Trọng Sinh Quay Về Bù Đắp Cho Anh

Chương 48: Chương 48



Ánh mắt khẽ đảo qua, làn sóng bập bềnh, giây tiếp theo Tuyết Chi đã
bị Tiêu Chí Khiêm ôm vào trong ngực, anh ngửi mùi hương thanh nhã thuộc
về cô, ánh nhắm mắt lại: “Tôi nhớ rồi, là đồ của em, tôi không cho phép
người khác đụng vào, ai cũng không được.”
Tuyết Chi mỉm cười, giơ tay chạm vào đầu của anh: “Như vậy mới ngoan.”
Lần này, cô chủ động nắm lấy tay anh, giống như một sủng vật ôn hòa
thuần hậu nghe lời, thế nhưng Tiêu Chí Khiêm không để tâm, mặc kệ là mèo
hay là chó, chỉ cần cô thích, sủng vật cũng không là gì.

Cô nuôi, anh
sẽ cho cô nuôi.
Đến trước ngôi nhà ba tầng nhỏ của nhà họ Tiêu, đi theo con đường rải
đá cuội, hai người đi đến trước cửa lớn, Tuyết Chi bấm chuông cửa.
“Đến đây!” Giọng vui vẻ của thím Vương vang lên.

Trước khi về, Tuyết
Chi sợ thím Vương lo lắng nên đã gọi điện thông báo của bà ta.
Thím Vương mở cửa, nhìn thấy Tuyết Chi quả nhiên đưa thiếu gia về
rồi, vội nhường đường: “Aiya, Trương tiểu thư, thật sự quá cảm ơn cô
rồi.”
“Thím Vương, đừng khách khí như vậy, đây là điều cháu nên làm.” Tuyết
Chi và Tiêu Chí Khiêm bước vào, vừa vào phòng khách thì đã nhìn thấy
Tiêu Chính Thịnh và vợ mới của anh ta , còn có Bắc Minh Hạo đang chờ
sẵn…
Tuyết Chi cũng trấn định, mỉm cười: “Chú Tiêu, cô.” Ánh mắt né tránh Bắc Minh Hạo, coi anh ta như không khí.
Bắc Minh Hạo ngồi ở đó, ánh mắt nham hiểm và sắc bén ép thẳng vào cô.
“Tuyết Chi, thật là ngại quá, Tiêu Chí Khiêm lại đi làm phiền cháu
rồi.” Trước mặt người ngoài, Tiêu Chính Thịnh khí độ vẫn bất phàm như
cũ, nói chuyện rất hòa nhã.
Tuyết Chi cười cười: “Không tính là làm phiền.”
Tiêu Chí Khiêm đi đến, đối với mấy người này coi như không nhìn thấy,
anh đến trước Tuyết Chi, ánh mắt dị thường dịu dàng nhìn cô: “Chúng ta
đi lên lầu.”
Thấy anh nắm tay của Tuyết Chi, đôi mắt của Bắc Minh Hạo càng nheo lại, cả người bao trùm khí lạnh.
“Con đứng lại cho ta!” Tiêu Chính Thịnh tức giận, đứng bật lên: “Ta
lùi biết bao việc của công ty lại, đặc biệt về thăm con, con lại có thái
độ này sao?”

Kiều Nhã vội ngăn ông lại: “Chính Thịnh, anh đã đồng ý với em như thế
nào? Anh không phải nói, sẽ cố gắng nói chuyện với Chí Khiêm sao? Thế
nào chưa nói được mấy câu thì đã tức giận rồi!”
Tiêu Chính Thịnh chỉ vào anh, tức giận nói: “Em xem đi, thái độ này của nó, trong mắt còn có anh không?”
“Aiya, Trưởng tiểu thư người ta vẫn còn ở đây, anh không thể thu liễm
chút lại sao?” Kiều Nhã nhìn Tuyết Nhi, Tiêu Chính Thịnh cố kìm nén cơn
giận lại, miễn cưỡng cười: “Tuyết Chi, để cháu nhìn thấy trò cười này,
giữa hai ba con chú chỉ có chút bất đồng quan điểm mà thôi.”
Tuyết Chi nhàn nhạt nói: “Cháu hiểu.”
Tiêu Chính Thịnh lại nhìn Tiêu Chí Khiêm: “Con lại đây!”
Tiêu Chí Khiêm không nói gì, cũng không có phản ứng, vẫn cứ trầm mặc,
điều này khiến Tiêu Chính Thịnh càng phát hỏa, cũng không quan tâm
Tuyết Chi còn ở đây hay không, bỏ qua Kiều Nhã, đi tới vài bước: “Ta kêu
con lại đây, con không nghe thấy sao?” Theo thói quen, ông ta giơ tay,
lúc sắp hạ xuống.
Bỗng chốc, một tiếng ‘bốp’, tay của ông ta bị người ta túm lại.
Tiêu Chính Thịnh sững người, cuối đầu nhìn bàn tay mảnh khảnh đang
túm lấy tay của ông ta, rồi lại ngước đầu lên, đứng đối diện ông ta
chính là Tuyết Chi.
Kiều Nhã cũng sững người, đến ngay cả Bắc Minh Hạo cũng nhăn mặt lại.
Nụ cười hoàn mỹ trên mặt của Tuyết Chi vẫn nguyên như vậy, dần dần
buông tay của ông ta ra: “Chú Tiêu, mặt của Tiêu Chí Khiêm, không phải
tùy tiện là có thể đánh.”
Tiêu Chí Khiêm nhìn cô, trong ngực có cỗ nhiệt lượng tản ra, dần dần lan ra khắp cơ thể, chạy khắp tứ chi.
Tiêu Chính Thịnh cũng sững người, lập tức cau mày không vui: “Đây là
chuyện nhà của chú, không hy vọng người ngoài tham gia vào.

Tuyết Chi,
cháu có thể đưa Tiêu Chí Khiêm về, chú rất cảm kích, cũng không trì hoãn
thời gian của cháu nữa, chú kêu tài xế đưa cháu về…”
“Chú Tiêu,” Tuyết Chi phớt lờ lệnh đuổi khách của ông ta, đứng chắn
trước Tiêu Chí Khiêm, nói rõ ràng: “Anh ấy là con người, là con trai của
chú, nhưng không vì thế mà chú được tùy tiện đánh mắng anh ấy1”
“Cháu—“ Tiêu Chính Tiêu tức giận không nhẹ, thân làm ông chủ của một
doanh nghiệp nói, trước nay đều là người cao cao tại thượng, chưa từng
bị người khác đụng chạm như thế này, lại còn là một vãn bối! Nếu không
phải nể thân phận của ba cô là thư ký tỉnh ủy, ông ta sớm đã sai ngươi
đuổi cô ra ngoài rồi.

“Trương tiểu thư, chúng tôi dạy dỗ con cái như nào, còn không đến lượt cô xen vào.” Kiều Nhã đi đến, lạnh lùng nhìn cô.
“Ha ha, nếu như không phải còn niệm một tia tình thân, anh ấy sẽ đứng
ở đó cho hai người đánh mắng sao? Dạy dỗ con cái… Hai người đã dạy được
anh ấy cái gì? Trừ cho anh ấy uống rất nhiều loại thuốc mà không biết
liệu có chết hay không ra, hai người có cùng anh ấy ăn nổi bữa cơm
không?” Tuyết Chi lại hóa thân thành gà mẹ, giang đôi cánh cẩn thận bảo
vệ Tiêu Chí Khiêm ở đằng sau, đối mặt với Tiêu Chính Thịnh và Kiều Nhã,
khí thế quả quyết.
Sắc mặt của Tiêu Chính Thịnh đã khó coi đến cực điểm: “Uống thuốc
cũng là vì muốn tốt cho nó! Buổi lễ kỷ niệm hằng năm, cháu cũng nhìn
thấy rồi, nó giống như kẻ điên cầm dao đâm loạn vậy! Ngộ nhỡ lại tiếp
tục làm người khác bị thương thì phải làm sao?”
“Kẻ điên?” Tuyết Chi lại cười, lần này, càng châm biếm hơn: “Chú
Tiêu, chú có hỏi anh ấy uống thuốc gì không? Chú có biết, số thuốc đó sẽ
tổn thương đến não rất lớn không, nếu như dùng lâu, tác dụng mạnh của
thuốc có thể biến một người bình thường trở thành một người si ngốc hay
không! Đây chính là kết quả chú muốn sao?”
Tiêu Chính Thịnh ngẩn người, vô thức nói: “Không thể nào! Toàn bộ thuốc đều do bác sĩ điều trị kê cho!”
“Ổ? Vậy bác sĩ điều trị họ là gì, ở khoa nào, ở bệnh viên nào, chú có tìm hiểu qua không?”
Tiêu Chính Thịnh bị Tuyết Chi ép hỏi, Kiều Nhã ở bên cạnh cười lạnh:
“Nói như vậy, Trương tiểu thư ngược lại hiểu rất rõ những chuyện này
nhỉ? Tôi không hiểu, cô nói mấy người nhà như chúng tôi thành động vật
máu lạnh không có trách nhiệm, nhưng một người ngoài như cô hiểu được
Chí Khiêm sao?”
Kiều Nhã lại nhìn qua Tiêu Chí Khiêm, hàm ý chỉ: “Sớm nghe nói vài
lời đồn giữa cô và Chính Khiêm, tôi ngược lại không ngờ, cô thật sự đã
dụng tâm cực khổ rồi.”
Tiêu Chính Khiêm càng nhíu chặt mày, nhìn tình hình trước mắt, không phải hai người này đã thích nhau rồi chứ?
“Nếu nói đến ý đồ, thật sự có một điểm.” Ánh mắt của lạnh lùng của
Tuyết Chi quét qua hai người: “Sau này, Tiêu Chí Khiêm không nguyện nói,
cháu sẽ thay anh ấy nói! Anh ấy không kể được, cháu thay anh ý kể lại!
Anh ấy bị chỉ trích, cháu thay anh ấy đi giải thích! Đừng cho rằng anh
ấy không nói gì không làm gì thì hai người có thể tùy tiện đánh mắng!
Bây giờ đã khác rồi, có cháu ở đây, ai cũng đừng hòng động vào anh ấy!”
Từ lúc nhìn thấy dấu tay chói mắt trên mặt của Tiêu Chí Khiêm, Tuyết

Chi đã phát hỏa trong lòng, lúc này coi như đã triệt để bạo phát.

Tiêu
Chí Khiêm có cô bảo vệ, bất kỳ ai cũng đừng mơ đụng vào anh!
Tiêu Chí Khiêm sốc với hành động của cô, trước nay chưa từng có người nào bảo vệ anh như vậy.
Trước kia chưa từng có.
Cô là người duy nhất.
Khí thế quả quyết mà lạnh lẽo của cô cũng khiến cho Tiêu Chính Thịnh
và Kiều Nhã trấn kinh.

Tiêu Chính Thịnh trừ tức giận ra, ông ta không
thể không nhìn lại Tuyết Chi.

Cô gái nhỏ này bình thường rất thông minh,
miệng lưỡi rất ngọt.

Thế nhưng, một khi đã phát uy thì trên người tỏa
ra một cỗ khí thế áp đảo, cũng phải khiến người khác nhìn bằng con mắt
khác.
Tâm tư của ông ta khẽ động, muốn thúc đẩy mối quan hệ của Tiêu Chí
Khiêm và Trương Tuyết Chi, đó sẽ là cuộc liên hôn giữa doanh nghiệp và
chính phủ, đối với ông ta trăm lợi mà vô hại.

Chỉ là, Trương Hồng Khánh
đã từng ám thị với ông ta, ông ta tuyệt đối sẽ không can thiệp vào hôn
nhân của con gái, lúc đó ông ta mới bỏ qua ý định.

Còn như bây giờ, tiến
triển của Trương Tuyết Chi và Tiêu Chí Khiêm cũng là điều ông ta hy
vọng.

Chỉ là, nói không rõ tại sao, ông ta cứ cảm thấy, Trương Tuyết Chi
quá thông minh, lại quá sắc sảo, có một cô con dâu như vậy, chỉ sợ đêm
dài lắm mộng.
Kiều Nhã ánh mắt sắc như dao, nhìn thẳng vào cô.
Từ hôm Tuyết Chí xuất hiện, bà ta đã biết, người con gái này có sức
ảnh hưởng rất lớn với Tiêu Chí Khiêm.

Bây giờ thì hay rồi, vậy mà còn
dám phát uy trước mặt bà ta! Nếu như không nhanh chóng giải quyết cô,
nếu như Tiêu Chí Khiêm thật sự cưới cô về, đó chính là sự bất lợi cực
lớn!
Bắc Minh Hạo từ đầu đến cuối đều ở trong phòng khách, không hề lên tiếng.

Nhưng ánh mắt nhìn Tuyết Chi lại không ngừng biến hóa.
Tuyết Chi quả thật bảo vệ Tiêu Chí Khiêm rất rõ ràng, không vì bản
thân là một cô gái mà cần người khác bảo vệ.

Đặc biệt là cách cô bảo vệ
Tiêu Chí Khiêm đến cùng, đối với một người đàn ông mà nói, bất giác thấy
nhục nhã, nhưng cũng rất hạnh phúc, điều này khiến anh ta… đố kỵ.
Kiều Nhã nhếch mép: “Trương tiểu thư, thứ cho tôi mạo muội, cô có tư cách gì?”
Tuyết Chi cười lạnh, rất xinh đẹp và rực rỡ.

Cô không nói hai lời, quay lại ôm Tiêu Chí Khiêm, chủ động hôn anh.
Ánh mắt của Tiêu Chí Khiêm dại ra, ngay sau đó thì tản ra sự dịu dàng
khó cưỡng.

Anh hóa bị động thành chủ động, ôm chặt eo của cô, cuối
xuống hôn sâu.
Kiều Nhã không ngờ Tuyết Chi lại trực tiếp như vậy, đứng ngây ra, nhìn chằm chằm hai người.
Còn Tiêu Chính Thịnh trong nháy mắt bình tĩnh lại, giống như chưa có
chuyện gì xảy ra, xoay người rời đi: “Anh còn có cuộc họp, anh về công
ty trước đây.”
“Chính Thịnh…” Kiều Nhã lập tức đi theo ông ta: “Cũng được, em cũng
muốn đến văn phòng làm việc.” Khi ngang qua phòng khách, bà ta ra hiệu
với con trai, sau đó đi theo Tiêu Chính Thịnh.
Bắc Minh Hạo nhìn về phía cầu thang, thấy hai người kia đang ôm hôn
nhau, ở trong phạm vi của thể thấy của anh ta, mối quan hệ của bọn họ
đang không ngừng trở thêm sâu đậm.

Rõ ràng là điều mà anh ta chờ đợi, là
một cơ hội tốt để có thể đem tội ác của hai gia đình ảnh hưởng lẫn
nhau, thế nhưng tại sao, anh ta lại không cam tâm, lại tức giận.
Vẻ mặt của anh ta lúc này lóe lên sự cô đơn, không muốn bị mất kiểm soát cảm xúc, anh ta không quay lại nhìn nữa mà rời đi luôn.
Khởi động xe lao đi, trong đầu của anh ta lại hiện nên hình ảnh anh ta ôm cô ở bãi biển…
Anh ta đã không nhớ rõ đây là lần thứ mấy, mỗi lần nhớ lại, màu sắc
của bức họa càng thêm đậm nét, rồi tối dần, nó khắc sâu vào trong tâm
trí anh ta.
Anh ta buồn bực nắm chặt vô lắng, sau đó đạp ga thật mạnh, có thể là vì anh ta không muốn ở nơi này thêm một phút giây nào nữa.
Tuyết Chi ánh mắt lay động, quan sát thấy mọi người đã đi hết, cô đẩy Tiêu Chí Khiêm ra: “Ưm…”
Tiêu Chí Khiêm không buông cô ra, thậm chí đẩy cô vào một góc, muốn hôn cô nữa.
Anh chỉ muốn, cuộc đời này, chỉ thể bên cô thật tốt.
Tuyết Chi coi như đã hiểu, đây không phải lấy đá đập chân mình sao,
ai kêu cô đi khiêu khích anh cơ chứ? Anh không buông, cô cũng không
thoát ra được, dứt khoát để cho anh hôn đủ thì thôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Trọng Sinh, Quay Về Bù Đắp Cho Anh

Chương 48



Thế nhưng không biết tại sao, Tiêu Chí Khiêm ôm càng lâu thì trái tim

của Tuyết Chi càng run hơn. Bất giác bị anh kéo lại, ngay cả tần suất

tim đập mà cô cũng không khống chế được.

Sắc mặt ửng đỏ, hô hấp rối loạn, tâm trạng bồn chồn.

Ánh mắt của anh càng lúc càng trở nên mơ hồ, giống như phía trên bị

bao phủ bởi một tầng sao, những tia sáng được chiếu xuống, trong ánh

sáng đó lóe lên một vầng hào quang chỉ có cô mới nhìn thấy.

Cho dù có muốn tiếp tục lừa chính mình nữa, cũng không cách nào biện minh cho bản thân được nữa rồi.

Cô động tâm rồi, động tâm với Tiêu Chí Khiêm rồi.

Bất luận anh của hai năm trước hay anh của hai năm sau, không biết thời gian không biết địa điểm mà cứ im lặng động tâm như vậy.

Có lẽ, là lần đầu tiên khi anh nhìn cô chăm chú. Có lẽ, là lần đầu

tiên anh mỉm cười với cô… anh có rất nhiều cái lần đầu tiên, đều là đối

với cô, giống như một tên ngốc, rõ ràng biết cô không thích, cũng như

thiêu thân lao vào lửa, thà bị chết cháy.

Dần dần, cô nhắm mắt lại, đưa tay ôm lấy cổ của anh.

Hiểu rõ được trái tim của mình, sẽ không cần phải mập mờ không rõ nữa, không cần phải lúc gần lúc xa nữa…

Vy Hiên năng suất rất cao, ngày hôm sau, tiêu đề trang nhất của tờ báo X chính là tin tức liên quan đến Tiêu Chí Khiêm.

Thân là công tử của tập đoàn nhà họ Tiêu, tuổi thơ chưa được biết đến

của anh thu hút được rất nhiều người quan tâm. Bệnh viện tâm thần, còn

nhỏ đã mất mẹ, tự cách ly với người khác, uất ức, những từ mẫu chốt này

liên hệ cùng với anh, đặc biệt còn đính thêm gương mặt có đôi mắt hút

hồn, trông cực kỳ tuấn mỹ, cùng cái khí chất u sầu nhàn nhạt, trong nháy

mắt khiến ai cũng dao động.

Trong bài báo, Vy Hiên còn khéo léo nhắc đến chuyện tái hôn của Tiêu

Chính Thịnh, mặc dù chỉ là vài nét, nhưng lại khiến người ta nhớ đến Bắc

Minh Hạo, cùng so sánh với anh ta, lại thấy Tiêu Chí Khiêm đáng được

thông cảm.

Ngay khi tin tức được đưa ra thì đã thu hút được rất nhiều sự chú ý

của mọi người, ngay cả các nhà nội trợ bình thường không xem báo tài

chính thì nay cũng mua về xem. Mắng lớn Tiêu Chính Thịnh có niềm vui mới

thì quên con trai! Đối với đứa con riêng còn tốt hơn đứa con trai ruột

thịt của mình! Trên thế gian này sao lại có người ba như vậy chứ?

Sau khi nhận được cuộc gọi của Vy Hiên, Tuyết Chi vừa muốn chạy ra

ngoài mua tờ báo thì nhìn thấy Trương Hồng Khánh đang cầm tờ báo ngồi

trong phòng khách.

“Ba, cho con xem một chút!” Cô kích động chạy đến, giành tờ báo từ trong tay ba, cô cởi giày ra, nằm dựa vào ghế sô pha đọc.

Nhìn con gái, Trương Hồng Khánh trầm thấp hỏi: “Tuyết Chi, là con tìm Vy Hiên phải không.”

Tuyết Chi đầu cũng không ngẩng lên mà chỉ “ừm” một tiếng, bài báo có

viết tên của Vy Hiên, ba cô lại biết gần đây cô qua lại rất thân với

người bạn này, cô muốn phủ nhận cũng không làm được.

Trương Hồng Khánh cau mày nói: “Tuyết Chi, mặc kệ con muốn giúp cậu

ta như thế nào, nhưng con đừng có quên, người con có thể sẽ đắc tội, là

ba của cậu ta.”

Tiêu Chí Khiêm và Tiêu Chính Thịnh suy cho cùng cũng là ba con, không

có ghi thù lâu được. Cho nên, chuyện này ông ta nếu như điều tra, mũi

nhọn sẽ chỉ thẳng vào Tuyết Chi. Không có ai hiểu rõ con người của Tiêu

Chính Thịnh hơn ông ta, Tiêu Chính Thịnh có thể quản được nhà họ Tiêu,

có thể phát triển tập đoàn nhà họ Phương đến ngày hôm nay, tuyệt đối là

người rất lợi hại. Con người này, tâm địa nham hiểm, thủ đoạn tinh vi,

ông ta không muốn con gái trêu chọc đến Tiêu Chính Thịnh.

Tuyết Chi đặt tờ báo xuống, mỉm cười với ba cô: “Ba, con biết rồi.”

Sau đó lại tự giễu: “Chú Tiêu lần này chắc sẽ hận con thấu xương, không

biết sẽ thuê sát thủ nào đến xử con đây!” Dứt lời, bản thân nhịn không

nổi bật cười, càng nhìn bài viết của Vy Hiên càng vừa lòng. Mềm cứng đủ

cả, không chỉ giữ được thể diện cho Tiêu Chí Khiêm, lại không gây ra

tiếng động gì kéo một nhà ba người của Tiêu Chính Thịnh xuống cùng.

Quả nhiên là Vy Hiên.

Đủ độc.

Trương Hồng Khánh lắc lắc đầu: “Con đừng tưởng rằng ông ta không dám làm gì.”

Tuyết Chi hơi sững lại: “Không phải chứ?”

Trương Hồng Khánh nhìn con gái trách: “Con đó, mấy ngày này thành

thật một chút, đừng gây làm phiền phức cho ba nữa… Còn về Tiêu Chí

Khiêm…” Ông ta ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Chuyện của cậu ta, còn

chưa đến lượt con phải lo.”

Có thể dễ dàng khai thông bộ phận chính phủ, bản lĩnh như vậy, không

phải ai cũng có được. Anh ẩn dấu càng sâu thì càng đáng sợ, nếu có thể

thật tâm đối tốt với Tuyết Chi thì còn may.

Sợ… Anh chỉ là đang lợi dụng cô.

Chuyện đã đến nước này, Trương Hồng Khánh quyết định phải đi gặp Tiêu Chí Khiêm một lần.

“Tuyết Chi, Tiêu Chí Khiêm dạo này có thời gian không? Chuyện lần trước, là chúng ta đường đột, ba muốn mời cậu ta bữa cơm.”

Tuyết Chi có chút ngoài ý muốn, ba cô đối với Tiêu Chí Khiêm luôn

không lạnh không nóng, sao đột nhiên lại muốn mời anh ăn cơm? Nhưng ba

nếu có thể thay đổi cách nhìn về Tiêu Chí Khiêm, cô ngược lại sẽ càng

vui hơn.

“Con đi hẹn anh ấy!” Tuyết Chi bảo đảm.

“Vậy thì tối nay đi.” Trương Hồng Khánh nói: “Tối nay ba sẽ bớt chút thời gian.”

“Ừm.” Tuyết Chi rất vui, sau khi ba đi làm thì cô gọi điện cho Tiêu

Chí Khiêm, nghe thấy giọng nói sủng nịnh từ bên đầu bên kia chuyển tới ,

Tuyết Chi không kìm được đỏ mặt tim cũng đập nhanh, cô xoa lồng ngực,

ổn định lại cảm xúc, lập tức nói: “Tiêu Chí Khiêm, ba em tối nay muốn

mời anh đi ăn!”

“Ờ.” Anh rõ ràng không có hứng thú lắm, đối phương nếu không phải là ba của Tuyết Chi, anh chắc cũng lười đối phó.

Đối với thái độ của anh thấy lạ mà không lạ nữa rồi, Tuyết Chi cũng

không để ý, khẽ cười nói: “8 giờ tối nay ở Túy Hương Cư, không được đến

muộn đó!”

“Ừm.”

Tuyết Chi cầm điện thoại nằm trên giường, lưỡng lự hỏi: “Anh xem báo chưa?”

“Trừ chuyện của em, những cái khác đều không liên quan đến tôi.” Anh nói rất nhẹ nhàng, coi đó như những điều hiển nhiên.

Tuyết Chi mỉm cười, đột nhiên cảm thấy cái tính này của anh cũng thật

tốt, không cần vì mấy cái chuyện linh tinh kia mà phiền não, cứ an tâm,

làm một Tiêu Chí Khiêm của cô thôi…

Nghĩ đến điều đó, cô thấy xấu hổ đến mức phải che má lại, thật là, cô sao lại một thiếu nữ mới yêu lần đầu vậy.

Mất mặt quá đi!

Nghe thấy cô cười, Tiêu Chí Khiêm nhẹ giọng hỏi: “Cười cái gì?”

“Ờm, không có gì, nghĩ đến một vài chuyện vui thôi.” Tuyết Chi đánh

trống lảng, cô quyết định sẽ không đem tâm tư của bản thân nói cho anh

biết! Không phải không yêu, cô chỉ là muốn bảo vệ đoạn tình cảm này, cẩn

thận thưởng thức mùi vị trong đó, cảm nhận thời khắc ở bên anh, từ động

tâm biến thành động tình, cuối cùng ngay cả sinh mạng cũng rung động.

Đó là điều cô chưa từng trải qua, chắc sẽ rất hạnh phúc.

Tuyết Chi không nói, Tiêu Chí Khiêm cũng không hỏi, biết cô vui vẻ thì khóe miệng của anh cũng cong lên.

“Anh bây giờ đang làm gì?” Hỏi xong, không đợi cô trả lời, Tuyết Chi lập tức nói: “Không được nói nhớ em.”

Anh trầm mặc vài giây mới từ từ mở miệng: “Vậy chính là không có gì để làm.”

Cô bật cười, gương mặt xinh đẹp tràn ngập sự quyến rũ mê người, trước

đây ngôn từ hay hành động cô đều không để tâm, hiện nay nó lại mang đến

cho cô một loại cảm nhận khác. Cứ giống như đang đi trên con đường giữa

mộng ảo và hiện thực, tay trái là thiên đường, tay phải là hạnh phúc

vậy.

Sau khi tắt điện thoại đi, gương mặt tựa như tranh vẽ của Tiêu Chí

Khiêm khẽ nở nụ cười mờ nhạt như ánh trăng rằm, rất lâu chưa tiêu tán.

Cho đến khi người trước mắt tình có chút không kiên nhẫn được nữa lên

tiếng: “Cậu Tiêu, chúng ta có thể bàn xong việc chính thì tiếp tục mất

hồn được không?”

Nụ cười trên mặt của Tiêu Chí Khiêm dần biến mất, lại khôi phục lại

vẻ lạnh lùng, anh liếc nhìn màn hình máy tính, anh đang họp qua video,

đầu bên kia là một người đàn ông trẻ tuổi đội cái khăn xanh chùm đầu, có

điều chỉ khoảng hai mươi, gương mặt khôi ngô, lông mày hẹp mắt to,

thoát nhìn, còn tưởng rằng đây là một cô gái.

Biết bản thân thân lại nói mấy lời không đâu, Đinh Khiên lập tức ngồi

nghiêm chỉnh lại, mắt mở to: “Cậu Tiêu, có gì phân phó, anh cứ nói!”

Tiêu Chí Khiêm đưa mắt nhìn xa xăm, mờ ảo mà vô tận.

Thấy anh không nói, Đinh Khiên lần này không dám thúc giục, chỉ có thể im lặng chờ đợi.

Hồi lâu, anh mới lên tiếng: “Kêu bọn họ trở về hết đi.”

Đinh Khiên phục hồi tinh thần: “Cậu Tiêu, chúng tôi đợi câu này của anh!”

Tuyết Chi và ba khi đến Túy Hương Cư, Tiêu Chí Khiêm sớm đã đợi ở đó rồi.

“Ha ha, Tiêu Chí Khiêm, đến sớm vậy?” Trường Hồng Khánh thái độ ôn hòa nói.

Tiêu Chí Khiêm nhàn nhạt trả lời: “Tuyết Chi nói, không được đến muộn.”

Cho nên, anh đã đến trước một tiếng.

Tiêu Chí Khiêm rất “thành thật”, Tuyết Chi vừa ý gật đầu: “Không tệ không tệ.”

Thấy anh nghe lời của con gái, sắc mắt của Trường Hồng Khánh càng ấm

hơn, vừa bước vào quán, ông chủ của Túy Hương Cư đã bước tới đích thân

tiếp đón, sau đó đưa lên một loạt đồ ăn ngon cùng rượu ủ lâu năm của

quán.

Mặc dù anh luôn cùng Trường Hồng Khánh hàn huyên, trước đây ông ta

cũng chưa từng nói chuyện với Tiêu Chí Khiêm, nhưng ông ta nhìn ra được,

anh căn bản không phải coi trọng cái chức vị của ông ta. Chỉ bởi vì mỗi

một câu anh nói, đều sẽ lén nhìn Tuyết Chi, sợ bản thân nói sai.

Anh cứ cẩn thận như vậy, đã khiến Trương Hồng Khánh càng hiếu kỳ đối

với Tiêu Chí Khiêm. Ông ta âm thầm điều tra qua, trừ những tin tức mà

mọi người đều biết ra, đều không tìm được cái gì khác. Trương Hồng Khánh

tin tưởng vào phán đoán của bản thân, điều này hoàn toàn nói rõ, Tiêu

Chí Khiêm so với những gì ông ta biết càng ẩn giấu sâu hơn, thứ ông ta

nhìn thấy, có lẽ chỉ là một phần nổi của tảng băng thôi.

Chiếc đĩa ngọc được trang trí rất bắt mắt đặt trên bàn, Trương Hồng

Khánh biết, đây là ông chủ dùng hết tâm tư muốn làm hài lòng một số

người.

Chỉ có điều ngoài một câu chào hỏi cùng Trương Hồng Khánh ra, Tiêu

Chí Khiêm cũng không nói thêm lời nào, chuyên tâm cầm đũa chọn những món

ăn mà Tuyết Chi thích đều bỏ vào bát của cô, còn cẩn thận vỡ sạch xương

cá ra nữa.

Trương Hồng Khánh cận thẩn quan sát, bất động thanh sắc nói: “Tuyết

Chi, thuốc của ba hút hết rồi, con ra ngoài mua cho ba một bao được hay

không?”

Tuyết Chi miệng nhỏ giẩu lên: “Ba, không phải kêu ba bớt hút thuốc đi rồi sao?”

“Ha ha , sau này ba sẽ chú ý.”

Tuyết Chi bất lực đứng dậy: “Chính là loại bình thường hay hút đó sao ba?”

Trương Hồng Khánh gật đầu: “Ừm.”

Đợi khi Tuyết Chi rời đi, không khí trong phòng liền thay đổi, Trương

Hồng Khánh nhìn Tiêu Chí Khiêm, cũng không vòng vo nữa: “Tiêu Chí

Khiêm, tôi mặc kệ cậu có bản lĩnh lớn như nào, tôi sẽ không để cậu lợi

dụng con gái của tôi, càng không để con bé phải chịu chút tổn thương

nào!”

Ánh mắt của Tiêu Chí Khiếm dần dần từ cánh cửa quay qua, ánh mắt lại

hờ hững lạnh lẽo như lúc ban đầu quét nhẹ qua ông ta: “Chú cứ yên tâm,

cô ấy ở bên cạnh cháu, so với bất kỳ ai sẽ an toàn hơn.”

Dứt lời, đôi mắt của anh khép lại, đôi cũng mím lại, không muốn nói thêm gì nữa.

Trương Hồng Khánh hơi cau mày, âm trầm nhìn anh.

Lời này của Tiêu Chí Khiêm chính là cho ông ta một lời bảo đảm. Mặc

dù tuổi của anh còn trẻ, nhưng Trường Hồng Khánh lại tin tưởng anh! Thực

lực nói lên tất cả, từ những tiếp xúc với người thanh niên trẻ này, mỗi

một biểu hiện của anh, đều khiến người khác không thể không tin

tưởng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.