Thập Niên 60 Nuôi Con Ở Đại Viện

Chương 36: 36: Chương 25 1



Editor: Sweetie
Liễu Tố Tố hoài nghi tai mình có vấn đề, đúng lúc này Trần Nam mang theo con trai tới, trong tay còn cầm thứ gì đó, vừa mở miệng đã nói: “Chị dâu, chúng ta mau đến bệnh viện đi, đây là trứng gà, trong nhà em chỉ còn từng này, chị cứ cầm trước đi, chờ thêm hai ngày nữa em lại đến Cung Tiêu Xã mua thêm.”
Liễu Tố Tố chưa kịp phòng bị đã bị cô ấy nhét cho một rổ trứng gà, cả người đều choáng váng: “Tiểu Nam em làm gì vậy, sao em cũng phải đi bệnh viện, Hình Tiểu Quân cũng bị thương sao?”
Trần Nam mặt đầy áy náy∶ “Là Hình Tiểu Quân nhà em hại phó đoàn trưởng Hàn bị thương, lần này em sẽ mắng anh ấy một trận, lớn như vậy rồi còn không cẩn thận để cho miếng thịt lợn đả thương!”
“Cũng là thịt lợn?”
Liễu Tố Tố càng ngốc hơn, là sao vậy, chẳng lẽ đoàn bọn họ đến trại chăn nuôi bắt lợn tinh sao, bằng không sao cả hai người đều bị thịt lợn làm cho bị thương?
Vẫn là tiểu binh báo tin nói rõ ngọn nguồn.
Lần này Hàn Liệt dẫn nửa quân đoàn đi chấp hành nhiệm vụ khẩn cấp, đến nơi khác chống lũ cứu nạn.
Mỗi năm tới tháng sáu, quân đội phía bên kia sông sẽ tiến vào thời gian lũ định kỳ, mưa to rất dễ dàng phát sinh lũ lụt, tuy mấy ngày nay thời tiết ở quân khu còn rất khô ráo nhưng ở những nơi khác đã thủy mạn kim sơn.
Sau khi Chung sư trưởng biết tin liền chỉ huy Hàn Liệt mang theo nửa đoàn đi cứu nạn, không chỉ cứu người còn phải tham gia trùng kiến sau thảm hoạ, mất khoảng một tuần mới xong, mấy ngày này chính là thời điểm khó khăn nhất trong năm.
Con người đã có sự chuẩn bị trước nên không sao, còn những con lợn rừng gà rừng gì đó trên núi thì đều gặp phải tai hoạ.

Cho nên trừ những ngày tết ra, mỗi năm vào lúc này chính là thời điểm các thôn dân được ăn thịt.

Không chỉ họ được ăn, họ còn muốn đưa cho các đồng chí quân nhân tới đây trợ giúp nữa, nhưng bộ đội có quy định, đồ quần chúng nhân dân đưa không thể nhận, đừng nói là thịt, ngay cả một cây kim cũng không thể thu.
Cũng bởi vậy, lúc ngồi lên xe trở về sẽ có không ít người cầm đồ chạy tới, muốn đưa cho nhóm quân nhân làm tạ lễ.
Quân nhân đều trải qua huấn luyện, về sức lực hay tốc độ, các thôn dân đều biết mình khẳng định kém hơn, nhưng bọn họ đã nghĩ ra cách khác, chờ mọi người đều đã lên xe, bọn họ đem đồ ném lên trên xe, xe đi rồi muốn quay lại cũng không còn ai để trả.
Nhóm quân nhân chuẩn bị đi về thật sự không nghĩ tới mọi người còn có thể nghĩ ra phương pháp như thế này, cả người mỏi mệt đang chuẩn bị về nhà thì trước mắt đột nhiên xuất hiện một rổ rau xanh, còn chưa hiểu chuyện gì đã có một miếng thịt lợn rừng bay tới, một con lợn rừng nặng 2-3 trăm cân, một miếng thịt lợn ít nhất cũng phải 10 mấy 20 cân đột nhiên từ trên trời giáng xuống.
Hình Tiểu Quân ngồi phía ngoài cùng chính là người bị trúng chiêu.

Mà Hàn Liệt vì kéo hắn ra, trong hoảng loạn bị đụng vào cánh tay, trực tiếp gãy xương.
Chiến sĩ đến báo tin, Trần Nam ôm con đứng đơ tại chỗ, tâm tình cổ quái vô cùng.

Cũng may là Hình Tiểu Quân không sao, chỉ bị đập đến hôn mê bất tỉnh, nhưng mà cũng liên lụy tới Hàn Liệt, rốt cuộc lúc trước khi đi nhiệm vụ, Hàn Liệt đã cứu Hình Tiểu Quân một lần.
Tuy rằng tình huống này quân đội nhất định sẽ có bồi thường, nhưng Trần Nam trong lòng vẫn băn khoăn, cầm mấy quả trứng gà trong nhà chạy tới.
Liễu Tố Tố nghe xong quả thực dở khóc dở cười, ai có thể nghĩ tới, ra ngoài chống lũ cứu nạn không sao, kết quả là bị các thôn dân nhiệt tình đưa vào bệnh viện.
Cô cười nói∶ “Tiểu Nam em cũng đừng khách khí, việc này đối Hình Tiểu Quân mới là tai bay vạ gió, mau mang trứng gà về đi, chúng ta cùng đi bệnh viện”
Trần Nam không chịu, nhất định phải để trứng gà lại, giờ lại cần đến bệnh viện gấp, Liễu Tố Tố chỉ có thể cô ấy để lại trước rồi tìm cơ hội trả lại sau.
Viện quân y cách không xa, lúc hai người đưa theo bọn nhỏ tới vừa lúc thấy Hình Tiểu Quân ngồi ở hành lang, Trần Nam đi qua, vừa muốn nói thì Hàn Trình đột nhiên chạy đến trước mặt Hình Tiểu Quân, nghển cổ ngửi ngửi.
Hình Tiểu Quân bị ngửi một hồi∶ “Tiểu Trình, sao vậy?”
Hàn Trình nghi hoặc∶ “Chú Tiểu Quân, sao trên người của chú không có mùi thịt ạ?”
Hình Tiểu Quân∶ “Hả?”
Liễu Tố Tố mặt đầy hắc tuyến, kéo thằng nhóc thèm thịt đến phát điên này ra, gõ gõ cái đầu dưa của nó∶ “Sao, có mùi thịt thì con định ăn luôn chú Tiểu Quân hả?”
Hàn Trình vặn vặn mông, chạy thoát gông cùm xiềng xích của nương nó, vẻ mặt cao thâm khó đoán∶ “Con là đang nhìn người nhớ thịt, nương, nương không hiểu gì cả.”
Trần Nam đứng bên cạnh thấy Hình Tiểu Quân không có gì việc, lúc này mới cho hắn một quyền∶ “Anh cũng giỏi quá ha, thịt cũng có thể hạ gục anh nữa.”
Hình Tiểu Quân mặt đầy vẻ vô tội, hắn cũng ngờ mình sẽ đánh bại một cách uất ức như vậy, tuy rằng từ lúc hắn tòng quân tới nay quốc gia đã yên bình, biết mình không có cơ hội đánh giặc nhưng hắn cũng chưa từng đoán được, mình không chết ở vì chiến đấu với kẻ địch, ngược lại thiếu chút nữa chết vì một miếng thịt lợn.
“Đâu có mình anh, mấy người Tiểu Tôn cũng bị mà.” Hình Tiểu Quân vội vàng giải vây cho mình.
Ngưu Đản cùng Tiểu Điềm đứng bên người Hình Tiểu Quân ngó nghiêng không ngừng, chờ Trần Nam nói xong mới hỏi∶ “Cha, thế sẽ có thịt ăn đúng không ạ?”
Liễu Tố Tố vừa định nói thịt không phải đã bị trả về rồi sao, giây tiếp theo liền thấy Hình Tiểu Quân gật gật đầu, cười nói∶ “Đúng vậy, bác sĩ Lý nói cha có thể ăn ba ngày cơm bệnh nhân đó!”
Liễu Tố Tố∶ “…”
Ghê thật, bị thịt lợn dập cho hôn mê mà nửa điểm bóng ma cũng không có.

Đang nói chuyện, cửa phòng bệnh trước mặt bị mở ra, một bác sĩ đi đến∶ “Người nhà phó đoàn trưởng Hàn đâu?”
Liễu Tố Tố gật gật đầu∶ “Là tôi.”
“Không có việc gì đáng lo ngại, chỉ là cánh tay gãy xương phải chú ý tĩnh dưỡng, vết thương bên ngoài nhớ phải bôi thuốc, không để tiếp xúc với nước là được.”
“Còn bị thương bên ngoài sao?” Liễu Tố Tố sửng sốt, không phải nói lúc kéo Hình Tiểu Quân chỉ bị đụng vào hay sao?
Bác sĩ không kịp giải thích, chờ cô vào nhìn bộ quân phục nhiễm đỏ của Hàn Liệt, lập tức hiểu rõ.
***
Cánh tay Hàn Liệt rất đẹp, anh không phải là người có hình thể đặc biệt cường tráng, nhưng đường cong cơ bắp trên cánh tay mượt mà lại gãi đúng chỗ ngứa, hơi hơi dùng sức sẽ phồng lên, liếc mắt một cái là biết cánh tay này chứa đầy sức mạnh.

Trước Liễu Tố Tố từng thấy anh dùng một tay là có thể nâng Hàn Trình lên, thằng nhóc treo trên tay anh còn vung chân loạn xạ.
Liễu Tố Tố nhìn ra được Hàn Liệt rất thích trẻ con, nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân, Hàn Cẩm cùng Hàn Tú Tú đều không thân thiết với anh, đến một câu cũng không muốn nói, chỉ có Hàn Trình lá gan lớn hơn một chút, ngày đầu tiên đến đây đã dám cùng anh làm nũng, Hàn Liệt cũng nguyện ý chiếu cố nó.

Sau đó một thời gian, Hàn Tiền cũng phát hiện chú Hàn không giống cha ruột nó, nó cũng bắt đầu thích tới tìm Hàn Liệt.
Hai đứa nhỏ thích nhất chính là mỗi đứa đu một tay Hàn Liệt, mặt đối mặt khua chân xem ai khỏe hơn.

Mỗi lần Hàn Liệt kết thúc huấn luyện trở về, hai đứa nó đều phải quấn lấy anh chơi một lần.

Bởi vì bọn nó biết, dù có nghí ngoáy thế nào thì chú Hàn cũng đều có thể bảo vệ bọn nó.
Nhưng hôm nay, còn chưa đi gần Liễu Tố Tố đã thấy tay trái của anh bó một lớp thạch cao thật dày, trên khuỷu tay đầy miệng vết thương dữ tợn, có vài đường dài quá còn phải khâu lại, nhìn qua huyết nhục mơ hồ.
Liễu Tố Tố hoảng sợ, đi qua nhíu mi hỏi∶ “Có chuyện gì vậy, sao còn bị thương?”
Sao bảo chỉ kéo Hình Tiểu Quân thôi mà, không thể nào bị thương như vậy được!

Lúc này bác sĩ đã đi ra ngoài, trong phòng cũng chỉ có một nhà 6 người bọn họ, Hàn Liệt vốn còn cảm thấy không sao, nhưng lúc này nhìn biểu tình nghiêm túc của Liễu Tố Tố, trong lòng liền có chút khẩn trương, anh nghĩ nghĩ nói∶ “Lúc cứu một người dân, không cẩn thận bị đụng phải…”
Với thân thủ của Hàn Liệt, chỉ kéo Hình Tiểu Quân sao có thể bị gãy xương được, chủ yếu là do ngay từ đầu đã bị thương, cho rằng chỉ là vết thương ngoài da nên không để ý, sau đó bị ngâm nước, chờ khi trở về liền bắt đầu hơi nhiễm trùng, không có sức lực, lúc kéo Hình Tiểu Quân không cẩn thận trượt chân ngã xuống đất, lúc này mới gãy xương.
Anh càng nói, trong lòng Liễu Tố Tố càng khó chịu, đặc biệt là nhìn vết máu trên quần áo, thật giống như trên người mình cũng đang bị thương vậy, biểu tình của cô càng ngày càng nặng nề.
Hàn Trình đang định ngửi xem người chú Hàn có mùi thịt không, nhìn nương liền hoảng sợ, dựa gần vào người anh cả, hỏi ∶ “Nương, nương tức giận sao?”
“Nương không tức giận.” Vì sao cô phải tức giận?
“Vậy sao nhìn nương không vui?”
Cô nhìn qua không vui sao?
Liễu Tố Tố sửng sốt, đúng vậy, Hàn Liệt bị thương thôi mà, vì sao cô lại khó chịu như vậy?
Trần Nam tức giận là vì Hình Tiểu Quân là chồng cô ấy, là cha của các con cô ấy, nhưng cô cùng Hàn Liệt chỉ là góp gạo thổi cơm chung mà thôi, cô hoàn toàn không có lý do gì để tức giận cả.
Nghĩ thông suốt điều này, cô không chỉ không dễ chịu hơn, ngược lại cảm giác trong lòng càng kỳ quái, Liễu Tố Tố nghĩ nghĩ, cảm thấy có thể là vết máu trên quần áo Hàn Liệt quá chói mắt đi, “Sao anh còn chưa thay quần áo?”
Cô tưởng Hàn Liệt không có quần áo để tắm rửa, vừa định bảo mình trở về lấy thì Hàn Liệt lại đột nhiên nói∶ “Chỗ này có cái gì ấy, em giúp tôi lấy ra một chút.”
“Cái gì?” Liễu Tố Tố đi qua lấy đồ trong áo khoác anh ra, là một cái túi đựng gì đó căng phồng, sờ sờ thấy hơi kỳ quái, lúc mở ra cô sững sờ tại chỗ.
Bên trong thế mà là một túi gạo trắng ngần, chính là gạo mà Liễu Tố Tố lăn lộn nửa ngày cũng chưa thể trồng ra.
Hàn Liệt cười cười∶ “Thứ em muốn có phải cái này hay không?”
Túi đựng còn hơi ẩm ướt, không khó để tưởng tượng Hàn Liệt từ chỗ chống lũ trở về vẫn luôn đem theo thứ này bên người, sở dĩ không thay quần áo cũng là vì sợ làm mất đồ, tay trái bó thạch cao, tay phải còn phải truyền dịch, chỉ có thể đem gạo giấu trong người.
Không biết vì cái gì, Liễu Tố Tố đột nhiên cảm thấy hốc mắt chua xót, cô trước kia trước nay chưa từng nghĩ tới mình sẽ như bây giờ, đến một miếng cơm trắng cũng không thể ăn, cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có một người đàn ông ra ngoài ra nhiệm vụ, hao hết tâm tư còn nhớ mang về cho cô một túi gạo.
Hơn nữa cô vẫn nhớ rõ, mình chỉ ở trước Hàn Liệt trước nói qua một hai lần, việc cô trồng lúa liên tiếp thất bại, Hàn Liệt chắc chắn không biết, cũng vì cô cũng cảm thấy mình ngốc quá, đến các con cũng chưa nhắc tới lần nào.
“Cái này là…!từ đâu ra?” Yết hầu Liễu Tố Tố hơi nghèn nghẹn.
“Là đổi với một người dân.” Hàn Liệt cười nói.
Anh là phó đoàn trưởng, lại mang theo đội, lúc đi có không ít thôn dân muốn tặng lễ cho anh, nhưng Hàn Liệt đều cự tuyệt hết, chỉ khi biết trong nhà một người dân có gạo, anh mới dùng tiền và phiếu để đổi với người đó.
Túi gạo này cũng con gái gả xa của người này gửi về, ông ấy vẫn luôn để đấy, một là tiếc không ăn, hai cũng là do ăn không quen, hiện tại Hàn Liệt trả bằng tiền có thể mua được nhiều lương thực tinh hơn, đương nhiên lập tức đồng ý đổi.
Hàn Liệt sợ gạo bị bẩn, chỉ có thể nghĩ cách tìm lấy cái túi, vẫn luôn mang theo bên người.

Lúc cánh tay gãy xương, anh sợ lát nữa mình không cầm được, còn nhờ chiến hữu nhét vào trong lòng, dùng ống tay áo bọc lại, chuẩn bị sau khi về nhà sẽ đưa cho Liễu Tố Tố, không ngờ vừa xuống xe đã bị đưa đến bệnh viện rồi.

“Vì sao anh lại đổi cái này?”
Hàn Liệt không hề nghĩ ngợi liền nói∶ “Không phải em muốn ăn sao, chỉ tiếc là không nhiều lắm, có lẽ ăn mấy bữa là hết.”
Liễu Tố Tố nhìn anh, đang muốn nói thì lại nghe thấy anh giải thích∶ “Tiền đổi gạo cũng không phải là tôi trộm giấu đi đâu, là tiền thưởng lúc trước Chung sư trưởng quên không đưa, lúc xuất phát nhớ tới mới đưa cho tôi!”
Vốn dĩ trong lòng rất hụt hẫng, nghe được lời này Liễu Tố Tố không nhịn cười, đã lúc nào rồi anh còn suy nghĩ chuyện này.
“Được, tôi đã biết.” Liễu Tố Tố bình nước biển, thấy còn không ít thì nói∶ “Tôi về nhà làm ít cơm cho anh nhé?”
Mấy ngày này đi cứu tế, không chỉ ăn không ngon, ngay cả nước sạch cũng chưa uống được mấy ngụm, Hàn Liệt đã sớm đói đến mức ngực dán vào lưng, thật ra bệnh viện cũng có nhà ăn nhưng Hàn Liệt đột nhiên muốn ăn thức ăn nóng hổi, muốn nếm tay nghề Liễu Tố Tố làm∶ “Được, lát nữa em cho bọn nhỏ ở nhà đi, bệnh viện ồn ào lắm.”
Liễu Tố Tố gật đầu, vốn dĩ là sợ bọn nó lo lắng cho Hàn Liệt mới đưa theo lại đây, hiện tại đã không có việc gì, ở nhà sẽ tốt hơn, bệnh viện có nhiều người bệnh, cho các con ở đây lỡ lây bệnh bệnh gì thì không xong.
Về đến nhà, Liễu Tố Tố lập tức vào phòng bếp, ban đầu còn không biết nên làm món gì, nhìn túi gạo trong tay, cô liền gọi Hàn Cẩm giúp cô lấy trứng bắc thảo đã làm mấy ngày trước ra, làm thành món cháo trứng vịt bắc thảo.
Phiếu thịt trong nhà đã hết, cũng không còn thịt, Liễu Tố Tố vo gạo sạch sẽ, lại bỏ thêm chút muối, ninh nhừ trên lửa nhỏ.

Chờ đến lúc gần xong thì cắt trứng bắc thảo thành từng miếng rồi bỏ vào cháo đun tiếp.

Mùi hương bay toả ra xung quanh, dù chưa nếm thử miếng nào nhưng ngửi mùi hương quen thuộc này, Liễu Tố Tố đã thấy thỏa mãn không thôi.
Quả nhiên không gì ngon bằng gạo mà.
Hàn Liệt có thể ăn cháo, nhưng mấy đứa bé trong nhà thì không thể, bọn nó cả ngày chạy tới chạy lui, ăn cháo rất dễ bị đói, Liễu Tố Tố lấy ít bột ngô ra, đúng lúc trong nhà còn trứng gà, định làm bánh trứng gà cuộn, có thể lấy khoai tây lần trước Lữ Linh Chi cho làm thành khoai tây nghiền, cuốn ở bên trong bánh trứng cũng ngon.
Liễu Tố Tố đang vội, mấy đứa nhỏ cũng không làm phiền cô, ngoan ngoãn tới giúp đỡ.
Không thể ninh cháo trong nồi to, mà trong nhà lại không có lò than, Hàn Tiền lại giúp cô xếp bếp gạch, Hàn Cẩm ở trong phòng bếp hỗ trợ nhóm lửa, còn Hàn Tú Tú và Hàn Trình thì đi dọn dẹp đồ đạc trên giường.
Hàn Liệt đi mất mấy ngày, cho các con ngủ một mình Liễu Tố Tố không yên tâm, liền đem đồ đạc dọn hết, dẫn theo Hàn Tú Tú qua ngủ giường đất.
Giờ Hàn Liệt bị thương, mấy đứa nhỏ lúc ngủ đều không thành thật, đặc biệt là Hàn Trình còn thích vung chân khắp nơi, hận không thể ở trên giường đánh ra một bộ Thái Cực quyền, càng không thể để bọn họ ngủ cùng nhau được.

Liễu Tố Tố dặn bọn nhỏ xếp hết đồ qua phòng bên cạnh, để Hàn Liệt ngủ một mình một giường.
Chờ làm xong rồi, Liễu Tố Tố mới xách cặp lồng đến bệnh viện..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Thập Niên 60 Nuôi Con Ở Đại Viện

Chương 36



Editor: Sweetie

Liễu Tố Tố ngây ngốc, sao đang bày quán lại đột nhiên không bán nữa?

Đang muốn nói chuyện, một thím ở quầy hàng bên cạnh nói∶ “Tôi đã chuẩn bị cho cậu rồi, lần sau cẩn thận một chút, bán đồ cho đồng chí này trước đã rồi nói sau.”

Đồng chí bán hàng lúc này mới gật đầu, thở dài, hỏi Liễu Tố Tố muốn cái gì, Liễu Tố Tố nói∶ “Đồng chí, cho tôi 2 cân nội tạng đi?”

“2 cân?” Người bán hàng sửng sốt, cho rằng Liễu Tố Tố muốn ăn thịt nhưng không có phiếu nên chỉ có thể ăn tạm cái này cho đỡ thèm, nhưng thứ này không dễ ăn đâu!

“Đồng chí, cô chắc chắn muốn mua 2 cân sao?”

“Vâng, phiền anh cân giúp tôi.”

Liễu Tố Tố đã nói như vậy, người bán hàng chỉ có thể làm theo, vừa cân còn vừa oán giận với thím bán hàng bên cạnh∶ “Không phải tôi không cẩn thận, thật sự là những con vật kia quá khó chăm sóc, vừa mới đổ cho tí nước đã dùng hết, tôi còn cách nào nữa chứ… Àiii, thật đúng là phiền chết người.”

Liễu Tố Tố từ trong tay hắn nhận lấy nội tạng, nghĩ nghĩ vẫn hỏi∶ “Đồng chí, chuyện đổ nước hai người vừa nói là chuyện như thế nào vậy?”

Việc này cũng không có gì khó nói, người bán hàng này tên Chu Dũng, là công nhân trong trại chăn nuôi, ngày thường chủ yếu phụ trách chăm sóc gà vịt, những chuyện khác vẫn ổn, chỉ có chuyện uống nước là làm hắn rầu thối ruột.

Trại chăn nuôi cũng rất thiếu nước, chủ yếu dùng nước ở con sông cách đó mấy dặm, gà vịt không thể tự ra tới bờ sông, chỉ có thể gánh nước trở về đổ vào trong ao cung cấp nước cho chúng nó uống.

Mùa đông ít nước cũng không sao, dù sao trời lạnh cũng không uống nhiều, chủ yếu là mùa hè, nước vừa mới đổ xuống, mấy con vịt liền nhảy vào vùng vẫy, nước bắn tung tóe khắp nơi.

Hoàn cảnh trại chăn nuôi vốn dĩ đã kém, hiện tại mặt đất cả ngày ướt nhề nhề, cái mùi kia không cần nghĩ cũng biết có bao nhiêu khó chịu.

Hết nước lại phải gánh, mỗi ngày gánh tới tới lui lui vài lần, Chu Dũng còn có việc khác phải làm, không thể nào cả ngày canh giữ ở đó, mấy ngày nay bởi vì thiếu nước mà bị chủ quản trại chăn nuôi mắng mấy lần, vừa rồi vội vội vàng vàng muốn thu quán trở về cũng là vì có người chạy tới nói với hắn, trong ao lại hết nước rồi.

“Đợi lát nữa tôi về xem sao, nếu vẫn không được thì tôi cũng hết cách rồi.” Chu Dũng mặt như đưa đám nói.

Liễu Tố Tố nghĩ nghĩ, đột nhiên nói∶ “Đồng chí, tôi có biện pháp, anh có muốn nghe một chút không?”

Nghe cô nói như vậy, Chu Dũng cũng không lập tức vui vẻ, ngược lại là có chút hồ nghi hỏi∶ “Đồng chí, cô thực sự có biện pháp sao?”

Không phải Chu Dũng khinh thường Liễu Tố Tố, mà là vì chuyện này, trại chăn nuôi bọn họ đã suy nghĩ không ít biện pháp, không có cái nào hiệu quả. Cuối cùng chỉ có thể tuyển thêm vài người, mọi người luân phiên làm việc, lại tuyển thêm một người chuyên môn trông nom, không để đám gà vịt đó nhảy xuống nước nữa. Nhưng tuyển thêm một người sẽ bị hụt đi một phần tiền lương, hơn nữa đơn vị công tác cũng không phải một cá nhân có thể quyết định, thêm người còn phải nộp báo cáo, sau khi được phê chuẩn mới có thể làm.

Bởi vì quá mức phiền toái, cũng không muốn mất nhiều tiền lương nên việc này đã đề ra được vài tháng nhưng chủ quản vẫn luôn trì hoãn, Chu Dũng vừa gấp vừa tức, nhưng cũng chẳng có biện pháp nào.

Hiện tại đột nhiên xuất hiện một nữ đồng chí không quen biết, nói mình có biện pháp, là ai cũng không dám tin.

Liễu Tố Tố vừa định nói chuyện, người đứng xếp hàng bên cạnh liền giành nói∶ “Anh còn chưa biết đây là ai đúng không? Đây chính là đồng chí Liễu Tố Tố ở quân khu chúng tôi!”

Người ở quân khu tới trại chăn nuôi mua thịt tuy không nhiều bằng Cung Tiêu Xã nhưng vẫn là có.

Giờ chỉ cần là người trong quân khu, không ai là không quen biết Liễu Tố Tố, tuy thời gian lắp ống nước còn tương đối ngắn, hiệu quả nâng cao sản lượng lương thực còn chưa nhìn ra nhưng mọi người vẫn có thể biết được nó tiện hơn rất nhiều, ít nhất không cần cả ngày cực cực khổ khổ gánh nước nữa.

Cũng bởi vì điều này, không ít người trong quân khu có thái độ rất tốt với Liễu Tố Tố, gặp mặt là phải khen một phen, nếu ở quân khu thì không sao nhưng nói ra ở đây thì có vẻ có chút kỳ quái.

Chu Dũng nhìn thím đang nói chuyện, vẻ mặt mê mang∶ “Liễu Tố Tố… là ai?”

Vừa dứt lời, “Phì —”, một tiếng tiếng cười chói tai vang lên.

Một cô gái biểu tình thập phần cao ngạo bước ra, lớn tiếng nói∶ “Đồng chí Liễu này, cô tưởng mình ghê gớm lắm hả, chỉ cần báo tên là ai cũng có thể biết cô sao? Mặt mũi cũng quá lớn đi?”

Liễu Tố Tố đương nhiên không nghĩ mình có bao nhiêu ghê gớm, thím kia nói như vậy cô cũng thấy ngại ngùng, nhưng điều này cũng không có nghĩa là cô thích bị người khác đâm chọc.

Nhìn người mới tới, Liễu Tố Tố nhướng mày∶ “Hình như từ đầu giờ tôi đã nói câu nào như thế đâu, sao cô biết lòng tôi nghĩ gì? À, không đúng, tôi phải hỏi cô trước mới đúng, cô là ai vậy?”

Bị cô vặn hỏi lại như vậy, cô gái kia đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó tức giận đỏ mặt∶ “Cô cố ý đúng không? Chẳng lẽ cô không quen biết tôi?!”

Liễu Tố Tố đương nhiên biết cô ta, còn không phải là vợ phó đoàn trưởng Thái, làm ở đoàn văn công – Bạch Tĩnh đó sao.

Thật ra cô cũng thấy rất khó hiểu, cả nhà họ Thái nam nữ già trẻ đều y như Bạch Cốt Tinh, hết mẹ chồng đến con dâu, một đám xếp hàng tới gây chuyện với cô, đuổi cũng đuổi đi.

Tất nhiên cô sẽ không thừa nhận mình quen biết cô ta, cười tủm tỉm trả lại câu cô ta vừa nói: “Chẳng lẽ cô cảm thấy ai cũng phải biết cô hả? Hiện tại trong hai ta, rốt cuộc mặt mũi ai lớn hơn đây?”

“Ha ha ha.” Mọi người đang nhàm chán, nghe được lời này nhịn không được bật cười, Bạch Tĩnh tức giận không chịu được, quả nhiên, nương nói không sai chút nào, Liễu Tố Tố chính là khắc tinh của nhà bọn họ!

Kỳ thật ngay từ đầu Bạch Tĩnh không hề để Liễu Tố Tố vào mắt, dù cô có là sinh viên đại học chuyên khoa, lại làm việc ở Bộ quân vụ thì sao chứ, không phải chỉ có thể ở chỗ kia làm việc vất vả, cả ngày dầm mưa dãi nắng sao, qua không bao lâu nữa sẽ hoa tàn ít bướm thôi. Nào có giống cô ta, không chỉ là người thành phố, còn làm việc ở đoàn văn công, hai người căn bản không thể so sánh.

Cho nên mặc dù bởi vì Liễu Tố Tố mà bà Thái và Thái Đào bị đuổi ra khỏi quân khu, cô ta trừ việc cảm thấy có chút mất mặt ra thì cũng không làm gì, dù sao cô ta cũng chán ghét mẹ chồng cùng cô em chồng đến ăn nhờ ở đậu.

Nhưng sau đó cô ta đột nhiên phát hiện, người đi chống lũ cứu tế từ chồng mình, cũng chính là phó đoàn trưởng Thái, lại đổi thành Hàn Liệt, tức khắc khó hiểu hỏi∶ “Có chuyện gì vậy?”

Rõ ràng năm trước người đi chấp hành nhiệm vụ này chính là phó đoàn trưởng Thái cơ mà, năm nay sao đột nhiên lại thay đổi người?

Tâm lý Bạch Tĩnh không giống người bình thường, cô ta còn ước gì chồng mình ra ngoài làm nhiệm vụ, bởi chỉ có như vậy chồng cô mới ta có thể sớm được thăng chức, cô ta cũng là vì muốn được làm đoàn trưởng phu nhân nên mới gả cho phó đoàn trưởng Thái chân đất dân quê, kết quả hai người đã kết hôn được 7-8 năm rồi mà mộng vẫn chưa thành, cô ta đã không còn kiên nhẫn để chờ nữa.

Đúng là ban đầu người được điều đi là phó đoàn trưởng Thái, dù sao hắn đã từng đi một lần, có kinh nghiệm rồi hiệu suất càng cao hơn. Nhưng phó đoàn trưởng Thái hắn không muốn đi, lần trước đi chống lũ, hắn bị rơi xuống sông suýt nữa không lên được, nhớ đến tình cảnh kia, phó đoàn trưởng Thái liền sợ tới hú hồn, nghe nói lần này lũ còn lợi hại hơn lần trước, nếu lại xảy ra chuyện gì, hắn chắc chắn không về được dâu!

Phó đoàn trưởng Thái nói cái gì cũng không chịu đi, nhưng lại không thể nói rõ lý do, chỉ có thể nói chân mình bị thương còn chưa khỏi, không đi được.

Lúc ấy đoàn trưởng Thạch hỏi hắn∶ “Chân cậu còn chưa khỏi sao?” Hắn nhớ đã được mười ngày nửa tháng rồi mà, hơn nữa vì sao chân cậu bị thương mà tôi không biết.

Mắt phó đoàn trưởng Thái lập loè, không dám nói thật, chỉ có thể hàm hồ nói mình không cẩn thận ngã bị thương.

Đoàn trưởng Thạch cảm thấy phó đoàn trưởng Thái này cứ kỳ kỳ quái quái, bộ dáng hèn nhát quả thực thua cả tân binh. Hắn không muốn đi thì thôi vậy, dù sao bộ đội cũng không thiếu người.

Cứ như vậy, người dẫn đội đổi thành Hàn Liệt. Kết quả qua miệng phó đoàn trưởng Thái lại thành Hàn Liệt cướp suất của hắn.

Bạch Tĩnh nghe xong thiếu chút tức chết, lúc về nhà mẹ đẻ, cô ta liền oán giận kể cho nương mình nghe.

Cả gia đình Bạch Tĩnh đều cảm thấy phó đoàn trưởng Thái là người có tiền đồ, coi hắn ta thành con rể rùa vàng, sau khi biết việc này tức khắc ngồi không yên, nương cô ta lén lút đi tìm bà cốt, hỏi mới biết hoá ra vợ mới của Hàn Liệt, người tên Liễu Tố Tố kia chính là khắc tinh của nhà họ Thái!

“… Cho nên trước kia khi Liễu Tố Tố chưa gả vào thì không có việc gì, hiện tại cô ta đã đến nên nhà con gà chó không yên?” Bạch Tĩnh bừng tỉnh.

Nương cô ta vỗ tay một cái∶ “Đúng là cái này rồi, cả nhà kia đều là tai họa, con cách bọn họ càng xa càng tốt!”

Bạch Tĩnh nhớ tới bộ dạng khủng bố trước đây của Hàn Cẩm, nhịn không được run rẩy.

Tuy cô ta chướng mắt Liễu Tố Tố nhưng cũng không thể để Liễu Tố Tố cản trở giấc mộng trở thành đoàn trưởng phu nhân của mình được!

Bạch Tĩnh không ngốc, cô ta biết việc mình tìm bà cốt là mê tín phong kiến, nhất định không thể để phó đoàn trưởng Thái biết, lúc về chỉ nói là muốn chuyển nhà.

Đúng lúc phó đoàn trưởng Thái mới đi họp về, trong cuộc họp, Chung sư trưởng khen ngợi Hàn Liệt hết lời, nói anh lần này tổ chức công tác rất tốt, tuy lũ nghiêm trọng nhưng hao tổn về người và của đã ít hơn lần trước rất nhiều.

Phó đoàn trưởng Thái cho rằng đây là ở cố ý làm hắn xấu mặt, trầm mặt đi về, hiện tại Bạch Tĩnh còn muốn hắn chủ động dọn đi, không cần suy nghĩ đã cự tuyệt∶

“Dựa vào cái gì, muốn dọn cũng là phải là bọn họ dọn, chúng ta dọn đi làm như chúng ta sợ bọn họ lắm vậy!”

Bạch Tĩnh tranh cường háo thắng cả đời, nghĩ lại thấy cũng đúng, cô ta là người thấy chướng mắt Liễu Tố Tố, dựa vào đâu mà cô ta phải trốn.

Cho nên lúc này Bạch Tĩnh mới có thể vọt ra, muốn để Liễu Tố Tố xấu mặt, như vậy về sau Liễu Tố Tố nhìn thấy cô ta còn không phải sẽ chạy trốn sao?

Nhưng nào biết Liễu Tố Tố không chỉ có một khuôn mặt hồ ly tinh, đến mồm mép cũng đáng ghét, Bạch Tĩnh tự cho mình cao quý đã bao giờ mất mặt trước nhiều người như vậy đâu, càng nghĩ càng tức giận, lại sợ mình nói thêm nữa sẽ bị Liễu Tố Tố trả ngược trở về, tức chết đi được, nghẹn hồi lâu mới nói∶ “Vậy cô có bản lĩnh thì nói biện pháp ra đi? Tôi ngược lại muốn xem cô có năng lực này hay không!”

Cô ta cảm thấy Liễu Tố Tố tám phần là đang ‘phùng má giả làm người mập’, ở quân khu nổi bật còn chưa đủ, hiện tại còn muốn kiếm danh tiếng ở trại chăn nuôi, cũng không nhìn xem cô xứng sao? Lúc trước nghĩ ra hệ thống tưới nước, nói không chừng cũng là mèo mù vớ được cá rán, hiện tại còn muốn giải quyết chuyện trại chăn nuôi, cứ nằm đấy mà mơ!

Những người khác tuy không có ý kiến với Liễu Tố Tố như Bạch Tĩnh, nhưng trong lòng gần như cũng nghĩ thế, rốt cuộc trại chăn nuôi và ruộng đất khác nhau, Liễu Tố Tố lấy đâu ra bản lĩnh lớn như vậy?

Ngay cả Chu Dũng cũng cảm thấy đồng chí Liễu này chắc là đang cố ý ra vẻ ta đây thôi.

Nhưng giây tiếp theo, mọi người chỉ thấy Liễu Tố Tố nhìn xung quanh quầy bán hàng một vòng, thấy không có giấy bút thì cầm luôn một cục đá đập xuống đất, dùng cục đá bén nhọn vừa vẽ vừa viết∶

“Thật ra rất dễ thôi, hiện tại anh dùng ao nước, vịt nhìn nhìn thấy nước sẽ nhảy vào bơi mặc kệ nhiều hay ít, cho nên biện pháp tốt nhất chính là đem ao nước đổi thành lạch nước……”

Trại chăn nuôi ở gần quân khu, bao gồm cả mấy thôn phụ cận cũng đều mua thịt ở đây. Do vậy, quy mô trại chăn nuôi rất lớn, diện tích đất cũng rộng.

Trước đều là một mình Chu Dũng gánh nước, đổ nước vào trong ao sẽ không rườm rà như lúc tưới cây ngoài ruộng, nhưng phải gánh hết lần này đến lần khác, không những mệt mà còn phải đảm bảo cung cấp đủ nước cho đám gà vịt. Nếu có thể cải biến ao nước thành lạch nước trải dài khắp trại chăn nuôi, vừa có thể có đủ nước uống, vừa không xuất hiện tình trạng chen chúc nhau trong ao của bọn vịt.

Nhìn sơ đồ Liễu Tố Tố vẽ trên mặt đất, Chu Dũng ngạc nhiên đến không khép được miệng, qua một lúc lâu sau mới nói∶ “Nhưng cứ như vậy, vịt không có ao nước cũng không được đâu.”

Bên này thiếu nước, ăn uống của mọi người đều dựa vào con sông gần đó, thả vịt ra sông chắc chắn là không thể, không đến 2 ngày nước sẽ bẩn hết. Mà vịt lại cần nước mới có thể sống, hiện tại Liễu Tố Tố muốn phá ao nước đi làm sao mà được.

Liễu Tố Tố cười cười∶ “Đừng có gấp, tôi còn chưa nói xong, tôi nói bỏ là bỏ đi cái ao hiện tại, có thể đào một cái ao chuyên cho vịt tắm mà…

Quân khu thiếu nước, trại chăn nuôi thiếu nước, có thể nói là cả một khu vực lớn đều thiếu nước. Nếu có thể đào lạch nước, lại đào thêm ao cho vịt bơi, số nước này sẽ không bị lãng phí.

Nước vịt đã bơi tuy bẩn, không thể trực tiếp làm sử dụng trong sinh hoạt nhưng rất phì, đem nước trong ao dẫn ra ngoài ruộng, dùng để tưới đất có thể màu mỡ không ít.

… Đương nhiên, tôi không kiến nghị bên trại chăn nuôi các anh sử dụng hệ thống tưới nước, vịt lúc bơi sẽ bài tiết, có thể gây tác nghẽn ống nước, với lại ruộng bên các anh cũng tương đối ít, tưới nước cũng sẽ không mệt lắm đâu.”

Liễu Tố Tố nói xong, ném cục đá trong xuống, vỗ vỗ bụi∶ “Đồng chí Chu, anh thấy sao?”

Đồng chí Chu∶ “…” Thấy choáng váng chứ sao!

Hắn nhìn sơ đồ trên mặt đất, trong đầu không ngừng hồi tưởng lời Liễu Tố Tố vừa mới nói, đột nhiên đứng lên, cúi đầu với Liễu Tố Tố, lớn tiếng nói∶

“Đồng chí Liễu, xin lỗi cô! Vừa rồi tôi không nên hoài nghi cô, cô thật sự quá lợi hại!!”

Chu Dũng quả thực muốn trở lại vài phút phía trước, cho mình một bạt tai vì đã hoài nghi Liễu Tố Tố!

May là đồng chí Liễu đại nhân đại lượng, không thèm để ý thái độ của hắn, nếu bởi vì hắn mà hại trại chăn nuôi bỏ lỡ một cơ hội tốt như vậy, hắn thật sự phạm phải sai lầm lớn rồi!

Không chỉ Chu Dũng, quần chúng đứng xung quanh cũng sốc.

Tuy họ biết Liễu Tố Tố có bản lĩnh, bằng không cũng sẽ không thể thi đậu đại học chuyên khoa, còn lấy thân phận người nhà quân nhân làm việc ở Bộ quân vụ, nhưng bọn họ chưa từng nghĩ tới lại có thể lợi hại đến như vậy, nhẹ nhàng nói mấy câu đã giải quyết được việc ở trại chăn nuôi rồi.

Chẳng lẽ đọc sách thật sự có tác dụng lớn vậy sao? Mấy nhà trong nhà nhiều con vốn định không cho con đi học để bớt một khoản, lúc này lại dao động. Nếu con nhà mình đi học cũng được như đồng chí Liễu thì sao, cắn răng cho bọn nó đi học cũng không phải không làm được.

Liễu Tố Tố không biết trong lúc vô tình cô đã giúp không ít trẻ con được đi học, đối mặt với Chu Dũng đang kích động, vội vàng xua tay∶

“Đồng chí Chu khách khí rồi, đây chỉ là suy đoán của tôi mà thôi, anh về thương lượng với chủ quản trước một chút, nếu có thể làm thì mau chóng bắt đầu tu sửa đi.”

“Được! Được!” Chu Dũng còn cái gì không chịu, ước gì bây giờ đi tìm chủ quản nói chuyện luôn, dù sao nếu thật sự thành công, người được hưởng phúc chính là hắn.

Chu Dũng nhìn số nội tạng lợn còn lại trên bàn, vội nói∶ “Đồng chí Liễu, chỗ nội tạng này tôi tặng hết cho cô ha? Chờ bên phía chủ quản đồng ý, tôi lại gửi cô mấy cân thịt!”

Liễu Tố Tố vội vàng lắc đầu cự tuyệt, tuy số nội tạng này đối với công nhân trong trang trại như Chu Dũng không tính là gì, bán không xong cũng đều là đưa cho công nhân làm phúc lợi, nhưng cô nhất định không thể nhận.

Không chỉ là vì cô là nhân viên Bộ quân vụ, làm gì cũng phải cố kỵ thân phận của mình, dù cô chỉ là người thường cũng không thể chưa làm xong đã thu lợi của người ta.

Thấy cô thật sự không chịu nhận, Chu Dũng nhìn thời gian, chỉ có thể gật đầu đi trước.

Chờ hắn vừa đi, một người khác cũng đang định đi trốn, giây tiếp theo đã bị Liễu Tố Tố ngăn lại∶

“Làm sao vậy đồng chí Bạch Tĩnh, hiện tại sao không nói nữa đi? Vừa rồi không phải cô còn nói rất hùng hồn sao?”

Bạch Tĩnh đỏ mặt∶ “Liễu Tố Tố, cô đừng có mà khinh người quá đáng!”

“Tôi khinh người quá đáng? Hẳn là tôi nên để cô đi, coi như chưa có chuyện gì xảy ra mới là không khinh thường cô đúng không?” Liễu Tố Tố cong môi cười cười, “Vậy thật ngại quá, tôi chính muốn khinh thường cô đó!”

Bạch Tĩnh∶ “…” Aaaa!

Bạch Tĩnh trợn tròn mắt, cô ta không nghĩ Liễu Tố Tố lại không cần mặt mũi, đến lời này cũng dám nói thẳng ra.

Thấy Trần Nam đã mua thịt xong, Liễu Tố Tố lười nhiều lời với cô ta, liếc một cái∶ “Về sau chú ý một chút, nếu để tôi phát hiện cô lại lén lút nói xấu sau lưng tôi, thì mọi chuyện sẽ không đơn giản như ngày hôm nay đâu.”

Liễu Tố Tố nói xong liền đi, lưu lại Bạch Tĩnh đứng tại chỗ, hận không thể tìm cái cái lỗ chui xuống.

Đơn giản? Cái này mà là đơn giản? Cô hại tôi mất hết mặt mũi, còn nói cái này là đơn giản!

Nương nói không sai, Liễu Tố Tố quả nhiên là khắc tinh nhà bọn họ, lát nữa trở về phải chuyển nhà, lập tức chuyển nhà!

***

Trên đường về nhà, Trần Nam nhìn Liễu Tố Tố đến hai mắt lấp lánh.

“Chị dâu, không ngờ chị còn có thể lợi hại như thế, chị lợi hại quá đi!” Không còn từ nào có thể diễn tả ngoài từ lợi hại.

Cô ấy chỉ cảm thấy vừa rồi lúc Liễu Tố Tố nói chuyện với Chu Dũng, dường như không còn là người mà bình thường cô ấy gặp nữa, lợi hại đến mức có vẻ xa lạ.

Liễu Tố Tố∶ “Em cũng rất lợi hại, em xem những khúc xương ngon em đều cướp được, chị có thể đi theo hưởng phúc.”

Trần Nam dở khóc dở cười, được rồi, cái cảm giác quen thuộc này trở lại rồi.

Chỉ là vẫn có chút không hiểu∶ “Chị, vì sao chị lại chủ động muốn giúp trại chăn nuôi vậy?”

Trại chăn nuôi cũng không phải quân khu, giúp bọn họ như vậy, lại còn cái gì cũng không cần, không phải có vẻ tốn công vô ích sao?

Liễu Tố Tố cười∶ “Đương nhiên là chị có mục đích.”

Trần Nam tới hứng thú ∶ “Chị muốn gì?”

Muốn thịt? Hay là muốn lợn con?

Cô ấy nhớ là lúc trước Liễu Tố Tố nói qua muốn nuôi lợn, chẳng lẽ là muốn mượn cơ hội này mua ít lợn con từ trại chăn nuôi…

“Chị muốn —phân trang trại.”

Trong nháy mắt, Trần Nam sững sờ ở tại chỗ∶ “Chị nói gì? Gió lớn quá em nghe không rõ.”

~⭐⭐⭐


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.