Bất Lộ Thanh Sắc

Chương 11



Nép vào nhau

*

Hơi nóng truyền đến từ đầu ngón tay đang nắm lấy nhau của cả hai khiến Khương Chiếu Tuyết cảm thấy như thể nàng đang bị thứ gì đó thiêu đốt trong chốc lát.

Không biết đó là tay, vanh tai hay thứ gì khác.

Nhưng trước khi nàng có thể miễn cưỡng cử động đầu ngón tay, Sầm Lộ Bạch đã buông tay ra trước nàng một bước:” Cẩn thận xe cộ.”

Cô đút một tay vào túi áo khoác và tiếp tục chậm rãi tiến về phía trước.

Chiếc xe đạp điện của cụ ông lắc lư lướt qua cả hai. Khương Chiếu Tuyết bỗng nhận ra câu nói ‘bà Sầm’ vừa rồi của Sầm Lộ Bạch chỉ là lời nói đùa.

Quả nhiên, Sầm Lộ Bạch nói:” Tết năm nay tôi phải phiền em về Bắc Sơn vài ngày rồi. Con của Sầm Tiệp vẫn chưa đủ tuổi nên dì tôi vẫn thường hay đến chăm. Ông nội bảo rằng dì ấy không thể lo liệu hết đồ vật cần mua trong dịp lễ Tết, nên mong rằng em có thể về giúp vài ngày.”

Sầm Tiệp là người em họ mà Sầm Dao đã kể trước đây.

Khương Chiếu Tuyết không do dự:” Vâng.”

Nhà họ Sầm nhà cao cửa rộng, tuy Sầm Hán Thạch không có nhiều con lắm, nhưng lúc nào cũng có rất nhiều người kề cạnh. Mỗi khi Tết đến, mọi người đều tụ họp lại với nhau. Thông thường, một vài người họ hàng gần cũng sẽ được mời đến trang viên Bắc Sơn để cùng nhau đón giao thừa và sum họp. Hơn nữa, trong những năm gần đây, những người bạn làm trong lĩnh vực kinh doanh cũng thường đến thăm. Có lẽ, chỉ trong vài ngày tới, trang viên Bắc Sơn cũng sẽ được ví như nơi khách đến đầy nhà.

Nếu muốn sắp xếp và tiếp đãi những người này cho thật tốt, thực sự phải tốn rất nhiều công sức. Năm trước, Khương Chiếu Tuyết cũng đã từng kinh qua chuyện này.

Sầm Lộ Bạch nói: “Tôi sẽ để Dao Dao phụ giúp việc nhà và cố gắng hết sức không làm mất thời gian của em.”

Khương Chiếu Tuyết đáp:” Không sao đâu, hai ngày nữa em cũng nghỉ rồi.” Nói xong, nàng liền nghĩ đến điều gì đó, rồi lại ngượng ngùng mỉm cười, nửa đùa nửa thật:” Hy vọng rằng em không làm chị mất mặt và không gây ra rắc rối gì cho chị.”

Cả hai đứng nơi đầu ngõ để chờ tài xế băng qua đường.

Ráng chiều ấm áp kéo bóng hình cả hai dài ra và đến gần nhau hơn.

Sầm Lộ Bạch có thể nhận ra được cảm xúc hiện tại của Khương Chiếu Tuyết rất chân thật và có độ ấm, không còn lịch sự và lạnh lùng giống như trước nữa.

Tựa như tảng băng đã tan đi đôi chút, tỏa ra một làn khói trắng đầy đáng yêu.

“Sẽ không.” Cô mỉm cười đáp lại, sau đó di chuyển chân, khiến chiếc bóng cũng chuyển động theo.

Nép vào nhau.

*

Những ngày trước năm mới, giống như Sầm Lộ Bạch đã nói, cô bận đến mức chân không chạm đất, khiến Khương Chiếu Tuyết chỉ có thể gặp cô vào buổi tối. Nhưng so với những ngày không thấy bóng dáng của Sầm Lộ Bạch trong hơn một năm nay, thậm chí Khương Chiếu Tuyết còn sinh ra loại cảm giác gần đây cô có vẻ rảnh rỗi hơn.

Ngày hai mươi lăm Tết, vào đêm trước khi Khương Chiếu Tuyết đến trang viên Bắc Sơn của nhà họ Sầm, cả hai đều bận việc riêng trong phòng làm việc. Gần mười một giờ, Sầm Lộ Bạch đã giải quyết xong công việc. Cô đóng sổ tay lại, xoa nhẹ ấn đường.

Ánh sáng bao phủ đôi mắt đen láy của cô, khiến sắc mặt cô trông rất mệt mỏi.

Sau khi Khương Chiếu Tuyết dịch xong tài liệu trong tay, nàng không kìm lòng được, bèn hỏi:” Gần đây chị không đi công tác sao?”

Sầm Lộ Bạch ngừng việc xoa ấn đường lại. Cô ngẩng đầu, nghiêng mặt sang một bên rồi chống hai tay lên cằm một cách đầy tự nhiên và nhìn nàng:” Tôi làm phiền em sao?”

Đôi mắt đen láy của cô ánh lên ý cười, hệt như mặt hồ gợn sóng, khiến mặt mày nghiêm túc vì làm việc cả đêm của cô trở nên sống động hơn. Chút mệt mỏi vừa rồi giống như ảo giác của riêng Khương Chiếu Tuyết.

Hàng mi dài của Khương Chiếu Tuyết khẽ chớp chớp, nhưng nàng không tự ý thức được.

Nàng lảng tránh ánh mắt của cô và giải thích:” Không, chỉ là trước đây chị thường bận đến mức không về nhà. Gần đây có vẻ hơi khác một chút.”

Sầm Lộ Bạch nhìn chằm chằm vào chiếc khuyên tai hình mèo trên vành tai của nàng dưới ánh đèn lấp lánh. Thực sự rất đáng yêu, lúc nàng vừa vào đây, cô đã nhìn thấy chúng.

Cô trả lời:” Dạo gần đây tôi chịu trách nhiệm theo dõi một hạng mục tại Bắc Thành. Sau khi điều chỉnh trọng tâm kinh doanh của công ty, tôi sẽ không đi công tác thường xuyên như vậy nữa.”

Khương Chiếu Tuyết không nghi ngờ gì.

Nàng không biết gì về công ty của Sầm Lộ Bạch và cũng không có chút tò mò nào vì đây là chuyện riêng của Sầm Lộ Bạch. Vì yêu cầu hợp tác kia, nên Sầm Lộ Bạch nói bao nhiêu, nàng liền nghe bấy nhiêu, chưa bao giờ vượt quá giới hạn.

“Vậy cũng tốt.” Nàng tự biết chừng mực và dừng lại.

Sầm Lộ Bạch vẫn muốn nói tiếp và hỏi thêm một câu: ” Dung Trĩ có gặp rắc rối gì sau sự việc kia không?”

Khương Chiếu Tuyết có chút ngạc nhiên. Đây là đề tài mà cả hai chưa bao giờ nói qua. Nàng không hề giấu giếm: “Không có, sau này chắc cũng sẽ không. Đàm Thù Như đã nói chuyện với bên kia, chuyện này xem như êm xuôi rồi.”

Sầm Lộ Bạch trầm ngâm:” Vậy cô ấy có khỏe không?”

Khương Chiếu Tuyết suy nghĩ một lúc, sau đó nói:” Có lẽ là ổn. Trưa nay, em đã dùng bữa với cậu ấy, trông cậu ấy có vẻ khá bình tĩnh.” Không buồn cũng chẳng vui, trông chẳng khác gì mấy so với khi chưa xảy ra chuyện này.

Không biết Đàm Thù Như đã nói gì với cô ấy, nhưng Dung Trĩ không nói cho nàng biết thêm về tình cảm cá nhân của Đàm Thù Như nữa, mà chỉ bảo rằng Đàm Thù Như và người đàn ông kia đã hoàn toàn kết thúc.

Sầm Lộ Bạch gật gật đầu, như thể đã cảm thấy yên tâm. Độ cong trên đôi môi đỏ mọng của cô cũng ngày càng sâu hơn. Cô đột nhiên hỏi:” Vậy trưa nay em cũng đi mua khuyên tai với cô ấy sao?”

Khương Chiếu Tuyết ngẩn ngơ. Sau đó, nàng sờ vào vành tai của mình theo bản năng rồi cười nói:” Đúng vậy.” Ngay sau đó, nàng lại bổ sung thêm:” Dung Trĩ cảm thấy rất đẹp.”

“Có phải trông khá trẻ con không?”

Đây là những lời mà trước đây nàng sẽ không bao giờ nói với cô. Có lẽ chúng đã bị Khương Chiếu Tuyết phân vào những lời đối thoại vô nghĩa rồi.

Ánh mắt Sầm Lộ Bạch sâu thăm thẳm.

“Không đâu.” Cô trả lời một cách đầy chân thành: “Trông rất đẹp mắt.”

*

Sáng hôm sau, lúc vừa dùng bữa xong, Sầm Lộ Bạch đích thân lái xe đưa Khương Chiếu Tuyết đến trang viên Bắc Sơn của nhà họ Sầm.

Sau khi kết hôn, không biết có phải do Sầm Lộ Bạch cố ý giúp đỡ hay không, nhưng Khương Chiếu Tuyết chưa bao giờ đến trang viên Bắc Sơn quá nhiều lần. Hiện nay, trang viên Bắc Sơn là nơi sinh sống chủ yếu của ông nội Sầm Lộ Bạch – Sầm Hán Thạch. Khuôn viên có diện tích rất lớn và phong cảnh trong trang viên cũng rất bắt mắt. Nơi đây được các nhà thiết kế trong và ngoài nước hợp tác thiết kế, dù là ngắm mưa vào mùa xuân hay ngắm tuyết vào mùa đông cũng đều rất đẹp đẽ và đầy chất nghệ thuật.

Nhưng Khương Chiếu Tuyết lại cảm thấy khá mâu thuẫn về nơi này.

Người nhà họ Sầm không dễ bị đánh lừa như bố mẹ nàng. Họ đều là cao thủ dãi nắng dầm sương. Trong những lúc tán gẫu bình thường, họ cũng thường che giấu sự khôn khéo và những bí mật của bản thân. Điều này khiến Khương Chiếu Tuyết cảm thấy toát mồ hôi lạnh sau khi làm xong việc. Vì vậy, mỗi lần đến đây, nàng phải chuẩn bị tâm lý thật tốt và xốc lại tinh thần, giống như đang ra chiến trường.

Lúc sắp đến trang viên, Sầm Lộ Bạch bỗng dưng nghĩ đến việc gì đó. Cô đánh tay lái và bất chợt nói:” Đúng rồi, mẹ của tôi đã đưa Sầm Dần về ăn Tết. Bà ấy cũng sống tại trang viên trong khoảng thời gian này.”

Tựa như sét đánh bên tai, khiến Khương Chiếu Tuyết nghệch ra.

Nàng chưa bao giờ gặp mặt người mẹ ‘chồng’ trên danh nghĩa này. Bà ấy cũng không có mặt trong ngày cưới của nàng và Sầm Lộ Bạch. Sầm Lộ Bạch chỉ nói bà ấy đang ở nước ngoài, lúc nào cũng giữ bí mật về việc này nên nàng cũng không hỏi gì nhiều.

Nàng đã gặp Sầm Hán Thạch, dì của Sầm Lộ Bạch, anh chị em họ, Sầm Dao và những người còn lại trong nhà họ Sầm. Sầm Lộ Bạch cũng đã giới thiệu chi tiết với nàng và đề cập đến những chuyện cần lưu ý khi kết thân với họ. Nhưng vào lúc này, người mẹ chồng và cháu trai nào đó lại đột nhiên xuất hiện, khiến nàng không kịp chuẩn bị.

Có lẽ trông thấy biểu hiện đầy bất lực của nàng, nên ánh mắt Sầm Lộ Bạch bỗng trở nên dịu dàng hơn. Cô vươn tay xoa xoa đầu nàng, giống như đang an ủi một chú mèo con, sau đó lại rời đi.

“Đừng lo lắng, em sẽ không tiếp xúc nhiều đâu. Tôi cũng không thân thiết với họ lắm. Đến lúc gặp mặt, em chỉ cần chào bà ta một tiếng là được. Sau này, nếu có gặp lại, em cũng chỉ cần mỉm cười lịch sự thôi.” Cô nhẹ giọng nói: “Chắc bà ta cũng không thích nghe em gọi bằng mẹ.”

Đây là lần thứ hai Khương Chiếu Tuyết bị sờ đầu, nhưng nàng vẫn không cảm thấy chán ghét, thậm chí điều này còn không phải là tiêu điểm chú ý của nàng.

“Chắc bà ta cũng không thích nghe em gọi bằng mẹ” là thế nào? Từ ‘cũng’ này cũng giống như nàng đang suy đoán sao?

Nàng ngập ngừng đánh giá sắc mặt Sầm Lộ Bạch. Vẻ mặt cô vẫn giống như trước, đôi mắt trong veo, dịu dàng và đầy chín chắn, không thể nhìn ra bất kỳ cảm xúc dư thừa nào trong đấy.

Khương Chiếu Tuyết thu hồi tầm mắt, tuy vẫn chưa hiểu lắm, nhưng nàng vẫn đáp lại một cách đầy khách sáo:” Vâng.”

Sầm Lộ Bạch không giải thích gì thêm.

Không lâu sau, xe chạy vào trang viên. Sầm Lộ Bạch đậu xe, cùng Khương Chiếu Tuyết bước vào nhà chính của biệt thự nhà họ Sầm.

Trong đại sảnh của biệt thự, dì của Sầm Lộ Bạch đang nói chuyện với một người phụ nữ sang trọng, duyên dáng và lạnh lùng mà Khương Chiếu Tuyết chưa từng gặp qua.

Khương Chiếu Tuyết đoán rằng có lẽ đó là người mẹ Trang Tâm Vân mà Sầm Lộ Bạch đã nói qua.

Quả nhiên, sau khi Sầm Lộ Bạch chào hỏi dì của mình, ánh mắt cô lại rơi vào người phụ nữ ấy và khẽ gọi một tiếng ‘mẹ’.

Người phụ nữ cũng nhẹ nhàng gật đầu.

Khương Chiếu Tuyết cũng gọi theo. Nhưng đối phương cũng chỉ nhìn nàng vài lần, cũng không ngỏ ý xin lỗi vì đã không dự hôn lễ của nàng và Sầm Lộ Bạch. Sau đó, bà ta đưa cho nàng bao lì xì như phép lịch sự khi lần đầu ra mắt.

Thái độ không được thân thiện cho lắm, không có bất kỳ cảm giác thân mật nào khi nhìn thấy con gái hay bạn đời của con mình.

Khương Chiếu Tuyết không nhận ngay. Nàng dùng ánh mắt hỏi ý Sầm Lộ Bạch. Khi thấy Sầm Lộ Bạch bình tĩnh gật đầu, Khương Chiếu Tuyết mới lịch sự nhận lấy phong bì đỏ và nói lời cảm ơn.

Không nói thêm bất kỳ lời khách sáo nào. Trang Tâm Vân nhắc nhở Sầm Lộ Bạch việc Sần Hán Thạch đang đợi cả hai trên lầu. Sau đó, bà ta tỏ vẻ như mình phải đi xem Sầm Dần có chạy loạn đi đâu không và đứng dậy rời đi. Có vẻ như bà ta miễn cưỡng nhận nhiệm vụ người dẫn chương trình, nên lúc nhiệm vụ vừa hoàn thành, bà ta liền vội vã tránh đi.

Khương Chiếu Tuyết và Sầm Lộ Bạch đứng tại chỗ.

Người dì nhiệt tình tiếp đón:” Tiểu Khương, dì rất mong cháu đến đấy. Hai ngày nay dì giống như ba đầu sáu tay vậy. Chút nữa lên chào ông nội xong thì nhớ xuống giúp dì một chút nhé.”

Khương Chiếu Tuyết dịu dàng nói:” Cháu cũng không biết cháu có giúp được gì cho dì không hay còn khiến dì phải dạy thêm cho cháu nữa.”

Sầm Lộ Bạch cũng lộ ra vẻ cực kỳ cưng chiều vợ:” Phiền dì chăm sóc em ấy giúp cháu.”

Hai người kẻ xướng người họa, trông rất giống một cặp tình nhân ăn ý. Trò chuyện được một lúc thì Sầm Dao cũng trở về, nên cả ba tình cờ cùng nhau lên lầu để chào hỏi Sầm Hán Thạch.

Sầm Hán Thạch đã hơn tám mươi tuổi. Không biết có phải do gánh nặng của những năm tháng mệt mỏi và mất con ở tuổi trung niên hay không, nhưng trông ông già và gầy hơn hầu hết những người cùng lứa tuổi. Nhưng khi nhìn vào khung xương của ông, có thể đoán được lúc còn trẻ, ông là một người cực kỳ điển trai và lãng tử. Các thành viên trong nhà họ Sầm đều có ngoại hình ưa nhìn, có lẽ cũng là do được thừa hưởng từ ông.

Những năm gần đây, sức khỏe của ông không được tốt cho lắm. Chân cẳng không tiện nên cũng dần lui về hậu phương, không thường xuất hiện tại công ty hay nơi công cộng, nhưng trông ông vẫn có thần thái của một ông lão minh mẫn và phong độ.

Khi Khương Chiếu Tuyết, Sầm Lộ Bạch và Sầm Dao gõ cửa, ông đang mang kính lão và đắp một chiếc chăn mỏng trên đùi, ngồi một mình trước bàn cờ.

Lúc nhìn thấy Khương Chiếu Tuyết – người mà ông đã không được gặp từ lâu, vẻ mặt ông bỗng trở nên hiền từ hơn so với việc nhìn thấy hai người cháu gái của mình.

“Tiểu Khương, cháu đến đúng lúc lắm.” Ông vẫy vẫy tay với nàng, ý bảo nàng đến để đánh cờ giải sầu cùng ông.

Ông có hai đứa cháu gái, một đứa vì quá bận rộn nên suốt ngày không thấy mặt mũi đâu, đứa còn lại thì không biết đánh cờ và đã bị ông đá sang một bên.

Ai cũng có thể thấy được tình cảm của ông dành cho cô cháu dâu này.

Người ngoài cho rằng Sầm Hán Thạch thích học giả, thông minh và không quan tâm đến dòng dõi nên khi thấy cách đối nhân xử thế khéo léo, không kiêu ngạo cũng không nịnh bợ của Khương Chiếu Tuyết, ông cảm thấy rất ưng ý.

Chỉ có Sầm Hán Thạch mới biết điều mà ông hài lòng nhất ở nàng là ông đã nhìn ra được sự trong sáng và nhân hậu trong nàng.

Sầm Lộ Bạch cần một người như vậy ở bên cạnh.

Ông đã nuôi lớn Sầm Lộ Bạch, nên ông tự biết rõ Sầm Lộ Bạch không phải là một con mèo ngoan ngoãn và yếu đuối như vẻ bề ngoài, mà là một con hổ luôn ngủ đông với bộ móng sắc nhọn và chực chờ cơ hội.

Đàn ông của nhà họ Sầm đều không bằng cô. Nếu nhà họ Sầm và Bách Nạp muốn tiếp tục phát triển lớn mạnh thì đều phải dựa vào cô, nhưng ông vẫn không cảm thấy yên tâm khi giao nhà họ Sầm cho cô.

Sầm Lộ Bạch càng trưởng thành, ông lại càng không thể nhìn thấu cô. Ông sợ cô thực sự có ghi hận trong lòng, sẽ không tha thứ cho những người như Sầm Tiềm. Sau khi ông nhắm mắt xuôi tay, cô sẽ không đối xử tử tế với đám người Sầm Đỉnh, Sầm Tiềm và Sầm Dần nữa.

Có lẽ đây là điều tốt khi có một người như Khương Chiếu Tuyết ở bên cạnh cô. Cuối cùng, người không tin vào thần Phật như cô lại tạo ra một ngoại lệ tại núi Thanh Phong vào ngày hôm ấy vì nàng.

Chỉ những người có tình cảm và sự dịu dàng trong tim mới giống như một con người.

Không đáng sợ đến như vậy.

– –

Tác giả có lời muốn nói:

Mông Mông vẫn còn quá non nớt.

Ẻm không hề nghĩ đến việc thật ra bây giờ không có dự án nào ở Bắc Thành cả, mà là Sầm tổng muốn có dự án tại đâu thì sẽ có ở đó.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.