Ngày hôm sau, khi ánh sáng mặt trời khuất đi cũng là lúc nhường lại cho thành phố nhộn nhịp về đêm về với ánh đèn noen rực rỡ. Một căn nhà hai tầng có vẻ ngoài bình thường, chẳng khác những ngôi nhà xung quanh là mấy cũng hòa mình vào quang cảnh xung quanh.
Một căn nhà với vẻ ngoài hết sức bình thường, chẳng có gì đặc biệt. Nhưng…lại chẳng có người bên ngoài nào biết được bên dưới căn nhà hết sức bình thường đó có một tầng hầm bí mật!
Bên trong tầng hầm là một căn phòng vô cùng to lớn.
Ở một chiếc bàn trong phòng có thể thấy được trên đó được đặt nhiều loại vũ khí dùng để giết người. Nào là súng ngắn, dao găm, phi tiêu,…
Tại nột góc khác có một người đàn ông trẻ tuổi đang chăm chú vào chiếc laptop được đặt trên bàn trước mặt. Chỉ thấy anh ta một chút thì nhíu mày, một chút thì giản ra, nhưng chỉ một chút liền nhíu chặt lại hơn lúc đầu…
Một cô gái trẻ trong một bộ đồ đen bó sát đang thẫn thờ nhìn mặt dây chuyền đeo trên cổ.
Nhìn kĩ thì thấy được mặt dây chuyền này có hình ngôi sao được làm bằng đá rubi. Ở trên còn được khắc hai chữ T và N…
Một lúc sau, một cô gáo khác từ bên ngoài đi vào. Nhìn thấy cô gái kia đang thẫn thờ nhìn vào sợ dây chuyền.
Cô gái mới bước vào thấy vậy liền thở dài…đã bao năm rồi, chị ấy vẫn vậy…
Nghe tiếng thở dài, cô gái đang thẫn thờ giật mình thoát khỏi suy nghĩ của bản thân. Cũng tiện tay buông mặt dây chuyền trong tay ra.
– Chị, có thực sự chị muốn nhận phi vụ tối nay không?
Cô gái mới bước vào-Phi Ảnh, là một trong ba thành viên của “Tam sát”. Phi Ảnh bước tới ngồi xuống bên cạnh Phi Ưng, tay cô thì đặt lên đặt lên một bàn tay cô ấy cất tiếng nhẹ nhàng.
Ánh mắt của Phi Ưng đầy kiên định, cô không nói nhiều, mà chỉ “Ừ” nhẹ một tiếng.
– Nhưng không có phi vụ này vẫn còn nhiều lần khác mà, chỉ nên biết là đối tượng lần này chúng ta ra tay không phải là kẻ bình thường!
Phi Ảnh lo lắng nói, đối với cô, lần này quyết định của Phi Ưng là quá vội vàng, lại vô cùng nguy hiểm…
– Ừ, anh thấy Ảnh nói đúng, em nên bỏ qua lần này đi. Ngoài một số ít thông tin mà khách hàng giao cho chúng ta thì anh chẳng thể điều tra thêm được chút manh mối nào về đối tượng, thật sự mà nói là quá nguy hiểm!
Người đàn ông từ nãy đến giờ đều chăm chú vào màn hình laptop, thành viên còn lại của” Tam sát”-Phi Dạ rời mắt khỏi laptop, nhíu mày nói.
Với khả năng của anh mà còn không thể điều tra thêm được gì ngoài tên tuổi, hình ảnh, thân phận của đối tượng do khách hàng cung cấp thì quả thực là không đơn giản chút nào.
Đây cũng là lần đầu tiên ” Tam sát” do dự khi đã nhận việc!
Phi Ưng không trả lời hai người mà cô cầm tấm ảnh trên bàn lên xem. Người trong ảnh là một cô gái còn rất trẻ, tuy trong ảnh chỉ chụp được một bên mặt nhưng cũng có thể thấy rõ được vẻ đẹp ít ai sánh được của cô gái. Ánh mắt của cô gái ấy rất lạnh lẽo và sắc bén, tuy chỉ là hình ảnh nhưng cũng khiến người khác cảm nhận được áp bức!
Đặc biệt Phi Ưng lại cảm thấy khuôn mặt này khá quen thuộc. Dường như… Nhưng dòng chữ ghi chú phíp sau đã dập tắt sự khó hiểu của cô:” Lãnh Hàn Quyên, chủ tịch tập đoàn Lãnh thị”.
Cô cũng biết chứ, biết rằng muốn giết được cô gái này là không dễ tý nào.
Một người con gái chỉ mới 23 tuổi lại có thể quản lý được cả một tập đoàn đứng đầu hùng mạnh như thế. Hơn nữa, với một người có ánh mắt đầy áp bức như thế làm sai có thể đơn giản. Còn chưa nói đến, với một vị chủ tịch của một tập đoàn lớn đầy bí ẩn như vậy thì người bảo vệ bên cạnh chắc cũng sẽ không ít.
Thật lòng thì cô cũng rất khâm phục cô ấy, nếu có thể cũng muốn làm quen kết giao. Chỉ có đều, bây giờ không thể, vì cô đã không thể đợi nữa, cô muốn trả thù!
Cô cũng có thể trả thù bằng cách giết sạch bọn họ. Nhưng không, cô muốn họ phải từ từ nếm mùi vị đau khổ, mùi vị của sự đau khổ khi mất hết tất cả!
Để làm được đều đó thì cô cần tiền, một số tiền lớn nên mới nhận nhiệm vụ lần này.
Bởi vì đã từng có một người luôn trưng ra khuôn mặt lạnh nhạt bất cần đời, nhưng bản tính thật lại là một con người hoạt bát, năng động khi chỉ có cô và người đó.
Một lần, phát hiện người đó buồn phiền, cô hỏi lí do thì người đó ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, đều đều lên tiếng: ” Trinh Trinh, cậu biết không, tiền không phải là tất cả, nhưng nếu chúng ta không có tiền trong tay thì cũng rất khó mà làm được gì!”
Ừ! Mà cũng hơn mười năm rồi không có ai gọi cô là Trinh Trinh nữa nhỉ!…
… Nghĩ tới đây, khóe miệng Phi Ưng lại kéo lên nụ cười khổ. Không, Phi Ưng chỉ là mật danh của cô, còn tên thật của cô là Lưu Diễm Trinh mới đúng.
– Em cũng biết là nguy hiểm, cho nên lần này em sẽ hành động một mình.
Phi Ưng-Lưu Diễm Trinh nhàn nhạt lên tiếng, rồi cô nhìn lần lượt Phi Dạ và Phi Ảnh trong phòng:
– Phi Dạ, một chút nữa khi em yêu cầu anh hãy giúp em vô hiệu hóa camera giám sát của căn biệt thự đó! Còn Phi Ảnh, hôm nay em không cần hỗ trợ chị đâu…
Nghe cô nói thế, Phi Dạ gật nhẹ. Nếu như không thể that đổi được quyết định của cô thì anh cũng chỉ đành phải làm tốt nhiệm vụ của anh để hộ trợ cho cô.
Phi Dạ thì đồng ý, nhưng Phi Ảnh lại không chịu, cô trợn mắt nhìn Diễm Trinh:
– Em không đồng ý, nếu như chị đã nhất quyết thực hiện phi vụ này thì em cũng sẽ tham gia…
– Không được, rất nguy hiểm!
Diễm Trinh không để Phi Ảnh nói xong đã ngắt lời cô, nhưng lại ngay lập tức bị phản bác:
– Nguy hiểm? Chỉ cũng biết nguy hiểm sao còn muốn đi? Em nói rồi, muốn đi thì cùng đi, nếu không thì “DẸP”!
Diễm Trinh hết cách, cô không thể bỏ qua lần này được, vì cô đang rất cần số tiền đó. Còn về Phi Ảnh, cô xem như em gái của mình, nếu như có chuyện không may thì cô sẽ dùng cả tính mạng để bảo hộ cô ấy!
Ba thành viên của “Tam sát” có ba người. Trong đó Phi Dạ là một hacker, chuyên điều tra thông tin đối tượng, xử lí camera, v.v…
Phi Ưng thì có thân thủ và bản lĩnh tốt nhất, cô là người ra tay trực tiếp giết chết đối tượng.
Còn lại Phi Ảnh thì có nhiệm vụ là hỗ trợ trực tiếp cho Phi Ưng, giải quyết rắc rối…
Dưới sự hợp tác của ba người đã tạo nên tên tuổi của ” Tam sát” chỉ sau ít năm xuất hiện. Và họ cũng chưa bao giờ thất bại…
Nhưng phải chăng cũng có lần ngoại lệ!…
————-+++++———–
Buồn ngủ quá, mà cố gắng viết cho xong chương xong là đăng liền, có gì sai mai chỉnh sửa.
Good night mọi người!??