” Trời ạ! Có con người từ bé đã cố chấp khó hiểu vậy rồi sao? ” – Giản Sơ Mạn tặc lưỡi lắc đầu chán ghét ra mặt nói.
” Tiểu nha đầu, ta thật sự muốn kí đầu ngươi quá.
Ngươi một chút cũng không nhớ gì sao? Ta thì lại không thể kể tường tận cho ngươi được.” – Tiểu Ái có chút bất bình quay sang nhéo hai má Giản Sơ Mạn mà nói.
” Ấy…đau đau, bỏ ra!” – Giản Sơ Mạn cảm nhận có chút đau, làm nũng xin tha.
Tiểu Ái bị cám dỗ bởi đôi mắt long lanh của cô mà mới buông tay, ngồi về vị trí cũ.
” Biết vậy lúc đó đừng đạp ngươi mạnh quá.
Quên quá nhiều thành ra nói năng lung tung.” – Tiểu Ái cảm thấy có chút tự trách nói.
” Ngươi đẩy ta???” – Giản Sơ Mạn thắc mắc hỏi lại.
” Haizzz…!Tuy là ngươi như vầy mới là tốt cho cả ngươi và người ấy.
Nhưng mà cứ có cảm giác phải che giấu thật sự là khó chịu….!Hạ Vy, ngày đầu tiên ta gặp ngươi cũng giống như hôm nay vậy, hôm đó mưa rất lớn.
A Phượng đã rất nghĩ cho ngươi, cho dù ngươi không thân.
Cho nên về sau…!đừng tạo phản nhé!” – Tiểu Ái có chút trầm mặc, ánh mắt đượm buồn nhìn Giản Sơ Mạn.
Tạo phản??? Mình thì tạo phản gì chứ! Một chút tình tiết còn không biết nữa là.
Nhưng mà nghĩ cho ta là nghĩ thế nào? Nghĩ cho ta lại quăng ta ra phòng củi vầy à!!!
Không khí bắt đầu có chút lãnh đạm.
Ánh mắt Tiểu Ái cũng dần đượm buồn.
Cô nhìn vào đám lửa khẽ nở nên một nụ cười đầy gượng gạo.
” Thật ra ngươi và A Phượng rất giống nhau.
Đều là bị bỏ rơi, đều là được phu nhân chăm sóc, đều được Hạ gia nuôi dưỡng…!Nhưng ngươi thì tốt số hơn một chút, vui vẻ an nhiên mà sống.
Còn người thì trên vai vẫn còn mệnh lớn chưa làm, vẫn còn một gánh nặng rất lớn…!Đệ tử các ngươi có thể bước đến đây dễ như vậy còn người thì không.
Người chính là đạp trên máu mà đi lên.
Ai cũng chỉ biết nói Phượng Yêu Cơ tàn ác ngông cuồng,…nhưng có ai từng nghĩ…!người đã trải qua những gì không?” – Tiểu Ái khóe mắt đã ươn ướt đầy cảm xúc chầm chậm nói.
Phượng Yêu Cơ hóa ra là nói Hạ Thất Phượng….!Nhưng mà nghe theo lời Tiểu Ái nói thì hẵn là cô ta cũng đã trải qua chuyện gì khủng khiếp lắm.
12 năm trước:
Hạ Thất Phượng năm này 7 tuổi, đã bắt đầu được cho đi học như những người khác.
Nói là vậy nhưng từ sớm cô đã đọc rất nhiều kinh thư, chăm chỉ rèn luyện chép sách chứ không ra ngoài vui chơi như những người khác.
Đối với sách vở, gương mặt vốn không biểu cảm kia lại có chút hứng thú sâu sắc.
Đôi lúc Nhan Linh Lung còn phải cầu cô ra ngoài chơi chứ đừng mãi trong phòng đọc sách nhưng dù có ra ngoài thì gương mặt cô lại không có chút biểu cảm nào hứng thú, liền tìm cách chuồn vào trong.
” Ngươi nghe chưa, nó là con hoang đấy! Là phu nhân nhà chúng ta nhặt về nuôi dạy.
Cả ngày không nói gì, hình như là bị câm.
Cha ta còn nói gương mặt đó của nó là do bị tà thuật yểm nên mới như vậy, không có chút biểu cảm.
Ánh mắt khó hiểu…!Nó bị quỷ ám đó! Nghe nói năm ngoái nó từng đi đến chỗ thác nước…ngươi biết gì không, tóc nó biến thành màu trắng.
Dọa mấy người sợ hãi phát hoảng chạy đi luôn đấy!” – Tiếng mấy tiểu đệ tử bàn tán.
” Ghê vậy sao? Vậy thì đừng chơi với nó.
Điềm xui đấy!” – Mấy đứa trẻ khác lại nói thêm.
” Ngươi có biết nó tên gì không?” – Có mấy đứa hóng hớt hỏi.
” Ta cũng không rõ, cha ta nói là Vô Danh.
Bình thường phu nhân hay gọi nó là Thất Nhi nên mấy nha hoàn cũng như người khác đều gọi là Thất Thất.
Do tuổi nó vẫn còn rất nhỏ.”
” Ấy! Vô Danh! Ngươi đến đây làm gì? Muốn lây vận xui cho bọn ta à!” – Mấy đứa trẻ sợ hãi lùi lại.
Tiểu Vô Danh lúc này không mấy để ý, chỉ nhìn qua bọn chúng một lượt rồi khẽ lắc đầu đi tránh qua một bên.
” Đúng là đồ bệnh!…!Lúc nào cũng chăm thể hiện với người lớn.” – Một đứa ghen ăn tức ở nói.
Mà cũng đúng thôi, trẻ con chính là bị ảnh hưởng ít nhiều từ tư tưởng của phụ mẫu.
Chúng lại rất để tâm đến việc kết giao.
Người như cô, một lời cũng không nói, mặt thì như đưa tang.
Ai mà ưa cho được!
” Ây ấy mấy đứa này! Đang học mà đứng nói chuyện gì đấy.
Còn không mau đi làm việc.
Vô Danh đã đi lên tới vách đá bên thác nước rồi kìa.” – Một lão sư lớn tuổi chống chống gậy đi đến nói.
” Dạ vâng!” – Bọn nhỏ sợ bị gậy của ông đánh liền hăng hái bắt tay vào việc.
Thời gian này Nhan Linh Lung cùng Hạ Minh Sơn thường xuyên ra ngoài để tăng thêm mối làm ăn.
Cũng đồng thời đi trị bệnh mấy chỗ ở sa trường.
Giang hồ có một quy tắc, hể nhà nào tu tiên thì cũng phải tòng quân đánh giặc.
Mà giỏi nhất vẫn là Giang gia và Tiết gia, còn Hạ gia thì thiên về phần chữa trị nhiều hơn.
Cho nên lúc này Nhan Linh Lung không có nhà cũng không lấy gì làm lạ.
Mà Tiểu Ái đâu? Đương nhiên đang nằm một góc thoải mái ngủ ngày ngắm cảnh rồi.
Trên thác nước cao, các tảng đá lớn xếp thành như lối đi để từ bờ bên đây sang bên kia.
Nước chảy cũng không quá siết.
Đám đệ tử phải lần lượt 8 người đi sang đó rồi ngắt lấy một bông hoa trên cây mọc ở bờ đối diện.
Cây cũng không quá cao.
hoa mọc lại rất nhiều và đẹp.
Đám nhỏ lần lượt đi qua.
Sợ té, đứa này nắm áo đứa kia mà đi.
” Ngươi đi chầm chậm thôi!” – Mấy chúng nó cứ nói với nhau.
Từng bước từng bước rụt rè sang ngắt lấy một bông rồi bước về…!Nước tuy chảy không siết nhưng đường cũng khá trơn nên cũng phải cẩn thận.
” a a a\~ Ta sắp ngã rồi!” – Bé trai đi cuối hàng sắp ngã xuống la lên.
Mấy đứa trẻ đi phía trước liền hoảng quá mà vọt nhanh về phía trước chẳng thèm đoái hoài.
Lão sư thì cũng đã có tuổi, tai cũng không còn nghe rõ như trước đang ngắm cảnh dưới hạ nguồn nên cũng không phát hiện.
” Cứu mạng ” – Hài tử đó trượt khỏi tảng đá la lớn.
* Bộp * một bàn tay vội nắm kéo hắn lại.
Là Tiểu Vô Danh đi phía trước nhanh chóng phản ứng kéo hắn lại.
Dáng người cô thì nhỏ bé, hắn thì to con mập mạp.
Phải nói là nhờ trọng tâm của cô rất vững mới kéo nổi hắn lên.
” A Lâm không sao chứ? Ngươi nghĩ mình giỏi lắm chắc, vì ngươi A Lâm mới gặp xui đó!” – Một bé trai khác, dáng ngươi ôm ốm lại thăm hỏi đứa bé kia, đanh đá nói.
Ánh mắt của Tiểu Vô Danh hiện rõ sự khó tin.
” Nhìn gì chứ? Là tại ngươi hết! Cái thứ xui xẻo, hoa của ta mất rồi!” – Đứa trẻ A Lâm xấu tính nắm lấy bông hoa mà Vô Danh lúc nãy cài vào thắt lưng để tiện cứu hắn.
Đứa trẻ còn lại thì nhanh tay đẩy cô một cái cho bỏ ghét.
” Cái đồ xui xẻo! Quái vật.
Phụ mẫu bọn ta ai cũng nói ngươi là quái vật, ngươi đi chết đi!” – Mấy đứa đó đồng loạt một cách rất hả hê như mình vừa trừ gian diệt ác.
giúp ích cho thiên hạ thái bình.
Tiểu Vô Danh một lời cũng không nói, ánh mắt tuyệt vọng pha chút sợ hãi và căm phẫn nhìn bọn họ.
Cơ thể nhỏ bé bị đẩy một cái trượt khỏi tảng đá mà ngã xuống.
Đoạn từ thác đá xuống dưới, nước đổ rất mạnh, lại còn có mấy mõm đá ngầm.
Tiểu Vô Danh đương nhiên lãnh đủ khiến cơ thể trở nên bầm giập, chảy máu ở một số chỗ.
Thêm nữa, lúc nãy A Lâm rất ác, giật cả thắt lưng của cô.
Làm quần áo xốc xếch lộn xộn hết cả lên.
” Hahaha đáng đời! Chết đi đồ ma quỷ!” – Đám trẻ đó đầy tự hào nói.
Hả? Chết rồi! A Phượng gặp nguy hiểm.
Tiểu Ái lúc này bị tiếng đám trẻ làm ồn mà tỉnh dậy, kịp thời thấy cảnh đó.
Lão sư ngáy ngủ rồi, giờ mình nên lao xuống dưới cứu A Phượng chứ? Phía dưới nước chảy siết quá, sợ là đến mạng còn giữ không được. Khoan đã mùi này.
Tiểu Ái liền vội chạy đi một hướng khác sủa toáng lên.
Tiểu Vô Danh bị dòng nước mạnh kéo đi va hết chỗ này đến chỗ khác. Cuối cùng bị một tảng đá lớn dưới hạ nguồn chặn lại mới không trôi đi tiếp. Quần áo không còn chỉnh tề, mặt hoàn toàn áp vào tảng đá lưng lộ ra ngoài. Cô lúc này vẫn tỉnh táo nhưng lại không có động tĩnh gì, toàn thân tê liệt mà nằm yên.
” Nói đúng rồi đáng sợ quá, tóc nó hóa trắng rồi kìa. Trên lưng còn có vết đỏ kì quái nữa!” – Đám trẻ kia nhìn thấy có chút hoảng sợ nói.
” Chuyện gì vậy chứ?” – Mấy đứa lớn lớn một chút còn bàng hoàng hơn.
” Phượng Yêu Ấn Kí!” – Một đứa trong đám nói.
Sau câu nói này ai nấy đều xanh mặt. Tương truyền từ lâu, long phượng chính là hai thần vật đại diện cho sự cao quý và hưng thịnh. Rồng thích tiêu dao tự tại, sớm đã phi thăng về cõi trời. Phượng thì tính tình thẳng thắn nóng nảy không nể nang ai, đi gây sự khắp nơi. Sau này khi phượng về trời đã để phần sân của mình lại, đó chính là phượng yêu. Phượng yêu về sau được tiên nhân tiêu diệt nhưng oán niệm vẫn còn lưu lại nhân gian. Nếu như phượng thiên hoa khai xác định mệnh thiên tử thì phượng yêu hoa chính là xác định người đặt dấu chấm hết cho một triều đại, đem tới chết chóc. Và người đó sẽ có một ấn ký trên người.
” Gâu gâu gâu ” – Tiểu Ái cuối cùng cũng chạy về sủa thật to rồi tiến đến chỗ Tiểu Vô Danh, đứng trên bờ mà sủa.
” Gia chủ, phu nhân!” – Đám trẻ nhìn thấy người liền lễ phép chào.
” Thất Nhi! Thất Nhi!” – Nhan Linh Lung vội chạy lại, không ngại lễ tiết lao xuống nước ôm Tiểu Vô Danh lên. Còn cô thì vô lực, để phu nhân muốn làm gì thì làm, gương mặt chỉ còn lại đầy sự thất thần và tuyệt vọng.
Tiếng động lớn gần bên tai làm do lão sư tỉnh giấc. Vừa nhìn thấy song chủ gia liền lập tức líu quýu không rõ tình hình mà lo sợ.
” Gia chủ, phu nhân!”
” Ông dạy trẻ kiểu gì vậy hả? Có phải hôm nay ta không về có khi con bé đã chết rồi không?” – Hạ Minh Sơn tức giận quát.
” Lão nô thất trách, mong gia chủ tha tội!” – Lão sư hoảng hồn cầu xin.
” Gâu…gâu..gâu…( Phu nhân, là bọn người kia hại đó!)” – Tiểu Ái không nể nang sủa lên mấy tiếng.
Nhan Linh Lung nghe được chỉ đưa ánh mắt căm phẫn, sắc lạnh như muốn giết người nhìn chúng.
” Phu nhân! Vô Danh nó là Phượng Yêu, chuyên mang lại điềm gỡ. Người buông nó ra đi!” – Có mấy đứa trẻ không hiểu chuyện nói lớn.
” Ai nói đó?… Ta nói ai nói với các ngươi những lời đó!” – Nhan Linh Lung tức giận gằn từng chữ một nói.
” Phụ mẫu ạ!” – Đám trẻ sợ hãi nói.
” Ta …không phải.. phượng yêu.” – Tiểu Vô Danh chỉ có thể yếu ớt thốt lên mấy chữ.
” Vô Danh! Ta đã sớm nói rồi, A Thất là con cháu Hạ gia. Cớ nào vô danh. Hạ gia thật vô phúc khi dưỡng ra một đám phế phẩm các ngươi. Con bé là đồ đệ của ta, Hạ Thất Phượng. Dựa trên bối phận các ngươi còn phải gọi bằng sư tỷ. Rõ chưa?… Đều cút hết cho ta, gọi phụ mẫu các ngươi đến đây!” – Hạ Minh Sơn tức giận quát lên.
…………
” Xem ra thì sư phụ của ta cũng tội nghiệp thật! Mà người ấy thật sự là phượng yêu sao?” – Giản Sơ Mạn cẩn thận suy nghĩ rồi nói.
” Không phải. Phu nhân từng nói đó là do người kiệt sức, linh lực không vững không giữ nổi hình dạng bình thường. Biến về hình dáng dị tộc mới bị như vậy? Chứ vốn thì người cũng không có!” – Tiểu Ái lập tức giải thích.
” Ừm \~! Nhưng mà ngươi nói người là đạp máu bước lên. Là sao?” – Giản Sơ Mạn lại thắc mắc hỏi tiếp.
” Thì là sau lúc đó A Phượng liền không có một chút kể tình nghĩa nào. Sát phạt rất quyết đoán, đã đánh thì chẳng nương ai. Không học cùng chúng bạn, học võ công và kiếm pháp hằng ngày. 9 tuổi thành công luyện được Thiết Tiếu Vũ trải qua khảo nghiệm, đánh từ trung sơn lên thẳng thượng sơn, vượt ải phi thăng. Thời điểm đó là cuộc khảo nghiệm rất tàn bạo, tỷ thí đánh nhau. Một mình người đánh người khác nhừ xương. Sau đó người ta nể phục, không còn châm biếm là Phượng Yêu nữa mà thêm chữ Cơ. Ý nói xếp ngang hàng với tiên nhân ấy. Theo kiểu đó thì không phải là đạp máu đi lên là gì? Đạp trên máu người thì ít, máu bản thân thì nhiều! …Haizz thật khổ!” – Tiểu Ái thở dài nói.
” Nhưng không phải người mới thượng sơn hơn 2 tuần thôi sao?” – Giản Sơ Mạn lại tiếp tục thắc mắc hỏi. Cũng đúng, mấy sư huynh đều nói vậy mà.
” Ngươi từ từ sẽ biết! Bù ngủ quá rồi! Ngủ sớm mai còn dậy sớm làm việc nữa đấy!” – Tiểu Ái lười biếng ngáp ngắn ngáp dài, hóa thành hình dạng bạch cẩu đi về phía đống cỏ khô nằm lên.
” Ấy “
Ghét nhất kiểu người này, đang kể thì bỏ ngang. Đúng là không có đạo đức nghề nghiệp. Tương lai sao mà đi hóng chuyện được…. Mà nói chung là mình cũng đã biết được kha khá…. Tuyệt kỹ bạch liên hoa vậy mà có lúc cũng hữu dụng đối với mình lúc này. Hạ Thất Phượng ngươi chết chắc rồi. Ta sẽ khiến cô quay 180° sủng nựng ta không thôi. Kết thân đã có là gì! Ta muốn cô ta tự vả! Hahahaha
Một nụ cười thâm độc từ tận đáy lòng được vang lên. Mưa vẫn chưa ngừng, đám lửa thì vẫn còn đó. 5 tuổi Giản Sơ Mạn tiến về phía đống cỏ khô nằm ôm Tiểu Ái mềm mại mà ngủ.