Đêm tháng Năm, gió nhẹ lưu luyến, tiếng ve rả rích có vẻ như là khúc nhạc tấu duy nhất trong thâm cung yên lặng.
Mưa mùa hạ nói đến là đến, gió mang theo hơi ẩm dày đặc rơi trên xà nhà, mưa đến bất chợt, bọt nước tí tách đánh vào song cửa sổ, đọng trên mái hiên rồi chậm rãi chảy xuống theo khe hở, dường như cũng không muốn phá hỏng sự tĩnh lặng của đêm nay. Giọt mưa rơi không quá dày đặc, được những nhánh cây uyển chuyển nhẹ nhàng che chở, từ từ lặng lẽ chảy qua.
Sau một thoáng kiều diễm, sấm sét ầm ầm đánh xuống, tường cung bất tận như bị đánh ra một lỗ hổng, ánh sáng chớp tắt, hoa cỏ hỗn loạn, gió thổi xào xạc. Mưa trút xuống, côn trùng chạy trốn, ếch kêu ồm ộp, hoa anh đào đỏ rực không chịu nổi, nhỏ từng giọt róc rách khiến người ta xấu hổ.
Đèn cung đình bốn góc lay động, ánh đèn đan xen chói lọi chiếu vào trong điện.
Mưa bên ngoài khi nào bắt đầu khi nào kết thúc Thư Quân không hay biết, chỉ cảm thấy có một luồng không khí mát lạnh từ ngoài màn trướng thổi vào, rơi xuống đầu, khiến cho nàng đang hít thở không thông tỉnh lại được một chút. Trên trán mồ hôi thơm đầm đìa, cả người như nằm ở trong nước, gò má nóng bừng thật lâu không tan, sắc mặt càng giống như được đánh phần hồng toàn bộ, yêu diễm tuyệt trần.
Nam nhân đang ở trên người nàng không nhúc nhích. Từ lúc quen biết hắn vẫn rất dịu dàng, nhưng ánh mắt vừa rồi chăm chú lại sắc bén, giống như lang sói nhìn chằm chằm con mồi, ngay cả hơi thở cũng tràn đầy nguy hiểm.
Rõ ràng giường Bạt Bộ lớn như vậy, nàng lại bị ép lui từ giữa đến một góc nhỏ xíu.
Thư Quân muốn khóc lại không dám, bệ hạ như vậy thật đáng sợ.
Nàng thử hoạt động hai chân đã cứng đờ đến mức mất kiểm soát, lại phát hiện vẫn bị hắn kẹp.
“Bệ hạ…” Một tiếng nói ngắt quãng vỡ vụn, ánh mắt mê hoặc, mang theo khẩn cầu.
Ánh mắt Bùi Việt nóng cháy sắc bén, thú tính vẫn luôn giấu giếm, khát vọng cố tình đè nén đã bị sự quyến rũ của nàng khơi ra. Từ lúc ở cùng nàng đến nay, cho đến giờ phút này mới chính thức lộ ra bản chất bá đạo và dụ,c vọng của đế vương.
Nàng lại gọi một tiếng, “Bệ hạ…” Đã là khóc nức nở.
Bùi Việt vẫn không nhúc nhích, tiếng nói khàn khàn: “Rất đau sao?”
Thư Quân đã không biết đau là cái gì, tất cả giác quan đều bị thuỷ triều cuốn trôi, chỉ còn lại sự run rẩy tê dại.
“Có một chút…”
Đôi mắt phiếm hồng của nàng vô cùng xinh đẹp và quyến rũ, giống như tiểu hồ ly mê hoặc lòng người, nhớ tới trước đó tiểu hồ ly này nhất định đòi sờ hắn, khiến hắn tức giận không nhẹ, nhưng lại vì câu nói “sợ bệ hạ làm thiếp bị thương” kia mà tâm tư Bùi Việt xoay chuyển liên tục lo trước lo sau, vẫn chưa được thoả mãn thật sự, nên mới có chuyện chậm chạp không lùi.
Lúc trước là nụ hoa hải đường đợi nở, hiện tại là mẫu đơn bị hắn ép nở.
Mái tóc đen nhánh phủ kín trên gối, đôi mắt ngập nước vẫn luôn nhìn hắn, ánh mắt ngây thơ thuần khiết khiến hắn vừa kícmh thích vừa hổ thẹn, cùng với loại cảm giác phạm phải tội nghiệt lại dâng lên lần nữa phá đi tà niệm trong lòng hắn.
Hắn lại suy nghĩ.
Nhẹ nhàng cúi người hôn lên trán nàng một cái.
“Chờ thêm một lát?”
Thư Quân chờ không được, nàng quá căng tức, đôi môi đỏ mọng mím lại, âm cuối phát run: “Bệ hạ, chàng đã dạy thiếp, quân tử vĩ đại có thể duỗi có thể co.”
Có thể duỗi có thể co…
Bùi Việt nghe mấy chữ này, suýt nữa đau sốc hông: “Trẫm dạy nàng khi nào?”
Thư Quân mơ màng nhớ lại, lúc này vậy mà nàng còn có thể vượt qua khó khăn từ trong suy nghĩ hỗn độn tìm ra một tia sáng.
“Hình như là ở Tàng Thư Các.”
Bùi Việt yên lặng một lát, mặt đen thui: “Cái này không phải dùng như vậy.”
Tuy nói như vậy, nhưng con sâu nhỏ ngây thơ có thể bị ép đến mức sử dụng cả thành ngữ, Bùi Việt chỉ có thể buông tha nàng. Hắn xoay người thẳng lên, nằm xuống, ngay sau đó hít sâu một hơi.
Thư Quân giống như cột chống buồm đột nhiên được thả xuống, cả người rã rời nằm liệt trên chăn mỏng, lúc trước được chống ở phía trên còn sức lực, bây giờ không còn chút tinh thần nào, chỉ có thể uể oải nằm đó hít thở. Cuối cùng nàng dựa vào một tia lý trí còn tỉnh táo, mới nhân tiện đưa tay lấy chăn mỏng che người lại.
Bùi Việt vừa bình phục một chút đã rất nhanh nghiêng người ôm cả chăn cả người nàng vào trong ngực, thuận tay mang khăn sạch đã chuẩn bị trước lau mồ hôi cho nàng: “Còn khó chịu sao?”
Gò má Thư Quân theo lực tay của hắn dựa vào trong ngực, ánh mắt hờn dỗi liếc hắn, rầu rĩ than nhẹ một câu, “Thiếp không khó chịu…” Cái loại cảm giác xa lạ này khiến nàng không cách nào hình dung.
Cũng không biết hắn cố ý hay vô tình, ngón tay thon dài nắm lấy cằm nàng, muốn nhìn rõ toàn bộ khuôn mặt nàng, lẩm bẩm nói: “Vậy thì là gì…”
Thư Quân xấu hổ né tránh hắn tay, vùi vào ngực hắn trốn đi, ậm ừ vài tiếng nhưng lại không chịu nói chuyện.
Bùi Việt cẩn thận lau sạch cho nàng, đoán được lúc này nàng uể oải ỉu xìu, cũng không vội vã đi phòng tắm, động tác hắn cẩn thận đến mức chỗ nào cũng bị chạm qua. Thư Quân xấu hổ đánh hắn, “Để tự thiếp làm…” Tay lại vung lung tung tìm cánh tay hắn, muốn đoạt lấy cái khăn.
Bùi Việt biết rõ móng vuốt nhỏ kia lợi hại biết bao nhiêu, xác thực chính là người khởi xướng.
“Khăn này đã ướt, trẫm đi lấy một cái mới.”
Thư Quân xấu hổ hận không thể trốn luôn xuống gầm giường.
Bùi Việt ném khăn ra, vén màn giường lên đi lấy một cái khăn mới sạch sẽ, lúc trở lại nhìn thấy thê tử nhỏ trốn trong chăn mỏng: “Nàng không sợ nóng hỏng người à?”
Hắn kéo nàng ra.
Chính xác không lệch một phân bắt được chân ngọc của nàng, lau sạch từ dưới lên trên.
Có lẽ là sợ Thư Quân xấu hổ, động tác của hắn cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng càng nhẹ Thư Quân càng chịu không nổi, giống như có hàng trăm con sâu nhỏ gặ,m cắn, cuối cùng thật sự chịu không nổi dứt khoát dùng đầu gối kẹp lại, ngăn cản hắn.
“Bệ hạ…” Nàng xấu hổ đến mức run cả giọng, “Thiếp muốn đi tắm…” Hiện giờ nàng chỉ muốn rời khỏi nam nhân vừa dịu dàng lại mạnh mẽ này thôi.
Trước kia nàng không rõ lắm chuyện phu thê là như vậy, thật sự quá mức tưởng tượng rồi. Cái loại lôi kéo đưa đẩy không hề có khe hở này, khiến nàng giống như một bướm nhỏ mặc người chiếm đoạt, tuỳ ý hắn chơi đùa, dường như hắn khắc vào không phải là cơ thể nàng, mà chính là trái tim nàng.
Thư Quân cũng không biết động tác của mình đã kímch thích cho Bùi Việt lớn cỡ nào, hắn gần như là kêu lên một tiếng: “Nàng thật sự muốn đi tắm, hay là muốn tiếp tục?”
“Hả?” Thư Quân mờ mịt nâng mắt lên, con ngươi đen láy thấm đẫm sương mù, vẻ mặt bối rối.
Giọng điệu Bùi Việt trầm thấp ra lệnh: “Thả ra.”
Thư Quân theo tầm mắt hắn nhìn thoáng qua, che mặt lăn vào góc tường.
Nàng cuộn toàn bộ thân mình vào trong góc, ước chừng khoảng thời gian một chén trà nhỏ. Cuối cùng dưới ánh mắt bất đắc dĩ chăm chú của Bùi Việt, nàng bọc chăn mỏng xuống giường, hai chân run lên nghiêng ngả lảo đảo đến phòng tắm rửa mặt, nói thế nào cũng không chịu để Bùi Việt đi cùng.
Thư Quân ngâm mình trong thùng tắm ấm áp, chậm rãi tìm lại được một chút cảm giác, cụp mắt nhìn thoáng qua, dấu vết đỏ thắm dày đặc, quả thực không còn một chỗ nào lành lặn. Cảm giác căng tức trên người vẫn chưa hết, có chút lâng lâng, nhớ lại từng cảnh tượng vừa rồi, bên tai Thư Quân nóng lên, thân mình từ từ chìm vào trong nước, giống như làm vậy mới có thể dùng nước ấm kia làm tan đi nội tâm xấu hổ của nàng.
Chẳng lẽ ngày tháng sau này đều phải trải qua như vậy sao?
Chẳng phải sẽ không thấy được ánh mặt trời sao?
Thân thể dần dần thích ứng với độ ấm của nước, trở nên thoải mái ấm áp, sóng nước long lanh, từng chút lại từng chút vỗ về xương vai nàng, loại cảm giác này giống như đã từng trải qua, tựa như nụ hôn nhẹ nhàng kia vậy.
Thư Quân lập tức không được tự nhiên, ngay cả nước ấm bồng bềnh lúc này trong mắt nàng cũng giống như hồng thuỷ mãnh thú. Nàng lắc đầu thật mạnh, muốn ném hết những hình ảnh thẹn thùng ra khỏi đầu.
Hai khắc sau, cuối cùng Thư Quân cũng thu dọn gọn gàng ra khỏi phòng tắm. Lúc đó Bùi Việt cũng đã sớm đi từ một phòng tắm khác ra ngoài, trên người hắn đã thay một bộ long bào vàng kim khác, dựa vào trên giường La Hán đọc sách, đèn sáng như ngọc, khiến cho đường nét khuôn mặt của nam nhân kia càng mềm mại và tuấn tú hơn trước, long bào vàng kim giao thoa cùng ánh đèn, phủ lên thân hắn một nét đẹp độc đáo và yên bình.
Thư Quân nắm tay áo nhìn hắn với tâm trạng phức tạp, vẻ mặt rối rắm.
Người này và người lúc nãy ở trên giường giống như hai người khác nhau vậy.
Lại nhìn hoa văn thêu rồng giương nanh múa vuốt phía trước vạt áo hắn, chẳng lẽ đây chính là kiểu mặt người dạ thú?
Thư Quân tức giận mà hừ vài tiếng.
Bùi Việt đã sớm phát hiện ra nàng, chậm rãi gác quyển sách xuống nâng mắt lên nhìn nàng.
“Nhìn đủ chưa?”
Nàng mặc một chiếc váy dài tơ lụa đỏ tươi, một chiếc áo ngắn tay cùng màu, đai lưng màu hồng phấn khoe trọn dáng người mềm mại, tinh tế yểu điệu, cả người sạch sẽ, mái tóc quấn lên dùng trâm gỗ tạo thành búi tóc Lăng Vân Kế, chỉ có đôi gò má vẫn giống như quả hồng chín mọng, rất khiến người ta yêu thương.
Bùi Việt nhớ tới dáng vẻ vừa rồi nàng khóc lóc xin tha, trong lòng cực kỳ mềm mại.
“Lại đây.”
Thư Quân nghe vậy chu cái miệng nhỏ chậm rì rì đi tới chỗ hắn. Vừa đến gần, Bùi Việt thấy nàng chậm quá, thuận tay nắm lấy cổ tay của nàng kéo vào ngực, Thư Quân cứ như vậy ngồi ở trong lòng hắn.
Quanh thân toàn bộ là hơi thở của hắn, là hương vị quen thuộc khiến nàng an tâm. Nàng ngước đôi mắt hạnh long lanh lên nhìn hắn, đôi mắt đen trắng rõ ràng thậm chí vẫn còn vương tình ý, mang theo tràn đầy chất vấn.
Bùi Việt xoa xoa vành tai của nàng, đau đầu nói: “Rốt cuộc trẫm trêu chọc nàng chỗ nào rồi?”
Thư Quân tủi thân lên án: “Ngày thường mọi chuyện bệ hạ đều theo ý thiếp, nhưng vừa rồi bệ hạ lại không thương tiếc thiếp chút nào.”
Nàng vừa mới khóc vài lần, ban đầu hắn còn dỗ dành, sau đó làm thế nào cũng không chịu theo ý nàng nữa.
Bùi Việt nhất thời cũng không biết đáp lại thế nào. Nếu không phải thương tiếc nàng, hiện tại sợ là nàng vẫn còn ở trên giường. Nhưng chuyện đã như vậy rồi, hắn không thể nào giải thích được, đành phải để từ từ.
“Kiều Kiều, lúc nãy trẫm cũng không thể khống chế chính mình thật tốt được. Sao rồi, vẫn còn đau?”
Thư Quân xấu hổ buồn bực lắc đầu: “Không đau.”
Bùi Việt đại khái đoán được vì sao lại thế này: “Có phải trước khi xuất giá, không có ai dạy chuyện phòng the cho nàng hay không?”
Thư Quân đầy nghi hoặc: “Loại chuyện này cũng cần người dạy sao?” Đột nhiên ánh mắt nàng trở nên sắc bén, giống một con thú nhỏ hung dữ hỏi, “Bệ hạ được người nào dạy? Chẳng lẽ là cung nữ thông phòng?”
Nàng hoảng hốt nhớ tới, huynh đệ trong nhà trước khi cưới vợ, đều sẽ sắp xếp nha đầu thông phòng. Các nha đầu này sẽ dạy dỗ thiếu gia chuyện phòng the.
Thư Quân tưởng tượng đến cảnh một nữ nhân khác làm chuyện như vậy cùng Bùi Việt, hốc mắt lập tức phiếm hồng.
Lúc này Bùi Việt mới nhận ra mình đã hỏi vấn đề không nên hỏi, Hoàng đế trẻ tuổi lần đầu có chút luống cuống tay chân, quả quyết phủ nhận.
“Trẫm không có, trẫm không cần người dạy.”
Sắc mặt giận dữ của Thư Quân vẫn chưa tan đi, đánh giá hắn từ trên xuống dưới: “Nếu bệ hạ không cần người dạy, vậy vì sao ta lại cần?”
Bùi Việt có cảm giác tự bê đá đập chân mình: “Đúng vậy, là trẫm lỡ lời! Kiều Kiều đừng tức giận, Kiều Kiều không cần người khác dạy, trẫm dạy nàng.”
Thư Quân hơi hơi nguôi giận, chỉ có vành tai chậm rãi đỏ ửng, chớp chớp mắt hỏi: “Thiếp… cái này không phải thiếp biết rồi sao?”
Bùi Việt nhớ tới biểu hiện vừa rồi của Thư Quân, cái đó có thể dùng chữ “biết” để hình dung sao?
Hắn che trán, hối hận đã không để ma ma dạy dỗ nàng chuyện phòng the, yên lặng một lát mặt không đổi sắc nói: “Chuyện phu thê là một môn học, trẫm và Kiều Kiều nên cùng nhau tìm tòi.”
“Tìm tòi?” Thư Quân xoa tay gầm gừ, liếc vòng eo Bùi Việt một cái.
Bùi Việt: “…”
Lý Lương Đông và Kiền Tương, tên nào cũng được đưa lên làm tiêu đề báo, tờ báo nào cũng cố viết vài ba trang về vụ án này, lại càng khiến vụ án này được chú ý nhiều hơn.
Công chúng thường rất ít khi được chứng kiến tận mắt những chuyện này. Họ không thể tưởng tượng nổi vụ án bắt cóc này lại xuất hiện bằng cách phục chế lại vụ bắt cóc trước kia, bao gồm cả việc mù quáng để lộ thông tin liên lạc trước công chúng.
Lúc chiều tối, Dạ Sắc tranh thủ vào viện đưa đồ ăn cho Bùi Bạch Mặc, nhân tiện kể hết mọi tình tiết của vụ án này cho anh nghe.
Bùi Bạch Mặc lại cực kì tự nhiên chuyển đề tài, nhìn qua thứ mà cô gọi là cháo, mà thật ra lại chẳng giống bất kì một loại đồ ăn nào, nhíu mày: “Nhìn anh có vẻ giống loại người chỉ để ý đến vẻ đẹp bên trong?”
Tay đang múc cháo của Dạ Sắc dừng lại.
“Anh vẫn luôn có nguyên tắc của bản thân, để ý đến vẻ đẹp bên ngoài.”
Dạ Sắc quay người lại nhìn Bùi Bạch Mặc, liền có thể hiểu ra, mấy câu vừa rồi nếu nói thẳng, chẳng qua cũng chỉ là: “Quá xấu, không ăn.”
Dạ Sắc thậm chí có thể tưởng tượng ra, khi anh còn bé, anh cau mày, mím môi hờn dỗi đồ ăn quá xấu rồi tuyệt thực. Nghĩ đến dáng vẻ ngây thơ ấy, cô đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Múc cháo ra xong, Dạ Sắc vẫn rất nghiêm túc nhìn Bùi Bạch Mặc, nói: “Há mồm.”
Lông mày Bùi Bạch Mặc vẫn nhíu chặt lại, dáng vẻ sống chết cũng không nghe theo cô.
Có rất nhiều thói quen sinh hoạt của anh ngây thơ đến mức khiến người khác muốn sôi máu.
Dạ Sắc cắn môi, trước nghe nói những người đang yêu nhau, nhất là đàn ông, dù người yêu mình làm đồ ăn khó ăn đến mức nào đi chăng nữa cũng sẽ chịu đựng mà ăn cho sạch, sau đó còn thâm tình khen cô ấy, đúng là chỉ có trong truyền thuyết.
Còn trong từ điển của Bùi Bạch Mặc, khó coi đồng nghĩa với khó ăn. Mà khó ăn tương đương với không thể ăn. Suy ra, khó coi = không thể ăn.
“Chết đói và bị chết vì độc, cái nào tốt hơn?” Dạ Sắc muốn diễn giải với Bùi Bạch Mặc.
Cô thuận miệng hỏi, nào ngờ Bùi Bạch Mặc lại đáp lại: “Bị hạ độc, chết lập tức, còn từ đói đến chết đói là cả một quá trình. Thời gian lại chính là tính mạng, nên hiển nhiên, chết đói vẫn tốt hơn.”
….
“Ở trong phòng bệnh lâu, anh thấy chán lắm à?”
“Đúng rồi, Sắc Sắc cuối cùng cũng bắt đầu khéo léo hiểu lòng người rồi.” Bùi Bạch Mặc cười rất nhã nhặn.
Dạ Sắc cũng cười rất hiền từ: “Thế anh có định thể hiện sự khéo léo hiểu lòng người của mình bằng cách ăn sạch chén cháo này không?”
Bùi Bạch Mặc lập tức nghiêm túc lại, ngồi ngay ngắn: “Nó sẽ kéo thấp mắt thẩm mỹ của anh xuống mức cực kì thấp.”
***
Cuộc chiến ăn cháo, cuối cùng vẫn là Bùi Bạch Mặc toàn thắng.
Đối với chuyện này, Dạ Sắc đành bất lực, cũng không ép anh, mà lại ngồi nói chuyện phiếm giải khuây với anh. Tất nhiên chủ đề vẫn chỉ xoay quanh vụ bắt cóc Lý Lương Đông.
“Anh thấy thế nào?” Cô vẫn dùng kiểu câu hỏi quen thuộc, đợi anh giải đáp.
Bùi Bạch Mặc đưa ngón trỏ, mệt mỏi xoa xoa mi tâm. “Hung thủ, à không đúng hơn là nhóm hung thủ này rất tự tin.”
Đúng là rất tự tin, không có thông báo về việc cấm báo cảnh sát nếu không sẽ giết con tin, thậm chí còn tự mình đăng báo, chỉ sợ mọi chuyện còn chưa đủ loạn.
Những bài quảng cáo yêu cầu đưa tiền chuộc được đăng lên ùn ùn, nhân vật chính trong bài biến mất, chỉ dựa vào một người, khó có thể làm được việc này. Dạ Sắc cũng không thấy khó hiểu vì sao anh lại dùng cụm từ nhóm hung thủ.
“Công khai tài khoản, số điện thoại di động, địa chỉ mail. Hung thủ cũng không ngại việc hành tung của mình bị lộ, loại tự tin này cho thấy hung thủ hẳn là có năng lực phản trinh sát cao.” Dứt lời anh hỏi lại Dạ Sắc, “Loại người nào thì có năng lực phản trinh sát?”
Dạ Sắc suy tư: “Năng lực phản trinh sát, bình thường đều là những người đã có tiền án, hắn hẳn là đã từng quen biết cảnh sát, hoặc biết cách làm việc, cách phá án của cảnh sát. Hoặc… hắn đã từng được huấn luyện chuyên nghiệp như cảnh sát, chẳng lẽ… hắn chính là … Cảnh sát?”
Dứt lời cô lại nhớ đến vụ án cách đây không lâu, cuối cùng hung thủ lại chính là cảnh sát, liền thở dài.
Nhiều lần phạm tội, mãi không chịu cải tà quy chính, và cố tình gây án. Dù là người nào gây án đi chăng nữa, hướng đi của vụ án này đều dẫn đến một sự thật rất tệ.
***
Tiến triển tiếp theo của vụ án rất đơn giản.
Bọn bắt cóc không gọi điện thêm lần nào, cũng không đưa ra yêu cầu mới.
Có điều trong báo cáo về những nghi phạm có liên quan đến Lý Lương Đông, đáng chú ý nhất là anh trai của Trầm Yên, là Trầm Trọng, đã từng bị phạt vì tội tham ô công quỹ vào 6 năm trước ở tỉnh L.
Khi Dạ Sắc trở lại sở cảnh sát, Lâm Khẩn vừa nhận được tài liệu liên quan đến Trầm Trọng do tổ chuyên án gửi đến.
“Trầm Trọng là người quản lý tài khoản của Trầm Yên. Gần đây đã chuyển đi một khoản tiền, mà tài khoản bên nhận chỉ khác tài khoản mà bọn bắt cóc đăng báo 1 chữ số.”
Lời nói của Lâm Khẩn rất rõ ràng, “Phải trùng hợp đến mức nào mà tài khoản của Trầm Trọng lại có thể gần ngày phát sinh vụ bắt cóc gửi cho tài khoản tương tự một số tiền lớn đến thế?
Hơn nữa, theo kế họach ban đầu, người Lý Lương Đông hẹn ra ngoài đánh golf lại chính là Trầm Trọng, nhưng hôm ấy sau khi ăn cơm trưa ở biệt thự phía Nam, Trầm Trọng lại nhận được điện thoại gọi đến công ty xử lý chuyện gấp đến tận tối muộn, nên Lý Lương Đông mới đến sân golf một mình.”
Lâm Khẩn thẳng thắn bày tỏ sự nghi ngờ của bản thân: “Dường như mọi chi tiết đều hướng sự chú ý của chúng ta đến người Trầm Trọng. Ông ta có rất nhiều sơ hở, hơn nữa chúng xuất hiện quá tùy ý, giống như chỉ để xây dựng nên hình tượng một hung thủ hoàn hảo. Đây chắc chắn không phải là dáng vẻ của một hung thủ tự tin rằng chắc chắn bản thân sẽ không bị cảnh sát bắt được.”
Sự thông minh đột xuất của Lâm Khẩn khiến Dạ Sắc cảm thấy có chút lạ, hơi lắc lắc đầu mới nói tiếp: “Cậu nghi ngờ đang có người cố tình tìm người chịu tội thay, hoặc ông ta bị hãm hại nên mới tạo nên những chi tiết này?”
Đột nhiên Lâm Khẩn im lặng.
Dạ Sắc nhìn theo ánh mắt của cậu, qua khe cửa, thấy bên ngoài có một dáng người đang đứng yên lặng.
Vốn là người được nuông chiều, bỗng nhiên gặp phải biến cố lớn, Lý Mộ Thất khiến Dạ Sắc cảm thấy một loại cảm giác lạnh như băng ngoài Bắc Cực vậy.
Dạ Sắc nhìn Lâm Khẩn, trong đôi mắt bình tĩnh của cậu, không hề có một tia dao động nào.
Cô từ từ đi ra ngoài, khi đi ngang của Lý Mộ Thất cô còn gật đầu nhẹ một cái, đến phòng họp nhỏ bên cạnh, đóng cửa lại.
***
‘Đã lâu không gặp’
Lúc này, Lý Mộ Thất thấy thật khó để nói một câu ‘Thật xin lỗi.’
Mấy năm qua cô chưa từng đọc được bất kì tin tức nào về Lâm Khẩn, không thấy cũng tốt, đỡ phải nhớ nhung….
“Nghĩ gì thế?” Cô cười hỏi Lâm Khẩn, nụ cười rất cứng nhắc, dù người trước mặt là cậu, cô vẫn không thể thoải mái như trước. “Thấy người phụ nữ trước mặt ích kỉ đến mức nực cười?”
Lâm Khẩn im lặng, để mặc cho Lý Mộ Thất tiếp tục tự biên tự diễn.
“Dựa vào tình cảm còn sót lại của cậu đến đây để dây dưa?”
Cô cảm giác như Lâm Khẩn rất muốn đứng lên đánh cô một trận, nhưng sức chịu đựng của cậu lớn đến mức nào, cô là người rõ ràng nhất.
“Đột nhiên tự đến đây, tôi không muốn xin lỗi vì làm phiền cậu. Đầu gỗ, cậu biết rất rõ, tôi là một cô gái xấu.”
Cô kéo chiếc ghế trước mặt Lâm Khẩn, đưa tay lên che trước mặt. “Ông ta sẽ còn sống trở về đúng không?”
Cô hỏi Lâm Khẩn.
Lý Lương Đông là người thân cuối cùng của cô trên đời này.
Sau khi Lý Lương Đông lùi lại phía sau, cô đã từng tưởng tượng, một ngày nào đó, sẽ có những mối lo nặng hàng tấn. Đúng thật, một ngày nào đó thức dậy, đối diện là một bãi chiến trường, giờ ngay cả việc hít thở cũng thấy nặng nề.
29 năm qua, người đàn ông đã sinh ra cô, mặc dù không cho cô được tình thương cha con bình thường như những gia đình khác. Nhưng cô vẫn có một mái nhà có thể che mưa chắn gió, có những bữa cơm no bụng, còn cả sự thân thiết, ấm mỗi lần cô thấy cô đơn đến tuyệt vọng…. Tất cả những thứ đấy đều do ông mang đến cho cô.
Ông già đi, là đứa con duy nhất của ông, cô chỉ có thể tự mình bước tiếp.
Đó là trách nhiệm, cũng là điều lương thiện duy nhất cô có thể làm.
“Lý Mộ Thất, tôi là ai?” Giọng Lâm Khẩn có chút khàn khàn.
Cậu tự hỏi tự đáp: “Tôi tên Lâm Khẩn, trước khi gặp lại cô, tôi còn đang nghĩ đến một người quen cũ. Cô ấy yêu tôi, nhưng đối diện với sự lựa chọn giữa tình yêu và nối nghiệp gia đình, tôi đã trở thành thứ bỏ đi. Có lẽ tôi là một người đàn ông ngu xuẩn, tự mình đa tình. Gặp lại cô ấy, tôi chỉ muốn nói với cô ấy. Tôi rất lười, lần này tôi muốn cô ấy theo đuổi tôi. Theo đuổi chậm, rất tốt, về sau, cả đời không gặp lại. Không muốn theo đuổi, cũng tốt, về sau cả đời không gặp lại. Thành công, nhưng lại do dự, không sau, về sau cũng không bao giờ gặp lại nữa.”
~~~ Suy nghĩ của tác giả: Thật Quỳnh Dao…
Bạn không bao giờ đoán được, ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, hãy quý trọng những thứ ở ngay trước mắt mình.