Lại một ngày mới tại học viện hoàng gia.
Ba người kia lại đi tìm Hoa Kiều ngược sướng tay xong tự ngược chính mình bằng những áng văn bất hủ. Còn cực kỳ ăn ý mà chia ca sáng trưa chiều không đụng mặt.
Chọc Hoa Kiều giận dữ chửi bới, mắng chế độ tư bản tàn độc. Thế nhưng trong con mắt của ba người đó, Hoa Kiều chửi họ, xua đuổi họ, phản kháng hay chống cự họ, mắng họ là phiền phức đều khiến họ rất vui. Đây là những cảm xúc trước giờ những công tử thế gia như họ chưa được trải nghiệm.
Trên trang diễn đàn của trường ngày ngày vì họ mà đăng bài. Dẫn đến náo nhiệt không nhỏ. Những lời đồn thổi bắt đầu phát tán khắp nơi.
Lâm Khanh: “…”
_
Ở một nơi nào đó trong hoa viên rợp bóng mát của trường.
Hoa Kiều bị một đám con gái khoảng năm, sáu người vây quanh. Thô bạo đẩy ngã xuống đất. Đôi mắt to tròn của thiếu niên ứa ra những giọt nước mặt to như hạt đậu.
Lâm Khanh hai tay cầm theo ấm trà cùng ly đứng ở lối vào lát đá. Phân vân bản thân nên quay đầu chạy thì tốt hay quay đầu chạy thì tốt.
Nào ngờ cô gái dẫn đầu nhóm người vừa quay đầu liền nhìn thấy cậu. Những người khác bao gồm Hoa Kiều cũng theo ánh mắt nhìn sang.
Lâm Khanh cảm thấy làm người phải luôn dũng cảm, phải có gan trực tiếp đối diện với cuộc sống khó khăn cũng như mấy rắc rối phiền phức.
Gương mặt thiếu nữ A dẫn đầu tỏ ra hốt hoảng. Nữ sinh B vội vàng chạy tới xua xua tay giải thích: “Lâm, Lâm thiếu gia. Là tên này chủ động chạy vào khu hoa viên dành riêng cho hội học sinh nên bọn em mới nhắc nhở chút. Ai ngờ hắn lại yếu đuối như vậy, chạm nhẹ đã ngã.”
Hoa Kiều ngẩng đầu, nhìn cậu bằng ánh mắt khiến người ta tan nát cõi lòng. Đối với câu nói kia của thiếu nữ giống như lên án mãnh liệt. Thế nhưng lại không mở miệng xin trợ giúp, chỉ mím môi siết chặt nắm đấm, cúi đầu nhẫn nhục đầy phẫn uất.
Lâm Khanh điềm tĩnh tự rót cho mình một ly trà, im lặng không phản ứng.
Mọi người: “…” Ông không định nói gì đó à?
Lâm Khanh tiếp tục giữ vững thiết lập lạnh lùng.
Thiếu nữ A dẫn đầu thấy cậu có vẻ không muốn quản chuyện này liền thở ra một hơi nhẹ nhõm. Quay đầu liền muốn tiếp tục giao lưu thân mật bằng vật lý với Hoa Kiều.
Thế nhưng thiếu niên vốn đang ở trên đất đã đứng dậy từ lúc nào, đôi mắt nhìn thẳng về phía Lâm Khanh tràn ngập không thể tin nổi. Giống như nhìn kẻ phụ tình bạc nghĩa, thấy chết không cứu.
Rồi như tự vỡ lẽ ra điều gì, Hoa Kiều nỗ lực động viên bản thân. Sau đó nhìn Lâm Khanh với biểu cảm không sao cả
: “Lâm Khanh, tôi biết anh là người ngoài lạnh trong nóng mà. Hẳn là nhìn tôi như vậy anh càng khó chịu hơn gấp trăm nghìn lần, nhưng không sao. Tôi có thể chịu được.”
Nói rồi cố nén nước mắt vào trong, cả người toát ra ý chí kiên cường bất khuất.
Những người còn lại: “…”
Nữ sinh A: “Ôi vãi… Ặc!”
: “Mồm xinh đừng nói bậy.” Nữ sinh B bịt lại miệng nữ sinh A, lưỡng lự một hồi mới nói nhỏ với người bên cạnh: “Lâm thiếu, hay là để bọn em chặn người này lại cho. Anh nhanh chạy trước đi.”
Tay cầm ly trà của Lâm Khanh run rẩy, cả người không dám manh động.
: “Nói thật đó, đừng lo cho tôi. Tôi không muốn anh bị vướng vào rắc rối vì mình.” Hoa Kiều thấy cậu không di chuyển, hơi đỏ mặt cúi đầu: “Tôi hiểu được lòng tốt của anh, nhưng việc này là của riêng tôi, hay để tôi tự giải quyết.”
Không ai ở đây nghĩ ra được bên trong não Hoa Kiều cất chứa sự tích ly kỳ ra sao.
Lâm Khanh đưa ly cùng ấm cho nữ sinh B, quay đầu muốn chạy.
Đáng tiếc vừa nhấc chân lên, vạt áo đã bị giữ lại.
Hoa Kiều, bằng một cách thần kỳ nào đó đã chạy sang bên này trong hai giây. Buồn bực xen lẫn không cam lòng nắm lấy áo cậu
: “Hoá ra anh thật sự không muốn dây dưa với tôi ư Lâm Khanh? Tôi không hiểu sao chúng ta lại thành ra thế này, tất cả là do tôi sai sao? Hay là do Thiệu Á nói gì với anh?”
Lâm Khanh bị sặc tận óc.
Bảo người ta đi xong lại không cho đi. Đây là thao tác rảnh hơi gì?
Đến mức này thì chỉ còn một cách để tẩu thoát.
Lâm Khanh đứng thẳng lưng, bình thản nhìn đối phương
: “Cậu… tên là gì ấy nhỉ?”
Hoa Kiều: “…”
Nhóm nữ sinh: “…”
Bây giờ là một mảnh trời thinh lặng lúng túng.
Mà sự im lặng này đã đủ để chứng minh rất nhiều vấn đề.
: “Lâm Khanh. Anh không nhớ sao?” Hoa Kiều lặng đi trong giây lát, tỏ ra vô cùng đau khổ: “Chuyện khi nhập học anh cứu em… Em đã hứa sẽ trả ơn đến cùng. Không ai nợ ai. Anh muốn em làm gì em cũng có thể làm.”
Người đối diện mang theo ánh mắt soi mói mở miệng: “Tôi không nhớ mình có đoạn chuyện xưa nào với cậu cả.”
Cuộc nói chuyện chết héo.
Nhóm nữ sinh đồng loạt đứng thành hàng vỗ tay. Trong lúc Hoa Kiều còn đang ngẩn ngơ thì Lâm Khanh đã nhanh chóng chạy mất.
_
Vừa xoa ngực vừa rời khỏi hoa viên, Lâm Khanh thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm. Đảo mắt lại vô tình bị một bóng hình cách đó không xa thu hút.
Là một nam sinh với vẻ ngoài mềm mại yếu đuối. Thậm chí so với Hoa Kiều còn mỏng manh hơn. Làn da trắng đến tái nhợt, mái tóc hơi dài đến vai nhuộm bạc ở đuôi tóc. Nhìn qua cùng một loại hình Bạch liên hoa với Hoa Kiều đến tám phần. Quả là hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn thẩm mỹ của ba tên bạn kia của cậu.
Đối phương đứng ở đó giống như nghiêm túc tự hỏi điều gì, xong mới chậm rãi chọc chọc mặt kính máy bán nước tự động.
Vừa gạt một cái lại đến một cái. Lâm Khanh cảm thấy sợ hãi. Muốn lập tức chạy về nhà ôm máy tính xoa dịu tâm hồn.
Thiếu niên rón ra rón rén đi sát vào tường hòng tránh đi tầm mắt Bạch liên hoa mới xuất hiện đằng kia.
Lâm Khanh theo bản năng định vòng qua y từ phía sau rồi chạy thẳng. Bên tai lại đột ngột vang lên thanh âm trong trẻo khiến cậu sững lại.
[ “Ê Bảo Bảo, còn tiền không? Lúc nãy đánh tơi ví ở đâu rồi ấy.” ]
Nhìn lại thấy người kia cũng không có mở miệng. Mà đáp lại là một loại âm thanh máy móc.
[ Ngày ngày phải mài mình kiếm tiền cho tư bản thì lấy đâu ra tiền. ]
Bạch Liên Hoa kia mím môi cười híp mắt một cái. Thanh âm trong đầu càng thêm rõ ràng
[ “Thôi mà, kiểu gì chẳng có tí quỹ đen. Người ta khát lắm á?” ]
[ … ]
[ Đợi chút. ] Âm thanh máy móc tràn ngập chán nản.
Sau một loạt thanh âm kỳ quặc đó. Máy bán nước không cần nhét tiền liền rừ rừ nhả ra một lon nước ngọt.
Lâm Khanh nhìn quanh một hồi, phát hiện ngoại trừ cậu ra thì hình như người khác đều không nghe thấy. Chưa kể Bạch Liên Hoa kia đứng ở góc khuất nên cũng không ai phát hiện có gì bất thường.
Lâm Khanh biến đổi sắc mặt mấy lần, lần đầu tiên hoài nghi thính lực chính mình. Vội vàng trốn vào sau cây cột gần đó dỏng tai nghe lại.
[ Nợ này ghi sổ nhé. ]
Bạch Liên Hoa kia vừa uống nước vừa vẫy vẫy tay với khoảng không.
[ “Biết rồi, biết rồi. Ngươi là hệ thống của ta mà. Tiền của Bảo Bảo cũng là của ta.” ]
[ Bớt đạo lý và lo cho bản thân mình trước đi. ]
Một người một hệ thống trao đổi vui vẻ dần đi xa. Lâm Khanh cũng từ chỗ nấp hoang mang đi ra ngoài.
Chỉ mấy câu vừa nghe mà chứa đựng lượng thông tin khổng lồ.
Lâm Khanh tư duy thông tuệ. Cảm thấy lập tức hứng khởi hẳn, tim đập nhanh như trống trận.
Ề hế.
Kịch bản này quen lắm!
Mang theo hệ thống, kia hẳn là nhân vật trọng yếu trong cốt truyện. Hơn nữa cậu còn có thể nghe được âm thanh của hệ thống lẫn người kia trao đổi, đây không phải bàn tay vàng thì là gì. Sau đó một đường phá tan âm mưu của kẻ xấu, ra tay chính nghĩa. Thu nhập lực lượng, đi lên đỉnh cao cuộc sống.
Mặc dù cậu vốn đã ở đỉnh cao cuộc sống rồi.
Lâm Khanh mắt cười không thấy tổ quốc.
Nhớ đến truyện vừa xem hôm qua, lại nhớ tới mô hình trường học này, Lâm Khanh có một suy đoán. Chắc chắn người này là Bạch Liên Hoa kiêm nhân vật chính thụ rồi. Hẳn là mang theo hệ thống tăng hảo cảm gì đó muốn đi công lược các vị công chính khác.
Mà các vị công chính còn có thể là ai nữa. Quá nửa khả năng chính là cậu và ba tên bạn kia rồi!
Lâm Khanh cảm thấy mình đã biết quá nhiều.
_
Tối đó Lâm Khanh thức trắng đêm cày tiểu thuyết tiếp thu tri thức. Truy tìm sức mạnh của nội tại. Còn thử gọi với không khí vài lần xem mình có hệ thống hay cái dị năng nào đặc biệt không.
Dẫu sao cũng phải chuẩn bị trước bất kỳ tình huống nào có thể xảy ra, miễn cho bị mấy trò khỉ ho cò gáy của Bạch Liên Hoa lừa đảo.
Ha.
Lâm Khanh nhếch môi nở một nụ cười tà mị khốc suất cuồng bá duệ.
_
Lồng giam mang theo sự bí bách trong một khoảnh khắc liền nổ tung ra. Không khí trong lành lập tức tràn vào.
Lồng giam vỡ tung mang theo dư chấn cực kỳ khủng khiếp. Sống lưng Túc Thanh cứng đờ, căn bản không có tâm tư nghĩ đến điều gì khác, ôm trọn Tạ Tinh vào trong lòng bảo hộ y chặt chẽ.
Giữa tiếng la ó che trời lấp đất, hai thân ảnh chìm vào trong làn khói giữa gò đất đang từ từ sụp đổ.
Mặt đất dần hạ xuống. Trung tâm chỉ còn lại đất đá cùng gạch vụn. Thuần Cảnh nghe thấy thanh âm lý trí của mình nứt ra. Tim đã gần như muốn nhảy ra ngoài, trong lòng vừa chua xót vừa đắng chát.
[ Top 1 bị đánh bại. Khép lại Địa ngục Thanh Trừng. ]
Không gian yên tĩnh đến mức không thể nghe thấy âm thanh nào, sự hoang vu đổ nát khiến người ta mơ hồ sinh ra một loại cảm xúc cô đơn.
Thuần Cảnh vẫn bất động nhìn về phía gò trung tâm, đôi mắt trong trẻo xinh đẹp hơi rung động.
Rui ở một bên khép hờ hai mắt. Viền mắt cô bé đỏ hoe, khóe mắt ươn ướt. Quân Phi mím môi quay đầu đi che giấu cảm xúc. Đại não thiếu niên vô cùng hỗn loạn, nhưng vẫn phải cố gắng bình tĩnh lại.
Cô bé vẫn cố nén sự bồn chồn, bất an trong lòng mà ngẩng đầu lên nhìn thanh niên: “Họ sẽ không sao đúng chứ?”
: “Bình tĩnh.” Thuần Cảnh nói xong không nhịn được, lại bổ sung một câu: “Hai người họ rất lợi hại, sẽ đi ra nhanh thôi mà.”
Giọng điệu Quân Phi có chút cứng nhắc kéo dài thanh âm: “Thật sự?”
Thời điểm gật đầu, trong lòng Thuần Cảnh có chút mâu thuẫn. Cậu lẳng lặng thu hồi tầm mắt, cáu kỉnh vò đầu bứt tóc đầy âu lo.
Đúng lúc này, hệ thống lại vang lên thông báo một lần nữa.
[ Đang tiến hành sắp xếp bảng xếp hạng. ]
[ Chúc mừng người chơi Tạ Tinh trở thành Top 1. Đạt được cơ hội thực hiện điều ước. ]
Hư vô từ từ hình thành nên một bóng người hấp dẫn không ít ánh mắt, khiến cho lệ khí từ bốn phía đều sôi trào.
Túc Thanh ôm lấy Tạ Tinh, xông qua muôn trùng vây đi đến bên này. Người trong ngực vùi đầu lên vai hắn. Đôi bàn tay nắm chặt không buông.
Ngón tay giật giật, Quân Phi vội vàng chạy tới nắm chặt lấy tay của Tạ Tinh. Rui với khoé mắt còn vương lệ ngọt ngào nở nụ cười dang tay ôm y một cái.
Thuần Cảnh ấn vào sống mũi, vỗ vai Túc Thanh: “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.”
Giữa không khí hân hoan vui mừng, hệ thống không thể không nhắc nhở một câu thể hiện sự tồn tại.
[ Mời người chơi Top 1 đưa ra điều ước của mình. ]
Túc Thanh nhướn mày theo bản năng. Tạ Tinh híp mắt đưa một tay chạm lên bảng sáng, không hề do dự cất lời
: “Ta muốn… Trò chơi này kết thúc vĩnh viễn.”
Dứt lời, quanh người tất cả những người chơi còn sống đều được phủ lên một tầng sáng nhàn nhạt. Không gian xung quanh giống như những mảnh ghép rời rạc dần tan rã.
Trong ánh mắt Túc Thanh có chút phức tạp. Thời điểm quầng sáng bao hết đến từng đầu ngón tay, kí ức ngủ quên trong tim rục rịch lúc trước hiện tại bừng tỉnh. Dường như không thể ngăn cản giây phút chấn động trong lòng.
Túc Thanh vội vàng lao đi. Chạy đến đứng trước mặt người ấy, hô lên rằng
: “Tôi chính là…”
[ Trò chơi kết thúc. ]
Theo tiếng thông báo lạnh lùng của hệ thống, những ngôi sao lấp lánh tan biến trong không trung. Tạ Tinh và những người khác đều biến mất.
Thuần Cảnh thân thể mờ dần. Phút cuối cùng liền nghiêng mình sang, gật đầu một cái thay cho lời chào
: “Mong cậu giữ gìn sức khoẻ, Túc Thanh.”
Ánh sáng loé lên rực rỡ, vô số vì tinh tú vụt sáng rồi tan biến giữa hư vô, mang theo sự lãng mạn của dải ngân hà.
Túc Thanh buồn bực cúi đầu. Chờ đợi thân thể tan rã.
Chẳng ngờ, cổ tay lại bị bắt lấy bởi một bàn tay trong suốt. Ngẩng đầu nhìn thoáng qua liền bắt gặp một gương mặt quen thuộc.
: “Lại đây nào.” Thanh âm kia lộ ra vẻ lười biếng và gợi cảm từ trong xương.
Túc Thanh nỗ lực kiềm chế cảm xúc vang dội trong lồng ngực. Không ngần ngại cúi đầu, hôn lên ngón áp út của bàn tay kia. Đuôi mắt hơi cong lên
: “Tôi là Lâm Khanh.”
Tạ Tinh không khỏi âm thầm bật cười: “Ừm. Là người em tìm kiếm.”
: “Lần này không có cơ hội. Tôi đợi em ở thế giới tiếp theo.”
Tôi sẽ luôn dõi theo trái tim em. Để có thể gửi trọn cho em hết thảy sự dịu dàng của chính tôi.
Giọng nói của đối phương có chút khàn khàn, âm sắc thấp hơn bình thường rất nhiều. Khiến Tạ Tinh tâm cũng đều mềm nhũn.
Con tim hoà chung nhịp đập xé tan đêm thâu vô tận. Để bình minh của tự do lần đầu tiên rực sáng trên toàn bộ đại lục.
_
Vạn vật cứ thế đổi thay, kết thúc rồi lại bắt đầu. Có điều ấn tượng về sự tan vỡ của trò chơi vẫn để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người tham gia. Có nhiều người thật lâu về sau cũng vẫn nhắc mãi.
Tính theo một mức nào đó, họ vẫn tạo ra một truyền kỳ.
Rời khỏi trò chơi, lần nữa tiến hành làm quen với thế giới hiện đại dân chủ văn minh. Trở lại thế giới vốn có, Quân Phi và Rui đăng ký một lớp học, vừa học vừa mở một tiệm trà sữa. Thuần Cảnh nhận làm một công việc liên quan đến thông tin mạng quốc gia. Cũng nhận trách nhiệm tạo sổ hộ khẩu mới, nhận nuôi hai đứa trẻ. Tạ Tinh và Túc Thanh đều không xuất hiện, dường như hoàn toàn biến mất trên thế gian. Có thể họ vẫn kẹt lại với trò chơi, cũng có thể họ lựa chọn ở ẩn đi du lịch chỗ nào đó.
Trải qua mấy chục năm.
Một ngày rất đỗi bình thường nào đó, Rui nắm tay một chàng trai về. Giới thiệu với hai người trong nhà.
Bạn trai của Rui suýt chút nữa bị Quân Phi đuổi theo đập chết. Thuần Cảnh khoanh tay đứng nhìn, bày tỏ sự thông cảm sâu sắc.
Tới tận khi Thuần Cảnh lên chức chú, ngày ngày ở nhà giúp Rui chăm lo cho mấy đứa nhóc lộn xộn. Khi mà Quân Phi đã trưởng thành, đi ra thế giới bên ngoài xây dựng sự nghiệp riêng.
Nhìn cảnh lũ nhóc vây quanh nháo nhào đòi chơi đùa, trong bụng Thuần Cảnh cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
Thanh niên vươn vai, hài lòng thở dài một tiếng. Mở ra cuốn sổ ghi chép ghi lại những việc vụn vặt ấn tượng xảy ra gần đây, cẩn thận lưu giữ lại. Giống như những câu chuyện khác của bọn họ từ rất lâu về trước.
Thỉnh thoảng nhớ về hai người kia, vẫn là không tránh khỏi có chút buồn bã.
Chúng ta vẫn sẽ đi tiếp, chúng ta rồi sẽ tiếp tục thay đổi.
Thế giới cực kỳ rộng lớn, lại nhìn chẳng thấy điểm cuối.
Thời khắc gặp được mọi người… có lẽ mới chính là điểm bắt đầu thôi nhỉ?
_