Ảnh Hậu Của Tôi Thích Được Nuông Chiều

Chương 19: 19: Dễ Dỗ Dành



Bữa tiệc họp mặt cũng nhanh chóng tàn bởi vì không còn ai vui vẻ nữa, nhất là Vũ Minh Nguyệt.

Dù rằng cô đã cố gắng kiềm chế cảm xúc nhưng là ánh mắt không thể che giấu được ai, mẹ và mọi người đều nhận ra muộn phiền của cô.

Không ai biết Âu Dương Tư Duệ là đang nghĩ gì, biểu cảm của anh vẫn lạnh lùng không cảm xúc như mọi khi, khó có thể nhận ra được tiếng lòng của anh.

Cũng kể từ lúc đó, giữa anh và Minh Nguyệt bắt đầu xuất hiện một bức tường vô hình, dường như đang muốn chia cách cả hai.

Trước khi rời khỏi nhà hàng, anh cũng không còn dành cho cô những cử chỉ ân cần nữa, chắc là anh đang muốn tạo khoảng cách, để cô có thể chôn vùi thứ tình cảm kia.

Anh chỉ gật đầu xem như một lời chào với cô, rồi nhanh chóng ngoảnh mặt bước lên xe.

Trong lòng Vũ Minh Nguyệt giống như có thứ gì đâm thật sâu, khó chịu, khiến cô cảm thấy rất nghẹt thở, đây là lần đầu tiên cô có cảm giác như vậy.

“Minh Nguyệt, về thôi con!” Vũ Đình bộ dáng ưu sầu, bà ấy dường như thấy chính bản thân của mình ngày trước, có lẽ con gái cũng sẽ giống bà ấy, đau khổ vì tình yêu.

“Vâng ạ!” Vũ Minh Nguyệt giọng nghẹn lại, cô gật đầu đáp lời, rồi khoác tay bà ấy cùng nhau leo lên xe.

Lục Thần Vũ và Vũ Minh Nhật ngồi trên xe cả buổi đều trầm mặc, cha con hai người không hề nói gì, chỉ lặng yên mà quan sát biểu cảm Vũ Minh Nguyệt.

Nếu không phải Âu Dương Tư Duệ là con trai của Lạc Ninh Hinh và Âu Dương Tư Thần, thì cả hai người đã dần cho anh một trận ngay lúc đó rồi.

…!

Biệt thự Lục gia.

Vũ Minh Nguyệt về đến nhà vội vàng chúc mọi người ngủ ngon, cô sau đó nhanh chóng chạy lên phòng ngủ khoá cửa lại.

Cô nằm ra giường, ánh mắt thơ thẫn nhìn lên trần nhà cao vời vợi, tuyệt nhiên lại không hề khóc, đôi mắt vô cùng cứng rắn.

Bên ngoài cửa phòng, Vũ Đình đứng ở ngoài nhưng lại không dám gõ cửa, bà ấy ghé sát tai một chút để nghe ngóng tình hình bên trong, đáp lại chỉ là sự tĩnh lặng đến lạ.

“Em vào trong dỗ dành con bé chút đi, con gái chắc là đang khó chịu lắm!” Lục Thần Vũ xuất hiện từ phía sau, ông ấy nhíu mày không vui nói.

“Em nghĩ giờ chưa phải lúc đâu, Minh Nguyệt cần thời gian! Chờ con bé bình tâm lại, em sẽ nói chuyện với nó sau!” Vũ Đình thấp giọng trả lời, bà ấy lắc đầu.

Hơn ai hết bà ấy hiểu tâm trạng con gái lúc này, bây giờ chỉ có thể để cô ổn định lại tâm lý.

“Ừm!”
Cả hai đứng ở đó một lúc lâu, mãi cho đến khi hai chân bắt đầu tê rần, Lục Thần Vũ mới dìu vợ về phòng ngủ.

“…”
Đêm khuya, Vũ Minh Nguyệt nhẹ mở cửa phòng đi ra ngoài, cô len lén xuống nhà bếp.

Vẫn là chiếc váy ngủ màu hồng đáng yêu, cô đi chân trần để tránh làm ồn ào những người đang say giấc.

Ban nãy vì quá sốc khi bị Âu Dương Tư Duệ từ chối cho nên cô vẫn chưa có ăn gì nhiều, đến giờ bụng đói nên không thể ngủ được.

Một tay cô cầm điện thoại, một tay lại tìm kiếm thức ăn bên trong tủ lạnh.

“Sao không có gì ăn vậy trời ơi? Đói quá đi mất, bụng mình kêu nãy giờ rồi!” Không tìm thấy thứ gì có thể ăn được, cô ôm bụng khó chịu nói khẽ.

“Biết đói rồi sao? Thật ngu ngốc, anh tưởng em còn đang bận buồn rầu chứ?” Đột nhiên từ phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc.

Vũ Minh Nguyệt không nhìn cũng biết được người đó là ai, cô có hơi giật mình, quay đầu lại nhìn anh trai.

“Anh vẫn chưa ngủ sao? Em tưởng anh và mọi người đã ngủ hết rồi chứ!” Cô mím môi, có chút xấu hổ đáp.

Vũ Minh Nhật thở dài, anh không trả lời mà trực tiếp lướt qua em gái, anh mở tủ lạnh lấy ra vài thứ rồi bắt bếp nấu nước sôi.

“Anh, anh nấu gì vậy?” Vũ Minh Nguyệt tò mò hỏi.

“Hiện tại chỉ có thể úp mì cho em thôi, ngồi xuống bàn chờ anh!” Vũ Minh Nhật trả lời nhưng mắt không nhìn đến cô, tay anh thuần thục cho mì ra tô lớn, còn bỏ thêm rau cải và thịt bò.

Ban nãy bụng chỉ là hơi kêu, giờ nhìn thấy đồ ăn trước mắt, bụng của Vũ Minh Nguyệt lại cồn cào hơn, cô không ngừng nuốt nước bọt, ánh mắt không rời khỏi bát mì dù chỉ là một giây.

“Ực.”
Mất mười phút, Vũ Minh Nhật cũng đã nấu mì xong, anh cẩn thận đặt mì lên bàn cho cô.

“Mau đến ăn đi!
“Vâng ạ!” Vũ Minh Nguyệt như mèo nhỏ lập tức lao đến, cô gắp một đũa mì to rồi cho vào miệng, quả nhiên khi đói bụng thì ăn cái gì cũng ngon.

Nhìn em gái ăn ngon lành, Minh Nhật đi đến tủ lạnh lấy cho cô cốc nước lọc.

“Từ từ thôi, cẩn thận lại nghẹn bây giờ!”
Vũ Minh Nguyệt phì cười gật đầu, lúc nãy còn rõ là buồn bã vậy mà bây giờ đã cười hì hì như một đứa trẻ, thật dễ dỗ dành.

“Minh Nguyệt, dù thế nào đi nữa thì em vẫn còn có anh và gia đình, không cần phải buồn hay khóc một mình có biết không? Có anh ở đây, lúc nào cũng là chỗ dựa cho em, không cần phải vì ai đó không xứng mà uất ức!” Vũ Minh Nhật nghiêm túc nói, với anh thì Minh Nguyệt vẫn là cô em gái mà anh thương nhất.

So với Lục Tư Yên và Lục Tư Nhiên, thì cô là đứa trẻ phải chịu nhiều cực khổ khi còn nhỏ, vậy nên anh luôn bao dung và yêu chiều cô nhiều hơn hai em gái nhỏ.

“Ừm, anh yên tâm, em sẽ không để mình bị ức hiếp đâu! Còn nữa, em cũng sẽ không bỏ cuộc, em nhất định sẽ khiến anh Tư Duệ cũng thích em!” Minh Nguyệt vỗ ngực tự tin đáp.

“Haizzz.” Vũ Minh Nhật nghe xong lắc đầu ngao ngán thở dài, trần đời anh chưa thấy ai cố chấp giống em gái mình, bị người ta từ chối rồi vẫn cứng đầu không buông.

“Được rồi, em ăn xong thì đi ngủ đi!” Nói xong anh liền quay về phòng của mình.

Vũ Minh Nguyệt ở độ tuổi này vẫn còn hồn nhiên và ngây thơ, cô không biết rằng đâm đầu vào một người không thích mình sẽ đau đớn như thế nào.

…!
Sáng sớm, Vũ Minh Nguyệt vừa nghe chuông báo thức đã ngồi bật dậy, cô mơ màng đưa tay tắt đồng hồ, rồi loạng choạng bước xuống giường ngủ.

Cô vừa vào phòng tắm không bao lâu, thì đã truyền đến một tiếng hét thất thanh.

“A…”

Đêm qua vì cô thức khuya không chịu ngủ sớm, cho nên sáng nay mắt đã bị thâm quầng như một chú gấu trúc.

“Làm sao bây giờ? Anh Tư Duệ nhìn thấy nhất định sẽ không thích mình, con gái tất nhiên lúc nào cũng phải đẹp rồi!” Vẫn giống như lúc nhỏ, cô cực kỳ sợ bản thân xấu xí, nó luôn là nỗi ám ảnh của cô.

“Cái này nếu trang điểm thì có che đi được không nhỉ?” Cô bất lực nhìn bản thân trong gương, hận vì đêm qua đã không chịu ngủ sớm, đây còn chưa ra trận đã thua mất rồi.

Dù sao cũng đến giờ phải đi học, Vũ Minh Nguyệt loay hoay trong phòng tắm nửa tiếng đồng hồ, cảm thấy quầng thâm trên mặt đã ổn cô mới chịu ra ngoài.

“Minh Nguyệt, lúc nãy có chuyện gì vậy con?” Cô vừa mới lú đầu ra khỏi cửa, thì Vũ Đình không biết từ lúc nào đã đứng đó lên tiếng hỏi.

“Không có gì đâu mẹ, chỉ là con nhìn thấy một con gián trong phòng tắm thôi.

Nhưng con đã xử lý nó rồi, mẹ cứ yên tâm nha!”
“Ừm, không có chuyện gì thì tốt rồi.

Minh Nguyệt, nhưng mặt của con bị…”
“Thôi chết, con trễ giờ học rồi, con đi trước đây, con ăn sáng ở trường luôn ạ!”
“Minh…”
Vũ Đình còn chưa kịp nói xong, thì Vũ Minh Nguyệt đã chạy như bay xuống lầu, cô lên xe và biến mất khỏi tầm mắt của bà ấy.

“Không xong rồi, dự là hôm nay Lục gia sẽ chìm trong biển nước mắt của con bé mất!”
_____???? To Be Continued ????_____.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Ảnh Hậu Của Tôi Thích Được Nuông Chiều

Chương 19: Em Muốn Về Nhà



Ở trên xe, Vũ Minh Nhật cũng không chú ý đến cô em gái nhỏ, anh chỉ chăm chăm đọc sách trên tay. Mặc dù không bằng được Âu Dương Tư Duệ nhưng anh cũng là mọt sách chính hiệu, thành tích ở trường cũng được xem là xuất sắc.

Xe dừng lại ở trước cổng trường, vẫn như mọi ngày, Vũ Minh Nguyệt là người vui vẻ xuống trước. Điều khác biệt hôm nay lại chính là khuôn mặt của cô, không giống như mọi khi lắm, có phần khá là hài hước.

“Xem kìa, bình thường Minh Nguyệt đâu có trang điểm nhưng vẫn xinh xắn, sao hôm nay lại kỳ lạ vậy?”

“Ai biết được, bộ trước khi rời khỏi nhà cô ấy không soi gương à?”

“Nữ thần hôm nay thật không xinh đẹp nữa rồi, tôi phải vào lớp trước đây!”

“Ai chỉ cô ấy cách trang điểm kinh khủng này thế không biết?”

Ngay khi cô vừa xuất hiện, ánh mắt mọi người ở trong trường đều đổ dồn về cô, có điều trên mặt họ là ý cười chứ không hề ngưỡng mộ như mọi khi. Vũ Minh Nguyệt lại không hề biết gì, cô bình thản ôm cặp sách đi vào trong, càng đến gần lại càng cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ ở trong trường.

“Có chuyện gì vậy, mặt của mình dính gì hay sao?” Cô thầm nói khẽ, ánh mắt tò mò quan sát, tay lại đưa lên sờ soạng gương mặt của mình.

“Lúc nãy mình đã che đi quầng thâm trên mắt rồi kia mà, không lẽ nó vẫn còn rõ nét lắm à?” Trong đầu cô bắt đầu có nhiều câu hỏi, ánh mắt cũng kém tự tin đi.

Trong lúc Vũ Minh Nguyệt đang cảm thấy mông lung, thì từ phía xa cô lại nhìn thấy Âu Dương Tư Duệ từ hành lang đi tới. Mặc kệ ánh mắt soi mói của mọi người, cô vội vàng chạy đến, cốt là muốn nói với anh chuyện bản thân sẽ không từ bỏ.

“Anh Tư Duệ!”

Nhưng khi đến nơi thì gương mặt cô bỗng nhiên cứng đờ, hóa ra là bên cạnh anh còn có một cô gái khác, đặc biệt là cô ta còn rất xinh đẹp. Cô được rất nhiều nam sinh ở trong trường khen ngợi là thiên thần đi, cơ mà nữ sinh trước mặt lại có một nét quyến rũ rất kỳ lạ, khiến cô cũng phải thất thần vài giây.

“Em có chuyện gì sao?” Âu Dương Tư Duệ giọng nói xa cách đáp, mắt anh hướng thẳng về phía trước mà không nhìn cô, cũng có thể là không dám đối diện.

“Cái đó…chúng ta nói chuyện riêng một chút được không?” Minh Nguyệt ấp úng, đột nhiên cô lại cảm thấy mất tự tin khi đứng cùng nữ sinh kia.

“Anh hiện tại không có thời gian, thầy hiệu trưởng vẫn đang chờ, có chuyện gì em cứ nói ở đây luôn đi!”

“Ưm…Nếu anh bận thì thôi đi, buổi chiều em sẽ lại đến tìm anh!”

Vũ Minh Nguyệt liếc nhìn nữ sinh kia, sau đó cô rũ đầu thấp nói.

Mà người ở trước mặt cô lại là Lam Tiểu Nhã, cô ta cũng được xem là một hoa khôi, dù chỉ mới chuyển đến trường thời gian gần đây. So với một người có tính cách hoạt bát như Vũ Minh Nguyệt, thì Lam Tiểu Nhã lại vô cùng trầm tính và bình thản, ở cô ta có chút gì thần bí mà lại toát ra được vẻ cao quý động lòng người.

Từ khi Vũ Minh Nguyệt đến đây, cô ta đã không ngừng quan sát và đánh giá cô từ trên xuống dưới, nội tâm cô ta hứng thú khi trông thấy bộ dáng nhếch nhác của cô ngày hôm nay. “Em gái à, mặt của em hình như có vấn đề rồi đấy! Nếu là để che khuyết điểm thì không cần đánh phấn dày như thế này đâu, em xem thử đi!”

Khóe miệng Lam Tiểu Nhã nở ra nụ cười trong trẻo và tao nhã, cô ta cầm lấy gương nhỏ trong túi đưa cho Vũ Minh Nguyệt, chỉ là sự châm chọc ở ánh mắt ẩn hiện làm người ngoài không nhìn ra tới.

“Cái gì?” Vũ Minh Nguyệt có dự cảm không lành, cô nhận lấy cái gương đưa lên xem, quả nhiên quầng thâm dưới mắt đã bị cô đánh phấn cho trắng bệch, trông rất là xấu xí.

Âu Dương Tư Duệ lúc này mới chịu nhìn đến cô, anh cũng biết là cô xem trọng vẻ bề ngoài của mình thế nào mà, hiện tại trong lòng chắc chắn không thoải mái.

“Lúc mình rời khỏi nhà đâu có như thế này, rõ ràng…” Cô lúng túng không biết làm sao, sợ anh nhìn thấy bản thân trông khó coi, liền xoay người lại né tránh.

Vũ Minh Nguyệt dù sao cũng chỉ mới là thiếu nữ mười sáu tuổi, gia đình giàu có nên cô đâu cần động chân động tay vào việc gì. Mỗi khi nhà có tiệc hay là đi lễ hội, cô đều có người trang điểm, làm tóc, chọn lễ phục cho. Kỹ năng trang điểm vẫn còn chưa thành thục, nên mới xảy ra cớ sự thế này đây.

Cô cảm thấy xấu hổ, mất mặt vì sáng giờ đã trưng bộ mặt này ra cho mọi người xem, khóe mắt cô bắt đầu ửng đỏ, một màn hơi nước mờ mịt che mất tầm nhìn cô đi. Bị Âu Dương Tư Duệ từ chối cô còn không khóc, vậy mà giờ lại khóc vì bản thân xấu xí khi ở trước mặt anh.

“Hức…”

“Minh Nguyệt!” Âu Dương Tư Duệ theo thói quen lại lo sốt vó cả lên, ngay lúc anh định đưa tay giữ lấy cô an ủi, thì cô đã gấp gáp chạy mất khỏi tầm nhìn của anh.

“…”

Vũ Minh Nguyệt chạy vào nhà vệ sinh, cô mở nước rửa đi khuôn mặt nhếch nhác của mình, vừa lau lại vừa nức nở. Tức chết cô rồi, làm sao mà sau này cô dám đến trường nữa đây? Đáng nói hơn là ở ngay trước mặt người con gái khác, cô ta thì xinh đẹp còn cô thì…thật giống một trò cười mà.

Lớp phấn dày cộp được tẩy sạch đi, thì quầng thâm trên mắt lại xuất hiện, Vũ Minh Nguyệt như muốn tan biến nhanh vào không khí. Cô đã chăm chút bản thân rất kỹ, ăn uống điều độ, thể dục thường xuyên để có một làn da đẹp không tỳ vết, giờ chỉ vì một đêm thức khuya mà lại thành công cốc.

“Làm sao mình có thể mang gương mặt này đi ra ngoài chứ?” Cô thầm thì.

Lúc này bên ngoài vọng vào tiếng của Vũ Minh Nhật. “Minh Nguyệt, em không sao chứ?” Anh lo lắng hỏi cô.

Vũ Minh Nguyệt mím môi thật chặt, cô phải nói dối thôi, giờ cô muốn về nhà. “Anh, em cảm thấy không khoẻ!”

“Không khoẻ chỗ nào chứ? Mau ra đây đi, anh hai đưa em đến phòng y tế!”

“Không muốn, em muốn về nhà!”

“Được rồi, ra ngoài đi, anh đưa em về nhà!”

“…”

Bên trong trở nên im lặng.

Vũ Minh Nguyệt cúi đầu, cô chầm chậm bước ra ngoài, cả người mệt mỏi đứng trước mặt anh trai.

“Không sao, anh hai đưa em về!” Minh Nhật xoa xoa gương mặt nhợt nhạt vì thiếu ngủ của cô, anh dịu dàng nói.

Anh đến văn phòng hiệu trưởng xin phép, rồi mới lên xe cùng Vũ Minh Nguyệt trở về Lục gia.

Âu Dương Tư Duệ cả ngày hôm đó cũng không cảm thấy vui vẻ, nhớ đến bộ dáng lúc sáng của Vũ Minh Nguyệt làm anh lo lắng, đến bài giảng hôm nay cũng không thiết tha, dù cho thường ngày anh vẫn luôn hào hứng với chúng. Trong lòng anh cũng có nhiều câu hỏi, nhiều nhất chính là không biết giờ này Minh Nguyệt thế nào?

Đôi lúc anh thật sự không hiểu, anh chỉ xem cô giống với Ninh Tâm, nhưng sao cảm giác này kỳ lạ quá.

“Minh Nguyệt cũng là em gái của mình cơ mà, buổi chiều phải đến xem em ấy thế nào!” Nghĩ mãi không biết lấy lý do gì đến tìm cô, cuối cùng vẫn là lấy danh nghĩa anh trai đến xem em gái.

“…”

Chuông vừa vang lên thông báo hết giờ, Âu Dương Tư Duệ đã vội vàng cầm túi đứng bật dậy. Ngay khi anh vừa chuẩn bị rời đi, thì lại có người đến trước mặt.

“Tư Duệ, bài tập hôm nay có nhiều chỗ mình không biết làm, có thể phiền cậu giúp mình được không?” Lam Tiểu Nhã mang theo nụ cười ngọt ngào bước đến, cô ta là muốn nhờ anh giúp đỡ.

_____? To Be Continued ?_____


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.