Editor: Sweetie
Hàn Liệt nhìn cô∶ “Làm sao vậy?”
Liễu Tố Tố ho nhẹ một tiếng, quyết định thay đổi sách lược∶ “Đồng chí Hàn Liệt, anh đã từng nghe qua chuyện xưa chưa? Nếu chưa thì để tôi kể cho anh nha.”
Hàn Liệt từ trước đến nay chưa từng nghe, lần đầu tiên nghe vẫn lúc trước Liễu Tố Tố kể chuyện Hàn Tú Tú, anh ở phòng bên cạnh nghe được, lúc này thấy cô nói như vậy thì nhướng mày∶ “Tôi nghe đây.”
“Ngày xưa có một cô gái, cô ấy tuổi còn nhỏ nên không hiểu chuyện, lúc đi học không cẩn thận bị một tên khốn kiếp lừa gạt, sau khi hai người đó kết hôn sinh con, cô ấy mới phát hiện ra gã ta là loại người gì.
Nhưng lúc này đã muộn rồi, vì các con nên cô ấy chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng cho qua.
Sau này, rốt cuộc ông trời mở mắt, hai người tách ra, cô gái kia gặp được một người đàn ông rất tốt, thế là một nhà bọn họ hạnh phúc vui sướng sống cùng nhau.
Câu chuyện kết thúc.
Đoàn trưởng Hàn, anh cảm thấy thế nào?”
Liễu Tố Tố phi thường vừa lòng, cô tự cảm thấy câu chuyện này không tồi, tiền căn hậu quả đều giống y đúc với hiện thực, chỉ là lược bỏ chi tiết Trang Bạch Vũ rời đi, nguyên chủ đuổi theo gã, cùng với nguyên nhân nguyên chủ lựa chọn Hàn Liệt thôi.
Dù sao cũng chỉ là một số chi tiết nhỏ, không ảnh hưởng gì đâu nhỉ.
Nếu là bình thường, Hàn Liệt khẳng định đã sớm phát giác chuyện xưa của cô đang cố tình tránh nặng tìm nhẹ, nhưng lúc này anh đã sớm bị câu nhẫn nhục chịu đựng của cô hấp dẫn toàn bộ lực chú ý.
Cho nên là, Liễu Tố Tố cảm thấy anh tốt hơn chồng trước của cô sao?
Không biết tại sao, Hàn Liệt nghĩ đến kết luận này thì có chút nhịn không được muốn cười, nhưng Liễu Tố Tố còn đang nhìn anh chằm chằm, hầu kết giấu dưới cổ áo hơi hơi động, anh nói∶ “Tôi cảm thấy khá hay.”
Đột nhiên lại cảm thấy mình trả lời không đúng lắm, vội vàng bổ sung∶ “Người đàn ông kia chắc chắn sẽ đối xử với cô gái ấy thật tốt.”
Liễu Tố Tố∶ “…”
Hàn Liệt làm gì vậy chứ, đột nhiên nói một câu như vậy làm cô cũng có chút ngại ngùng.
Không biết nên nói gì thêm, cô chỉ có thể khô khan “À” một tiếng, “Được rồi, vậy nhân ngày mai có thời gian rảnh, chúng ta liền đi đăng ký kết hôn đi? Tránh cho đêm dài lắm mộng.”
Đổi lại là lúc trước, cô nhất định là hy vọng càng muộn càng tốt, nhưng hôm nay bị Thái Đào gây chuyện ầm ĩ như vậy, vẫn là nên đi đăng ký sớm một chút, bằng không nói không chừng lại xuất hiện thêm mấy con thiêu thân gây chuyện nữa thì sao.
Hàn Liệt lại không có lập tức đồng ý∶ “Tạm thời còn chưa được.”
Liễu Tố Tố cho rằng anh không có thời gian nên cũng không nghĩ nhiều, gật gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Bỗng dưng có người tới gây sự, lúc này mọi người tuy rằng đều một lần nữa vây quanh trước nồi lẩu, nhưng đã không còn có thể nuốt trôi, ăn cũng đã gần no, đoàn người đem đồ ăn dư lại ăn hết rồi đi về trước.
Hôm nay thời gian đã muộn, bên ngoài lại không còn sáng, chỉ có thể chờ ngày mai sớm một chút lại đây xây nhà.
Trần Nam cùng Lữ Linh Chi thì ở lại giúp Liễu Tố Tố dọn dẹp.
Hai người bọn họ biết Liễu Tố Tố làm việc ở Bộ quân vụ, nhưng không nghĩ tới cô là sinh viên đại học chuyên khoa, lại còn có biết phương pháp có thể làm cho sản lượng lương thực tăng!
Tức khắc, hai người bình tĩnh không nổi nữa, vây quanh Liễu Tố Tố khen ngợi không ngừng.
Lữ Linh Chi∶ “Về sau nếu Đại Cường nhà chị muốn đến nhà em, chị tuyệt đối sẽ không ngăn cản, tranh thủ để nhà chị sau này cũng có sinh viên đại học chuyên khoa, không, không cần đại học chuyên khoa, có thể thi đậu cao trung chị cũng thắp hương bái Phật rồi.”
Trần Nam cũng gật gật đầu∶ “Chị dâu, đến lúc đó chị ôm Thiết Đản một cái đi, Ngưu Đản lớn lên không thông minh em có thể chấp nhận, nhưng nói không chừng Thiết Đản nhà em còn có thể cứu chữa đó.”
Liễu Tố Tố quả thực dở khóc dở cười∶ “Được rồi được rồi, mấy đứa nó còn chưa tới tuổi đi học đâu.”
Loại hành vi nhồi gà cần phải ngăn chặn
Mọi người đều biết là đang nói đùa, nhưng khi nói đến chính sự lập tức nghiêm túc∶ “Tiểu Liễu, việc đoàn trưởng Trương nói hôm nay, nếu như thành công, thật sự có thể tăng gia sản xuất sao?”
Trần Nam cũng nghiêm túc nhìn cô.
Mọi người đều làm ruộng, tuy rằng chồng ở bộ đội có tiền trợ cấp, nhưng một chút tiền ấy sao có thể nuôi cả gia đình? Hơn nữa cho dù có tiền, muốn mua nhiều lương thực tinh cũng mua không được.
Lương thực chính là vấn đề lớn nhất trong sinh hoạt của bọn họ.
Liễu Tố Tố gật gật đầu∶ “Theo lý thuyết thì có thể thành công, hơn nữa nếu hai người có thời gian, có thể theo em ra ngoài ruộng nhìn xem, ở chỗ đất chôn ống trúc, hoa màu rõ ràng lớn lên tốt hơn.”
Cô lại đem nguyên lý hoạt động giải thích cho hai người họ một lần, “Chờ ống nước đến là chúng ta có thể khởi công.”
Nghe xong, hai người lúc này mới cảm thấy mỹ mãn.
Ba người bắt tay vào dọn dẹp, nhanh chóng làm xong.
Chờ bọn họ vừa đi, Liễu Tố Tố liền gọi mấy đứa nhỏ lại để tắm rửa.
Hôm nay tụ tập lại ăn uống, mấy đứa nhỏ đều chơi đùa thả ga, vừa mới lên giường, cũng không cần cô thúc giục đã lập tức ngủ rồi.
Liễu Tố Tố đắp chăn đàng hoàng cho bọn nó xong mới thấy Hàn Liệt mang theo hơi lạnh trở về, cô sửng sốt∶ “Anh đi đâu thế?”
Hàn Liệt lắc đầu không nói đã đi đâu, “Ngày kia chúng ta đi đăng ký kết hôn nhé?”
“Được.” Liễu Tố Tố chỉ chỉ phòng bếp, “Anh mau đi tắm đi, lát nữa động tác nhẹ chút, các con đều ngủ rồi, đừng đánh thức.”
Cô vốn tưởng Hàn Liệt ra ngoài là do có việc gì quan trọng phải làm, kết quả ngày hôm sau gặp được mẹ chồng Lữ Linh Chi, đối phương cười nói∶
“Tiểu Liễu, cháu nhớ nói với Tiểu Hàn một tiếng, ngày mai cũng coi như là ngày lành, chỉ là không tốt bằng ngày kia, nếu cậu ấy gấp thì ngày mai cũng được.”
Liễu Tố Tố đầy đầu mờ mịt∶ “Thím nói về chuyện gì vậy ạ?”
“Thì Tiểu Hàn đó, đêm qua đột nhiên đến nhà, nhờ thím xem mấy ngày gần đây ngày nào là ngày tốt, thím bảo là ngày 13, cậu ấy có vẻ hơi sốt ruột, mà trời thì đã muộn, nên sáng nay thím đã xem lại hoàng lịch rồi, ngày 12 cũng không tồi đâu.”
Mẹ chồng Lữ Linh Chi giải thích, sau đó hỏi lại cô∶ “Tiểu Liễu này, Tiểu Hàn đang định làm gì vậy?”
Còn có thể làm gì, anh xem ngày để đi đăng ký kết hôn chứ gì!
Bảo sao tối qua đột nhiên Hàn Liệt nói hôm nay không đi được, ra ngoài một chuyến lại nói với cô đổi thành ngày kia, hoá ra cố ý tìm mẹ chồng Lữ Linh Chi tính ngày hoàng đạo.
Liễu Tố Tố sắp không nhịn được cười, người đàn ông này, đôi khi nghiêm túc mà sao đáng yêu quá vậy.
“Không có việc đâu ạ, chắc là anh ấy muốn tính ngày để động thổ xây nhà, phát hiện không còn kịp nên mới gấp gáp thôi.” Liễu Tố Tố tùy ý tìm một cái cớ lừa dối cho qua.
Cô vốn định trực tiếp đi làm luôn, nhưng nghĩ đến việc Hàn Liệt đã làm, bước chân vòng sang hướng khác, đi tìm Dư Hồng Anh.
“Thím Dư, nhà thím còn dư phiếu thịt không ạ? Nếu vẫn còn thì đổi cho cháu với?”
Lần trước ở Cung tiêu xã cô đã tiêu hết phiếu thịt rồi, ngoại trừ mỡ vẫn còn, ngày đó mời mọi người ăn cơm dùng 1 cân, số còn lại thì dùng để làm thành quà đổi ngôi sao cho Tú Tú.
Hàn Liệt đã chú trọng nghi thức như vậy, cô cũng không thể qua loa nên muốn đổi một ít phiếu thịt, sau khi họ đăng ký thì làm một bữa ngon coi như chúc mừng.
Nhà Lữ Linh Chi cùng Trần Nam nhất định càng cần phiếu thịt hơn nhà cô, Liễu Tố Tố liền trực tiếp tìm Dư Hồng Anh, bà là chủ nhiệm quản lý nhân khẩu, chức vị Chung sư trưởng cũng không thấp, tiền trợ cấp của hai người họ so bọn cô chắc chắn hơn rất nhiều.
Dư Hồng Anh cười nói∶ “Đúng là vẫn còn, Tiểu Liễu cháu cần bao nhiêu?”
“Vậy thím đổi cho cháu 2 cân đi? Cháu dùng phiếu vải đổi.” Liễu Tố Tố sợ Dư Hồng Anh sẽ trực tiếp cho cô luôn nên nói trước để ngăn cản bà.
Dư Hồng Anh∶ “Được, lần này thím sẽ không khách khí, Chung Nghệ muốn kết hôn, đúng là lúc đang cần phiếu vải.”
“Nhanh như vậy ạ?!” Chung Nghệ là con gái lớn của Dư Hồng Anh, Liễu Tố Tố chưa gặp qua, nhưng nhìn bộ dáng thím Dư và Chung sư trưởng là có thể biết diện mạo Chung Nghệ chắc cũng không kém.
“Cũng không nhanh lắm, năm nay đã 19 tuổi rồi! Chờ con bé trở lại, dì cùng lão Chung định đặt một bàn ở nhà ăn, cháu cùng Tiểu Hàn phải cùng nhau tới đó.” Dư Hồng Anh nhìn qua rất vui vẻ, cười đến thấy răng không thấy mắt.
Liễu Tố Tố gật đầu∶ “Vâng ạ, cháu cảm ơn thím.”
Đã đổi được phiếu thịt, buổi sáng hôm đi đăng ký kết hôn, Liễu Tố Tố đến Cung tiêu xã mua 2 cân thịt, cô đi sớm hơn so với hôm đi cùng Trần Nam nên mua được thịt ba chỉ ngon nhất, nạc mỡ đan xen, vô cùng mê người.
Về đến nhà cất thịt vào trong ngăn tủ, quay đầu nhìn lại, mấy đứa nhóc như đạn pháo đang chờ khai hoả.
Liễu Tố Tố hơi kinh ngạc∶ “Mấy đứa nó cũng đi?”
Hàn Liệt nói∶ “Lúc tôi đi mượn xe nói chúng ta lên huyện thành mua đồ.”
Chỉ trên huyện thành mới có Cục Dân Chính, muốn qua đó phải thuê xe của bộ đội, việc bọn họ đi đăng ký kết hôn không thể để những người khác biết cho nên còn phải tìm lấy cái cớ.
Liễu Tố Tố tự nhiên cảm thấy hơi hơi quái dị, quang minh chính đại kết hôn nhưng lại phải lén lút đi đăng ký, hình như cũng chỉ có bọn họ.
Mấy mấy nhóc thì vui vẻ không thôi, sau khi lên xe còn nhìn trái nhìn phải, đặc biệt là Hàn Trình, miệng như gắn thêm môtơ, lẩm nhẩm thì thầm gì đó không yên.
Lần này Hàn Liệt tự mình lái xe, Liễu Tố Tố không cần ngồi phía sau cùng bọn nhỏ, phía trước rộng rãi, cửa sổ mở ra lại có gió nhẹ thổi vào, mơ mơ màng màng rồi ngủ quên mất, đến lúc tỉnh dậy thì phát hiện bọn họ đã tới huyện thành rồi.
“Chúng ta…” Liễu Tố Tố định hỏi Cục Dân Chính còn cách bao xa, quay đầu sang bên cạnh, đột nhiên bị dáng vẻ lái xe cực kỳ đẹp trai của Hàn Liệt hớp hồn.
Vì cần chụp ảnh kết hôn nên Hàn Liệt cố ý mặc quân trang mới, thời tiết hơi nóng, anh chỉ mặc một cái áo sơmi.
Ống tay áo cuốn lên đến khuỷu tay, cánh tay lộ ra đường cong rắn chắc đẹp mắt, khớp xương ngón tay rõ ràng bắt lấy tay lái, nhẹ nhàng đùa nghịch, đôi mắt như chim ưng, nghiêm túc nhìn thẳng về phía trước.
Liễu Tố Tố từng nghe ai đó ta nói, thấy một người đẹp trai, thì đó chỉ là cảm giác mới mẻ ban đầu,chờ sau khi đã quen sẽ không còn kinh diễm như vậy nữa.
Nhưng lúc này, sao lại có cảm giác anh còn đẹp trai hơn lúc mới gặp vậy.
Với gương mặt này, dáng người, dù không có tình cảm, bảo cô sống cả đời với anh cô cũng nguyện ý.
Hàn Liệt phát hiện ánh mắt của cô∶ “Sao vậy?”
Liễu Tố Tố vội vàng quay đầu∶ “Không có gì, tới rồi sao?”
“Sắp tới rồi, ngay phía trước thôi.”
Cục Dân Chính huyện thành không lớn lắm, hôm nay là ngày hoàng đạo, nên có rất nhiều người đến đăng ký.
Liễu Tố Tố sợ mấy đứa nhỏ chạy loạn, dặn bọn nó ngồi ở trên xe, còn cô và Hàn Liệt đi xếp hàng, đợi khoảng nửa tiếng mới đến phiên bọn họ.
Hiện tại đăng ký kết hôn không khác đời sau nhiều lắm, chẳng qua do Hàn Liệt là quân nhân, cần thêm một bước gửi báo cáo kết hôn, chờ báo cáo được thông qua là có thể đi chụp ảnh.
Vải dệt đỏ thẫm làm bối cảnh, phía trước đặt hai cái ghế dựa, khoảng cách giữa hai ghế rõ ràng là đã được đo cẩn thận, lúc hai người ngồi xuống thì vừa lúc sóng vai, không xa cũng không gần.
Liễu Tố Tố đã từng nhìn thấy người khác chụp ảnh kết hôn, tuy rằng chưa chụp qua nhưng cô cũng biết nên làm thế nào.
Cô vuốt vuốt bím tóc, đầu hơi hơi dựa về phía Hàn Liệt, khóe miệng cong lên lộ ra một nụ cười tự nhận là hoàn mỹ nhất, nhưng giây tiếp theo liền nghe người chụp ảnh nói∶ “Đồng chí, đừng cười lớn như vậy.”
Liễu Tố Tố tưởng đang nói mình, còn đang lo lắng có phải lúc ở trên xe cô có ý tưởng không tốt với Hàn Liệt nên cười quá biến thái hay không, liền thấy người chụp ảnh chỉ chỉ bên cạnh∶ “Chính là anh đó, nam đồng chí.”
Nam đồng chí?!
Liễu Tố Tố không thể tin được, vội vàng nhìn qua, đầu còn chưa chuyển, chỉ nghe người chụp ảnh lại nói∶ “Nữ đồng chí, cô quay đầu làm gì!”
Liễu Tố Tố∶ “…”
Cô không dám động đậy nữa, sau ba lần bấm nút chụp mới xem như chụp xong
Ảnh chụp được dán lên trên cuốn sổ, đóng dấu, giấy hôn thú xem như hoàn toàn có hiệu lực.
Liễu Tố Tố nhìn chằm chằm vào ảnh chụp, phát hiện thời gian này cô ăn uống không tồi, quả nhiên nuôi mình béo lên không ít, mặc dù độ phân giải có kém thì nhìn cũng khá xinh đẹp.
Đương nhiên, Hàn Liệt càng đẹp hơn.
Liễu Tố Tố nghĩ đến gì đó, nhìn nhìn Hàn Liệt∶ “Phó đoàn trưởng Hàn, lúc nãy anh cười cái gì đó?”
Hàn Liệt đem giấy hôn thú bỏ vào túi, có chút không dám nhìn Liễu Tố Tố∶ “Không phải chụp ảnh đều phải cười sao?”
“Đúng là phải cười, nhưng anh cười lớn như vậy làm gì?” Liễu Tố Tố không buông tha hỏi tiếp.
“Không có.”
Còn không thừa nhận? “Người chụp ảnh vừa mới nói đấy thôi.”
Tai Hàn Liệt đỏ bừng, cũng may Liễu Tố Tố mải hỏi anh nên không phát hiện ra, “Hắn tuổi lớn mắt mờ.”
Liễu Tố Tố: “…”
Còn chưa nói hết, hai người đi đến trước xe, Hàn Trình vươn móng vuốt ra, từ xa đã vẫy vẫy∶ “Nương, xong rồi ạ?”
“Xong rồi.”
Hàn Trình gấp không chờ nổi nói∶ “Vậy có thể đi cửa hàng bách hóa chơi không ạ?”
Lần trước lúc nó chơi cùng Ngưu Đản, Ngưu Đản nói, việc hạnh phúc nhất chính là cùng cha mẹ đi lên huyện thành, như vậy là có thể đi cửa hàng bách hóa, chỗ đó rất vui, quả thực là gì cũng có!
Từ lúc nghe được lời này, Hàn Trình phải nói là thương nhớ đêm ngày cửa hàng bách hóa, ngay cả đêm lúc ngủ đạp lên chân Hàn Tiền cũng là nằm mơ được đi cửa hàng bách hóa.
Liễu Tố Tố gật đầu∶ “Được thôi, các con xuống xe đi, chúng ta đi qua đó.”
Dù sao cũng là cửa hàng bách hoá ở huyện thành, so với Cung tiêu xã ở quân khu có đầy đủ đồ vật hơn nhiều, không chỉ có cô muốn mua chút đồ, mấy đứa nhỏ cũng muốn.
Liễu Tố Tố sau khi xác định hôm nay sẽ đi huyện thành, đã nói với bọn nhỏ trước, ngôi sao mới tích cóp có thể dùng để mua đồ ở cửa hàng bách hóa, mặc kệ là mua cái gì, chỉ cần nằm trong khoảng 1 đồng là được.
Hàn Trình nghe câu này lập tức giơ tay∶ “Nương, vậy anh cả thì sao, anh ấy có 40 mấy ngôi sao lận.” Vì Hàn Cẩm chưa đổi lần nào cho nên phá lệ nhiều hơn một ít.
“20 ngôi sao là 1 đồng, vậy 40 ngôi sao là 2 đồng.” Liễu Tố Tố nói.
Ngay tức khắc, mấy đứa nhỏ dùng ánh mắt hâm mộ nhìn về phía Hàn Cẩm, sớm biết thế lần trước bọn nó liền không đổi rồi.
Nếu có thêm 1 đồng mua đồ thì tốt biết bao!
Hàn Trình ngày thường ngây ngốc, đề cập đến phương diện ăn uống liền phá lệ thông minh, nhóc vội vàng nói∶ “Vậy nương ơi, con có thể mượn trước ngôi sao được không ạ, chờ sau này kiếm được con trả lại cho nương nha?”
Liễu Tố Tố rất là ngoài ý muốn nhìn nó một cái, con trai thông minh đó, đáng tiếc, “Không được.”
Hàn Tiền nói tiếp∶ “Vậy con có thể đổi thành tiền được không ạ, con không mua hết 1 đồng đâu, nương đưa con 9 mao là được.” Nói xong còn dùng ánh mắt thật có lời nhìn cô.
Liễu Tố Tố∶ “…!Không được, trừ việc ngôi sao lần này có thể giữ đến lần sau dùng, mấy cái khác đều không được.”
Hàn Tiền vốn là muốn đem ngôi sao lần này giữ lại đến lần sau mới đổi tiền, nhưng chờ đến lúc tới cửa hàng bách hóa, nhóc nhìn đồ vật rực rỡ muôn màu thì giống y Hàn Trình, mắt nhìn không rời.
Liễu Tố Tố không đi theo bọn nó, dù sao Hàn Liệt sẽ đi cùng, nên một mình cô đến chỗ đồ dùng sinh hoạt.
Thật ra trong nhà không thiếu nhiều đồ lắm, chỉ thiếu thiếu lương thiếu với thịt, nhưng mấy cái này đều cần phiếu, mà giá cả ở đây không khác gì Cung Tiêu Xã ở quân khu, mua tại đây còn mất công mang về.
Liễu Tố Tố nhìn nhìn, đột nhiên phát hiện trên kệ cách đó không xa có bày một tấm chiếu, thấy cô nhìn, người bán hàng liền cầm đến∶ “Đồng chí, cô muốn mua chiếu sao?”
Chiếu chắc chắn là muốn mua, đầu tháng 5 sẽ bắt đầu nóng, tới tháng 6 tuyệt đối sẽ nóng không chịu được, mà hiện tại lại không có quạt điện, chiếu là thứ không thể thiếu.
Liễu Tố Tố sờ sờ một phen, phát hiện có chút thô ráp, “Bao nhiêu tiền một tấm?”
“5 đồng.”
5 đồng?!
“Cảm ơn đồng chí, qua một thời gian nữa tôi sẽ đến mua.”
Liễu Tố Tố lập tức mất đi hứng thú mua sắm, chiếu đắt quá đi, 5 đồng có thể mua được 6 7 cân thịt đấy!
Không phải chiếu đan từ cây trúc sao, chờ thêm 2 ngày nữa cô có thời gian, tự mình đi chặt trúc đan thử xem, cô không tin là không dùng được.
Liễu Tố Tố kiên cường xoay người đi, tới trước quầy hàng lại dừng chân, cô khá thích một cái đồng hồ bàn.
Trước kia khi có di động, đồng hồ trở thành thứ không cần thiết, ấn di động một cái là có thể biết thời gian, nhưng hiện tại không có di động, Liễu Tố Tố mới cảm giác được không có đồng hồ có bao nhiêu gian nan, đặc biệt là cô không giống những người khác đã nhìn quen sắc trời, mỗi lần muốn biết thời gian chỉ có thể hỏi Hàn Liệt.
Ở Cung Tiêu Xã không bán có đồng hồ, nhân lần mua một cái trở về cũng tốt.
Đang ngắm thì Hàn Liệt đi tới, nghĩ nghĩ rồi nói∶ “Sao em không mua đồng hồ đeo tay?”
Đồng hồ ở đây đều là đồng hồ treo tường, chỉ có thể đặt ở trong phòng, không có đồng hồ đeo tay.
Liễu Tố Tố hạ giọng: “Thật ra tôi cũng muốn lắm chứ, tiếc không có tiền nha.
Có đồng hồ là tốt rồi.”
Nói xong liền bảo người bán hàng lấy cho cô xem cái đồng hồ hơi lớn hơn một chút.
Đồng hồ đắt tiền, lại còn cần pin, nhưng dù đắt cô cũng muốn mua một cái.
Vì để phòng ngừa mình tiêu tiền lung tung, sau khi lấy được đồng hồ, Liễu Tố Tố quyết định không nhìn cái gì nữa, trực tiếp đi tìm mấy đứa nhỏ..
Editor: Sweetie
Sĩ quan hậu cần thấy Liễu Tố Tố thật sự muốn mua, liền nói ∶ “Được, chờ lúc Tiểu Phương đến nông trường, tôi sẽ bảo cậu ấy mang cho cô 3 thùng lại đây.”
Trước kia khi quân khu có rất nhiều người đặt sữa bò, mỗi ngày đều sẽ có xe đặc biệt đến giao sữa, nhưng hiện tại không có, muốn mua chỉ có thể chờ thời điểm nhà ăn qua đó đổi vật tư mới thuận tiện mang về.
Liễu Tố Tố gật đầu∶ “Được ạ, vậy làm phiền ngài rồi.”
Sĩ quan hậu cần vừa định nói chờ sữa bò mang về, tôi sẽ mang qua cho cô, giây tiếp theo liền nghe Liễu Tố Tố nói∶ “Đến lúc đó làm xong, ngài cũng tới nếm thử đi, tôi bảo đảm hương vị không tồi đâu!”
Tuy tiền mua sữa bò tiền là tự cô trả, nhưng sĩ quan hậu cần nguyện ý giúp đỡ, Liễu Tố Tố nhất định phải tỏ vẻ cảm ơn, kết quả vừa dứt lời đã thấy sĩ quan hậu cần gấp gáp xua tay∶ “Không cần không cần, cô cứ giữ lại tự ăn là được.”
Mùi sữa bò kia so với cá biển còn tanh hơn! Ông chịu không nổi đâu. Dù biết Tiểu Liễu nấu ăn không tồi đi chăng nữa, sĩ quan hậu cần vẫn cảm thấy mình không nên mạo hiểm.
Ông già rồi, lỡ may nôn ra đấy, không phải sẽ khiến Tiểu Liễu buồn sao?
Lời kháng cự quá mức rõ ràng, Liễu Tố Tố dở khóc dở cười, chỉ có thể từ bỏ∶ “Vâng, về sau trong nhà có món gì ngon, ngài lại đến thử.”
Cái này đương nhiên là được!
Sĩ quan hậu cần liên tục gật đầu, dù sao cái gì cũng được, chỉ cần không phải sữa bò thì tốt rồi.
Nói xong chuyện này, tính tính thời gian, Liễu Tố Tố liền trực tiếp đến Bộ quân vụ.
Hai ngày trước tiền trinh đã từ thành phố trở lại, ống nước bởi vì không đủ dẻo dai nên tạm thời gác lại, nhưng sau khi Liễu Tố Tố nghĩ ra phương pháp pha thêm sợi vải, phát hiện thật đúng là đã thành công nên đoàn trưởng Trương bảo tiền trinh mua 200 mét về, định dùng thử trước xem sao, nếu dùng được sẽ bắt đầu mua với quy mô lớn.
Nhà xưởng thành phố đã đục sẵn lỗ trên ống nước, không cần dùng đinh đục giống Liễu Tố Tố trước kia. Nhưng vì lần này chọn ruộng của quân khu nên diện tích không những lớn hơn mà cách núi cũng xa hơn, không thể giống cô trực tiếp dẫn nước suối tưới cây, chỉ có thể ra bờ sông múc đầy hai lu nước, tiếp theo dùng máy bơm loại nhỏ bơm nước ra bên ngoài.
Lúc Liễu Tố Tố qua đó, đoàn trưởng Trương và tiền trinh đã lắp xong ống nước, dựa theo lời cô nói, cách một khoảng liền dùng đá kê ở dưới ống, như vậy nước mới có thể dễ dàng chảy xuống.
“Tiểu Liễu, cô xem như vậy đã được chưa?” Đoàn trưởng Trương hỏi.
Liễu Tố Tố gật đầu∶ “Không thành vấn đề.”
Trương đoàn trưởng giơ giơ tay về phía tiền trinh cách đó không xa, tiền trinh lập tức ấn chốt mở máy bơm.
Để máy bơm nước hoạt động cần dầu ma dút, sau khi ấn chốt mở lập tức vang lên một trận ồn ào, theo âm thanh vang lên, rất nhanh, một dòng nước theo lu nước trào ra bên ngoài, chảy vào ống dẫn, cuối cùng theo lỗ nhỏ giọt xuống đất.
Đã vài ngày không có mưa, giọt nước rơi xuống mặt đất để lại dấu vết càng rõ ràng, đoàn trưởng Trương lúc này mới nhẹ nhàng thở ra∶ “Thành công rồi! Cuối cùng cũng thành công rồi!”
Liễu Tố Tố thì không lạc quan như vậy, cô đi về phía cuối của ống nước, đợi vài phút, phát hiện chỗ này không có nước chảy ra, lại tiến lên trên vài bước, đến gần chỗ đang có nước chảy ra, đánh dấu∶ “Xem ra ống dẫn dài đến đây là tối đa rồi, cách một quãng phải đặt thêm lu nước.”
Máy bơm nước có lực hút nhưng thủy áp cũng lớn, trên ống nước có mấy trăm cái lỗ, không có khả năng lỗ nào cũng có nước chảy, vì vậy cách một đoạn phải đặt thêm lu nước.
“Cái này thì đơn giản, đến lúc đó bảo tiền trinh mang thêm hai cái tới là được.” Đoàn trưởng Trương không chút để ý nói.
Dù sao thì trước khi có phương pháp tưới nước mới, mọi người cũng phải múc nước tưới cả cái ruộng, một bên múc nước từ trong thùng ra, một bên tưới cây, giờ chỉ cần đổ nước vào trong lu, tiết kiệm được vao nhiêu sức lực!
Nhìn nước thẩm thấu xuống đất, đoàn trưởng Trương vui tươi hớn hở∶ “Tôi đã nói với lão Chung nói rồi, chỉ cần có thể chứng minh việc tưới nước có hiệu quả, chúng ta sẽ đến nhà máy thành phố mua số lượng lớn!”
Tưới nước có được hay không Liễu Tố Tố sớm đã chứng thực tại ruộng ngô nhà mình, nếu có ai không tin, trực tiếp nhìn ruộng ngô nhà cô là biết, những mầm cây vô cùng khác biệt kia chính là đáp án tốt nhất.
Cho nên hiện tại vấn đề lớn nhất chính là ống nước có bền hay không, chỉ cần có thể sử dụng được lâu là có thể bắt đầu mua sắm. Chỉ là việc này cũng không cần chờ lâu lắm, dăm ba bữa là đủ rồi.
Đoàn trưởng Trương đặc biệt cao hứng, nhịn không được nói∶ “Tiểu Liễu đúng là tài giỏi, chờ tới cuối năm lương thực nhập kho, cô chính là đại công thần! Yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo lão Chung khen thưởng cô thật hậu!”
Liễu Tố Tố quả thực dở khóc dở cười∶ “Được ạ, cảm ơn đoàn trưởng.”
Nếu là trước đây, cô sẽ chối từ không cần, bởi cô đã vào Bộ quân vụ làm việc, đây xem như là bổn phận của cô. Nhưng hiện tại thì không được, trước cô nghe Hàn Liệt nói qua, khen thưởng của quân đội trừ thăng chức ra, còn có tiền hoặc phiếu, Liễu Tố Tố không phải quân nhân, thăng không được chức, nhưng mặc kệ là tiền hay là phiếu cô đều thiếu, đương nhiên càng nhiều càng tốt.
Lu nước bên này cần người canh chừng để tránh xảy ra tình huống bất ngờ, đoàn trưởng Trương để tiền trinh ở lại, Liễu Tố Tố không có việc gì định đi về trước, thừa dịp thời gian còn sớm, gọi Trần Nam và Lữ Linh Chi cùng đi lên núi đào rau dại.
Mấy đứa nhỏ chơi đều chung một chỗ không muốn đi, Liễu Tố Tố cũng không gọi bọn nó đi cùng, quay người lại, phát hiện phía sau xuất hiện một cái đuôi nhỏ.
“Tiểu Cẩm muốn đi cùng dì sao?”
Hàn Cẩm gật gật đầu, đôi mắt dưới mũ sáng lấp lánh, chủ động nhận cái sọt trong tay Liễu Tố Tố.
Lữ Linh Chi từ trong phòng đi ra, thấy Hàn Cẩm nhỏ con cõng cái sọt cao ngang người, sợ nó bê không được liền nói∶ “Tiểu Cẩm, cháu mau đưa cái sọt cho dì đi, cháu không bê được đâu.”
Liễu Tố Tố biết thằng bé thích cảm giác được coi trọng nên chưa bao giờ ngăn cản nó làm việc, nghe Lữ Linh Chi nói, vừa định giải thích thì cảm giác được Hàn Cẩm siết chặt tay cô, rồi nói với Lữ Linh Chi∶ “Cháu… có thể.”
Lữ Linh Chi cùng Trần Nam đều sợ ngây người.
Ngay cả bọn nhỏ trong sân cũng không khỏi dừng lại.
Lữ Linh Chi trừng lớn mắt∶ “Tiểu Liễu, thằng bé… thằng bé…” Hơn nửa ngày cũng không biết nên biểu đạt kinh ngạc thế nào.
Vẫn là Hàn Trình ở trong sân lớn tiếng nói∶ “Bác gái, anh cả ở nhà thường xuyên giúp nương làm việc, bác đừng lo lắng nha.”
Lữ Linh Chi∶ “…” Bác lo lắng sao? Bác là không thể tin được có được không!
Lữ Linh Chi quen biết Hàn Cẩm đã lâu, còn trước khi Liễu Tố Tố tới, lần đầu tiên gặp thằng bé là do chồng chị – đoàn trưởng Vương nói hai đứa bé không có cha mẹ, Hàn Liệt lại còn trẻ, sợ anh không biết chăm sóc trẻ con nên nhờ chị có rảnh thì đến giúp đỡ một chút.
Nhưng chị đến nhà Hàn Liệt nhiều lần như vậy, trước nay chưa từng nghe Hàn Cẩm nói chuyện lần nào! Chị còn tưởng Hàn Cẩm không biết nói cơ đấy, hôm nay đột nhiên thằng bé nói, có thể không kinh ngạc sao!
Liễu Tố Tố cười tủm tỉm, hiển nhiên là đã sớm biết chuyện này, Lữ Linh Chi chỉ có thể nhìn sang Trần Nam, miệng cô ấy lúc này cũng chưa khép lại∶ “Chị dâu chị đừng nhìn em, em cũng không biết việc này.”
Cô ấy kinh ngạc nhìn về phía Liễu Tố Tố, ánh mắt pha chút kính nể. Nghĩ thầm chị Liễu lợi hại quá đi, không chỉ nuôi mấy đứa bé trắng mập không ít, hiện tại đến Hàn Cẩm cũng nguyện ý nói chuyện!
Liễu Tố Tố cười∶ “Được rồi, chúng ta đi nhanh đi.” Cứ nhìn mãi Hàn Cẩm cũng phải ngượng ngùng.
“Đi đi, chúng ta đi.” Lữ Linh Chi cùng Trần Nam đều là người biết chừng mực, chuyện ‘Hàn Cẩm không nói chuyện’ này không thể nói trước mặt thằng bé, dù là ai cũng không muốn mình bị người khác xem là người câm, họ thu hồi kinh ngạc, cùng nhau hướng lên trên núi.
Mà trong sân, chờ bọn họ vừa đi, Hàn Trình quay đầu lại nghi hoặc hỏi ∶ “Ngưu Đản, sao cậu không đánh đi, không phải đến lượt cậu sao?”
Trừ hai cô bé Hàn Tú Tú và Tiểu Điềm, mấy đứa con trai đều đang chơi đánh hoạ báo, đang chiến tranh kịch liệt sao có thể thất thần chứ!
Ngưu Đản gãi gãi đầu∶ “Tiểu Trình, hóa ra là anh trai cậu có thể nói nha?”
Hàn Trình có hơi ngây ngốc không nghe rõ, nhưng Hàn Tiền nghe hiểu, tuy nó không thân với Hàn Cẩm như Hàn Trình, nhưng nương nói bọn nó là người một nhà, phải bảo vệ lẫn nhau.
Nó lập tức không vui nói∶ “Cái gì mà hóa ra có thể nói chứ? Anh cả vốn dĩ biết nói chuyện, hơn nữa còn nói hơi bị tốt đó!”
Hàn Trình gật đầu∶ “Đúng đó đúng đó! Ngưu Đản cậu còn nói như vậy nữa, tôi không chơi với cậu nữa đâu.”
Ngưu Đản lập tức nói∶ “Ừm ừm, tôi không nói nữa, bọn mình chơi tiếp đi.”
Liễu Tố Tố lên núi là để hái rau dại, nhưng hôm nay còn có thêm một mục đích – bắt gà rừng.
Tuy thịt thỏ hoang rất ngon, nhưng thỏ quá linh hoạt, cô cảm thấy mình khẳng định là bắt không được, gà rừng thì có lẽ còn có chút khả năng, vừa lên đến núi, cô liền hỏi trên núi có gà rừng không.
Lữ Linh Chi∶ “Có! Sao lại không có, trên núi đến lợn rừng còn có, tới mùa đông không có lương thực, chúng nó sẽ bắt đầu phá hoại hoa màu.”
Liễu Tố Tố có chút sợ hãi∶ “Vậy không phải sẽ rất nguy hiểm sao?”
Lợn rừng cô chưa từng gặp qua, nhưng trong tương lai, ngoại trừ núi sâu rừng già, rất ít khi có thể nhìn thấy bóng dáng lợn rừng, nghe người ta nói loại lợn này rất lớn, cả người lông đen thô ráp, lực sát thương cũng không nhỏ.
“Thế cho nên vừa đến mùa đông, mọi người sẽ không lên núi, cùng lắm là ở chân núi đào ít măng mùa đông thôi.” Lữ Linh Chi nói xong lại cười cười, “Nhưng mà cũng có chỗ lợi, chúng nó mà đến, bộ đội sẽ tổ chức đi đánh lợn rừng, có thể bắt được không ít đâu, sắp đến lúc ăn tết, vừa hay có bữa thịt để ăn.”
Thịt lợn rừng vừa cứng vừa tanh, rất khó ăn, nhưng trong niên đại thiếu ăn thiếu mặc này, rễ cải đắng người ta còn ăn huống chi là thịt, nhiều người cần lắm.
Liễu Tố Tố gật đầu∶ “Cũng đúng.”
Chỉ là, đội có thể bắt được lợn rừng là do họ có thương, cô tay không tấc sắt, lại không có công cụ gì, muốn bắt gà rừng càng không dễ dàng, hơn nữa lúc này mới vừa nhập hạ, trong rừng còn nhiều thức ăn, gà rừng sẽ không chạy ra ngoài, đến cái bóng gà cô cũng chưa nhìn thấy.
Kế hoạch bắt gà rừng còn chưa bắt đầu đã chính thức tuyên bố phá sản, tuy không bắt được gà nhưng Liễu Tố Tố đã phát hiện ra một thứ không tưởng.
“Đây là… lá trà?”
Lữ Linh Chi đã sống ở đây lâu nhất, biết chỗ nào có nhiều rau dại, mang theo bọn họ đi bảy cong tám quẹo mới tới một mảnh đất dốc, quả nhiên phát hiện rau dại ở đây đều xanh um tươi tốt, đáng tiếc vì đã nhập hạ nên rau dại không còn non mềm như mấy tháng trước, chỉ có phần ở giữa xào là ngon nhất. Cũng không sao, chỗ nào không ăn được thì băm cho gà.
Mấy người lập tức liền cầm xẻng nhỏ đào lên, Hàn Cẩm muốn hỗ trợ nhưng xẻng chỉ có một, Liễu Tố Tố để nhóc ở bên cạnh hái ít hoàng cầm về, thứ này phơi khô có thể ngâm nước uống, hoa cúc khô trong nhà mấy ngày này đã dùng gần hết, hoàng cầm cũng có thể thanh nhiệt, hiệu quả so với hoa cúc còn tốt hơn.
Nhưng khi cô vừa mới dắt Hàn Cẩm đến bụi cây, liền nhìn thấy một cái cây thấp bé nhìn qua có chút quen mắt, hái xuống ngửi ngửi, quả đúng là cây trà.
Lữ Linh Chi đang đào rau dại quay đầu lại, “Là cây trà dại đó, ở đầu bên kia còn nhiều lắm.”
Lá trà trước đây rất được mọi người hoan nghênh, về sau cũng thế, duy chỉ có mấy năm nay gần đây không còn ai thích. Nguyên nhân rất đơn giản, uống trà dễ bị đói, lại còn có tác dụng giúp tỉnh táo, ở niên đại thiếu thốn lương thực, buổi tối mọi người đều hận không thể ngủ càng nhanh càng tốt, dù sao thì ngủ sẽ không đói bụng, nếu uống trà, nửa đêm ngủ không được, càng thức càng đói, vậy không phải tự làm mình phải khổ sao?
Bình thường Liễu Tố Tố cũng không cần, nhưng nhớ lại hôm nay cô vừa mới đặt 3 thùng sữa bò, nháy mắt cây trà dại ở trong mắt cô phảng phất như biến thành màu vàng lấp lánh.
“Tiểu Cẩm, dì dạy con hái lá trà nha!”
Thấy Liễu Tố Tố rau dại không hái, lại chạy tới hái lá trà, Lữ Linh Chi cùng Trần Nam quả thực nghi hoặc cực kỳ, “Chị dâu, chị muốn thứ đó làm gì?”
Liễu Tố Tố ra vẻ cao thâm khó đoán∶ “Nó có tác dụng cực lớn, đến lúc đó hai người sẽ biết.”
Thôi được rồi. Dù sao bọn họ cũng không cảm thấy lá trà có thể có chỗ tốt gì, nếu Liễu Tố Tố muốn, vậy bọn họ thuận tay giúp cô hái rau dại luôn.
Bọn họ vốn tới tương đối trễ, chờ hái đủ trời cũng đã tối đen, thu dọn nhanh chóng về nhà.
Ăn xong cơm chiều, Liễu Tố Tố mang nồi ra rửa ráy sạch sẽ, để bảo đảm không còn dầu thừa, cô còn cố ý dùng tới bồ kết. Hàn Liệt từ bên ngoài trở về, vừa định hỏi cái này để làm gì, đã bị Liễu Tố Tố lôi tới hỗ trợ nhóm lửa.
Hàn Liệt quẹt que diêm, nhét cỏ khô, “Không phải mới vừa cơm nước xong sao, còn phải làm nữa hả?”
“Không phải nấu cơm, tôi muốn sao ít lá trà.”
Hàn Liệt không biết lá trà có thể có ích lợi gì, nhưng cũng không hỏi nhiều, an tĩnh giúp cô nhóm lửa.
Lá trà được sao hương vị càng thơm, cũng càng dễ bảo quản. Liễu Tố Tố trước nay chưa từng sao trà nhưng có lẽ việc này cũng dễ, không ngừng dùng tay đảo để hơi nước bên trong bị bay hơi đi là được.
Tuy nhiên cô tưởng dễ dàng nhưng theo nhiệt độ trong nồi càng ngày càng cao, mới vừa bốc lá trà lên, lòng bàn tay đã bị bỏng, Liễu Tố Tố không cẩn thận “Shhh” một tiếng, âm thanh rất nhẹ, nhưng Hàn Liệt lập tức nghe được, vội vàng đi tới.
“Làm sao vậy?”
“Không có việc gì đâu, có hơi nóng, tôi mang bao tay là được.”
Hàn Liệt đưa cái cặp gắp than cho cô∶ “Để tôi làm cho, tay tôi thô, không sợ bị nóng.”
Anh huấn luyện hàng năm, trên tay mọc đầy vết chai, so với bao tay còn hữu hiệu hơn, Liễu Tố Tố cũng không nói gì.
Lửa sao trà không thể quá vượng, mỗi lần chỉ có thể cho vào trong lò hai thanh củi gỗ, Liễu Tố Tố đem nhánh cây bẻ gãy nhét vào, vừa ngẩng đầu liền thấy bộ dáng chuyên chú của Hàn Liệt, ngón tay thon dài bốc lấy lá trà, khớp xương bị hơi nóng hun đến đỏ lên, trên trán cũng toát ra lớp mồ hôi mỏng, trên mặt bình tĩnh trước sau như một.
Liễu Tố Tố đột nhiên cảm thán∶ “Phó đoàn trưởng Hàn, tôi phát hiện ra anh đúng là có thể lên được phòng khách xuống được phòng bếp đó nha.”
Hàn Liệt∶ “…” Tuy đây là khích lệ nhưng sao nghe cứ cảm thấy kỳ quái sao á.
Liễu Tố Tố tưởng cô và Hàn Cẩm hái được không ít, kết quả lá trà sau khi sao thì co lại, còn chưa bằng một phần ba chỗ ban đầu, chỉ có thể chờ đến hôm sau có thời gian lại đi hái, đi đi về về, chắc mất khoảng ba lần mới hái hết.
Cũng may là Liễu Tố Tố có phúc lấy được ông chồng ‘lên được phòng khách xuống được phòng bếp’, bằng không nhiều lá trà như vậy, cô cảm thấy sao xong tay cô cũng chín mất.
Lá trà mới đã chuẩn bị đâu ra đấy, sáng sớm hôm sau, Tiểu Phương liền tới nhà.
“Đồng chí Liễu, đây là đồ sĩ quan hậu cần bảo tôi đưa cho cô, cô xem đi.”
Sữa tươi sau khi vắt được để trong thùng, trắng đục, nhìn rất có dinh dưỡng, Liễu Tố Tố vui vẻ nhận lấy.
Đưa chai sữa qua Tiểu Phương nghĩ thầm∶ Có lẽ là đồng chí Liễu đồng chí thật sự chưa từng uống bao giờ đi, sao lại vui như vậy?
Hắn tò mò∶ “Đồng chí Liễu, vì sao cô lại mua nhiều sữa vậy?”
Chẳng lẽ là cô ấy chưa uống qua, cảm thấy vị sữa bò rất ngon nên muốn mua nhiều thay cho nước uống?
Liễu Tố Tố đưa tiền cho hắn, hiện tại sữa bò không đắt, nông trường bên kia nhiều bò, chỉ cần ăn cỏ nên chi phí không cao, hơn nữa ít người mua nên một thùng sữa bò như vậy chỉ mất 1 đồng 7 thôi. Quan trọng nhất là thứ này không cần phiếu, chỉ cần đưa tiền, muốn bao nhiêu cũng có thể mua được.
Liễu Tố Tố cười∶ “Để uống đó, chờ tôi chuẩn bị xong sẽ cho anh và sĩ quan hậu cần mỗi người một ít.”
Tiểu Phương rất muốn nói không cần giống sĩ quan hậu cần, nhưng hắn cũng khá thắc mắc sữa bò còn có thể sao làm thành kiểu gì, liền gật đầu∶ “Được, vậy làm phiền đồng chí Liễu.”
Tiểu Phương cho rằng Liễu Tố Tố nói như vậy phải mất 2-3 ngày mới xong, vì thế hắn liền đi về trước, không ngờ chưa tới nửa tiếng đã hoàn thành.
Liễu Tố Tố mang theo sữa bò vào bếp, Hàn Cẩm lập tức đi theo, tay nhỏ để trên bệ bếp, mắt to tràn ngập tò mò.
Liễu Tố Tố cười nói∶ “Dì làm đồ ăn ngon cho cho con nhé?”
Hàn Cẩm gật gật đầu nhỏ, hỏi∶ “Là món gì ạ?”
“Trà sữa.”
Không sai, Liễu Tố Tố định làm trà sữa.
~⭐⭐⭐