Trọng Sinh Quay Về Bù Đắp Cho Anh

Chương 327: 327: Tôi Chỉ Cần Cô



Trên sân khấu, Lương Côn Tịnh bắt đầu giới thiệu kế hoạch hợp tác với công ty Danh Sáng trong tương lai năm năm nữa.
Vy Hiên ngơ ngẩn: “Với Danh Sáng?”
Phản ứng của Liên Cẩn Hành cực kì nhạt, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, giọng uể oải: “Nghe nói, là anh em nhà họ Trình một tay gây dựng.”
Vy Hiên lúc này dường như đã cảm thấy có gì đó bất thường.

Cho đến khi long trọng mời nhân vật nữ chính đại diện cho Danh Sáng ra, Vy Hiên cuối cùng cũng hiểu được.
Trên sân khấu, Nhiếp Vịnh Nhi mặc một bộ váy cúp ngực màu chanh, tóc thẳng dài ngang vai, thanh lệ thoát tục, thân thiện như một em gái hàng xóm, vừa nhìn là thấy rất được mọi người yêu quý.

Cử chỉ tự nhiên hào phóng, khác hẳn một trời một vực so với vẻ nhát gan thẹn thùng của cô ta trước đây.
Vy Hiên nhìn xuống: “Tại sao lại nhất định phải là Vịnh Nhi?”
“Chỉ có cô ta mới thích hợp nhất làm vũ khí công kích.” Liên Cẩn Hành liếc nhìn người trên sân khấu, lạnh lùng nói: “Trên người cô ta có rất nhiều câu chuyện.

Thông qua cô ta có thể đào được bê bối nhà họ Tập.

Em và anh, tự nhiên cũng sẽ bị liên lụy.”
Vy Hiên nhíu mày, ngước mắt nhìn anh em Trình Tương và Trình Đông đang ngồi tại đối diện.

Với tư cách đại biểu cao cấp cho nhãn hiệu công ty, hai người ngồi ở vị trí bắt mắt nhất, khuôn mặt rất đắc ý.
Giọng cô nghiêm túc: “Nhà họ Tập sụp đổ thì có lợi gì cho bọn họ chứ?”
“Tập Chính Hãn đã một tháng rồi không có tới công ty.

Có tin nội bộ rằng bệnh tình của ông ta trở nên nghiêm trọng, không kéo dài được bao lâu nữa.

Người có thể thừa kế mãi vẫn chưa được quyết định.

Cho dù có được quyết định rồi thì cũng vẫn phải được duyệt qua ban giám đốc.

Cho nên, anh em họ Trình đã chuẩn bị hai tay.

Nhỡ Tập Chính Hãn không chọn thứ tử Tập Hạc Minh, thì lúc đó sẽ ra quân bài Nhiếp Vịnh Nhi!”
Vy Hiên nghe xong cảm thấy kinh ngạc chạnh lòng: “Nói cách khác, Vịnh Nhi càng hot thì tầm ảnh hưởng sẽ càng lớn? Thế nhưng, chuyện này có gì tốt cho cô ta?”
Liên Cẩn Hành nhắm mắt: “Đối với một người phụ nữ nóng lòng công thành danh toại mà nói, thì cô ta đã không nghĩ được nhiều như thế.”
Vy Hiên lại nhìn Nhiếp Vịnh Nhi trên sân khấu, cảm thấy có chút tự trách bản thân: “Là mình làm cho mọi chuyện trở nên phức tạp như vậy sao?”
Một bàn tay to nắm lấy tay cô, có chút lạnh, nhưng lại có thể khiến người ta cảm thấy yên tâm.
“Tôi ở đây.” Anh nói.
Có anh ở đây, cô không còn cần để ý nhiều như vậy nữa.

Anh cũng sẽ không để cô đụng phải những thứ chuyện dơ bẩn kia.
Trên sân khấu lời phát biểu kết thúc, tiếp sau đó là màn giao lưu cùng bên truyền thông.

Không khí trong nhà hàng trở nên dễ chịu hơn rất nhiều.
Liên Cẩn Hành lúc này đứng dậy, kéo tay Vy Hiên nói: “Đi, đi qua bên kia chúc mừng.”
Vy Hiên đi theo Anh, sắc mặt có phần bất an: “Này, anh cố ý đấy à?”
Anh khẽ cười, nghiêng đầu, ánh mắt tán dương: “Bắt đầu hiểu tôi rồi đó.”
Vy Hiên im lặng.
Tới trước mặt Lương Côn Tịnh, cô ta và anh em nhà họ Trình nói chuyện với bên truyền thông.

Nhìn thấy hai người, thần sắc có vẻ trở nên lạnh nhạt, nụ cười vẫn ôn hoà và chân thành: “Cẩn Hành, rất vui vì anh có thể đến.”
“Buổi họp báo của cô, tôi làm sao có thể không đến?” Liên Cẩn Hành nhìn Nhiếp Vịnh Nhi: “Cô Nhiếp, rất chờ mong cô xuất hiện trên màn ảnh hào quang.”
Nhiếp Vịnh Nhi giọng điệu khiêm tốn “Cảm ơn, tôi sẽ cố gắng.”
Một kênh truyền thông nhân cơ hội lập tức hỏi: “Cô Nhiếp trước đây là người được ứng cử cho hình quảng cáo của Hoàn Vũ đúng không? Những bài tuyên truyền đối ngoại của Hoàn Vũ kì đầu đều là tên của cô Nhiếp, vì sao đột nhiên lại thay đổi, có thể chia sẻ một chút với chúng tôi được không?”
Nhiếp Vịnh Nhi dường như đá sớm nghĩ tới có câu hỏi như vậy, cô ta mỉm cười, ánh mắt hướng về phía Vy Hiên: “Có thể là tổng giám đốc Liên cho rằng, cô Phạm thích hợp hơn so với tôi.”
Cô ta cố tình nhắc đến Liên Cẩn Hành, mà không phải công ty Hoàn Vũ.

Câu trả lời này đưa trọng tâm của vấn đề trực tiếp hướng về Liên Cẩn Hành.

Hiển nhiên ám chỉ anh công tư không phân minh.
Vy Hiên vẫn đang nhìn chăm chú cô ta, khoảng cách của người này và người phụ nữ trong ấn tượng mà cô có dường như có càng ngày càng khác xa.

Truyền thông đánh được mùi hơi của điểm nóng, liên tiếp theo hỏi Liên Cẩn Hành.

Nhân vật nữ chính đổi thành Phạm Vy Hiên có quan hệ gì với thân phận của vợ tương lai của anh sao? Nếu vậy liệu Nhiếp Vịnh Nhi có cảm thấy thua thiệt không?
Lương Côn Tịnh cầm ly rượu vang, đứng ở phía ngoài vòng vây phóng viên, lạnh lùng nhìn tất cả.
Cô ta cố ý mời Liên Cẩn Hành đi cũng muốn xoá đi khung cảnh xấu hổ hôm đó.

Thế nhưng không ngờ, anh lại chẳng nể tình cũ, cố ý đưa Phạm Vy Hiên đến! Ý của anh, Lương Côn Tịnh hiểu rất rõ.

Sớm muộn thì Phạm Vy Hiên và Nhiếp Vịnh Nhi cũng bị đem ra so sánh.

Chi bằng chủ động tấn công!
Thói quen chủ động trong mọi thứ, ra tay nhanh và ác chính là phong cách của Liên Cẩn Hành rồi!
Nhưng, anh dường như quên không để ý đến con người của Nhiếp Vịnh Nhi.
Nghĩ đến lần đầu gặp cô gái kia, cô dựa vào sự dứt khoát kiên quyết của mình, khiến Lương Côn Tịnh đánh nhịp đã định… Thật ra cô cũng được, Nhiếp Vịnh Nhi cũng được.

Nói cho cùng, đều là kìm nén không muốn chịu thua mà thôi.
Giờ phút này, đối mặt với những câu hỏi ép của giới truyền thông, Liên Cẩn Hành từ đầu đến cuối đều thong dong bình tĩnh, giống một cơn gió nhẹ, thổi đến không nhanh không chậm.
Anh nắm tay Vy Hiên, không e dè nói với cô thân mật, anh nói: “Bạn gái của tôi nói, muốn tôi tin tưởng vào con mắt của mình… Về sau sự thật chứng minh, con mắt của tôi hoàn toàn rất chính xác rất tốt.”
Câu trả lời của anh, lời nói mang hai ý nghĩa, thông minh sắc bén.
Vy Hiên ngẩng đầu nhìn anh, từ trong ánh mắt của anh, cô nhìn thấy sự tự hào.
Nghĩ đến lúc chính mình nói câu nói này, cô không khỏi nở một nụ cười.
Cô đã làm được, chứng minh được con mắt nhìn người của anh.
Bốn phía vang lên những tiếng cười thiện ý, Liên Cẩn Hành đã nói rõ ràng như vậy thì cũng không còn nhất thiết phải tiếp tục phân vân nữa rồi.
Nhiếp Vịnh Nhi thu hút ánh mắt của mọi người, quay người đi đến trước mặt anh em Trình Tương và Trình Đông: “Quảng cáo của tôi có thể quay sớm không?” Cô ta hỏi.
Trình Đông khôn khéo nhìn cô ta từ đầu đến chân: “Đừng vội, chờ chúng tôi kiếm đủ mánh lới trước rồi nói.”
Nhiếp Vịnh Nhi im lặng.

Ngoài việc không có quyền nói ra, cô ta cũng hiểu, trước mắt cô ta không có cách chống lại Phạm Vy Hiên!” Nếu như không nói những chủ đề này, cô ta rất khó có thể ra mặt!
Quay đầu nhìn người phụ nữ đang bị truyền thông bao quanh đằng kia, cô ta lại yên lặng di chuyển ánh mắt, nói: “Vậy thì nghĩ cách tuyên truyền cho tôi.”
Cô ta cũng không so đo tính toán về cái giá phải trả.
Trình Đông cười: “Yên tâm, chúng tôi đã sớm sắp xếp ổn thỏa cho cô rồi.”
Một ánh mắt khác nhìn về phía Phạm Vy Hiên, dịu dàng quan tâm.
Lương Côn Tịnh đến gần anh, ánh mắt nhìn về phía bóng hồng trong đám người kia: “Anhvbiến cô ấy thành ngôi sao rồi.”
Liên Cẩn Hành cầm ly rượu lên: “Cô ấy vẫn luôn là một ngôi sao.”
Lương Côn Tịnh cười đùa, mắt nhìn chằm chằm anh đang bên cạnh: “Cẩn Hành, tại sao muốn giỡ sân khấu của tôi?”
Đến lúc này, Liên Cẩn Hành mới di dời ánh mắt một chút, bình thản nhìn cô, hỏi ngược lại: “Sao cô lại muốn ký kết với Nhiếp Vịnh Nhi?”
“Lý do giống với lý do của các anh.

Cảm thấy cô ta có thể diễn, mà trên màn hình lại đang thiếu những gương mặt mới mẻ.” Câu trả lời của Lương Côn Tịnh không gì đáng trách.
“Ồ?” Liên Cẩn Hành mặt không biểu cảm, chỉ là ánh mắt nhìn cô ta, càng thêm phai nhạt: “Tiểu Tịnh, đừng coi tôi là đồ ngốc.”
Lương Côn Tịnh hầm hầm mặt, mím chặt môi, mãi mới trầm giọng nói một câu: “Cẩn Hành, là anh làm cho tôi càng chạy càng xa.” Cô ta quay người, tự tin mỉm cười thoải mái, một lần nữa thay đổi gương mặt, thong dong rời đi.
Liên Cẩn Hành lắc lắc rượu vang trong chiếc ly, hơi cau mày suy nghĩ.
Buổi họp báo chuẩn bị kết thúc, nhưng lại có hai người nữa tới.
Trình Tương nhìn thấy, vội hỏi: “Sao anh ta lại tới đây?”
Trình Đông đa mưu túc trí cười, ánh mắt nhìn sang hướng khác: “Một nơi náo nhiệt như vậy, làm sao có thể thiếu được cậu cả nhà chúng ta chứ!”
Vy Hiên nhìn người đang đi tới, rơm rớm nước mắt nhoà đi.

Nhưng sau khi trải qua mấy lần, cô sớm đã biết làm thế nào để kiềm chế cảm xúc, nhất là cảm xúc đối với anh ta.
Tập Lăng Vũ vừa bước vào bên trong, nhìn cô gái xinh đẹp như yêu tinh rực lửa kia.
Cô trở nên gợi cảm quyến rũ, vẻ đẹp tinh tế, khí chất yên tĩnh khiến cô trở nên một bức tranh phong cảnh đặc biệt.

Chỉ cần nhìn qua một chút là có thể làm cho người khác say mê.
Anh ta ép buộc mình thu lại ánh mắt, đi theo bên cạnh anh ta là Tống Lâm, lườm liếc nói: “Ôi, đây không phải là nhân vật nữ chính bên trong quảng cáo của Hoàn Vũ sao?”
Tập Lăng Vũ không có đỡ lời vụn vặt, nhìn thấy mấy người quen đi qua chào hỏi.

Tống Lâm ở phía sau trừng mắt rồi cũng vội vàng đi theo.
Vy Hiên quay lưng về phía người phía sau, trước mắt xuất hiện một bóng hình khác màu vàng.
Nhiếp Vịnh Nhi nghiêng người, mắt nhìn về phía trước, uống một ngụm Champagne, từ từ nói: “Tập Lăng Vũ thật đúng là ngốc, anh ta yêu cô như vậy.

Lại không thể ngờ cô sẽ không chút do dự tới vòng tay của người khác.”
Vy Hiên liếc mắt, nhìn cô ta: “Cô thấy bất bình cho anh ta hay là cho chính mình vậy? Nếu vì anh ta thì không cần đâu, bởi vì đây là chuyện giữa tôi và anh ta, chưa cần tới người ngoài nhúng tay hỏi đến.

Còn nếu vì bản thân cô, vậy trước tiên lau mắt cho thật kĩ để nhìn rõ những người xung quanh đi.”
Nhiếp Vịnh Nhi quay đầu nhìn cô, ánh mắt bực tức: “Tôi biết bọn họ đang lợi dụng tôi! Vậy thì sao chứ? Ít ra tôi còn có giá trị lợi dụng! Một khi tôi mất đi tất cả những giá trị đó, thì tôi cũng chỉ có thể đấu tranh ở tầng đáy Địa Ngục, mãi mãi cũng đừng nghĩ đến việc leo lên!”
Nhìn cô ta kiên quyết rời đi, Vy Hiên bỗng nghĩ đến bản thân mười năm trước.
Cũng chỉ tự cho mình một con đường, bất chấp hậu quả, phủ phục tiến lên.
Có người tới bắt chuyện, cô lập tức thu lại cảm xúc, lịch sự đáp lại.

Đằng sau tất cả những gì xảy ra có một ánh mắt sau lưng chăm chú chiếm lấy cô, giống như châm kim trên lưng vậy.

Đợi đối phương rời đi, Vy Hiên lập tức đi về phía nhà vệ sinh.
Từ nhà vệ sinh đi ra, cô bình tĩnh hơn rất nhiều.

Lúc đi đến chỗ khúc quanh, một bóng đen đột nhiên từ đỉnh đầu quét tới, không nói gì ép cô vào một góc!
Ngẩng đầu, nhìn thẳng vào anh ta ánh mắt trở nên phức tạp, ánh mắt bị bỏ rơi nhiều hơn.

Anh ta trừng mắt nhìn cô, như muốn nhìn xuyên người phụ nữ này vậy.

Nhìn xem trong lòng cô rốt cuộc có anh ta hay không! Nhưng Vy Hiên cắn môi, tránh mặt: “A Vũ, anh còn muốn gì ở tôi?” Cô hỏi.
Đã không còn gì nữa rồi, những gì có thể cho tôi đều cho rồi, còn lại, là khổ là sướng, đều là của cô.
Anh ta sắp nghiến vỡ răng, đỏ mắt, mỗi chữ mỗi câu: “Cô! Tôi chỉ cần cô!”
Vy Hiên muốn rút tay ra, nhưng anh ta nắm quá chặt.

Thậm chí, bóp tím cánh tay của cô.

Anh ta dùng sức đẩy cô vào tường, rồi tiến sát lại, tới gần bên tai cô.

Anh ta nguyền rủa: “Không ai có thể cướp cô đi từ tôi!”
Vy Hiên bị anh ta hung hăng chèn ép, không thể động đậy, cô thở dồn dập, tóc tai cũng rối loạn.

Nghe tiếng bước chân vang lên bên phía hành lang, cô im lặng giãy dụa.

Nhưng anh ta dùng sức lắc cánh tay của cô, lắc đến đau nhức, càng giãy dụa càng đau dữ dội..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Trọng Sinh, Quay Về Bù Đắp Cho Anh

Chương 327: Chỉ cần cậu hạnh phúc là được



“Không phải…” Vy Hiên ôm cung đàn, ánh mắt thỉnh thoảng hướng cửa sổ nghĩ về quá khứ: “Cẩn Hành đang ở dưới đó…” Giọng cô rất nhỏ, nhưng Dương Hoảng vẫn nghe thấy được.

Ông dở khóc dở cười lắc đầu: “Được rồi, hôm nay học tới đây thôi.”

Vy Hiên nhảy cẫng lên, nhanh chóng cất đàn: “Cảm ơn thầy!”

Dương Hoảng cười nói: “Được rồi, thầy biết hai em đang trong quá trình yêu cuồng nhiệt, Cẩn Hành bình thường lại bận như vậy, dành ra chút thời gian cũng không dễ dàng.”

Vy Hiên giật mình: “Thầy, thầy tinh tế như vậy mà sao đến giờ vẫn độc thân vậy? Thật vô lý!”

Dương Hoảng cười mắng một câu, xua tay: “Mau đi nhanh đi, đừng ở đây nữa vướng mắt.”

Vy Hiên chạy ra khỏi phòng tập đàn, đeo chiếc đàn Cello cồng kềnh trên lưng, đi dưới ánh mặt trời chiều.

Ra khỏi cổng trường, cô nhìn thấy một người đang đứng hút thuốc trước xe. Cô nheo mắt lại, đi tới, giơ tay.

Liên Cẩn Hành ngó ngó, thấp giọng nói gì đó, rồi vẫn ngoan ngoãn móc thuốc lá và bật lửa từ trong túi ra, đặt vào lòng bàn tay cô. Cuối cùng, không phục vẫn cố giải thích một câu: “Anh đã hút rất ít rồi.”

“Đó là ở trước mặt em.” Vy Hiên dứt khoát cho gói thuốc vào túi: “Lúc em không nhìn thấy thì sao?”

“Vậy thì cứ ở bên anh là được rồi.”

Cô dừng lại, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn đôi mắt đen nhánh của anh, cười kinh ngạc.

Buổi chiều bỏ chút thời gian rảnh tụ tập, Tuyết Chi uống cà phê, nhìn người phụ nữ ngồi đối diện, đặt ly xuống, cười tủm tỉm nhìn cô ta chằm chằm.

Vy Hiên đảo mắt nhìn cô: “Nhìn tớ làm gì? Trên mặt có viết chữ sao?”

“Có chữ đó!” Tuyết Chi đưa tay, giả vờ nghiêm túc lấy tay vẽ vài nét: “Trên đó viết tôi đang yêu.”

Vy Hiên nhắm mắt, nhấc cốc trà lên, như không quan tâm đến sự trêu chọc của cô. Dáng vẻ bình thản ung dung, nói với cô: “Đúng là tớ đang yêu!”

Tuyết Chi bật cười, chậc chậc miệng: “Anh Liên thật đúng là lợi hại. Thế nào mà lại có thể điêu khắc khối gỗ mục như cậu thành một bông hoa chứ!”

Hai người nói chuyện phiếm được một hồi, Tuyết Chi giả vờ vô ý nói: “Gần đây toàn nghe được tin của Tống Lâm.”

“Tống Lâm?” Vy Hiên hỏi: “Cô ta là ai? Không có ấn tượng gì hết.”

“Con gái chủ tịch của tập đoàn Phú Thành.” Tuyết Chi ngước mắt nhìn cô: “Cô ta đang theo đuổi Tập Lăng Vũ, còn theo đuổi rất ghê gớm. Trong giới bọn họ không ai không biết.”

Vy Hiên ngơ ra một lúc, cuối cùng gật đầu: “Hi vọng sẽ là một cô gái tốt.”

“Hứ, cô gái đó trước kia chơi bời ra phết, chẳng biết được liệu vài ngày nữa có lại theo đuổi điều gì mới mẻ hay không! Nhưng tập đoàn Phú Thành lại rất có thực lực, nếu nghĩ tới địa vị của người con dâu tương lai này thì nhà họ Tập hẳn là sẽ hài lòng với cô ta. Trước mắt phải xem thái độ của Tập Lăng Vũ rồi.”

Vy Hiên không nói gì, đáp án tất nhiên đã rất rõ ràng.

Tuyết Chi nhìn chằm chằm cô nửa ngày, đột nhiên hỏi: “Cậu thật sự hoàn toàn buông xuôi anh ta rồi sao?”

Vy Hiên nghe xong, chậm rãi nói: “Thời gian tớ đồng hành cùng A Vũ bằng thời gian tớ ở cùng ba mẹ. Cậu nói buông xuôi là ý gì chứ?”

Tuyết Chi đã hiểu: “Vy Hiên, cậu đã thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn kia rồi thì cũng đừng vào lại nữa. Không cần biết những người khác nói gì, cậu chỉ cần nhớ kỹ, chỉ cần cậu hạnh phúc là được!”

Vy Hiên mỉm cười, gật đầu: “Lời của cậu nói, tớ đều nhớ đó!”

Tuyết Chi cười, xoa xoa đầu của cô, “Ngoan… Thế còn tạm được!”

Hai người vừa ra khỏi nhà hàng thì điện thoại Vy Hiên vang lên.

Nghe thấy giọng của Liên Cẩn Hành, cô quay người lại: “Ừm… Ở cùng Tuyết Chi…”

Tuyết Chi nghe thấy, lập tức nói lớn vào điện thoại của cô: “Anh Liên… Lúc nào mời tôi đi ăn đây?”

Đầu dây bên kia, khẽ cười một tiếng sau, anh nói: “Nói với Tuyết Chi, nếu là cô ấy thì lúc nào anh cũng rảnh.”

Vy Hiên ừ một tiếng, quay đầu chuyển lời, Tuyết Chi hô to: “Làm sao bây giờ, anh Liên của mình đẹp trai quá! Trời ạ trời ạ, tớ yêu anh ấy mất!”

Vy Hiên cười nói: “Vậy thì tớ phải nói cho cậu chủ Tiêu rồi.”

“Cậu dám!” Tuyết Chi trừng mắt nhìn cô một chút rồi xem thời gian, nói: “Được rồi, không làm phiền đôi vợ chồng trẻ nồng tình ý mật nữa, tớ còn có việc, đi trước đây.”

Chào tạm biệt Tuyết Chi, Vy Hiên cầm di động, vừa đi vừa nói: “Tuyết Chi nói, cô ấy muốn yêu anh rồi.”

“Tôi nghe thấy rồi, em thì sao?”

Vy Hiên đưa điện thoại di động ra xa một chút: “Alo? Anh nói gì? Em không nghe được… Sóng thật là tệ…”

Giọng của Liên Cẩn Hành có pha chút cười: “Vậy… hay là tôi tới trước mặt em, hỏi thẳng em nhé?”

Cô dường như không nghĩ gì, lập tức trả lời: “Không cần!”

Anh cười, Vy Hiên thì rất ao não, anh nói: “Tiểu Tịnh tối nay có một bài phát biểu, tôi cần một người bạn gái.”

Vy Hiên do dự một chút, cuối cùng vẫn đồng ý.

“Hai tiếng nữa, tôi sẽ tới đón em.”

Cúp điện thoại, Vy Hiên mới nhớ ra, cô hình như không có bộ quần áo nào phù hợp để đi tham gia buổi phát biểu. Trước kia những buổi phát biểu tương tự trang phục của cô đều được nhà thiết kế chuẩn bị. Nhưng nhìn thời gian bây giờ thì đã không kịp chuẩn bị. Cô dứt khoát đi về chuẩn bị bừa một bộ.

Ai ngờ, cô vừa mới về nhà không được bao lâu, nhận được một cuộc điện thoại lạ.

“Là cô Phạm sao? Chúng tôi được anh Liên nhờ mang mấy bộ quần áo này để cô chọn.”

Vy Hiên sửng sốt. Sau khi mở cửa, hai người phụ nữ xinh đẹp, khí chất xuất chúng đi thẳng vào: “cô Phạm, xin chào. Thời gian không có nhiều, có thể bắt đầu được chưa ạ?”

Vy Hiên còn không kịp phản ứng là chuyện gì đang xảy ra thì bị một người ấn ngồi vào ghế…

Liên Cẩn Hành tới dưới nhà Vy Hiên, sau khi gọi điện thoại, xuống xe tựa ở trước cửa xe, theo thói quen lại lấy ra một điếu thuốc. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng lại vẫn bỏ đi.

Không lâu sau, một bóng hình thanh mảnh, khó chịu đi tới.

Anh ngước đôi ngươi màu mực lên, dò xét một lần từ đầu đến chân, anh giương khóe môi lên, đợi cô tiến đến, anh nói: “Nếu như không phải làm cho mọi người kinh ngạc thì chí ít em cũng đã làm cho tôi kinh ngạc rồi.”

Vy Hiên kéo kéo váy, hai tay che ngực lại, thỉnh thoảng nhìn chung quanh, sợ sẽ bị mọi người nhìn như người kì dị: “Mặc như vậy phù hợp sao?”

Anh gật đầu: “Phù hợp.”

Vy Hiên nhíu mày: “Em mặc bừa một bộ là được, làm sao mà phải mặc như thế này…”

Anh không nói gì, mở cửa xe, để cô bước vào, trước khi đóng cửa, anh nháy mắt với cô: “Thật tình mà nói, tôi rất muốn giấu em đi. Nhưng… Hôm nay là một ngoại lệ.”

Về sau sẽ không cho cô mặc như vậy nữa.

Nói xong, anh đóng cửa lại. Vy Hiên nghi ngờ nhìn theo, luôn cảm thấy anh đang giấu một điều gì đó.

Tại buổi họp báo tại thành phố D CBD – Một nhà hàng ngoài trời, Liên Cẩn Hành sau khi đỗ xe, cũng không vội vã bước xuống.

Cho đến khi nhìn thấy một chiếc xe 7 chỗ màu trắng đi tới, ánh mắt của anh mới dần thay đổi.

“Chúng ta không phải đến trễ chứ?” Vy Hiên lo lắng hỏi.

“Không sao.” Anh nói, nghiêng đầu lại, dùng ngón tay chỉnh lại tóc mái cho cô, quở trách một câu: “Không cắt đẹp bằng tôi.”

Vy Hiên cười ra tiếng, đôi mắt sâu tựa như hai viên pha lê, rất đẹp.

“Nhưng, tôi lại cảm thấy rất đẹp!”

Anh nhìn cô, đột nhiên hỏi: “Em mang son môi không?”

Vy Hiên cúi đầu nhìn túi xách tay: “À… Có mang.”

Vừa dứt lời, cằm của cô bị nắm lấy, môi của anh trong nháy mắt dính lên môi cô.

Vy Hiên không thở được, bị anh hôn vội vàng nên không kịp chuẩn bị, mắt mở to nhìn khuôn mặt người đàn ông trước mặt, mờ mờ, dần dần trở nên tràn đầy tính xâm chiếm, trở nên nguy hiểm.

“Xoạt xoạt” Một tiếng, anh tháo dây an toàn.

Lập tức, Vy Hiên bị đè lên ghế, không thể động đậy.

“Cẩn Hành…” Cô thở dốc, lớn tiếng phản kháng: “Anh đè lên váy của em rồi!”

Anh nhắm hờ mắt, tay đã sờ lên eo cô, sờ soạng: “Vậy thì cởi luôn ra…”

Thấy cô ngơ ngẩn, anh cười khẽ, chỉnh lại váy cho cô, thoáng nhìn một mảnh ngực trắng nõn, cúi đầu hôn lên. Cơ thể Vy Hiên run lên, làn da nơi đó lập tức trở nên ửng hồng.

Anh điềm nhiên như không có việc gì dùng ngón tay vuốt vuốt tóc của cô, nói: “Chúng ta nên vào trong rồi.”

Vy Hiên nhìn anh chằm chằm, người đàn ông này đúng là chỉ có bản lĩnh như vậy. Lúc nào cũng có thể làm cô trở nên thật thảm hại!

Xuống xe xong, hai người đi vào nhà hàng, đến trễ trở thành kết cục đã được định sẵn.

“Cô Lương sẽ không tức giận chứ?” Vy Hiên lo lắng hỏi.

Liên Cẩn Hành một tay ôm nhẹ eo cô, ánh mắt đen sâu: “Không đâu.”

Trong nhà hàng là phóng viên, công ty quảng cáo và người bên công ty hợp tác. Lúc này, Lương Côn Tịnh với tư cách là tổng thanh tra của công ty quảng cáo, vừa mới lên sân khấu mở lời.

“Đầu tiên, hoan nghênh các bạn bè truyền thông đã tới tham dự…”

Không biết là ai nói câu: “Là tổng giám đốc Liên và cô Vy Hiên!”

Ống kính truyền thông ở đó, tất cả đều chuyển hướng, liên tục chụp cặp đôi vừa bước vào.

Liên Cẩn Hành mặc một bộ đồ tây màu đen cùng áo sơ mi trắng, nổi bật lên dáng người thẳng tắp, khí chất điềm đạm, vô tình làm cho anh đã có khí chất lại càng có khí chất hơn. Khiến chính anh cũng không thể nghĩ mình sẽ trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người.

Vy Hiên thì lại khoác lên mình một bộ lễ phục dạ hội lộ vai màu hồng cánh sen. Chỉ cần cánh tay nâng lên một chút là dường như có thể nhìn thấy bộ ngực đẹp đang lấp ló đằng sau. Sau lưng được thiết kế hình chữ V Chữ, lộ ra thân hình thon dài của cô. Chiếc váy xẻ cao lộ ra một cặp đùi đẹp, thẳng tắp.

Mái tóc dài được búi lên theo phong cách cổ, không đeo bất cứ một đồ trang trí gì. Nhìn qua không có gì là rườm rà mà lại đơn giản dễ chịu.

Đứng bên Liên Cẩn Hành, Vy Hiên dịu dàng gợi cảm, khuôn mặt không thể che hết sự e lệ, kéo cánh tay anh không khỏi căng thẳng.

Cô tưởng rằng là chỉ là một buổi họp báo thường, không nghĩ rằng lại có nhiều người đến vậy! Loé sáng trước mắt đều là những ống kính đang nháy, nụ cười của cô đã bị ngưng kết ở trên mặt.

Vy Hiên lộ mặt không nhiều, ngoại trừ những hoạt động của công ty ra thì chưa hề xuất hiện trước truyền thông. Vậy nên, hôm nay trong buổi trình diễn thời trang này, có thể thấy được cô, nhất là ảnh chụp chung cô và Liên Cẩn Hành phải nói là một niềm vui bất ngờ cho giới truyền thông.

Lương Côn Tịnh đứng trên sân khấu, nhìn ra phía cặp đôi đang thu hút ánh nhìn của mọi người, hai tay nắm chặt míc, ánh mắt không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra thêm chút uất ức bên trong, nhìn thẳng Liên Cẩn Hành.

Có một nhân viên đón hai người đến ghế VIP. Sau khi ngồi xuống, Vy Hiên không khỏi oán trách: “Sao không nói cho em biết nhiều người như vậy?”

Liên Cẩn Hành cúi đầu lại gần, giống như trò chuyện rất thân mật với cô: “Nói cho em, em có đến không?”

“Đương nhiên sẽ không!”

“Vậy là đúng rồi.”

Vy Hiên nhìn anh, vừa muốn nói chuyện thì Liên Cẩn Hành cười nhẹ nhắc nhở: “Đối diện có phóng viên, mỉm cười nào.”

Vy Hiên lập tức thu lại biểu cảm, cố gắng cười cho anh xem.

Thấy cô cười, Liên Cẩn Hành chê: “Thật là giả.”

Vy Hiên: “…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.