Tôi Nổi Điên Ở Tiểu Thuyết Tương Lai Ngược Thụ

Chương 43: Đàm phán với quân đoàn Kim Dực



Editor: Sn

SR Hệ Thiên Lang – Tinh Tinh.

Từ Thanh Nhiên đang nhận lấy ghi chép biên bản của nhân viên bảo vệ.

Khi kết thúc, họ mới chịu thả cậu đi. Ánh mắt nhìn theo bóng lưng cậu rời đi của họ, giống như đang đánh giá một sinh vật kỳ lạ.

Sau đó, cậu nhìn về phía nhóm đàn ông to lớn đang bị thương nặng, tinh thần không tỉnh táo, vẫn đang nói linh tinh trong khu vực giam giữ.

Lặng lẽ cảm thán: “… Loại D sao?”

Loại D này sau này ai mang về nhà thì sẽ gặp rắc rối đấy.

Khi Từ Thanh Nhiên rời khỏi đồn cảnh sát, một người mặc cảnh phục vừa đúng lúc đi vào.

Thấy đồng nghiệp đứng cạnh cửa và nhóm đàn ông giận dữ, có vẻ như đang dùng thuốc, hắn nhướng mày hỏi: “Các anh cũng có người dùng thuốc sao?”

Người cảnh sát lập tức đứng nghiêm: “Cảnh sát Tô , sao ngài lại đến đây?”

Tô Văn Húc, em trai của Tô Trung Tướng Tô Văn Minh. Khác với anh trai, hắn làm việc ở sở cảnh sát, chủ yếu bảo vệ trật tự và an ninh của đất nước, tham gia điều tra chủ yếu liên quan đến buôn lậu và buôn bán chất cấm.

Tô Văn Húc nhe răng cười, một đôi răng nanh đặc biệt nổi bật: “Hệ Thiên Lang gần đây mới thành lập một đội điều tra nhắm vào chất cấm ST-891 đang thịnh hành, tôi đến tìm trưởng đồn của các anh để nói chuyện và tiện thể uống trà.”

Nói xong, nụ cười trên môi biến mất, nhíu mày hỏi: “Những người này là sao? Đã kiểm tra chưa?”

Cảnh sát trẻ lập tức trả lời: “Đã gửi đi trung tâm kiểm tra gần nhất, kết quả sẽ có trong ngày hôm nay.”

Gần đây, một loại chất kích thích mới xuất hiện ở một số khu vực của Đế quốc, sau khi sử dụng, tinh thần sẽ đạt đến trạng thái hưng phấn cao trong thời gian ngắn, năng lượng tinh thần cũng tăng gấp vài lần. Nhưng tác dụng phụ là dễ vào trạng thái kích động loại E, ham muốn phá hủy sẽ tăng lên, dẫn đến những vụ việc gây thương tích cho người khác hoặc phá hoại tài sản công cộng.

Tô Văn Húc nghĩ đến lại thấy phiền: “Tìm cho tôi tổ chức đứng sau chuyện này, tôi nhất định phải lột da bọn họ!”

Ở phía bên kia, sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, Từ Thanh Nhiên đi về phía bãi đậu xe gần đó.

Vừa đi qua vài con phố, trước mặt xuất hiện vài người mặc đồ đen đeo kính râm, trên ngực đeo huy hiệu Kim Dực.

Họ vẫn như trước, không biểu cảm, giọng điệu nghiêm túc: “Cậu Từ, bây giờ cậu có thể đi với chúng tôi một chuyến không?”

“Chỉ muốn nói chuyện vài câu với ông Từ, đàm phán một hợp tác thôi.”

Từ Thanh Nhiên mím môi, vẻ mặt không kiên nhẫn.

Hệ thống: “…Họ thật sự rất kiên trì, kí chủ đại đại giờ thật nổi tiếng nhaa!”

Việc khiến fan và anti fan của Từ Thanh Nhiên đều bị vả mặt, phải kể từ hai ngày trước.

Chiều hôm đó, khi đang phát trực tiếp, cậu đột nhiên nhận ra Thẩm Đình Dục có vẻ đã tiêu tốn một khoản tiền lớn, sau đó còn giả vờ đó là đồ thu từ chỗ Thẩm Thiên Dật và tặng cho cậu. Cậu không hiểu lắm, nhưng vì rảnh rỗi nên muốn đi tìm câu trả lời.

Nhưng ngay khi máy bay của cậu vừa rời hành tinh mà cậu đang ở và đến sao trung chuyển, cậu bị một nhóm người lạ chặn lại.

Hơn chục tàu chiến nhỏ màu đen vàng bao vây cậu.

Không trực tiếp động thủ với cậu, chỉ phái một đại diện nói: “Chào cậu Từ, cậu có tiện đi với chúng tôi một chuyến không?”

Từ Thanh Nhiên không bị khí thế của họ dọa sợ, mặt không cảm xúc đáp: “Không tiện.”

Nhân lúc họ chưa kịp phản ứng, cậu trốn đi.

Từ đó trở đi, hành trình đến tiệm bánh P của cậu tại Tinh Tinh luôn gặp khó khăn.

Không phải cổng vào đột nhiên không thông, thì trên đường luôn gặp những cuộc tấn công vô lý của người lạ. Không phải những người đó nhắm vào cậu, chỉ là rất tình cờ, luôn xảy ra sự cố ở nơi cậu đi qua.

Ví dụ như hôm nay, vừa đến khu ẩm thực của Tinh Tinh, trên đường đi đến tiệm bánh P, cậu bị nhóm đàn ông trong hẻm để ý. Lúc đó họ còn đang trêu chọc một cô gái, vừa đi qua thì nhận ra cậu.

Tinh thần của họ vốn không ổn định, lại nghĩ cậu chỉ là một kẻ loại D yếu đuối dễ bắt nạt, lập tức tiến lên trêu chọc.

Kết quả là, Từ Thanh Nhiên lại được một trận đánh thoải mái.

Sau khi những sự kiện lớn nhỏ đó xảy ra, nhóm người tìm cậu lại thỉnh thoảng xuất hiện, với biểu cảm và thái độ như robot, hỏi cậu cùng một câu hỏi.

Từ Thanh Nhiên dù đầu óc có lười đến đâu cũng có thể hiểu được rằng, những trở ngại này đều là họ cố ý gây ra.

Có mùi cảnh cáo. – wattpad: atoe1803

Để mời anh nói chuyện mà dùng thủ đoạn như vậy, ngược lại khiến Từ Thanh Nhiên có chút hứng thú.

Cậu quyết định xem họ muốn làm gì: “Được, tôi sẽ nói chuyện với các người.”

Họ mời cậu vào một phòng riêng của một hội quán gần đó.

Ngồi chờ cậu là một người phụ nữ trung niên tóc búi củ hành. Bà đeo một cặp kính không gọng, có dây chuyền mảnh màu vàng, khuôn mặt trang điểm nhẹ, vẻ thanh nhã nghiêm nghị, đặc biệt giống hình ảnh của một trưởng phòng giáo dục.

Từ Thanh Nhiên liếc nhìn, thiết kế của chiếc ghim cài áo dưới cổ áo bà cũng có yếu tố phượng hoàng bất tử của doanh trại Kim Dực.

Cậu ngồi xuống theo lời mời của người mặc đồ đen.

Nhân viên phục vụ trong phòng rót trà cho cậu, sau đó im lặng đi ra, cẩn thận đóng cửa lại.

Người phụ nữ thanh nhã lịch sự: “Chào cậu Từ, rất xin lỗi đã làm phiền thời gian của cậu.”

Từ Thanh Nhiên nâng mí mắt, khuôn mặt không có bất kỳ nụ cười nào, chỉ có lạnh lùng và khó chịu: “Ồ, hóa ra các người còn biết xin lỗi?”

“Tôi nghĩ các người mặt dày vô liêm sỉ, không biết đạo đức là gì.”

Giọng điệu thờ ơ, không nể mặt chút nào.

Có lẽ vì thái độ của cậu từ lúc được mời vào cho đến khi ngồi xuống, quá mức bình tĩnh, người phụ nữ ở bên kia bàn tròn cuối cùng đẩy kính lên, nhìn cậu bằng ánh mắt chính diện.

Bà cũng khá điềm tĩnh, không bị thái độ của cậu làm tức giận.

“Vậy tôi sẽ nói thẳng.” Người phụ nữ mở lời, “Cậu từ đã là một người loại D, không biết cậu có hứng thú đàm phán một hợp tác với chúng tôi không?”

“Chúng tôi hy vọng ông có thể chọn gia nhập quân đoàn Kim Dực sau khi tốt nghiệp.”

“Kim Dực có thể cam kết mang lại vinh dự và tiền tài vô thượng cho cậu. Trong quá trình đó, chúng tôi có thể cung cấp tất cả sự hỗ trợ cần thiết trong phạm vi cho phép. Cậu cũng có thể đưa ra bất kỳ điều kiện nào mình muốn, chỉ cần nằm trong khả năng của chúng tôi, chúng tôi đều có thể thực hiện cho cậu.”

Từ Thanh Nhiên bắt chéo chân và tựa lưng vào ghế, tư thế rất thoải mái.

Cậu nhướng mày hỏi: “Chỉ để tôi chọn Kim Dực, mà đưa ra điều kiện tốt như vậy?”

Người phụ nữ mỉm cười, miệng nở nụ cười tiêu chuẩn: “Chúng tôi rất coi trọng cậuTừ.”

“Tất nhiên, chúng tôi càng hy vọng cậu Từ có thể phát triển mối quan hệ tốt với Thẩm Thượng Tướng, khiến ngài ấy yêu cậu và cùng cậu tạo thành mối liên kết linh hồn.”

Từ Thanh Nhiên không nói gì.

Hệ thống kinh ngạc: “À há? Thế chả phải trùng với nhiệm vụ luôn à?”

Đại diện của Kim Dực tiếp tục nói: “Cậu cũng biết, sự kết hợp giữa loại D và loại E là mạnh nhất. Chúng tôi rất hy vọng cậu có thể trở thành cặp đôi mạnh nhất trong doanh trại Kim Dực, giúp chúng tôi bảo vệ tốt hơn Đế quốc Kian.”

Nghe xong, Từ Thanh Nhiên không khỏi nhếch môi, phát ra một tiếng cười lạnh.

Thì ra đây là ý đồ của họ.

Người đối diện nghe vậy, nụ cười nhạt đi vài phần, ánh mắt có thêm chút dò xét và cảnh giác: “Cậu Từ cho rằng điều này có gì không ổn sao?”

Từ Thanh Nhiên nhìn chằm chằm bà ta một lúc, rồi cười nói: “Không, tôi chỉ đang nghĩ liệu các người có phải là quý nhân hay quên không.”

“Tôi đã kết hợp với đứa con út của Thẩm gia, với tỷ lệ tương thích 99. Tôi nghĩ các người là nhân viên nội vụ của Đế quốc, chắc hẳn cũng biết những số liệu như vậy sẽ bị ép buộc thi hành hôn ước chứ?”

Biểu cảm của người phụ nữ dịu đi một chút, nói: “Về điều này, cậu Từ không cần lo lắng.”

“Đứa trẻ Thẩm gia mới chỉ sáu tuổi, còn rất xa mới đến tuổi kết hôn. Cậu chỉ cần yên tâm thực hiện, chỉ cần cậu có thể làm được, kết quả cuối cùng chắc chắn sẽ như ý cậu muốn.”

Việc ghép đôi linh hồn, đối với người có loại tinh thần đặc biệt như cậu, thật khó mà tin tưởng được.

Từ Thanh Nhiên cúi đầu suy nghĩ một lúc, rồi hỏi: “Nếu sau này tôi gia nhập Kim Dực, các người lại trở mặt thì sao?”

Người phụ nữ đáp: “Với một tài năng hiếm có như cậuTừ, trước khi chính thức gia nhập quân đoàn, chúng tôi sẽ ký một thỏa thuận với cậu.”

“Tất nhiên, nếu cậu Từ có yêu cầu ngay bây giờ, cũng có thể đưa ra để chúng tôi xem xét.”

Từ Thanh Nhiên nói thẳng: “Chỉ một yêu cầu, rất đơn giản đối với các người.”

“Tôi có một danh sách các doanh nghiệp quan trọng của Từ gia ở quân đoàn Ngân Long. Tôi hy vọng khi tôi tốt nghiệp, những doanh nghiệp này sẽ bị đánh bại và phá sản hoàn toàn.”

Người phụ nữ ngạc nhiên: “Xin lỗi tôi mạo muội, Từ gia … chẳng phải là gia đình của cậu Từ sao?”

“Trước đây là vậy.” Từ Thanh Nhiên đáp, “Nhưng sau này không còn nữa.”

Cậu đã xem danh sách tài sản mà Thích Hòa Khiêm đưa cho cậu hôm đó, loại bỏ những cái đó ra, những thứ còn lại đều là của Từ gia, bao gồm cả những chi nhánh kinh doanh của họ. Nếu Từ Nghiêm và Từ gia đã làm mọi việc không chút nhân nhượng, cậu cũng không cần để lại chút cơ hội nào cho họ.

Ban đầu cậu còn muốn tìm thời gian hỏi Thẩm Đình Dục xem có quen ai trong giới kinh doanh để giúp cậu xử lý.

Kết quả là bây giờ có người sẵn sàng giúp miễn phí, không dùng thì phí quá.

“Dù sao tôi cũng đã thành công sống trong nhà Thẩm Đình Dục và trở thành bạn của anh ta.” Từ Thanh Nhiên cười nói, “Nếu các người muốn hợp tác với tôi, thì nên thể hiện chút thành ý trước chứ?”

Người phụ nữ cũng khá thoải mái: “Được, việc này tôi sẽ về báo cáo với chỉ huy của chúng tôi.”

“Sau khi có kết quả, chúng tôi sẽ thông báo cho cậu Từ.”

Họ để lại thông tin liên lạc.

Trước khi rời đi, Từ Thanh Nhiên lại hỏi: “Chi phí trong phòng riêng hôm nay, đều do các người chịu trách nhiệm đúng không?”

Người phụ nữ nghe vậy hơi sững sờ, sau một lúc mới phản ứng lại và trả lời: “Vì chúng tôi mời cậu Từ, chắc chắn sẽ không để cậu phải tốn kém.”

“Thế thì tốt quá.” Từ Thanh Nhiên cười thân thiện, “Tôi có thể gọi món ăn để tiện giải quyết bữa trưa không?”

Trên bàn chỉ có vài món khai vị và trà, cậu nghĩ, chưa từng thấy ai mời nói chuyện mà lại không biết cách chiêu đãi như thế.

Người phụ nữ đeo kính không gọng lại ngẩn người, khóe mắt giật giật, cố gắng duy trì biểu cảm: “…Không vấn đề gì, vậy mời cậu Từ thưởng thức, chúng tôi xin phép đi trước.”

Từ Thanh Nhiên đã có một bữa ăn hài lòng tại hội quán cao cấp này.

Mặc dù cậu có tiền, nhưng tiện nghi miễn phí thì không nên bỏ lỡ.

Đặc biệt là những người của Kim Dực giống như cao dán chó, phải bòn rút của họ một chút.

Sau khi ăn no, trên đường đến tiệm bánh P, hệ thống đã nhịn không nổi hỏi: “Kí chủ đại đại, anh thực sự muốn đồng ý hợp tác với họ sao?”

Thẩm Đình Dục thực sự là một cao thủ rất quý giá của doanh trại Kim Dực, nhưng dùng cách này để tìm đến Từ Thanh Nhiên và kéo họ lại với nhau, có lẽ không chỉ đơn giản là để họ phát huy tốt hơn trên chiến trường.

Kết hợp mạnh mẽ chỉ là cái cớ.

Người đưa ra yêu cầu này, mục đích phía sau có lẽ là muốn dùng cách này để kiểm soát cậu, sau đó dùng câik để nắm giữ mạch sống của Thẩm Đình Dục.

“Tao có nói là tao đồng ý à?” Từ Thanh Nhiên đáp.

Cậu nhíu mắt cười rạng rỡ: “Tao chỉ nói, muốn xem thành ý của họ.”

Họ có thể giúp cậu thực hiện, nhưng cậu không hứa sẽ đồng ý yêu cầu của họ sau khi thực hiện xong.

Từ Thanh Nhiên quay lại thành phố ẩm thực, tìm đến tiệm bánh màu trắng kim cương lộng lẫy và sang trọng như cung điện.

May mắn là hôm nay tiệm mở cửa, nhưng tất cả các sản phẩm hôm nay đã bán hết. Cậu tìm gặp nhân viên để hỏi thăm và biết được Thẩm Đình Dục là khách hàng VVIP cao cấp nhất của họ.

Hóa ra người Thẩm gia dường như đều có gen thích đồ ngọt.

Cậu nghĩ Thẩm Đình Dục chỉ mua cho Thẩm Thiên Dật, nhưng nghe nhân viên nói, thỉnh thoảng tự mình đến, ngồi ở phòng VIP trên lầu, nhâm nhi cà phê hoặc trà, một buổi chiều trôi qua.

Từ Thanh Nhiên nghe mà ngạc nhiên.

Sau đó, cậu xác nhận rằng Thẩm Đình Dục thực sự đã đặt một đơn hàng mang đi không lâu trước đây, còn đặc biệt dặn dò phải làm thành từng gói nhỏ.

Cậu nghĩ, có lẽ Thẩm Đình Dục đến ăn bánh ngọt thì tiện thể mang về cho cậu thôi.

Chỉ là không hiểu tại sao lại thấy ngại ngùng, còn phải lấy cớ là từ Thẩm Thiên Dật đưa cho cậu.

Là một cậu ấm giàu có, nguyên chủ cũng là một trong những khách hàng VIP của tiệm bánh này.

Từ Thanh Nhiên dựa vào hồ sơ từ nhân viên, chọn vài món mà Thẩm Đình Dục thường gọi, yêu cầu làm mới để mang đi. Từ sáng ngồi đến tối, khi cậu xách hộp quà từ tiệm bánh bước ra, không nhịn được bật cười.

Kiếp trước cậu tặng quà, không phải là những dị thú hung ác thì cũng là những cái đầu người tự tay cậu chặt xuống.

Món quà ấm áp như vậy, đây là lần đầu tiên.

Thôi thì, tâm trạng tốt, tiện thể làm nhiệm vụ chinh phục vậy.

·

Mục Tử Vũ trở về vương phủ của mình từ hoàng cung, vừa dưỡng thương vừa phải xử lý chính vụ.

Những ngày này tâm trạng gã tệ đến cực điểm.

Mọi chuyện đều diễn ra đúng như Thẩm Đình Dục dự đoán, gã đi gặp phụ hoàng để nói về việc này, Hoàng hậu có mặt không nói một lời, phụ hoàng nghe nói người đánh gã là Thẩm Đình Dục thì thẳng thắn nói: “Chắc chắn là con lại gây sự với người ta.”

“Những bài học ở trong cung trước đây, con thấy chưa đủ sao?”

Mục Tử Vũ chấn động mạnh: “Nhưng con là Tam Hoàng tử của Đế quốc, bị anh ta đánh như vậy, mặt mũi con còn để ở đâu?!”

Người đàn ông trên ngai vàng với bộ râu rậm rạp chuyển chủ đề hỏi: “Linh Lung Thành mà ta giao cho con quản lý, gần đây có chuyện xảy ra đúng không?”

Mục Tử Vũ lập tức cảm thấy chột dạ.

Nghe cha mình nói tiếp: “Lần này, coi như Thẩm Thượng tướng thay ta dạy ngươi một bài học. Nếu việc ở Linh Lung Thành không giải quyết tốt, hoặc xảy ra sai lầm tương tự lần nữa, ta sẽ giao Linh Lung Thành cho anh cả của con phụ trách.”

“Và ta đã nghe nói, gần đây tiếng tăm của Ngân Long trong Đế quốc không tốt lắm. Nếu tiếp tục như vậy, ta có thể sẽ cân nhắc thay đổi chỉ huy của Ngân Long.”

Mục Tử Vũ nghe mà trong lòng lo lắng, không dám truy cứu trách nhiệm của Thẩm Đình Dục nữa, đành phải nhận sai và hứa sẽ xử lý ổn thỏa tình hình hỗn loạn ở căn cứ. Điều duy nhất an ủi gã là, cha gã sẵn lòng cấp cho anh một khoản kinh phí để giúp sửa chữa cơ sở nghiên cứu bị phá hủy ở Linh Lung Thành.

Ngoài thư phòng, một phụ tá của gã gõ cửa, vào báo cáo tình hình.

“Nghe nói sau khi cậu Từ công khai là loại D, bên Kim Dực đã cử người tiếp xúc với cậu ấy. Nội dung cụ thể không rõ, nhưng rất có thể là muốn lôi kéo cậu ấy về Kim Dực, hợp tác với Thượng tướng của họ.”

Hiện tại nghe thấy tên Từ Thanh Nhiên là đầu Mục Tử Vũ lại nhức nhối, cảnh tượng bị ‘đe dọa’ ở Linh Lung Thành và bị Thẩm Đình Dục đánh đập lại tràn về trong đầu.

Gã hít một hơi sâu, khó chịu đáp: “Thôi thôi, không cần theo dõi chuyện của Từ Thanh Nhiên nữa.”

“Dù sao cái tôi cần bây giờ là loại E có thể ngang hàng với Thẩm Đình Dục, hãy tập trung vào Lăng Nguyệt Ca và Kỷ Hoài Tu. Hai người họ cũng thể hiện không tệ phải không?”

Hừ, dù sao cũng không nhất thiết phải là Từ Thanh Nhiên!

Cậu ta thực sự quá khó kiểm soát, Ngân Long chưa chắc đã quản được, để Kim Dực lôi đi còn tốt hơn!

Tránh gây rắc rối cho Ngân Long thêm nữa.

.

Từ Thanh Nhiên trở về nhà của Thẩm Đình Dục khá thuận lợi, về đến nơi trước nửa đêm.

Trong nhà vẫn còn chút ánh sáng nhẹ nhàng.

Từ Thanh Nhiên xách hộp quà lên lầu hai, đến trước phòng làm việc của Thẩm Đình Dục.

Cửa phòng khép hờ, ánh sáng ấm áp bên trong khẽ xuyên qua, kéo ra một đường ánh sáng mỏng manh trong hành lang tối.

Cậu định gõ cửa thì nghe thấy giọng nói non nớt của Thẩm Thiên Dật bên trong.

“Chú ơi, thật ra cháu thấy anh Thanh Nhiên cũng rất tốt.”

Giờ này lẽ ra Thẩm Thiên Dật đã đi ngủ, nhưng nhóc vẫn còn thức.

Mặc bộ đồ ngủ màu xanh dương có hình đám mây, chu môi, cau mày nói một cách nghiêm túc: “Cháu không còn phản đối việc anh ấy làm vợ cháu nữa.”

Trong phòng, Thẩm Đình Dục yên lặng lắng nghe cháu trai nói.

Thẩm Thiên Dật ngẩng đầu hỏi chú mình: “Chú ơi, vài tháng nữa cháu sẽ đi học ở hệ Thiên Cầm, mọi người nói cháu sẽ phải chuyển đến sống với anh họ. Anh Thanh Nhiên là vợ cháu, cháu có nên mang anh ấy theo không?”

Thẩm Đình Dục im lặng vài giây, bình tĩnh trả lời: “Không cần.”

“Cháu còn nhỏ, chuyện hôn ước vẫn chưa chắc chắn, nên tạm thời để chú thay cháu chăm sóc vợ cháu.”

Ngừng một lát, Thẩm Đình Dục suy nghĩ cần phải từ từ thay đổi suy nghĩ của Thẩm Thiên Dật về việc Từ Thanh Nhiên là vị hôn thê, rồi bổ sung thêm một cách nhẹ nhàng: “Nói thật, cháu và anh ấy chỉ mới quen nhau chưa đầy một năm, biết người biết mặt không biết lòng, cháu làm sao chắc chắn anh ấy đúng là như vẻ bề ngoài?”

“Anh ấy có tính khí và tính cách không tốt, cũng chẳng có kiên nhẫn.” Thẩm Đình Dục ‘bôi nhọ’, trong mắt thoáng hiện nét cười, “Một khi không vui còn có thể ra tay đánh người, cháu chắc chắn chịu được mọi khuyết điểm của anh ấy không?”

Giọng nói của anh vẫn như thường ngày, ấm áp và kiên nhẫn: “Và hai người có khoảng cách tuổi tác lớn như vậy, sau này không nhất định sẽ có chung chủ đề.”

“Đợi cháu lớn, anh ấy đã già rồi.” – wattpad: atoe1803

“Vì vậy chuyện vị hôn thê, cháu không cần phải vội vàng.”

Thẩm Thiên Dật hiểu được một nửa gật gù, bĩu môi nói: “Được rồi, nhưng cháu rất nhớ chú và anh Thanh Nhiên.”

Thẩm Đình Dục vỗ vai cháu mình: “Yên tâm, cuối tuần và kỳ nghỉ, chắc chắn sẽ đón cháu về.”

Cậu bé vui vẻ: “Tốt quá!”

Nói xong, Thẩm Thiên Dật ngáp một cái, mắt mơ màng, rõ ràng đã buồn ngủ.

Thẩm Đình Dục đứng dậy đuổi nhóc đi ngủ, nhóc vui vẻ chạy ra cửa, mở cửa ra thì thấy một người đang đứng đó.

Nhóc ngẩng đầu, vui mừng nói: “Anh Thanh Nhiên?”

Người trong phòng làm việc nghe thấy liền sững sờ.

Anh vô thức nhìn về phía cửa, thấy chàng trai cao gầy trở về với làn hơi lạnh, đứng trước cửa phòng anh, vẻ mặt như cười như không.

Khi anh đối diện với ánh mắt đó, khóe miệng chàng trai bất chợt nhếch lên, trong cổ họng phát ra tiếng cười khẽ.

“Hừ.”

Thẩm Đình Dục: “…”

Rõ ràng, Từ Thanh Nhiên đã đứng đây một lúc và nghe hết những gì anh vừa nói để lừa Thẩm Thiên Dật.

Thẩm Đình Dục lần đầu tiên cảm nhận được thế nào là không thể biện minh.

Thẩm Thiên Dật đơn thuần vui mừng ôm lấy Từ Thanh Nhiên như ôm anh trai: “Anh về rồi! Hai ngày nay anh đi đâu vậy?”

Từ Thanh Nhiên vỗ đầu cậu, ánh mắt lại dán chặt vào người đàn ông trưởng thành trong phòng, giọng điệu thản nhiên: “Không có gì, chỉ đi dạo một chút, tiện mua ít đồ.”

Thẩm Đình Dục theo lời anh nhìn xuống, khi thấy hộp quà quen thuộc trong tay anh, lại sững sờ.

“…”

Trong một ngày bị bắt quả tang hai lần.

Thẩm Thiên Dật buồn ngủ đến nỗi mắt mở không nổi, không để ý đến thứ trong tay anh, cũng không nhận ra bầu không khí giữa anh và chú mình có gì đó không đúng.

Giọng nói mềm mại đáp lại: “Vâng, em đi ngủ đây.”

Từ Thanh Nhiên lại liếc nhìn Thẩm Đình Dục một cái, nói: “Được, anh đi cùng em xuống dưới.”

Sau đó cùng Thẩm Thiên Dật rời đi.

Thẩm Đình Dục xuống lầu, chỉ có phòng ăn là còn sáng đèn.

Anh bước vào, thấy Từ Thanh Nhiên ngồi dựa vào ghế, tay khoanh trước ngực, ngồi bên bàn ăn. Ánh mắt của cậu dán chặt vào những món tráng miệng bày trên bàn.

Những món tráng miệng đó đã được lấy ra khỏi hộp quà. Mỗi món đều được chế biến rất tinh tế và đẹp mắt, trang trí bằng bánh quy và trái cây, trông thật ngon lành và tươi mới.

Với động tĩnh rõ ràng như vậy, Từ Thanh Nhiên chắc chắn biết anh đang đến gần.

Nhưng cậu chẳng thèm liếc mắt đến.

Thẩm Đình Dục khẽ thở dài: “… Cậu có thể nghe tôi giải thích không?”

Từ Thanh Nhiên như không nghe thấy, cầm lấy cái nĩa nhỏ, kéo cái bánh gần mình nhất, không nói lời nào cắt một miếng bỏ vào miệng.

Ăn xong, biểu cảm càng tệ hơn.

Tên đàn ông này có vị giác gì đây?

Vị chanh này vừa chua vừa ngọt, lại lần nào cũng đặt, chắc chắn có vấn đề.

Hệ thống: “…”

Không dám nói gì.

Thẩm Đình Dục là người mặt dày.

Anh kéo ghế bên cạnh Từ Thanh Nhiên ngồi xuống, tiếp tục nói: “Những gì tôi vừa nói với Thiên Dật, đều chỉ là để lừa nhóc ấy thôi.”

“Chủ yếu, tôi không muốn—”

Vừa mở miệng, anh lại ngừng.

Từ Thanh Nhiên lại cười lạnh, cắt thêm một miếng bánh, như tự ngược mình mà bỏ vào miệng.

Dù ăn đau khổ đến đâu, trên mặt cũng không biểu hiện gì.

Thẩm Đình Dục suy nghĩ một lúc, nói: “Tôi không muốn Thiên Dật quá bận tâm về chuyện này.”

“Khoảng cách tuổi tác của cậu và nhóc đó quá lớn, không phải là người cùng một thế giới. Nửa năm sau cậu có thể lại phải làm một lần khớp hợp linh hồn, kết quả lúc đó thế nào cũng vẫn là ẩn số.”

“Dù cho hôn ước này hai nhà quyết tâm thực hiện đến cùng, tôi nghĩ, ít nhất cũng phải đợi đến khi Thiên Dật trưởng thành rồi mới để nhóc đó lo lắng.”

Từ Thanh Nhiên vẫn không trả lời.

Nhưng Thẩm Đình Dục có thể cảm nhận được khí lạnh xung quanh cậu giảm đi đôi chút.

Anh bổ sung thêm: “Nói chung, những lời tôi nói trong phòng làm việc đều không phải là sự thật.”

Nói đến đây, anh không tự chủ mà thêm vài phần chân thành: “Người khác nghĩ thế nào tôi không biết, nhưng tính cách của em, tôi khá thích.”

Từ Thanh Nhiên nghe vậy, dừng tay đang chuẩn bị cắt thêm miếng bánh.

Đặt nĩa xuống, không động đậy.

Thẩm Đình Dục đột nhiên chú ý đến những món tráng miệng từ nhà hàng P trên bàn, đều là những món anh thường hay đặt. Và những món này chỉ có đặt theo yêu cầu, ngoài ra không bán đại trà.

Anh cảm thấy trong lòng xao động, vô thức hỏi: “… Những món này, là cậu cố ý mua cho tôi?”

Từ Thanh Nhiên cười lạnh: “Anh nghĩ nhiều rồi, thượng tướng.”

“Chỉ là tình cờ phát hiện ai đó thay đổi bao bì đồ ăn vặt, coi tôi như kẻ ngốc lừa gạt, muốn đi tìm sự thật thôi.”

Thẩm Đình Dục: “…”

Khó khăn lắm mới dỗ dành được người ta một chút.

“Hỏi xong thì tò mò, tiện mua về thử thôi.”

Từ Thanh Nhiên nói xong, nhìn mấy món tráng miệng ngọt ngào trên bàn với vẻ ghét bỏ: “Không biết ai lại có khẩu vị nặng như vậy, vừa ngọt vừa ngấy, khó ăn.”

Nói rồi đẩy cái bánh trước mặt chưa ăn hết ra, đứng dậy nói: “Anh thích thì cứ ăn hết đi.”

Nói xong, cậu rời khỏi phòng ăn.

Thẩm Đình Dục cười khẽ, trong lòng đã có đáp án.

Anh cầm lấy chiếc bánh chanh mà Từ Thanh Nhiên chỉ ăn hai miếng, cắt một miếng, bỏ vào miệng.

Là hương vị quen thuộc, nhưng dường như ngọt hơn một chút so với khi anh ăn ở cửa hàng P một mình.

Thẩm Đình Dục thực sự thích đồ ngọt. – wattpad: atoe1803

Khi áp lực lớn, hoặc không vui muốn ở một mình, anh thường đến cửa hàng ở Tinh Tinh để ăn chút đồ ngọt. Mỗi lần làm vậy, tâm trạng anh thực sự tốt lên.

Có lẽ, điều này liên quan đến ký ức về thời gian anh từng lang thang bên ngoài.

Lúc đó anh không có nơi nương tựa, tình cờ gặp một cặp vợ chồng già tốt bụng. Họ điều hành một tiệm bánh nhỏ ở thị trấn nhỏ, bà lão làm bánh rất ngon, mỗi lần không bán hết, đều gói cẩn thận tặng cho anh.

Mặc dù không tinh tế như những cửa hàng bánh sang trọng, nhưng hương vị đậm chất đời thường đó là duy nhất.

.

Lúc này, tại thành phố công nghệ xa xôi trên Tinh Tinh.

Nó giống như một thành phố không bao giờ ngủ, ngay cả lúc nửa đêm vẫn rực rỡ ánh đèn đủ màu, tràn ngập hơi thở của sự sống.

Trên con đường tối tăm, nơi ánh sáng trung tâm không chiếu tới, một người phụ nữ trẻ đang nắm tay một đứa trẻ khoảng ba bốn tuổi, từ từ đi bộ.

Đứa trẻ trong tay cầm một món đồ chơi thổi bong bóng tự động, cười khúc khích. Người phụ nữ cúi xuống nhìn nó một cái, trên mặt lộ ra biểu cảm dịu dàng và yêu thương.

Các cửa hàng ở đây, hơn một nửa đã đóng cửa.

Vì vậy, lượng người cũng ít hơn so với trung tâm thành phố, vào giờ này trên con đường này không còn nhiều người nữa.

Hai mẹ con chơi đùa vui vẻ, không để ý rằng cách đó không xa phía sau, có một bóng dáng gầy gò đang lặng lẽ theo dõi họ.

Người đó mặc một chiếc áo khoác có mũ, chiếc mũ rộng che khuất đầu, khi cúi đầu che đi phần lớn khuôn mặt. Chỉ có thể nhìn thấy từ chiếc cằm nhọn, làn da nhợt nhạt như không có máu.

Bước chân của hắn rất nhẹ, hơi thở ẩn giấu rất tốt.

Dù hắn càng lúc càng gần, hai mẹ con vẫn chưa phát hiện ra ngay lập tức.

Chỉ còn vài bước nữa là đến, đôi môi mỏng màu đậm của anh ta nở một nụ cười lạnh, từ từ giơ tay chuẩn bị hành động. Đúng lúc đó, hắn đi qua một cửa hàng có chiếc TV đang bật, hình ảnh trên màn hình đã thu hút sự chú ý của hắn.

“Con ơi, mẹ cùng con thổi bong bóng nhé!”

Hai mẹ con phía trước do bước chân của hắn ngừng lại mà dần kéo giãn khoảng cách.

Trên màn hình đang phát đoạn phim liên quan đến sự kiện căn cứ Linh Lung Thành, tập trung vào chàng trai tóc nâu di chuyển như một sát thủ hàng đầu giữa đám sinh vật ngoại tộc trong đêm. Dáng người nhanh nhẹn và phản ứng mau lẹ, cùng những động tác đẹp mắt nhưng đầy sát khí khi chiến đấu với Hải Nạp cấp cao, tất cả đều được ghi lại hoàn hảo qua ống kính.

Người dẫn chương trình mỉm cười nói với đồng nghiệp bên cạnh: “Tư thế anh dũng của Từ Thanh Nhiên trong Linh Lung Thành thực sự đã thu hút nhiều sự chú ý.”

“Nhưng điều mà gần đây mọi người bàn tán nhiều hơn là tinh thần của cậu ấy đã định hình thành loại D, hoàn toàn không phù hợp với tính cách và hình ảnh của anh ta.”

Minh Hải khẽ ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt trông không được khỏe mạnh lắm.

Ánh mắt hắn khóa chặt vào người trên màn hình, trong đôi mắt đầy sự ám ảnh và cuồng nhiệt.

Đồng nghiệp tiếp lời: “Đúng vậy, mặc dù loại D là loại hỗ trợ tinh thần mạnh mẽ nhất mà mọi người mong muốn và yêu thích, nhưng nghe nói sức tấn công của họ yếu hơn so với loại N và loại E bình thường. Không biết Từ Thanh Nhiên sau khi trở thành loại D, liệu sau này sẽ tập trung nhiều hơn vào hậu cần hỗ trợ hay vẫn kiên trì chiến đấu ở tiền tuyến?”

“Nghe nói nửa năm sau, cậu ấy rất có thể sẽ ghép cặp lại với loại E chưa ghép của toàn đế quốc. Mặc dù nói thế này hơi có lỗi với gia đình Thẩm Thiên Dật của quân đoàn Kim Dực, nhưng chuyện này thực sự khiến người ta rất mong chờ!” Người dẫn chương trình nữ cười nhẹ nói.

Đồng nghiệp theo đà trêu chọc: “Ừ, đừng quên Thẩm gia cũng có một loại E rất xuất sắc, biết đâu hai người họ hợp nhau nhất thì sao?”

“Nếu đúng là kết quả đó, thì thật thú vị!”

Họ trêu chọc một lúc, rồi chuyển sang chủ đề mới.

Minh Hải đứng yên trước màn hình, tay đút túi áo khoác, trầm tư.

Không ngờ, cậu ta lại là người loại D.

Càng nghĩ, Minh Hải càng thấy phấn khích.

Nụ cười trên khuôn mặt dưới ánh sáng lấp lánh của màn hình trở nên vặn vẹo.

…Nếu như vậy, thì chắc chắn cậu ta là loại D định mệnh của hắn!

Là duyên phận trời định của hắn!

Minh Hải nghĩ vậy, cười thành tiếng.

Rồi bước vào đêm tối, bóng dáng dần biến mất trong một góc thành phố.

Một đêm yên bình. – wattpad: atoe1803

.

Kỳ nghỉ nhanh chóng trôi qua, Từ Thanh Nhiên lại bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị quay lại học viện.

Trước ngày đi, dì Tống làm cho cậu một bữa ăn thịnh soạn mà cậu thích, cố gắng vỗ béo cậu một chút để khi vào huấn luyện không bị gầy nhanh chóng.

Thẩm Đình Dục, người bận rộn hiếm khi về nhà, trong lúc bận rộn lại dành thời gian đến cửa hàng bánh P, mang về cho cậu rất nhiều đồ ăn vặt phù hợp với khẩu vị của cậu để mang đi ăn dần ở học viện quân sự. Từ Thanh Nhiên cảm thấy buồn cười nhưng vẫn nhận lấy.

Hành trình trở lại căn cứ chính của học viện vẫn như mọi khi, tẻ nhạt và dài đằng đẵng.

Khi đến học viện, xung quanh cũng có nhiều học sinh lần lượt xuống xe, ai nấy đều ủ rũ thở dài về việc kỳ nghỉ đã kết thúc.

Ngoài ra, Từ Thanh Nhiên còn cảm nhận được rằng so với lần đầu nhập học, ánh mắt đặt lên anh nhiều hơn rõ rệt, hiển nhiên nhận ra anh ngay, vừa kích động vừa sợ hãi xì xào bàn tán về cậu.

Cậu hơi ngờ vực cũng khá khó ở, tự nhủ rằng lần này mình rõ ràng đã đội mũ và đeo khẩu trang.

Nếu đứng ở góc nhìn của các học sinh khác, cậu sẽ hiểu rằng đó là vì khí tức tinh thần lực loại D của cậu khác với những người khác. Dù Từ Thanh Nhiên có mạnh đến đâu, nhưng là một loại D, sự dao động tinh thần lực xung quanh cậu luôn mang lại cảm giác thanh tịnh như cây cỏ, chỉ cần tiếp cận cũng khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

Ngay cả khi gặp bạn cùng phòng Trương Chí Hòa, Nhậm Bình và Lưu Văn Tinh ở cổng trường, họ cũng đột nhiên không nói nên lời khi đối diện với Từ Thanh Nhiên.

Mặt đỏ bừng, nói lắp bắp, ánh mắt không dám nhìn vào cậu, như thể người đứng trước mặt không phải là bạn cùng phòng quen thuộc mà là một tuyệt thế mỹ nhân không thể nhìn thẳng vào.

Từ Thanh Nhiên bối rối: “Mấy người làm sao thế? Một tháng nghỉ hè về mà bạn cùng phòng thành người lạ rồi à?”

Trương Chí Hòa và các bạn khóc không ra nước mắt: “Không phải, chủ yếu là cậu là loại D, trong mắt bọn tôi cứ như là bạn cùng phòng bỗng nhiên chuyển giới thành mỹ nhân vậy!”

Từ Thanh Nhiên: “. . .”

Có cần phải phóng đại vậy không? Sao Thẩm Đình Dục không có gì thay đổi?

Chỉ có Phong Duy là vẫn như trước, gặp họ ở cổng liền lao tới, khoác vai cậu cười hì hì: “Đại thiếu lần nghỉ tháng này nổi tiếng lắm nha, gần như trở thành ngôi sao của đế quốc rồi!”

Từ Thanh Nhiên lập tức gỡ tay Phong Duy ra: “Nói chuyện đàng hoàng, đừng động tay động chân.”

Phong Duy cười khì khì: “Hehe, vẫn phải chúc mừng cậu trở thành loại D, sau này gặp nhau trên chiến trường, nhớ giúp đỡ anh em nhé!”

Từ Thanh Nhiên không có chút cảm xúc: “Cũng bình thường thôi, loại D cũng vậy mà.”

Không cảm thấy có gì đặc biệt.

Phong Duy đang cười cợt, nghe xong liền nghiêm mặt: “Nói cái gì thế!”

“Loại D là bảo vật quý nhất trên thế giới này, không có cái thứ hai! Cậu là người được chọn, phải biết trân trọng nó, đừng phụ lòng!”

Từ Thanh Nhiên khựng lại, lười tranh luận về chủ đề này.

Cậu cùng Trương Chí Hòa và các bạn về ký túc xá 79, vừa định lên lầu thì bị quản lý ký túc chặn lại.

Quản lý nghiêm túc: “Bạn Từ, bây giờ bạn là loại D, không thể ở chung với các bạn khác nữa.”

Từ Thanh Nhiên chợt nhớ ra, loại D thực sự có đãi ngộ ở biệt thự riêng.

Cậu suy nghĩ một lúc, trước khi quản lý sắp xếp liền nói: “Vậy không cần phiền các cô chú nữa, trực tiếp cho tôi quyền vào biệt thự của Thẩm thượng tướng là được.”

Quản lý ngẩn người.

Qua quá trình liên lạc và xác nhận từ Thẩm Đình Dục, Từ Thanh Nhiên được đăng ký vào biệt thự riêng của Thẩm Đình Dục.

Cậu một mình xách hành lý, đi về khu biệt thự bên cạnh ký túc xá.

Chưa kịp ra khỏi phạm vi ký túc xá, đã thấy rất nhiều bạn học vừa đến không lâu vội vã chạy ra khỏi ký túc, xe điện chạy quanh khuôn viên ký túc lúc nào cũng chật ních người.

Cậu tùy tiện bắt gặp một bạn học đang đợi chuyến xe tiếp theo, hỏi: “Mấy người vội làm gì thế, tính đi đâu hả?”

Chẳng lẽ có quà tặng khai giảng để cướp?

“A, Từ đại thiếu!” Bạn học phấn khích trả lời, “Nghe nói Tô Trung tướng của Kim Dực cũng tới, học kỳ mới sẽ dạy thêm cho những học sinh xuất sắc, mọi người đều muốn đi gặp ngài một lần, dù sao cũng là thần tượng của nhiều người!”

“Tô Trung tướng là người trong cùng thế hệ 3S, có tỷ lệ bắt được tinh thể ngoại tộc cao nhất! Trong Kim Dực Doanh, thành tích chỉ đứng sau Thẩm Tướng quân!”

“Thượng tướng là loại E thiên phú cực cao, việc gì cũng làm được. Trung tướng thì khác, ngài ấy là loại N cao cấp, tư duy và cảm nhận gần gũi với chúng ta hơn, nên hiểu rõ hơn cách chỉ dẫn chúng ta nâng cao khả năng cảm nhận tinh thể!”

Tô Trung tướng, cậu nhớ là tên Tô Văn Minh?

Hình như còn là vị hôn phu của Lâm Thiên Mộ.

Từ Thanh Nhiên nhận được câu trả lời, tiếp tục đi về phía khu biệt thự.

Cậu không có hứng thú theo đám đông, chỉ muốn sắp xếp đồ đạc gọn gàng rồi đến nhà ăn.

Trên đường đến biệt thự riêng của Thẩm Đình Dục, cậu tình cờ gặp Lâm Thiên Mộ tại một ngã rẽ trong khu biệt thự. Người kia nhìn thấy cậu, cũng ngẩn ra, nhưng nhanh chóng hiểu ra lý do cậu ở đây.

Nửa năm qua, Từ Thanh Nhiên hầu như không nói chuyện với anh ta, thậm chí còn cảm thấy từ anh ta có chút địch ý, nên không có ý định chào hỏi, kéo hành lý định rời đi.

Kết quả là Lâm Thiên Mộ chủ động gọi anh lại.  – wattpad: atoe1803

“Bạn học Từ.” Giọng nói mang theo sự dịu dàng mềm mại.

Khác với sự lịch sự giả tạo của Thẩm Đình Dục, là sự ôn hòa tự nhiên không gượng ép.

Từ Thanh Nhiên dừng bước, dùng ánh mắt hỏi anh ta có việc gì.

Lần này, trong tình huống chỉ có hai người, thái độ của Lâm Thiên Mộ đối với cậu hình như không còn mang theo sự thù địch như trước.

Anh ta nhìn cậu, biểu cảm có chút lưỡng lự, một lúc sau mới ngập ngừng lên tiếng: “Có thể cậu sẽ thấy đột ngột, hoặc cảm thấy tôi hơi lo chuyện bao đồng, nhưng vì mối quan hệ bạn học và nhân đạo, tôi vẫn muốn nhắc nhở cậu.”

“Tôi thấy cậu và bạn học Phong Duy khá thân thiết, trước đây thì không sao, nhưng nếu cậu là loại D thì… tốt nhất nên tránh xa anh ta một chút.”

Từ Thanh Nhiên nhìn anh ta vài giây, nhướng mày: “Tại sao?”

Lâm Thiên Mộ ngập ngừng một lúc, rồi trả lời: “Vì bạn học Phong… là một người cực kỳ cuồng loại D.”

=========

Hàng chưa qua beta, check lỗi hộ tui nhé, thank you ❣️


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.