chỉ tăng một chút mà thôi. Tuy nhiên, một chút cũng đủ mừng rồi. thậm chí còn lặp lại lịch sử bị từ chối. Có hẳn bảng xếp hạng người sở hữu số nơ, nghe nói có vị quán quân nào đó đẹp lên…nhờ bị từ chối nhiều.
Hai, chính là chức hội trưởng. Người ta (theo thế giới của Hoa Vân Tích) nói hội trưởng là người được yêu mến và được mọi người bầu lên đứng đầu. Nhưng ở đây mọi người lại bỏ phiếu cho người được ghét nhất trong danh sách để làm hội trưởng, trong khi các vị trí khác của hội học sinh vẫn đều được yêu mến mới bầu. Hội trưởng này chịu trách nhiệm hầu hết mọi việc trong trường này, từ việc nhỏ như cùng những kẻ bị hắt hủi giống mình lo việc thu dọn, hay lo chuyện nhà trường, và phải có mặt ở hầu hết các câu lạc bộ vào những thời điểm quan trọng. Thực ra đó là cách gọi khác của osin công cộng. Kẻ được lựa chọn là kẻ vô tác dụng, lép vế lại xuất thân thấp hèn, không có bất cứ quyền phản kháng nào cho đến khi không thể chịu đựng được và bị tống ra khỏi trường.
Những “kiến thức cơ bản” trên đều là đệ tử cưng Suất Ca của Doãn Bình phổ cập lại cho Hoa Vân Tích, nghe mà cô nổi hết cả da gà. Ngay cả cái tên hắn cũng đã làm cô nổi da gà so với cái bản mặt hắn, nghe hắn nói tên này là tự xưng.
Đến khi cô vào lớp, mới biết được thế nào là nổi da gà. Cả lớp học đó chỉ trên chục người, bao phủ một màu sắc u ám, ai ai cũng không nói gì im lặng như những pho tượng đúc đá ngồi nhìn chằm chằm cô, nghe giáo viên giới thiệu. Cho đến khi giới thiệu xong, bắt đầu mới nổi lên những tiếng xôn xao.
“Cô ta không biết phép thuật?”
“Nghe bảo mới tới từ thế giới người thường.”
“Thảo nào, ngoại hình cũng tầm thường thôi.”
Bàn một lúc, cả đám đột nhiên ào ào đứng dậy hớn hở ôm vai bá cổ nhau đứng hẳn lên bàn xoay vòng xung quanh. Người không có vai thì bị bám cổ, người không có cổ thì bị bám cả hai, người không có hẳn cả hai thì bị túm tóc. Nói chung là chỗ nào bám được là bị bám. Họ đồng thanh hát:
“Năm nay chúng ta lại chào đón một kẻ vô dụng mới ~ sha la la~ Kẻ vô dụng này chắc cũng sẽ sớm rụng ~”
“Ây da, năm nay tôi còn nghĩ đến mình sẽ vô danh sách năm người bị bầu làm hội trưởng hội học sinh. Giờ thêm thành phần vô dụng mới rồi, ye, cô ta sẽ được thần kỳ bay vô top năm đó! Biết đâu được sẽ vinh dự làm hội trưởng thì sao?”
Vậy là cả đoàn tiếp tục ôm vai bá cổ nhau xếp thành hàng ngang trước mắt Hoa Vân Tích, nhún nhảy sang trái rồi sang phải.
“Chào người bạn mới ~ Lalala ~ Tiện thể chúc ra đi bình an ~ Lálàla ~”
Hoa Vân Tích vỗ trán, tự dưng ước gì đây là mơ. Cô chỉ đọc một cuốn tiểu thuyết rồi ngủ quên, sao mọi chuyện thành thế này? Tác già đâu ~ Tôi muốn quay lại ~