“Ui ui……!A Bạch A Bạch……!Nhả ra……”
Tôi mở mắt ra, ánh sáng rực rỡ xuyên qua cửa sổ tràn ngập phòng ngủ, gió sớm thổi màn cửa bay phất phơ.
Tôi phát hiện mình đang nắm tay Triệu Viễn Phong, trên mu bàn tay là dấu răng vừa sâu vừa đỏ.
Tôi vẫn chưa tỉnh lại từ trong mộng, vừa hoảng vừa xấu hổ day dứt, “Triệu tổng, xin lỗi, tôi không cố ý, tôi……”
Triệu Viễn Phong phì cười rồi đưa tay vò tóc tôi, “Sao thế, ngủ mơ à?”
Tôi chớp mắt mấy cái, đầu óc hỗn loạn dần tỉnh táo lại, yên lặng cầm tay anh lên cắn nhẹ.
“Đau đau…..!A Bạch……” Triệu Viễn Phong nắm cằm tôi, “Sao cứ thích cắn thế, đói bụng rồi phải không?”
Tôi bất mãn đẩy anh ra: “Chẳng phải anh nói ngủ ghế salon à?”
Dù Tiểu Hoàng có trở về thì tôi vẫn chưa hết giận, nhưng Triệu Viễn Phong sống chết không chịu đi, còn chủ động đề nghị ngủ ở ghế salon, tôi cũng mặc kệ anh.
Nhưng giờ thì sao đây?!
Triệu Viễn Phong tội nghiệp nói: “Ghế salon lạnh quá ngủ không được……”
Tôi vô cảm nói, “Lạnh thì đắp chăn.”
Triệu Viễn Phong lập tức đánh trống lảng, đứng dậy leo xuống giường rồi vừa đi ra ngoài vừa nói: “Đói bụng chưa, anh đi làm bữa sáng.”
Tôi trùm chăn thở phì phò nghĩ có phải lúc nãy cắn nhẹ quá rồi không?
Khi tôi rửa mặt đi ra thì Triệu Viễn Phong đã làm xong bữa sáng, tôi bảo anh ăn xong mau đi làm đi.
Triệu Viễn Phong không chịu, “Hôm nay anh không đến công ty mà ở nhà với em được không?”
Tôi tức giận nói: “Ở gì mà ở, hôm nay tôi bận lắm, không rảnh ngó ngàng tới anh đâu.”
Triệu Viễn Phong thắc mắc: “Em bận gì cơ?”
“Tôi phải tìm việc làm,” tôi nói, “Giờ tôi là dân thất nghiệp mà.”
Triệu Viễn Phong lộ vẻ áy náy, rụt rè nắm tay tôi xin lỗi, “A Bạch, xin lỗi, em về lại công ty được không?”
Tôi cười lạnh một tiếng, “Không cần đâu Triệu tổng, ngài đã đuổi việc tôi thì cũng đừng làm phòng nhân sự người ta phải khó xử nữa.”
Triệu Viễn Phong xấu hổ, “A Bạch, đừng giận nữa được không? Không có em ở công ty anh chẳng có tâm trạng đâu để làm việc nữa.”
Tôi không tin, “Tôi thấy anh yêu nghề kính nghiệp lắm mà, tăng ca suốt thôi, tôi còn hoài nghi trước kia tôi cản trở anh cống hiến cho công ty nữa cơ.”
“Đó là vì anh chẳng còn cách nào khác cả,” Triệu Viễn Phong giải thích, “Cứ rảnh thì anh lại nhớ đến em, tự hỏi em có bỏ bữa không? Có thức đêm chơi game không? Ra ngoài có quên mang chìa khoá không……!Nhớ em đến phát điên nhưng lại không dám đi tìm em, chỉ có thể tìm việc cho mình làm……”
“Anh chỉ biết dỗ ngon dỗ ngọt tôi thôi,” tôi nói, “Lúc anh tôi đuổi việc tôi nhanh lắm mà.”
“Anh……” Triệu Viễn Phong thở dài, “Sau này sẽ không thế nữa, em tin anh được không?”
Cuối cùng Triệu Viễn Phong vẫn bị tôi đẩy đi làm.
Còn tôi ở nhà suy nghĩ miên man cả buổi.
Thật ra tôi muốn tìm việc làm không phải vì giận Triệu Viễn Phong.
Những chuyện gần đây cộng thêm giấc mơ tối qua khiến tôi nhận ra bất cứ khi nào Triệu Viễn Phong cũng có thể rời đi.
Trong lòng anh có một người muốn có mà không được, cho dù năm năm qua anh thật sự rất tốt với tôi, tốt đến nỗi tôi gần như quên mất chúng tôi ở bên nhau là vì một lần ngoài ý muốn, cũng quên mất trong lòng anh còn có người khác.
Nếu người kia quay lại tìm anh thì có phải tôi nên dọn đồ ra đi không?
Tôi chợt thấy sợ hãi cực kỳ.
Tôi nghĩ mình phải tập làm quen với cuộc sống không có Triệu Viễn Phong thôi..
Từ bỏ Triệu Viễn Phong không phải là điều dễ dàng.
Tôi cũng không biết từ khi nào mình đã quen với cuộc sống có Triệu Viễn Phong, thậm chí tôi còn không biết mình thích Triệu Viễn Phong như thế nào.
Sau khi đi công tác về, mấy ngày liền tôi không dám nhìn thẳng vào Triệu Viễn Phong.
Tôi cắn mạnh quá nên dấu răng mãi vẫn chưa tan. Mặc dù Triệu Viễn Phong không trách tôi mà còn lo tôi bị dọa sợ, nhưng dám cắn sếp thế này…… tôi thật chỉ muốn đào hố chôn mình cho xong.
Khi tôi tìm Triệu Viễn Phong ký hồ sơ thì hệt như con đà điểu, mặt gần như dính sát vào ngực.
“Bị sái cổ à?”
“Dạ?” Tôi vội vàng ngẩng đầu lên, “Không, không phải……”
“Vậy cậu cúi đầu làm gì?” Triệu Viễn Phong giơ tay lên lộ ra dấu răng kia, buồn cười hỏi, “Vì cái này à?”
“Xin lỗi, Triệu tổng, tôi……”
“Được rồi,” Triệu Viễn Phong ngắt lời tôi, “Đã nói không trách cậu mà, sao cứ nghĩ mãi thế?”
“Tôi……” Dấu răng chình ình ra đó, tôi không nghĩ mà được à? “Đau lắm đúng không?”
Triệu Viễn Phong nhẹ giọng cười, “Đau lòng cho tôi à?”
“……” Sao tim tôi đập thình thịch thế này?
“Hay là vậy đi,” anh nói, “Dạo này tôi khá bận nên không rảnh dọn dẹp nhà cửa, nếu cậu sợ tay tôi bất tiện thì ngày mai thứ Bảy tới giúp tôi nhé?” . Đam Mỹ H Văn
“…… Vâng.” Mặc dù ngay cả phòng mình tôi cũng chẳng muốn dọn nhưng đã cắn người thì phải trả giá.
Nhưng sao tôi cứ có cảm giác hai mắt Triệu Viễn Phong đang tỏa sáng thế nhỉ?
Hôm sau tôi chen chúc trên tàu điện ngầm, khi mồ hôi nhễ nhại vào nhà Triệu Viễn Phong thì anh lại ăn mặc chỉnh tề như sắp đi dự tiệc, tóc tai được chải chuốt tỉ mỉ.
Tôi hỏi anh định ra ngoài à, anh cũng không nói rõ mà chỉ nói tùy tình hình.
Tôi chẳng hiểu ra làm sao — Anh ăn mặc y như con công đực mà còn phải xem tình hình nữa sao?
Mặc dù Triệu Viễn Phong nói mấy ngày rồi không dọn dẹp nhưng trong nhà cũng chẳng bừa bộn lắm. Tôi lau nhà rồi tưới hoa, thấy hình như cũng không có gì khác nên hỏi anh còn việc gì cần tôi giúp không.
Triệu Viễn Phong nói: “Gần trưa rồi, chúng ta đi siêu thị mua đồ về nấu cơm đi.”
“Hả?” Tôi ngẩn ngơ nói, “Nhưng tôi không biết nấu……”
“Không sao, tôi biết.”
“Nhưng tay anh……”
Triệu Viễn Phong đưa tay vò tóc tôi, nín cười nói: “Tôi bị cắn một cái chứ đâu phải tàn phế.”
“……” Thôi được.
Sau khi đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn về, Triệu Viễn Phong loay hoay bận rộn trong bếp.
Tôi đứng ở cửa bếp ngửi mùi thơm nức mũi, nhịn không được trầm trồ: “Triệu tổng lợi hại thật!”
Anh đột nhiên quay lại, giọng nói hơi trầm mang theo ý cười: “Lợi hại gì?”
“…… Nấu cơm ấy.” Chứ còn gì nữa?
Anh cười rồi quay lại tiếp tục xào rau, hình như còn lẩm bẩm một câu “đồ ngốc”.
“……” Tôi nói gì sai à?
“Tôi chỉ mới học mấy tháng trước thôi,” Triệu Viễn Phong nói, “Ngày xưa tôi cũng không biết nấu ăn đâu.”
Sao thế nhỉ? Bình thường công việc của anh rất bận, sao tự dưng lại muốn học nấu cơm?
Dường như Triệu Viễn Phong đoán được ý nghĩ của tôi nên nói: “Vì một người.”
Tôi sực nhớ tới người đêm đó hại anh uống say khướt.
“Người trong lòng ấy à?” Tôi vừa buột miệng hỏi thì đã hối hận ngay, chuyện tình cảm của sếp tôi có thể tò mò được sao?!
Triệu Viễn Phong lại thản nhiên thừa nhận, còn cười với vẻ cưng chiều, “Ừ, cậu ấy thích ăn hàng lắm.”
Không hiểu sao tôi đột nhiên nổi quạu, nóng nảy thốt ra lời trong lòng, “Người kia đánh anh cơ mà, sao anh còn thích nữa chứ?!”
Triệu Viễn Phong: “……”