Lễ đính hôn vừa mới kết thúc, khách khứa hai bên nhà cũng đã về gần hết.
Quỳnh Chi thay chiếc áo dài màu hồng nhạt đang mặc ra, sau đó, cô chọn một bộ quần áo đơn giản, áo thun trơn màu xanh da trời phối với quần jean.
Cô không biết nên mặc gì, cũng không quá quan trọng vẻ bề ngoài cho lắm, miễn sao nhìn lịch sự và thoải mái là được.
Thay đồ xong, Quỳnh Chi đi xuống nhà bếp xem có thể phụ giúp dọn dẹp được cái gì không.
Vì là lễ đính hôn, nên làm không quá cầu kỳ chỉ là một bữa tiệc nhỏ ấm cúng được tổ chức ở tại nhà.
Khách khứa là bà con dòng họ, hàng xóm thân thiết xung quanh, chủ yếu chỉ để hai bên nhà trai và nhà gái gặp mặt trao mâm sính lễ.
Sau khi đính hôn xong, Quỳnh Chi cũng ở lại nhà chồng sắp cưới luôn.
Bởi vì nhà cô ở dưới quê, mà hiện giờ cô đang học đại học sư phạm trên thành phố.
Cũng như bao sinh viên ở quê lên thành phố học đại học khác, cô cũng phải mướn nhà trọ để ở. Mẹ chồng tương lai của cô thấy vậy nên ngỏ ý để cô về nhà bên đây ở luôn, sẵn tiện cũng bồi đắp cho hai vợ chồng.
Ba mẹ ở dưới quê cũng không khá giả gì, nhà cô lại đông anh em, ban đầu ba mẹ không muốn cho cô đi học đại học, nhưng sau khi nghe cô đậu vào sư phạm, ngành này không cần đóng học phí lại còn được tiền trợ cấp hằng tháng nên mới cho cô học.
Sau khi nghe mẹ chồng ngỏ lời muốn cô về ở cùng thì ba mẹ cô đã đồng ý, đơn giản là vì bớt đi cô họ sẽ giảm được một gánh nặng.
Xuống dưới nhà bếp, Quỳnh Chi nhìn thấy một cô bé đang ngồi rửa đống chén đĩa.
Quỳnh Chi mới ngồi xổm xuống bên cạnh cô bé, mỉm cười rồi nói :“ Để chị phụ em.”
Cô bé đó hốt hoảng ngăn Quỳnh Chi lại, bảo : “ Ê…. mợ đừng đụng vào, bà la em chết.”
Quỳnh Chi liền nói : “ Không sao đâu, bao nhiêu đây một mình em sao rửa hết được.”
“ Đây công việc của em mà.”
Nói như vậy, nhưng Quỳnh Chi vẫn phụ giúp cô bé rửa đống chén đĩa này.
Trong lúc rửa chén, Quỳnh Chi có nói : “ Mà em đừng gọi chị bằng mợ nữa, bây giờ chị chưa phải là mợ của em đâu.”
Cô bé đáp lại : “ Không được. Bà đã dặn em rất kỹ là phải gọi mợ ngay từ bây giờ luôn. Bà nói, bà đã chọn mợ cho cậu rồi thì sẽ không thay đổi, bà chỉ chấp nhận một người con dâu là mợ thôi.”
Quỳnh Chi nghe thấy là ý của mẹ chồng thì cũng không dám sửa lại cách xưng hô của cô bé nữa.
Sau khi ngồi trò chuyện với nhau một hồi, Quỳnh Chi mới biết tên cô bé này là Hân, năm nay 19 tuổi, do nhà nghèo nên Hân phải nghỉ học bươn chải từ sớm.
Mẹ chồng cô thấy tội nghiệp nên thuê con bé về nhà làm giúp việc.
Nói đến đây, Quỳnh Chi cảm thấy mẹ chồng tương lai của mình quả thật là người rất tốt bụng, dù nhà giàu nhưng không khinh thường người nghèo. Bằng chứng rõ nhất là bà đồng ý cô là con dâu của bà, mặc dù gia cảnh hai nhà hoàn toàn chênh lệch với nhau.
Đang trò chuyện, Hân bỗng nhiên ngẩn người, ngồi nhìn Quỳnh Chi một lúc rồi cười hì hì nói : “ Mợ ! Mợ vừa đẹp người lại đẹp nết nữa, hèn chi, bà mới nhất quyết cưới mợ về cho cậu.”
“ Em cứ nói quá.”
Nghe Quỳnh Chi nói vậy, cô bé liền phản bác : “ Em không có nói quá đâu. Mợ không biết chứ lúc trước cậu có dẫn một bà kia về ra mắt. Trời ơi, cái nết của bả khó ưa vô cùng, ở trước mặt bà thì làm bộ ngoan ngoãn chứ sau lưng thì liếc xéo bà, coi người làm như em chẳng ra gì. Cái loại đó mà yêu đương gì, bả chỉ mê tiền thôi, thấy nhà này giàu nên mới muốn bước vào. Nhưng mà làm sao qua mặt được bà. Cậu chủ nhà này đúng là có mắt như mù mới đi thích bả…”
Quỳnh Chi nghe xong thì ngẩn người một lúc.
Bé Hân biết, mình vừa cái miệng nhanh hơn cái não nên đã vội bụm miệng lại : “ Xin lỗi mợ, em lỡ lời.”
Quỳnh Chi mỉm cười nói : “ Có cái gì đâu mà xin lỗi, rửa chén nhanh lên đi nè.”
Lúc này, mẹ chồng đi xuống nhà bếp gọi cô : “ Chi, nghỉ tay đi, lên nhà trên mẹ biểu.”
Quỳnh Chi quay qua gật đầu với mẹ.
Sau đó, cô nhìn bé Hân rồi nói : “ Còn mấy cái chén em rửa giúp chị nha.”
Nói xong, Quỳnh Chi rửa tay sạch sẽ sau đó lên nhà trên.
Mẹ chồng mỉm cười, vừa nhìn thấy cô thì vỗ vỗ lên chỗ bên cạnh mình rồi nói : “ Con ngồi xuống đây.”
Quỳnh Chi ngồi xuống rồi hỏi : “ Mẹ kêu con lên có chuyện gì vậy ạ ?”
Mẹ chồng lấy một cái thẻ ngân hàng đưa cho cô :“ Cái này là tiền tiêu vặt mẹ cho con, mỗi tháng mẹ sẽ chuyển vào thẻ 30 triệu, thằng Triết có một thẻ con cũng có một thẻ, con không cần phải xin tiền của nó, cần cái gì thì cứ lấy tiền này mà xài.”
Quỳnh Chi không dám nhận, liền trả lại cho mẹ : “ Con không dám nhận đâu ạ, với lại con cũng không tiêu xài gì nhiều cả.”
Mẹ chồng nghe vậy thì cau mày, không vui nói : “ Con đừng có lừa mẹ, không phải bây giờ con vẫn đang đi học sao ? Không cần mua giáo trình, tài liệu gì à ?”
Quỳnh Chi mở miệng định nói gì đó thì đã bị mẹ chồng ngắt lời.
“ Không có nói nhiều nữa, con cứ cầm đi ! ” Mẹ chồng dúi tấm thẻ vào trong tay cô, rồi nói tiếp : “ Nhà này không có thiếu tiền đâu, con không cần tiết kiệm, cứ sài đi, không đủ thì nói với mẹ.”
Không cho cô có cơ hội từ chối, mẹ lại nói nữa : “ Thôi, trời cũng tối rồi, con đi lên phòng đi.”
Quỳnh Chi bị mẹ kéo đi lên lầu, đi được giữa chừng thì mẹ bất chợt nhớ ra cái gì đó mà khựng lại, dặn dò đôi chút : “ À mà….mẹ sắp cho hai đứa con ngủ chung phòng, dù sao thì hai đứa sớm muộn gì cũng trở thành vợ chồng với nhau rồi, giao lưu trước sau này đỡ bỡ ngỡ. Nếu cái thằng đó có làm khó dễ con thì cứ đấm thẳng vào mặt nó, đừng nương tay, đánh không lại thì nói với mẹ, mẹ xử lý giúp con.”
Quỳnh Chi không ngờ ngày đầu tiên về nhà chồng, người làm cô bất ngờ nhất lại là má chồng.
Không hỏi cũng biết, trong cái nhà này ai mới là người có địa vị cao nhất.
Mẹ chồng vỗ vỗ vai cô như để an ủi.
Được người quen mai mối giới thiệu cho, lần đầu nhìn con bé bà đã thấy ưng bụng, ngoan ngoãn lại lễ phép rất hợp với ý bà.
Cho nên, khi nghe con bé chịu cưới con trai bà, là bà đã gấp rút làm lễ đính hôn để giữ chân con dâu, tính đợi sau khi con bé học xong đại học mới làm đám cưới.
Nhưng mà trong lòng bà không khỏi canh cánh một mỗi lo.
Bà lo lắng con trai bà chưa quên được người yêu cũ mà lạnh nhạt với vợ của nó, lo lắng rằng, quyết định lần này của bà có phải là một sai lầm hay không.
Nhưng mà, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Không có tình cảm thì có sao, từ từ vun đắp là được mà.