Lục Kiều Vi duỗi tay muốn lấy điện thoại tắt ghi âm.
Nhưng lại bị Văn Cẩn Ngôn nắm chặt tay, cẩn thận hôn lên, mang theo cô đi xuống rồi xuống chút nữa, chạm vào vực sâu vô tận.
Cô vốn dĩ muốn lấy tay che miệng lại, nhưng khi nhìn thấy đầu ngón tay ướt át, rồi lại nhìn khuôn mặt gần sát trong gang tấc kia, liền cảm thấy rất xấu hổ.
Hồ ly tinh, đúng là hư hỏng đến cực điểm.
……
“Kêu lên một tiếng.” Văn Cẩn Ngôn hôn lên lông mày của cô, dụ dỗ cô.
“… Hồ ly tinh.” Lục Kiều Vi duỗi chân ra muốn đạp rớt điện thoại trong tay của nàng, nhưng lại bị Văn Cẩn Ngôn ấn xuống, Văn Cẩn Ngôn bắt được mắt cá chân của cô, nói: “Kêu thật là dễ nghe.”
“Bây giờ chúng ta sẽ làm chuyện mà hồ ly tinh nên làm.”
……
Chiếc giường nhỏ rung chuyển kêu cót két, Lục Kiều Vi nhiều lần cảm thấy nó sắp đổ sập xuống. Khi kết thúc, Lục Kiều Vi nằm sấp mà ngủ, căn bản không thể đứng dậy được.
Rất mệt, nhưng ở nơi nào đó đã được giải tỏa.
Lục Kiều Vi muốn kêu Văn Cẩn Ngôn lăn xuống dưới sàn ngủ, sợ làm giường sập đến lúc đó chủ nhà sẽ bắt cô bồi thường, Văn Cẩn Ngôn nắm lấy tay cô, nói: “Chiếc giường này rất chắc chắn, đừng sợ, chỉ kêu vài tiếng thôi. . “
Rõ ràng đây là chiếc giường trong nhà của Lục Kiều Vi, Văn Cẩn Ngôn nói ra có vẻ giống như nàng đang ở trong nhà của chính mình vậy, Lục Kiều Vi muốn phản bác, nhưng khi nghe giọng nói của nàng lại khiến cô cảm thấy an tâm không thể giải thích được.
Mưa bên ngoài cửa sổ không ngừng rơi, cơn mưa cuối tháng 9 cuồng loạn đến như vậy, như thể là dấu hiệu của điều gì đó, Lục Kiều Vi nghĩ đến mối quan hệ lộn xộn của các nàng, cô trở mình quay người lại, dán vào trong lòng ngực của Văn Cẩn Ngôn.
Cơ thể của phụ nữ thật sự rất mềm mại.
Một ngày mới đã đến, cơn mưa vẫn chưa ngừng.
Những ngày mưa, Lục Kiều Vi rất thích ngủ nướng, cô nằm ở trên giường không muốn bò dậy, cho đến khi ngửi thấy mùi cháo cảm thấy rất đói, cho nên mới ngồi dậy, cô đẩy cửa ra bất mãn lải nhải: “Sao cô làm lộn xộn nhà của tôi. “
“Xin lỗi.” Văn Cẩn Ngôn dừng động tác: “Nghĩ đến khi chị tỉnh lại không có gì để ăn, cho nên em mới dùng nguyên liệu trong tủ lạnh để làm bữa sáng cho chị.”
Nói xong, nàng xòe hai tay nói: “Vậy còn muốn làm nữa không?”
Lục Kiều Vi sửng sốt, ánh mắt quét qua Văn Cẩn Ngôn, Văn Cẩn Ngôn nhẹ nhàng cười mang theo một ý nghĩa ám chỉ khác, cô vội vàng lấy tay che kín quần áo chạy vào trong phòng, tại sao lời nói kia lại mang theo nhiều ý nghĩa như vậy.
Hồ ly tinh đúng là hồ ly tinh, sẽ không bao giờ học được sự chân thành giữa con người với nhau.
Lục Kiều Vi thay quần áo, đem bộ quần áo đã thay xong nhặt lên, quần áo của Văn Cẩn Ngôn cũng ở dưới giường, cô vốn dĩ không muốn quan tâm đến nó, nhưng khi nhìn thấy nhãn hiệu trên đó, cô chỉ có thể mang theo cùng vào phòng tắm, tìm một cái túi để bỏ vào.
Cô nghĩ như vậy cũng tốt, trả lại toàn bộ quần áo cho Văn Cẩn Ngôn, như vậy hai người cũng sẽ không ai nợ ai, quá hoàn hảo.
Nhưng vừa chưa kịp vui mừng, Lục Kiều Vi lại nghĩ đến điều gì đó càng cảm thấy tuyệt vọng hơn.
Ghi âm!
Văn Cẩn Ngôn chủ động nói: “Chị yên tâm, sau khi trở về sẽ liền đổi.”
Đổi cái gì mà đổi, thay đổi cái khác cũng là cùng một loại ghi âm.
Lục Kiều Vi ngăn cản: “Xóa, cô nhất định phải xóa.”
Văn Cẩn Ngôn gật đầu: “Vậy thì dùng bản ghi âm lúc đầu?”
So với bản ghi âm lúc sau, thì bản ghi âm ‘Honey, thiên sứ, tiểu mèo con’ thật sự không tính là gì, Lục Kiều Vi không chịu nổi nàng, nói: “Cô là giám đốc điều hành, dùng cái … loại nhạc chuông như vậy, cô không sợ người khác chê cười cô sao?”
“Ai chê cười em?” Văn Cẩn Ngôn nghi hoặc hỏi: “Ngày thường không có ai chê cười em.”
Cũng đúng, ai dám chê cười giám đốc điều hành.
Thường thì những người trong công ty các nàng buôn chuyện, họ cũng chỉ dám buôn chuyện nhỏ nhặt ngoài lề, không ai dám chê cười tổng tài, trừ khi họ không muốn đi làm nữa.
Đương nhiên, Lục Kiều Vi là một ngoại lệ, lần đó phó chủ tịch đến xin lỗi cô, trong lòng cô còn cười đến hung hăng.
Haizz, lại một câu hỏi khó trả lời, Lục Kiều Vi kiên định nói: “Vậy cô nhanh xóa đoạn ghi âm khi ngủ ngày hôm qua đi.”
Văn Cẩn Ngôn lấy điện thoại ra, vuốt mở màn hình, đưa cho Lục Kiều Vi tự mình xóa đi.
Lục Kiều Vi sợ ngây người khi nhấp vào tìm các tập tin. Tràn đầy các thư mục, từng cái một tất cả đều là những bản ghi âm. Cô theo bản năng thầm nghĩ, hồ ly tinh như thế nào lại có ghi âm của nhiều người như vậy, chẳng lẽ …
Lửa giận đột nhiên bùng lên, khiến cô hung hăng trừng mắt nhìn Văn Cẩn Ngôn một cái, nhưng Văn Cẩn Ngôn cũng không vội, đoan trang đem đồ ăn đặt lên chiếc bàn ăn nhỏ.
Lục Kiều Vi bấm vào một đoạn ghi âm, điều chỉnh âm lượng ở mức tối đa, muốn làm cho Văn Cẩn Ngôn xấu hổ, nhưng tiếng thở hổn hển của âm thanh phát ra ngay lập tức khiến cô đỏ mặt. Cô chỉ tuỳ tiện chọn bừa một đoạn ghi âm, cũng không ngờ đó là âm thanh của cô cùng với Văn Cẩn Ngôn ở trên giường.
Chết tiệt!
Làm sao có thể chính xác như vậy!
Tại sao đêm qua cô lại kêu dâm đãng đến như vậy …
Văn Cẩn Ngôn quay đầu nhìn cô, khóe miệng nở nụ cười: “Cái đầu tiên chị bấm là đoạn ghi âm mới được thu vào ngày hôm qua.”
Lục Kiều Vi đỏ mặt điều chỉnh âm lượng nhỏ xuống, xóa đoạn ghi âm đó rồi lặng lẽ nhấp vào đoạn ghi âm khác để nghe, tất cả đều là tiếng Anh, nghe rất khó hiểu, cô nghe xong vài câu mới có phản ứng lại, Văn Cẩn Ngôn đang nói chuyện với ai đó, đại khái là diamond hay gì đó, chắc là một đoạn ghi âm điện thoại.
“Đó là đối tác thương mại, cái mà chị đang nghe chắc là khi hợp tác với công ty SST. Nhiều khi hợp tác có quy mô lớn, cần phải ghi âm để đảm bảo an toàn…”
SST là một công ty quốc tế lớn, tay của Lục Kiều Vi run lên, vội vàng ấn tạm dừng. Nếu như nghe hết những lời này, về sau có xảy ra chuyện gì, sợ rằng DMD sẽ kiện cô tội ăn cắp cơ mật thương nghiệp, lúc trước pháp vụ của DMD đã nói qua, các nàng đang rất nhàn rỗi không có chuyện gì để làm.
Nhưng cô muốn tìm đoạn ghi âm cuộc điện thoại ngày hôm đó, tiếp tục kéo xuống, bấm vào ngày tháng, bấm từng cái một thì phát hiện tất cả đều không phải.
Khi cô ngẩng đầu nhìn lên lần nữa, thì phát hiện Văn Cẩn Ngôn đang đứng ở phía sau cô, Văn Cẩn Ngôn nhìn động tác của cô liền hỏi: “Chị đang tìm cái gì vậy?”
“Tôi nghe để học tiếng Anh.” Lục Kiều Vi không một gợn sóng bấm mở đoạn ghi tấm kế tiếp, cũng không biết đây là ngôn ngữ gì, cũng không biết họ đang nói cái gì.
Văn Cẩn Ngôn cười một tiếng, khi Lục Kiều Vi bấm vào cái tiếp theo, nàng dựa vào ghế sô pha, nói: “Quên nói với chị, đoạn ghi âm lần trước…”
“Hả?” Lục Kiều Vi quay đầu nhìn nàng.
“Bị em chuyển đi rồi.”
“Tâm kế của cô như thế nào lại nhiều như vậy a!” Lục Kiều Vi tức giận muốn đánh nàng.
Văn Cẩn Ngôn lấy điện thoại của mình lại, nói: “Sao chị không trực tiếp vào phần cài đặt nhạc chuông để thay đổi? Như vậy không phải nhanh hơn sao?”
Ừ nhỉ!
Lục Kiều Vi nhào qua muốn giật lấy điện thoại, Văn Cẩn Ngôn giơ tay hướng lên, Lục Kiều Vi không cướp được điện thoại, nhưng cả người đã nhảy nhào lên trên người nàng. Văn Cẩn Ngôn cúi đầu nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, chỉ cần một ánh mắt là có thể hiểu.
Văn Cẩn Ngôn lại muốn hôn cô.
Lục Kiều Vi nhảy ra ghế sô pha, cảnh giác nói: “Cô đã ở đây lâu như vậy, còn chưa đi sao?”
Mới vừa nói xong, sấm sét ở bên ngoài ầm ầm lên, cơn mưa đêm qua vẫn chưa dứt, so với trước còn lớn hơn, cục khí tượng liên tục phát lên báo động thời tiết.
“Bây giờ chị muốn em rời đi sao?”
Thời tiết đáng chết này, giọng điệu đáng chết này, tất cả đều đáng chết, đều muốn lấy mạng của cô.
Cuối cùng, Lục Kiều Vi vẫn không để nàng đi.
Hai người cùng nhau ăn sáng, rồi lại cùng nhau ăn trưa, Lục Kiều Vi nhìn mưa không ngớt, cô đi tới đi lui ở trên ban công, thỉnh thoảng khép hai lòng bàn tay lại, giống như đang làm một nghi thức cầu nguyện thần bí. Phù hộ, thượng đế phù hộ, nhanh chóng hết mưa đi, trên người cô chỉ còn một cái quần lót này, nếu mưa không tạnh, thật sự sẽ trần trụi a.
Ai biết rằng đến buổi tối mưa vẫn còn chưa tạnh, nước đọng ngập đến đầu gối, Lục Kiều Vi thở dài: “Nếu lúc sáng cô rời đi thì tốt rồi, hiện tại căn bản không thể đi ra ngoài được.”
“Không sao, đợi lát nữa em sẽ đi ngay.” Văn Cẩn Ngôn đứng dậy thu dọn đồ đạc, trên tay cầm theo một chiếc máy tính xách tay: “Buổi tối em còn một chuyến bay”
“Không phải…..nước dâng lên cao như vậy, bây giờ cô ra bên ngoài không an toàn. Tôi cũng chưa nói đuổi cô đi.” Lục Kiều Vi ngoài miệng nói nàng phiền, nhưng thật sự không muốn nàng đi về, an toàn là trên hết.
“Chị có thể nói như vậy, em thật sự rất vui, nhưng em phải bay ra nước ngoài một chuyến.” Văn Cẩn Ngôn mỉm cười, sau đó đột nhiên bắt gặp ánh mắt của cô, nói: “Cảm ơn chị.”
Lục Kiều Vi không thể giải thích được, đây là có ý gì?
“Ngày hôm qua đã cho em ở lại một đêm.”
Lục Kiều Vi đỏ mặt, ngửa lưng lấy điện thoại di động ra: “Để tôi tìm tuyến đường ra sân bay.”
Sau khi tìm hai vòng nhưng vẫn không tìm thấy phần mềm bản đồ, lẩm bẩm nói: “Không phải là cô chưa bao giờ làm thêm ngoài giờ sao? Ngày Quốc khánh cũng không nghỉ, thật sự không giống cô. “
“Ở nước ngoài không có quốc khánh, lần sau em sẽ lại đến.” Văn Cẩn Ngôn nói ở bên tai cô, ngón tay dừng ở trên màn hình để mở phần mềm bản đồ, thổi hơi thở vào lỗ tai Lục Kiều Vi, làm cho Lục Kiều Vi toàn thân cảm thấy không thoải mái, lập tức đứng lên.
Cô tránh né đòn tấn công của Văn Cẩn Ngôn: “Tôi đi lấy ô che.”
Lục Kiều Vi đưa nàng xuống dưới lầu, bậc thang bị ngập nước, đi xuống phải xắn ống quần lên. Lục Kiều Vi đứng ở trên không thể nhìn thấy bánh xe của chiếc Maybach: “Công việc của cô không thể hoãn lại một chút sao? Này cũng quá gấp đi.”
“Một hợp đồng vài trăm triệu, không còn nhiều thời gian nữa.”
Lục Kiều Vi đem chiếc ô nhét vào trong tay Văn Cẩn Ngôn: “Được, vậy đi trở về sớm một chút, báo động nói rằng một tiếng nữa sẽ có sấm sét.”
Văn Cẩn Ngôn ừ một tiếng, mở ô ra cũng không rời đi vội vàng.
Đột nhiên nói một câu: “Về sau chị đừng chơi một mình.”
“Cái gì?” Lục Kiều Vi ban đầu nghe không hiểu, nghĩ rằng đó là một trò chơi bình thường, vừa tính phản bác là ngày thường cô chơi cùng với bạn bè, nhưng khi đối mặt với ánh mắt sâu thẳm của Văn Cẩn Ngôn, cô ngay lập tức cáu kỉnh: “Cô lại muốn nói bậy gì đó.”
“Chơi quá nhiều không tốt cho thân thể” Giọng điệu của Văn Cẩn Ngôn bình đạm, đưa điện thoại lên cho cô xem, lông mày của Lục Kiều Vi nhảy dựng lên khi nhìn thấy nội dung bên trong. Lục Kiều Vi cũng không phải chưa tìm qua nó (bao ngón tay), do trời mưa nội y khô cũng không còn, cho nên cô đã rất kiềm chế.
Văn Cẩn Ngôn như thế nào lại luôn nói đến chuyện này.
Văn Cẩn Ngôn lại nói: “Em có thể giúp chị, chị là người mới, không biết cũng là chuyện bình thường. Chuyện này vẫn phải mang bao ngón tay, đợi lát nữa em đi siêu thị mua cho chị, có muốn không.”
Lục Kiều Vi cảm thấy thẹn mà trừng mắt: “Cô có thể câm miệng được hay không? Ai nói tôi không biết, bây giờ tôi đã có kinh nghiệm, OK? Ngày hôm qua tôi làm cho cô không thoải mái sao?”
“Thoải mái, chị rất lợi hại.”
Lục Kiều Vi cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút, nhưng lại cảm thấy lời nói này có gì đó không đúng. Tại sao cô phải thảo luận về chuyện này với Văn Cẩn Ngôn? Thật là muốn chết cho rồi.
“Cô là con gái, có thể hiểu một chút lễ nghĩa liêm sỉ hay không?”
“Nói thật với chị, em thật sự không hiểu lắm.” Văn Cẩn Ngôn thở dài, tỏ vẻ bất mãn nói: “Thời điểm khi vừa mới trở về nước cũng có rất nhiều chuyện không hiểu lắm, ví dụ như ở nước ngoài khi đưa tiễn sẽ có kề mặt hôn.”
“Cái gì?”
Cứ như vậy.
Văn Cẩn Ngôn cúi người, mặt dán mặt với Lục Kiều Vi, nhẹ nhàng cọ một chút rồi dán sang bên mặt kia, sau đó nàng đứng đối diện với Lục Kiều Vi. Khuôn mặt của Lục Kiều Vi đã ửng đỏ vì động tác đột ngột của nàng, chỉ cảm thấy làn da của nàng rất tinh tế, mềm mại và trơn trượt, khi chạm vào mang theo xúc cảm lạnh lẽo.
Sau khi hoàn hồn, tức giận đến mức thở không ra hơi.
“Tạm biệt.” Văn Cẩn Ngôn chui vào trong xe, nếu không đi Lục Kiều Vi thật sự rất muốn xé nát nàng, Lục Kiều Vi hung hăng xoa xoa mặt, trừng nhìn nàng: “Không bao giờ gặp lại.”
Chiếc Maybach chạy ra bên ngoài tiểu khu liền dựng lại, Văn Cẩn Ngôn cầm điện thoại gọi: “Giúp tôi tìm phòng.”
Thư ký mở website official ra: “Mấy trăm mét vuông?”
“Một trăm mét vuông, hai phòng và một sảnh.”
Thư ký im lặng một lúc lâu, sau đó nhìn lại điện thoại xác nhận đó là giám đốc điều hành của nhà mình: “…… là một phòng ngủ, một trăm mét vuông sao?”
“Không phải, là tổng diện tích.”
“Văn tổng, đây là……”
“Chính là muốn trở thành bà chủ cho thuê nhà.” Văn Cấn Ngôn cười nói: “Giúp tôi xem xem, gần ‘Ngọc Giới’ một chút, trang hoàng cho đầy đủ.”
Thư ký im lặng một lúc, nháy mắt liền hiểu ra.
Sau khi Văn Cẩn Ngôn rời đi, Lục Kiều Vi vẫn ở nhà chú ý thời tiết, nửa tiếng sau đột nhiên nhận được điện thoại từ siêu thị gần đó, nói cô đến lấy đồ.
Cô đột nhiên sửng sốt, nghĩ tới lời nói của Văn Cẩn Ngôn. Liền nói không cần, siêu thị lại nói là giao đến tận nơi, có rất nhiều đồ vật, đối phương đã thanh toán xong tất cả.
Khi mở cửa lần nữa, liền nhìn thấy nhân viên siêu thị mang theo một vài túi lớn, trong đó có đủ thứ, rau củ quả, đồ ăn vặt, còn có mấy cái quần lót và băng vệ sinh.
Nhân viên siêu thị nói: “Là một vị tiểu thư giúp cô đặt hàng. Mưa to còn có gió, trên đường rất nguy hiểm cho nên chúng tôi giao hàng hơi muộn một chút.”.
Lục Kiều Vi ừ một tiếng, đối phương đưa cho cô một danh sách để cô ký tên lên. Lục Kiều Vi ký vội tên của mình xuống, trong lòng luôn nghĩ đến hai từ ‘nguy hiểm’.
Đóng cửa lại ,cô chạm vào khuôn mặt đang nóng của mình.
Văn Cẩn Ngôn người này cũng rất nguy hiểm.
……
Sau khi hết mưa, Lục Kiều Vi và Khúc Thanh Trúc cùng nhau tìm người môi giới để xem phòng, hiện tại phòng ở không dễ tìm, quá đắt hoặc là thuê phòng ở ghép, tìm được một vị trí đẹp như trước và giá cả lại ưu đãi thật sự rất khó.
Chạy mấy ngày cũng không thấy thích hợp, người môi giới đề cập đến một căn biệt thự riêng biệt, trước tiên chỉ có thể để hai người các nàng xem qua ứng dụng tìm phòng.
Bốn ngày sau đó, Lục Kiều Vi đang chuẩn bị ra ngoài thì nhận được một cuộc điện thoại xa lạ, chính là Lạc Nhất Ngôn gọi đến hẹn cô ra ngoài nói chuyện, đồng ý bán lại căn nhà.
Đến ngày lễ Quốc khánh, mọi nơi đều nghỉ làm, tìm kiếm công việc rất khó, cuối tháng ngân hàng tự động trừ tiền khoản vay mua nhà, nhưng trong thẻ của anh ta không còn tiền.
Lục Kiều Vi hẹn Khúc Thanh Trúc đi cùng, vì sợ Lạc Nhất Ngôn chó cùng rứt giậu, cô đến nhà hàng đã hẹn trước thì thấy mặt mũi của Lạc Nhất Ngôn bị bầm dập, bộ dáng rất chật vật.
Cô không khỏi nhịn cười lên tiếng: “Anh gặp phải cướp sao, hahahaha, Lạc Nhất Ngôn đúng là báo ứng a, anh sớm ký hợp đồng là không phải tốt rồi sao .”
Lạc Nhất Ngôn cắn chặt răng nói: “Lấy hợp đồng ra!”
Khi ký tên xuống, anh ta đẩy kính lên sống mũi, có lẽ vì biết rằng không thể vãn hồi với Lục Kiều Vi, anh ta nói chuyện cũng không để ý đến lời nói của mình: “Không ngờ tới cô là đồng tính luyến ái, thật ghê tởm, thảo nào cô không muốn ngủ cùng với tôi.”
Hợp đồng vẫn còn ở dưới tay của anh ta, Lục Kiều Vi không nổi nóng, sợ anh ta đổi ý, thì lần sau sẽ còn nhìn thấy khuôn mặt này.
“Hai người phụ nữ ngủ cùng nhau rất thoải mái sao, cô không cảm thấy buồn nôn sao……”
“Vậy anh không cảm thấy trên đầu mình đang đội mũ xanh khi vị hôn thê cùng tiểu tam ở bên nhau sao?” Lục Kiều Vi lạnh lùng mà kể lại chuyện cũ: “Là chính anh không có bản lĩnh, chúng tôi chỉ lựa chọn đúng con đường của mình mà thôi.”
“Tiểu tam, cô nói………” Lạc Nhất Ngôn dừng lại một chút, trầm mặc nhìn Lục Kiều Vi, như thể muốn hỏi điều gì đó.
Đột nhiên, anh ta như là hiểu ra điều gì đó, nỗi hận trong lòng trào dâng lên, nói: “Đúng vậy, cô ấy chính là đối tượng ngoại tình của tôi. Cô cho rằng cô ấy thật sự thích cô sao? Cô ấy chỉ đang chơi đùa với cô mà thôi.”
“Cô ấy thông đồng với tôi trước, dụ dỗ tôi ngoại tình, cô cho rằng cô ấy là vì cái gì mà ở bên cạnh cô, bất quá cô ấy chỉ cảm thấy phụ nữ thú vị, cô cứ ngồi chờ cô ấy đem cô vứt bỏ đi.”
“Cô không biết cô ấy cùng với tôi chơi như thế nào ……”
‘Chát’ một tiếng, một cái tát rơi vào trên mặt.
Lục Kiều Vi đưa tay xuống, xoa xoa các ngón tay.
Lạc Nhất Ngôn bị đánh đến choáng váng, Khúc Thanh Trúc ngồi xem cũng choáng váng. Khi nghe nhiều chuyện không hay về Văn Cẩn Ngôn như vậy, trước tiên như thế nào cũng hoài nghi đến nhân phẩm của Văn Cẩn Ngôn, nhưng không nghĩ đến cái tát lại rơi vào trên mặt Lạc Nhất Ngôn.
Lục Kiều Vi chỉ vào mũi của anh ta nói: “Câm miệng cho tôi, cô ấy là người như thế nào, không phải do anh chỉ chỉ trỏ trỏ.”
“Mẹ nó, lại nói hươu nói vượn, tôi đánh anh không bò dậy nổi bây giờ, bà đây không phát uy, anh xem tôi là mèo bệnh sao?” Vừa nói xong, Lục Kiều Vi lại tát thêm một cái, mắng: “Mẹ nó, anh thì tính là cái gì, tên đàn ông chết tiệt, vẫn còn cảm thấy cao thượng sao.”
Hai cái tát rơi xuống, Lạc Nhất Ngôn một câu cũng không dám nhảy ra, chờ cơn đau qua đi, anh ta đứng dậy muốn đánh Lục Kiều Vi, nhưng Lục Kiều Vi đã đi trước anh ta một bước, đá chân anh ta một cái, chống tay xuống bàn, mắng: “Người phụ nữ tốt như vậy, anh dựa vào cái gì mà đến được trước? Tiện nhân chết tiệt, cút khỏi mắt tôi! “
Lục Kiều Vi mắng người không hề cố kỵ, chưa bao giờ quan tâm đến hình tượng. Sau khi mắng xong, cô rút bản hợp đồng trên bàn rồi sải bước đi ra ngoài.
Lên xe banh mặt nửa ngày, không nói lời nào.
Khúc Thanh Trúc nghĩ rằng chắc cô đang rất tức giận.
Qua vài giây, Lục Kiều Vi rít lên liên tục vài tiếng, cô xua tay xuống: “Đau…đau…đau, tay đau quá, thiếu chút nữa tay của mình bị trật khớp luôn rồi.”
Khúc Thanh Trúc: “……”
“Không nghĩ đến Lạc Nhất Ngôn cái tên tra nam kia thật không biết xấu hổ, mặt còn cứng như vậy.” Lục Kiều Vi xoa xoa lòng bàn tay, nhẹ nhàng thổi mấy cái.
Khúc Thanh Trúc nhịn không được hỏi: “Cậu không hoài nghi Văn Cẩn Ngôn sao?”
“Mình nghi ngờ cô ấy làm gì, Lạc Nhất Ngôn là người thế nào, nguỵ quân tử, anh ta nói chuyện chỉ có heo mới tin, anh ta cho rằng nói vài câu là mình liền tin sao? Mình là người như vậy sao?”
Lạc Kiều Vi nghĩ về điều đó, lại một bụng phát hoả: “Tiện nhân như anh ta, dựa vào cái gì mà tuỳ tiện vu khống con gái nhà người ta như vậy? Làm ra vẻ như người nào cũng đều yêu anh ta vậy.”
“Nếu mình tin anh ta, thì mình sẽ trở thành dạng người gì đây? “
Ngày hôm đó trời mưa rất to, Văn Cẩn Ngôn lái xe đến siêu thị mua đồ cho cô, cô liền cảm thấy Văn Cẩn Ngôn không phải người xấu, Văn Cẩn Ngôn cũng không phải loại người như vậy.
Cô tin tưởng Văn Cẩn Ngôn.
Lạc Nhất Ngôn dám chửi Văn Cẩn Ngôn, anh ta chính là tiện nhân!
Khúc Thanh Trúc biết rất rõ Lục Kiều Vi, cô có tính cách mạnh mẽ, đối xử với bạn bè của mình rất tốt, nếu bạn của cô bị uỷ khuất hay bị người khác khi dễ, cô nhất định sẽ đứng về phía bạn của mình.
Nói về mối quan hệ không tốt của Lục Kiều Vi cùng với những người trong văn phòng là đều có nguyên nhân, khi Lục Kiều Vi vừa mới được chuyển đến, Khúc Thanh Trúc được đề bạt lên giám đốc, mọi người ở trong văn phòng nghị luận sôi nổi, nói đức hạnh của Khúc Thanh Trúc không xứng với vị trí này, khi đó Lục Kiều Vi đã trực tiếp đứng ra bảo vệ nàng.
Chỉ là mấy ngày hôm trước, Lục Kiều Vi mắng chửi Văn Cẩn Ngôn, sao bây giờ lại bênh vực Văn Cẩn Ngôn như vậy? Có điều gì đó không thích hợp, Khúc Thanh Trúc lại nghĩ về việc Lục Kiều Vi mặc quần áo của Văn Cẩn Ngôn vào ngày hôm đó.
Sau khi Lục Kiều Vi mắng Lạc Nhất Ngôn xong, cô cũng nhận ra rằng mình mắng quá nhiều, sau đó vội vàng nói: “Mình việc nào ra việc đó, mình chỉ cảm thấy Lạc Nhất Ngôn nên mắng chửi người ta. Cậu nhìn Văn Cẩn Ngôn thì cũng có thể nhìn ra được cô ấy là người như thế nào đi.”
Khúc Thanh Trúc thu hồi ánh mắt, khởi động xe. Văn Cẩn Ngôn đối với nàng chỉ có hoài nghi và địch ý, đối với Lục Kiều Vi thì rất tốt.
Quên đi, Lục Kiều Vi vui vẻ là được.
Lục Kiều Vi rất vui vẻ, cô nghĩ về điều gì đó, rồi lại nói: “Văn Cẩn Ngôn còn chưa biết mình là ai, mình phải nói cho cô ấy biết.”
“Chậc chậc chậc, cũng trách mình che đậy quá tốt.” Lục Kiều Vi nói:”Chờ lúc sau, mình nhất định phải nói với cô ấy trước mặt nhiều người, làm cô ấy xấu hổ, mình muốn hoà nhau một ván.”
“Ha ha ha ha ha.”
Editor: Thân phận chính cung của chị bị người ta nhìn thấu từ lâu rồi. Lộ quá lộ, không nhìn ra cũng uổng.
……
Buổi tối về nhà, Lục Kiều Vi đi ngang qua siêu thị đứng ở trước cửa một lúc, chần chừ rồi lại do dự, vẫn là đi vào
1 2 »
Lục Kiều Vi với tay lấy điện thoại, muốn ngắt ghi âm.
Văn Cẩn Ngôn lại nắm chặt ngón tay nàng, cẩn thận hôn môi, mang tay nàng đi xuống, xuống chút nữa, đụng vào vực sâu vô tận.
Nàng vốn muốn lấy tay che miệng, lại thấy ngón tay mình ướt át, sau đó lại nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, cảm thấy rất thẹn.
Hồ ly tinh này thực sự hư đến cực điểm rồi.
…
“Kêu một tiếng.” Văn Cẩn Ngôn hôn lên lông mày của nàng, dụ hoặc nàng.
“… hồ ly tinh.” Lục Kiều Vi duỗi chân muốn đạp rớt điện thoại trong tay cô, nhưng bị Văn Cẩn Ngôn giữ lại, Văn Cẩn Ngôn nắm lấy mắt cá chân nàng nói: “Kêu thật dễ nghe.”
“Vậy chúng ta làm chuyện hồ ly tinh nên làm nhé.”
…
Chiếc giường kêu lên tiếng kẽo kẹt, rất nhiều lần Lục Kiều Vi cảm thấy nó sắp sập đến nơi, khi kết thúc, Lục Kiều Vi nằm sấp xuống ngủ, hoàn toàn không dậy nổi.
Mệt mỏi, nhưng ở nơi nào đó giống như được phóng thích.
Lục Kiều Vi muốn kêu Văn Cẩn Ngôn lăn xuống sàn ngủ, nàng sợ giường sập, đến lúc đó chủ nhà sẽ yêu cầu nàng bồi thường, Văn Cẩn Ngôn cười nhéo tay nàng nói: “Giường này rất rắn chắc, đừng sợ, chỉ phát ra âm thanh thôi.”
Rõ ràng là giường trong nhà Lục Kiều Vi, nghe như là trong nhà của cô vậy, Lục Kiều Vi oán giận, nhưng nghe giọng nói của cô lại khiến nàng cảm thấy an tâm.
Ngoài cửa sổ mưa không ngừng rơi, trận mưa cuối cùng của tháng 9 thật cuồng loạn, giống như đang báo trước điều gì đó, Lục Kiều Vi nghĩ đến mối quan hệ hỗn loạn giữa hai người. Nàng xoay người lại, dán vào trong ngực của Văn Cẩn Ngôn.
Cơ thể nữ nhân thật mềm mại.
Một ngày mới đã đến mà mưa vẫn chưa ngừng.
Lục Kiều Vi thích nằm trên giường vào những ngày mưa, nàng nằm thẳng trên giường, không chịu dậy, cho đến khi ngửi thấy mùi cháo đói đến ngực dính vào lưng mới chịu dậy, nàng mở cửa ra, bất mãn lải nhải, “Sao cô lại đi loanh quanh trong nhà tôi vậy?”
“Xin lỗi.” Văn Cẩn Ngôn dừng việc đang làm, “Tôi nghĩ em dậy không có gì ăn nên dùng nguyên liệu trong tủ lạnh của em làm bữa sáng.”
Nói xong, cô buông tay ra nói: “Em còn định làm nữa sao?”
Lục Kiều Vi sửng sốt, liếc nhìn Văn Cẩn Ngôn, Văn Cẩn Ngôn nhẹ nhàng cười, lại là một cỗ ý tứ ám chỉ, nàng liền cấp tốc kéo quần áo kín mít chạy vào phòng, nói những lời như thế này thật làm người nghĩ nhiều.
Hồ ly tinh chính là hồ ly tinh, sẽ không bao giờ học được chân thành giữa người với người.
Lục Kiều Vi thay quần áo, nhặt quần áo hôm qua, quần áo của Văn Cẩn Ngôn cũng ở dưới giường, vốn dĩ nàng không muốn quan tâm, nhưng khi nhìn thấy nhãn hiệu trên đó, nàng đành phải xách vào phòng tắm, tìm cái túi bỏ vào.
Nàng đã suy nghĩ rất kỹ, trả lại toàn bộ quần áo cho Văn Cẩn Ngôn, như vậy sẽ không ai nợ ai, hoàn mỹ.
Nhưng chưa kịp vui mừng, Lục Kiều Vi đã nghĩ đến một chuyện còn tuyệt vọng hơn.
Ghi âm!
Văn Cẩn Ngôn chủ động nói: “Yên tâm, đợi trở về tôi sẽ đổi.”
Đổi cái gì mà đổi, đổi chẳng phải cũng là loại ghi âm kia sao?
Lục Kiều Vi ngăn cản: “Xóa, cô nhất định phải xóa.”
Văn Cẩn Ngôn gật đầu: “Vậy vẫn là dùng bản gốc sao?”
So với đoạn ghi âm sau, Honey Thiên Thần Mèo Con quả thực chẳng là gì cả, Lục Kiều Vi không nhịn được nói: “Tốt xấu gì cô cũng là giám đốc, dùng loại… nhạc chuông kia, không sợ người khác chê cười sao?”
“Ai chê cười tôi?” Văn Cẩn Ngôn nghi hoặc hỏi: “Bình thường không có người chê cười tôi.”
Đúng vậy, ai dám chê cười tổng tài.
Bình thường người trong công ty họ chỉ dám bát quái, không ai dám chê cười tổng tài, trừ khi họ không muốn làm việc nữa.
Đương nhiên, Lục Kiều Vi là ngoại lệ, lần đó Phó tổng đến xin lỗi nàng, nàng cười trong lòng, hung hăng mà cười.
Aiz, lại sai đề tài rồi, Lục Kiều Vi rất kiên định nói: “Vậy cô mau xóa đoạn ghi âm hôm qua đi.”
Văn Cẩn Ngôn lấy điện thoại ra, mở màn hình ra, cho nàng tự mình xóa đi.
Lục Kiều Vi tìm thấy tập tin đó, bấm vào, thư mục tràn ngập, tất cả đều chứa bản ghi âm, nàng vô thức nghĩ, sao hồ ly tinh này lại có bản ghi âm của nhiều người như vậy?
Đột nhiên sinh ra lửa giận, nàng trừng mắt nhìn Văn Cẩn Ngôn, Văn Cẩn Ngôn tranh thủ thời gian đem đồ ăn đặt lên bàn ăn nhỏ.
Lục Kiều Vi chọc tay vào bản ghi âm, vặn âm lượng tối đa, muốn làm Văn Cẩn Ngôn xấu hổ. Nhưng mà, tiếng thở dốc phát ra lập tức làm nàng đỏ mặt, nàng vô tình ấn vào thanh âm lên giường của nàng và Văn Cẩn Ngôn.
Mẹ nó.
Sao lại chính xác như vậy!
Sao đêm qua nàng lại kêu đến sắc tình như vậy…
Văn Cẩn Ngôn quay đầu nhìn nàng, khóe môi ngậm ý cười: “Cái đầu tiên em bấm chắc là đoạn âm thanh mới ghi hôm qua.”
Lục Kiều Vi đỏ mặt, vặn nhỏ âm lượng, xóa đoạn ghi âm, lặng lẽ bấm vào phần âm thanh khác để nghe, đều là tiếng Anh, rất khó hiểu, nàng nghe xong hai câu liền hiểu đây là Văn Cẩn Ngôn đang nói chuyện với người khác, đại khái là kim cương hay gì đó.
“Đó là chuyện hợp tác thương mại, em đang nghe hẳn là chuyện hợp tác với công ty SST, hợp tác lớn thường phải ghi âm để đảm bảo an toàn…”
SST là một công ty quốc tế lớn, Lục Kiều Vi run tay, nàng nhấn tạm dừng, nếu nàng tiếp tục nghe chuyện này, nếu sau này xảy ra chuyện gì, chắc chắc DMD sẽ kiện nàng tội ăn cắp cơ mật thương mại.
Nhưng nàng muốn tìm lại đoạn ghi âm cuộc điện thoại ngày hôm đó, nàng tiếp tục kéo xuống phía dưới, bấm vào ngày tháng, nghe từng cái, nàng phát hiện đều không phải.
Khi nàng ngẩng đầu lên lần nữa, phát hiện Văn Cẩn Ngôn đang đứng ở phía sau, Văn Cẩn Ngôn nhìn động tác của nàng, hỏi: “Em đang tìm gì vậy?”
“Tôi theo học tiếng Anh.” Lục Kiều Vi gợn sóng bất kinh mở tệp tiếp theo, ngôn ngữ lộn xộn, không biết đang nói gì.
Văn Cẩn Ngôn cười một tiếng, khi Lục Kiều Vi bấm vào tệp tiếp theo, cô nằm trên ghế sô pha nói: “Tôi quên nói với em, đoạn ghi âm lần trước…”
“Sao?” Lục Kiều Vi quay đầu nhìn cô.
“Tôi đã dời đi rồi.”
“Sao cô độc ác thế!” Lục Kiều Vi tức giận đến muốn đánh cô một cái.
Văn Cẩn Ngôn cầm lấy điện thoại nói: “Sao em không trực tiếp vào phần cài đặt nhạc chuông mà đổi? Như vậy không phải sẽ nhanh hơn sao?”
Đúng nhỉ?
Lục Kiều Vi vội vàng giật lấy điện thoại, Văn Cẩn Ngôn giơ tay lên, Lục Kiều Vi không giật lấy được, lại bị người kia bổ nhào lên trên người. Văn Cẩn Ngôn cúi đầu nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau, chỉ cần nhìn ánh mắt là có thể hiểu.
Văn Cẩn Ngôn lại muốn hôn nàng.
Lục Kiều Vi nhảy trở lại ghế sô pha, cảnh giác nói: “Cô ở đây lâu như vậy, sao còn chưa đi?”
Vừa dứt lời, bên ngoài liền có sấm chớp, đêm qua mưa vẫn chưa ngừng, còn nặng hạt hơn trước, Cục Khí tượng liên tiếp đưa ra nhiều cảnh báo thời tiết.
“Em để tôi đi bây giờ sao?”
Thời tiết đáng chết này, giọng điệu đáng chết này, tất cả đều đáng chết.
Rốt cuộc Lục Kiều Vi vẫn không để cô đi.
Hai người cùng nhau ăn sáng lại ăn trưa, Lục Kiều Vi nhìn mưa không ngớt, nàng đi đi lại lại trên ban công, thỉnh thoảng chắp tay lại, như đang thực hiện một nghi thức cầu nguyện thần bí nào đó. Phù hộ phù hộ Thượng Đế phù hộ, để mưa mau tạnh đi, trên người con chỉ còn cái quần lót này, nếu không tạnh, con thật sự sẽ trần trụi a.
Ai biết tới tối mưa vẫn chưa tạnh, nước ngập đến đầu gối, Lục Kiều Vi thở dài: “Nếu sáng sớm cô đi thì tốt rồi, hiện tại căn bản không thể ra ngoài.”
“Không sao, lát nữa tôi sẽ rời đi.” Văn Cẩn Ngôn đứng dậy thu dọn đồ đạc, trong tay cầm laptop, “Tôi phải đáp chuyến bay buổi tối.”
“Không được, nước ngập như vậy, hiện tại cô ra ngoài không an toàn, tôi cũng chưa đuổi cô đi.” Lục Kiều Vi chỉ là ngoài miệng nói cô phiền, nhưng thực sự không muốn cô trở về, an toàn là điều quan trọng nhất.
“Em có thể nói như vậy tôi thật sự rất vui, nhưng tôi phải bay ra nước ngoài.” Văn Cẩn Ngôn mỉm cười, đột nhiên nhìn vào mắt nàng nói: “Cảm ơn em.”
Lục Kiều Vi bối rối, là ý gì?
“Vì tối qua đã cho tôi ở lại.”
Lục Kiều Vi đỏ mặt, lấy điện thoại ra: “Tôi xem tuyến đường một chút.” Nàng tìm hai lần cũng không tìm thấy phần mềm, nói thầm: “Không phải cô không bao giờ tăng ca sao? Quốc Khánh cũng không nghỉ, này không giống cô.”
“Ở nước ngoài không có Quốc khánh, lần sau tôi lại đến.” Văn Cẩn Ngôn nói vào tai nàng, chỉ ngón tay lên màn hình, mở phần mềm bản đồ, lấy hô hấp xoa xoa tai Lục Kiều Vi, làm toàn thân Lục Kiều Vi đều không thoải mái.
Nàng né tránh tiến công của Văn Cẩn Ngôn, nói: “Tôi đi lấy ô.”
Lục Kiều Vi đưa cô xuống lầu, bậc thang ngập nước, phải xắn quần mới đi xuống, Lục Kiều Vi đứng trên đó không nhìn thấy bánh xe Maybach, “Cô không thể chậm rãi làm việc sao? Này cũng quá vội đi.”
“Hợp đồng trị giá trăm triệu, không kịp”.
Lục Kiều Vi nhét ô vào trong ngực Văn Cẩn Ngôn, “Được rồi, cô mau về đi, có cảnh báo một giờ nữa sẽ có sấm sét.”
Văn Cẩn Ngôn ừ một tiếng, mở ô ra, cũng không vội rời đi.
Đột nhiên cô nói: “Sau này em đừng chơi một mình nữa.”
“Cái gì?” Mới đầu Lục Kiều Vi không hiểu, cho rằng là chơi bình thường, vừa muốn đáp lại chính mình thường chơi với bạn bè, khi nhìn thấy ánh mắt thật sâu của Văn Cẩn Ngôn, nàng lập tức tức giận, “Cô đang nói bậy cái gì đó?”
“Chơi nhiều không tốt cho thân thể.” Văn Cẩn Ngôn bình đạm nói, đưa điện thoại cho nàng xem, nội dung trong đó khiến lông mày Lục Kiều Vi nhảy lên, không phải nàng chưa tìm qua, nàng cũng rất khắc chế, nội y trong phòng tắm thực sự là vì trời mưa.
Tại sao Văn Cẩn Ngôn cứ luôn nói tới chuyện này?
Văn Cẩn Ngôn lại bổ sung: “Tôi có thể giúp em, em là người mới, không biết cũng là chuyện bình thường, vẫn cần phải đeo bao, lát nữa tôi đi siêu thị mua cho em, em có cần không?”
Lục Kiều Vi xấu hổ mà trừng cô: “Cô có thể câm miệng được không? Ai nói tôi không biết? Bây giờ tôi đã có kinh nghiệm rồi hiểu chưa? Hôm qua tôi làm cô không thoải mái sao?”
“Thoải mái, em rất lợi hại.”
Trong lòng Lục Kiều Vi dễ chịu hơn một chút, nhướng mày, lại cảm thấy lời này không đúng, tại sao nàng phải thảo luận chuyện này với Văn Cẩn Ngôn? Thật là muốn mệnh!
“Cô là nữ nhân, có thể hiểu chút lễ nghĩa liêm sỉ hay không?”
“Thành thật mà nói, tôi thực sự không hiểu lắm.” Văn Cẩn Ngôn thở dài, tỏ vẻ không phục, nói: “Lúc mới về nước, tôi không hiểu nhiều thứ, ví dụ như khi ra nước ngoài sẽ có kề mặt hôn.”
“Cái gì?”
Cứ như vậy.
Văn Cẩn Ngôn nghiêng người, dán vào mặt nàng, nhẹ nhàng cọ một chút, lại chuyển sang bên khác, sau đó đứng đối diện nàng. Lục Kiều Vi bị động tác bất ngờ của cô làm cho mặt đỏ bừng, cảm giác được da thịt của cô thật tinh tế, mềm mại, mịn màng, có chút mát lạnh.
Khi lấy lại tinh thần, nàng tức giận chỉ có thể thở ra.
“Tạm biệt.” Văn Cẩn Ngôn lên xe, lại không đi thì Lục Kiều Vi thật sự sẽ xé cô, Lục Kiều Vi hung hăng xoa xoa mặt, trừng mắt nhìn cô: “Không bao giờ gặp lại.”
Chiếc Maybach dừng ở ngoài tiểu khu, Văn Cẩn Ngôn lấy điện thoại ra gọi: “Giúp tôi tìm một căn hộ.”
Thư ký mở trang web chính thức, “Mấy trăm mét vuông?”
“Một trăm mét vuông, hai phòng ngủ, một phòng khách.”
Thư ký im lặng hồi lâu, sau đó nhìn điện thoại xác nhận là cấp trên của mình, “…Là phòng ngủ, 100 mét vuông phải không?”
“Không, là tổng diện tích.”
“Văn tổng, ngài đây là…”
“Chỉ muốn làm bà chủ cho thuê nhà thôi.” Văn Cẩn Ngôn cười nói: “Giúp tôi nhìn xem, gần Ngọc Giới một chút, còn phải tân trang lại.”
Thư ký nhất thời không còn lời gì để nói, sau một lúc mới hiểu ra.
Sau khi Văn Cẩn Ngôn rời đi, Lục Kiều Vi ở nhà chú ý thời tiết, nửa giờ sau, nàng đột nhiên nhận được cuộc gọi từ siêu thị gần đó, bảo nàng tới lấy đồ.
Nàng đột nhiên sửng sốt, nghĩ tới Văn Cẩn Ngôn lúc ra cửa, nàng liền nói không cần nhưng siêu thị lại nói sẽ giao hàng tận cửa, có rất nhiều hàng, đối phương đã trả tiền rồi.
Khi mở cửa, nàng thấy nhân viên siêu thị đang xách vài túi lớn, trong đó có rất nhiều thứ, bao gồm rau, đồ ăn vặt, còn có vài chiếc quần lót và băng vệ sinh.
Nhân viên siêu thị nói: “Là một vị tiểu thư đặt hàng cho cô, trời mưa quá nên chúng tôi giao hàng hơi muộn, aiz, đường đi có giông rất nguy hiểm.”
Lục Kiều Vi ừ một tiếng, đối phương đưa cho nàng hóa đơn để ký. Lục Kiều Vi viết nhanh tên nàng, vẫn luôn nghĩ tới hai chữ nguy hiểm.
Cánh cửa đóng lại, nàng sờ vào khuôn mặt nóng bừng của mình.
Văn Cẩn Ngôn cũng rất nguy hiểm.
…
Sau đó mưa tạnh, Lục Kiều Vi cùng Khúc Thanh Trúc tìm người môi giới để xem nhà, bây giờ tìm nhà rất khó, hoặc là quá đắt, hoặc là nhà ghép, tìm được một vị trí tốt cùng giá cả ưu đãi như trước đây thật sự rất khó.
Đi loanh quanh mấy ngày mà không thấy chỗ nào phù hợp, bên môi giới đi tiếp đơn mua biệt thự, chỉ có thể để hai người tìm nhà trên ứng dụng trước.
Đến ngày thứ tư, Lục Kiều Vi đang chuẩn bị ra ngoài thì nhận được một cuộc điện thoại người lạ, là Lạc Nhất Ngôn, hắn hẹn ra ngoài nói chuyện, đồng ý bán nhà.
Hôm đó là ngày Quốc khánh, khắp nơi đều là ngày nghỉ lễ, tìm việc rất khó khăn, cuối tháng ngân hàng tự động trừ khoản vay thế chấp, trong thẻ hắn không có tiền.
Lục Kiều Vi hẹn Khúc Thanh Trúc đi cùng, sợ Lạc Nhất Ngôn chó cùng rứt giậu, đến nhà hàng đã hẹn gặp Lạc Nhất Ngôn, phát hiện mặt mũi Lạc Nhất Ngôn bầm dập, bộ dáng rất chật vật.
Nàng không nhịn được cười thành tiếng: “Anh đây là gặp phải cướp à, ha ha ha, báo ứng a Lạc Nhất Ngôn, nếu anh ký hợp đồng sớm một chút thì có phải tốt hơn không?”
Lạc Nhất Ngôn nghiến răng nghiến lợi nói: “Đưa hợp đồng cho tôi!”
Viết tên xong, hắn đẩy kính trên sống mũi lên, có thể hắn biết không thể quay lại với Lục Kiều Vi nên nói chuyện cũng không bận tâm: “Không ngờ cô lại là đồng tính, thật ghê tởm, khó trách cô không muốn ngủ với tôi.”
Hợp đồng vẫn nằm trong kiểm soát của hắn, Lục Kiều Vi không tức giận, sợ hắn đổi ý, lần sau còn phải tới nhìn thấy gương mặt này của hắn.
“Hai nữ nhân ngủ cùng nhau sẽ thoải mái sao? Cô không cảm thấy ghê tởm à…”
“Vậy anh không cảm thấy vợ sắp cưới ở bên tiểu tam, trên đầu không phát ra ánh sáng xanh lục à?” Lục Kiều Vi lạnh lùng đáp: “Chính là anh không có bản lĩnh, chúng tôi chỉ chọn đúng đường mà thôi.”
“Tiểu tam, cô nói…” Lạc Nhất Ngôn dừng một chút, im lặng nhìn Lục Kiều Vi, như muốn hỏi điều gì đó.
Đột nhiên, hắn như hiểu ra cái gì, hận ý trong lòng dâng lên, nói: “Đúng vậy, cô ấy chính là đối tượng ngoại tình của tôi, cô cho rằng cô ấy thực sự thích cô sao? Cô ấy chỉ đang đùa giỡn với cô mà thôi.”
“Cô ấy thông qua tôi trước, câu dẫn tôi ngoại tình, cô nghĩ tại sao cô ấy lại ở bên cô? Bất quá cô ấy chỉ cảm thấy nữ nhân thú vị thôi, cô chờ cô ấy vứt bỏ cô đi.”
“Cô không biết cô ấy cùng tôi chơi như thế nào…”
Chát một tiếng, chính là một cái tát vào mặt.
Lục Kiều Vi giơ tay lên, xoa xoa ngón tay.
Lạc Nhất Ngôn bị tát đến sửng sốt, Khúc Thanh Trúc cũng sửng sốt, nghe nhiều lời nói xấu về Văn Cẩn Ngôn, trước tiên là hoài nghi nhân cách của Văn Cẩn Ngôn, nhưng không ngờ tới cái tát này lại rơi vào trên người của Lạc Nhất Ngôn.
Lục Kiều Vi chỉ vào mũi hắn nói: “Câm miệng dùm lão nương được không, cô ta là người thế nào cũng không tới lượt anh phán xét.”
“Lại mẹ nó nói nhảm nữa, tôi sẽ đánh anh đến không thể bò dậy đấy, lão nương không phát uy, anh cho rằng tôi là mèo sao?” Sau đó nàng lại tát một cái, mắng: “Con mẹ nó, anh là cái thá gì, nam nhân khốn kiếp còn tưởng mình thượng đẳng.”
Sau hai cái tát, Lạc Nhất Ngôn đều không dám nói ra lời, khi cơn đau qua đi, hắn đứng dậy định đánh Lục Kiều Vi, nhưng Lục Kiều Vi lại đi trước một bước, một chân đá hắn, chống tay lên bàn mắng: “Nữ nhân tốt như vậy, dựa vào cái gì anh bắt được trước? Đồ khốn kiếp, cút khỏi mắt lão nương!”
Nàng không ngại chửi thề, cũng không quan tâm đến hình tượng. Sau khi mắng xong, nàng lấy bản hợp đồng trên bàn rồi bước nhanh ra ngoài.
Nàng căng mặt lên xe nửa ngày, không nói gì.
Khúc Thanh Trúc nghĩ rằng nàng đang tức giận.
Mấy giây sau, Lục Kiều Vi kêu lên vài tiếng, lắc lắc tay nói: “Chết tiệt, thiếu chút nữa tay mình bị trật khớp rồi.”
Khúc Thanh Trúc: “…”
“Không ngờ tên tra nam Lạc Nhất Ngôn đó không biết xấu hổ không nói, còn mặt cứng như vậy.” Lục Kiều Vi xoa xoa lòng bàn tay, thổi nhẹ hai cái.
Khúc Thanh Trúc nhịn không được hỏi: “Cậu không nghi ngờ Văn Cẩn Ngôn sao?”
“Sao mình lại nghi ngờ cô ta? Lạc Nhất Ngôn là loại người gì? Anh ta là kẻ đạo đức giả, lời anh ta nói chỉ có heo mới tin, anh ta cho rằng anh ta nói mấy câu mình sẽ tin sao? Mình là loại người này sao?”
Lục Kiều Vi nghĩ đến liền tức giận: “Loại khốn nạn như anh ta dựa vào cái gì tùy tiện nói xấu con gái như vậy? Anh ta làm như ai cũng yêu thích anh ta không bằng.”
“Nếu mình tin anh ta, mình đây sẽ thành loại người gì?”
Hôm đó trời mưa to, Văn Cẩn Ngôn còn lái xe đến siêu thị mua đồ cho nàng, nàng cảm thấy Văn Cẩn Ngôn không phải người xấu, Văn Cẩn Ngôn cũng không phải là loại người như vậy.
Nàng tin Văn Cẩn Ngôn.
Lạc Nhất Ngôn mắng Văn Cẩn Ngôn, anh ta chính là tên khốn nạn!
Khúc Thanh Trúc hiểu rõ Lục Kiều Vi, tuy tính tình hung hãn nhưng rất tốt với bạn bè, nếu bạn bè của nàng bị ủy khuất hoặc bị khi dễ, nàng nhất định sẽ đứng về phía bạn bè.
Nói mới nhớ, Lục Kiều Vi với văn phòng có quan hệ không tốt là có nguyên nhân, khi Lục Kiều Vi mới chuyển đến, cô thăng chức làm giám đốc, trong văn phòng đã có rất nhiều nghị luận, nói cô không xứng với vị trí đó, Lục Kiều Vi liền trực tiếp bảo vệ cô.
Chỉ là, mấy ngày trước Lục Kiều Vi đã mắng Văn Cẩn Ngôn, tại sao bây giờ nàng lại bảo vệ Văn Cẩn Ngôn như vậy? Có gì đó không đúng, cô nghĩ tới Lục Kiều Vi ngày đó mặc quần áo của Văn Cẩn Ngôn.
Lục Kiều Vi mắng Lạc Nhất Ngôn xong mới ý thức được mình mắng nhiều, vội vàng nói: “Mình chỉ là việc nào ra việc nấy thôi, mình chỉ nghĩ Lạc Nhất Ngôn không nên mắng người, cậu nhìn Văn Cẩn Ngôn cũng có thể biết cô ta là người như thế nào mà.”
Khúc Thanh Trúc thu hồi ánh mắt, khởi động xe. Văn Cẩn Ngôn hoài nghi cùng địch ý với cô nhưng lại đối xử khá tốt với Lục Kiều Vi.
Quên đi, chỉ cần Lục Kiều Vi vui vẻ là được rồi.
Đúng là Lục Kiều Vi rất vui vẻ, suy nghĩ một chút rồi nói: “Nói đến, Văn Cẩn Ngôn còn chưa biết thân phận của mình, mình nhất định phải nói cho cô ta biết.”
“Chậc chậc, cũng không trách mình che giấu quá tốt.” Lục Kiều Vi nói: “Sau này mình sẽ nói với cô ta ở nơi đông người, làm cô ta xấu hổ, huề nhau một ván.”
“Hahahahaha.”
Buổi tối về nhà, Lục Kiều Vi đi ngang qua siêu thị, đứng ở cửa một lúc, do dự một chút mới đi vào xem.
Nàng tìm khắp nơi nhưng không thấy bao ngón tay mà Văn Cẩn Ngôn nói đến, xấu hổ không dám hỏi nhân viên hướng dẫn, nàng tùy tiện mua chút đồ rồi trở về, khi đi ngủ nàng tìm kiếm trên Taobao, khi nhìn thấy từ khóa liền chấn kinh một chút.
LES?
Cái này dùng để làm gì?
Nhưng nàng phải thừa nhận có thứ này tương đối tiện.
Nàng xoa mặt nghĩ đến bài test lần trước trong trang cá nhân của pháp vụ.
Nếu không lại thử một lần nữa xem.
Lục Kiều Vi vào trang cá nhân của pháp vụ xem, phát hiện bài test đã bị xóa, dù sao cũng là tháng trước, nàng cũng ngại đi hỏi.
Nàng tìm trên mạng dựa trên trí nhớ của mình, trên mạng là vạn năng, có tất cả mọi thứ, ngay cả những bí mật mà các giáo sư Harvard chưa bao giờ nói cho đến khi họ qua đời cũng có thể tìm ra.
Lần này Lục Kiều Vi nghiêm túc điền đáp án, điền đến đáp án cuối cùng rồi nộp, lần này xoay năm sáu giây mới có đáp án hiện ra: Bóng kín.
Hô hấp của nàng căng thẳng, bóng kín?
Bên dưới nhắc nhở nếu chi một tệ liền có thể phân tích chuyên sâu.
Lục Kiều Vi không chút do dự mà chi tiền, đợi một phút.
Phân tích: Căn cứ từ những câu hỏi bạn đã bỏ qua về [Đời sống tình dục], [Tiếp xúc tình dục] và [Ảo tưởng tình dục], rất có thể bạn đã mơ tưởng về nữ nhân, nhưng bạn chỉ chọn cách tránh né, không muốn chấp nhận mình có tình cảm với nữ nhân. Có 70% khả năng bạn có cảm giác với nữ nhân và 60% có động tâm với nữ nhân, chỉ là bạn không muốn chấp nhận sự thật mà thôi. Cả hai trường hợp đều là bóng kín, chúc bạn một cuộc sống hạnh phúc.
Sau khi đọc xong, cuộc sống Lục Kiều Vi hoàn toàn không thể hạnh phúc.
Nàng cắn chặt răng, chia sẻ với Khúc Thanh Trúc: [Cậu test xem, lần nào mình cũng test ra kết quả là gái thẳng, không biết như thế nào]
Khúc Thanh Trúc: [Test ra gái thẳng không phải là tốt sao?]
Lục Kiều Vi: [Cậu mau test đi]
Bài test này sau mười phút là có thể ra câu trả lời, Khúc Thanh Trúc làm hơn nửa giờ mới gửi lại, trả lời nàng: [Mình cũng là gái thẳng]
Lục Kiều Vi: [Cậu có đọc phần phân tích bên dưới không?]
Khúc Thanh Trúc: [Không, phải tốn 1 tệ]
Lục Kiều Vi: [Mình cho cậu 1 tệ, cậu xem phân tích bên dưới đi, không biết nó có giống với của mình không, chúng ta so sánh một chút]
Khúc Thanh Trúc: [Thứ này chỉ là gạt người thôi, cùng một khuôn mẫu, 1 tệ của cậu, 1 tệ của người khác, cái này sẽ kiếm được trăm vạn mỗi năm. Được rồi, chúng ta không cần tiêu tiền cho bọn lừa đảo, khuya rồi, ngủ sớm một chút đi]
Lục Kiều Vi: [Nhưng mình vẫn muốn xem, A Trúc, Tiểu Thanh Thanh, cho mình xem của cậu đi, mình không biết định nghĩa của gái thẳng là thế nào]
Khúc Thanh Trúc: [Không phải cậu đã test ra cậu là gái thẳng rồi sao?]
Lục Kiều Vi: […A, ý mình là nhiều định nghĩa]
Khúc Thanh Trúc: [Cậu cũng cho mình xem của cậu đi]
Lục Kiều Vi: [Chờ mình một chút]
Không phải chỉ là làm ra kết quả gái thẳng thôi sao, đơn giản, Lục Kiều Vi làm lại lần nữa, điền từng cái, nàng không tin cái này cũng không làm được.
Nửa giờ tiếp theo, nàng điền đáp án đối lập với trước đó, chờ kết quả, sau đó lấy được kết quả [Les], nàng không tin liền tiếp tục điền, điền cho đến khi mình hỏng mất mới lui ra gửi tin nhắn cho Khúc Thanh Trúc.
Lục Kiều Vi: [Quên đi, không tìm thấy liên kết]
Khúc Thanh Trúc: [Mình cũng vậy, đi ngủ sớm đi, ngủ ngon]
Nằm thẳng trên giường, hai chiếc điện thoại cùng lúc sáng lên, một tin nhắn gửi đến cùng lúc: [Ngày mai đi dạo đi, buồn chán quá]
[Được]
…
Ngày cuối cùng của Quốc khánh, công tác dọn dẹp của thành phố thực hiện tốt, ngoại trừ mặt đất ẩm ướt, căn bản không thể nhận ra mấy ngày qua có mưa lớn.
Khúc Thanh Trúc lái xe chở nàng đi vòng quanh, ăn uống, chơi máy khiêu vũ một lúc, khi đi xem phim vô tình đi ngang qua một quán bar.
Lục Kiều Vi nhìn chằm chằm một lúc, sau đó gõ cửa sổ xe, “Thanh Trúc, cậu dừng lại đi, chúng ta đi quán bar kia xem.”
Khúc Thanh Trúc nhìn một cái rồi nói: “Đó là quán bar Les mà.”
Lục Kiều Vi sửng sốt, nàng có thể nhận ra, bởi vì mấy ngày nay nàng đã kiểm tra quá nhiều tư liệu, tìm được vài đoạn video trên mạng, sao Khúc Thanh Trúc nhận ra được?
Khúc Thanh Trúc mặt không đổi sắc nói: “Trước kia mình có một khách hàng có xu hướng tính dục này, sau đó thuận tiện nghiên cứu một chút.”
“Chẳng trách.” Lục Kiều Vi cũng không nghĩ nhiều, dù sao Khúc Thanh Trúc là giám đốc, đã tiếp xúc với rất nhiều người, trước đây nàng thậm chí còn thiết kế nhẫn cho một cặp đồng tính nam.
Hai người nhìn chằm chằm vào cửa, nói: “Chúng ta vào xem xem, dù sao chúng ta đều rất thẳng, đi vào sẽ không có chuyện gì.”
Nhìn thấy vẻ mong đợi của nàng, Khúc Thanh Trúc đỗ xe bên lề rồi cùng nàng xuống xe, Lục Kiều Vi nhát gan đi theo phía sau cô, nghi hoặc nói: “Thanh Trúc, cậu có nghĩ bọn họ liếc mắt một cái liền nhận ra chúng ta là thẳng không?”
“…Cậu có thể phân rõ những người xung quanh có thẳng hay không thẳng không?”
Lục Kiều Vi nhìn chằm chằm vào cô.
Khúc Thanh Trúc cau mày nói: “Cậu nhìn mình làm gì?”
Lục Kiều Vi cười nói: “Nhìn cậu liền thấy rất thẳng.”
“Cậu cũng vậy…”
Không phải Lục Kiều Vi chưa tiếp xúc với quần thể này, khi còn đi học, trong lớp có hai nữ đồng học rất thân thiết, thường xuyên ôm ấp. Có lần nàng đi vệ sinh, nhìn thấy họ hôn nhau ở hành lang, lúc đó nàng chỉ cảm thấy kỳ quái, ngày hôm sau nghe các đồng học nghị luận chuyện này nàng mới nhận ra họ có loại quan hệ như vậy.
Vừa đi vào đã có người tiến tới bắt chuyện, có vài nữ nhân, nhưng Lục Kiều Vi không thích ai cả, không phải vì đối phương không đẹp, chỉ là nàng không có cảm giác mà thôi.
Trong thời gian này, có người đặt tay lên vai nàng, diện mạo có hơi nam tính, tóc ngắn, đẹp trai, aiz, Lục Kiều Vi cảm thấy họ thật phiền.
Lục Kiều Vi hỏi Khúc Thanh Trúc: “Cậu có cảm giác gì không?”
Khúc Thanh Trúc lắc đầu, “Không có, nhưng môi trường tốt hơn quán bar mình từng tới, nhảy cũng rất đẹp.”
Quán bar đều là điên cuồng nhảy múa, nam nữ vặn vẹo dưới ánh đèn, âm nhạc chói tai, mỗi lần vào đó đều cảm thấy tai tê rần. Nơi đó không phù hợp với những người thanh thuần, nhưng quán bar Les tương đối yên tĩnh.
Nhảy đẹp, hát hay, tiểu tỷ tỷ cũng đẹp.
Khụ khụ khụ.
Khúc Thanh Trúc nói thêm: “Mình không có hứng thú với cái gì khác, dù sao thì mình cũng rất thẳng.”
“Mình cũng vậy.”
Hai gái thẳng nói chuyện xong lại tiếp tục xem khiêu vũ, có mấy nữ nhân đến bắt chuyện với hai người, có người gọi tỷ tỷ, có người gọi muội muội, nhưng hai người đều không để ý tới.
Xem nửa giờ, nàng đột nhiên phát hiện bên cạnh Khúc Thanh Trúc còn có một người khác, người này tóc xoăn gợn sóng, mặc váy đỏ, ngực trắng nõn, phập phồng lớn, chống cằm, rất có hứng thú mà nhìn về phía hai người.
“Nhìn em rất quen mắt.” Nữ nhân chủ động chào hỏi.
Hôm nay hai người đã nghe cách chào hỏi này nhiều lần, nhưng nữ nhân này quá xinh đẹp, trong lúc nhất thời quên trả lời.
Khúc Thanh Trúc lấy lại tinh thần trước, nói: “Chúng ta không quen.”
“Vậy đây là lần đầu tiên hai người đến đây sao, tôi rất quen thuộc nơi này.”
Xem ra là một nữ nhân lẳng lơ, thích đến quán bar, nữ nhân lẳng lơ gõ vào bàn kính, gọi nhân viên pha chế tới, hỏi: “Hai vị muội muội, có muốn uống gì không? Tôi mời.”
Lục Kiều Vi cảnh giác nói: “Chúng tôi tự gọi rượu.”
Nữ nhân không cưỡng cầu, chỉ để nhân viên pha chế lấy đồ uống cho mình, trò chuyện với hai người: “Hai người tên là gì?”
“Lục……”
Khúc Thanh Trúc bên cạnh lập tức liếc nhìn nàng, ý bảo nàng đừng nói tên thật, Lục Kiều Vi lập tức hiểu ra, nói: “Lục Đại Mãnh, người ta gọi tôi là Lục Đại Mãnh…”
“Phụt –” Khúc Thanh Trúc nhịn không được, suýt chút nữa phun rượu vừa uống ra, cô vội vàng lấy khăn giấy lau miệng.
Thích Nhất Hoan cũng ho nhẹ một tiếng, sặc cũng không nhẹ, nàng nghiêng cổ nói: “Tên này thật dễ nghe, còn… rất đặc biệt.”
Có thể Lục Kiều Vi bị Văn Cẩn Ngôn kêu thành quen, bây giờ nói ra cũng không hề cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn thấy khá đáng yêu cùng dũng mãnh.
Hơn nữa, chẳng phải vì thời gian có hạn sao, thực sự nàng không thể nghĩ được tên gì khác.
Nữ nhân lại tập trung sự chú ý vào Khúc Thanh Trúc, hỏi: “Còn vị này, tên là gì?”
Khẳng định là không thể nói tên thật.
Lục Kiều Vi nói: “Khúc Nhị Mãnh.”
Khúc Thanh Trúc điên cuồng ho khan.
“…A, tên của hai người đều rất hay.”
Lục Kiều Vi đổi chủ đề: “Vậy cô tên gì?”
“Thích Nhất Hoan.” Nữ nhân mỉm cười.
Này vừa nghe cũng không giống tên thật, Lục Kiều Vi cảm thấy có chút may mắn, nếu Thích Nhất Hoan nói tên thật, trong lòng nàng sẽ có chút ngượng ngùng.
Thích Nhất Hoan nói: “Thành thật mà nói, tên của hai người nghe rất quen tai.”
Lục Kiều Vi thầm nghĩ, đây có thể là lôi kéo làm quen, Lục Đại Mãnh là biệt danh của nàng, cũng không có nhiều người nghe qua, tiếp tục nói chuyện này cũng không thú vị, nàng đến đây không phải để tán gái.
Có lẽ Thích Nhất Hoan cũng phát hiện bọn họ không muốn nói chuyện với mình, nàng ngồi đó nói chuyện phiếm với bạn bè, gửi tin nhắn thoại: “Ừm, gặp hai người kia… mặt ngoài nhìn rất già đời, nhưng thực ra chỉ là tiểu bạch thỏ đang gặm cà rốt, cậu đến xem chút đi.”
“Không phải cậu cách nơi này chỉ có vài phút thôi sao, nhanh lên, cậu sẽ ngạc nhiên đấy.”
“Đợi lát nữa người chạy mất sẽ không thú vị đâu, đến lúc đó đừng trách mình không kêu cậu ra đây chơi.”
Vừa nói, Thích Nhất Hoan vừa cười với Lục Kiều Vi, bộ dáng rất quyến rũ, thật sự, ngoài Văn Cẩn Ngôn, Lục Kiều Vi chưa từng gặp qua nữ nhân nào như vậy.
Lục Kiều Vi lập tức cảnh giác, kéo Khúc Thanh Trúc nhỏ giọng nói: “Chúng ta về sớm đi, mình nghi ngờ lát nữa cô ta sẽ gọi bạn bè đến đây chơi 1V1, ánh mắt của cô ta không đúng lắm.”
Vừa rồi Khúc Thanh Trúc đang nếm rượu, cũng không để ý nhiều, Lục Kiều Vi chỉ vào mình nói: “Cô ta muốn tán tỉnh mình, sau đó kêu bạn bè tới tán tỉnh cậu.”
Ly rượu đáp xuống bàn kính phát ra âm thanh nhỏ, Khúc Thanh Trúc cau chặt mày, trước đây cô đi quán bar bình thường cũng thường xuyên gặp phải chuyện như vậy, hiện tại chỉ cảm thấy phiền phức.
Lục Kiều Vi rất có kinh nghiệm trong phương diện này: “Đôi khi nữ nhân bạo lên, còn bạo hơn cả nam nhân.”
Hai người thanh toán đồ uống, đứng dậy trực tiếp rời đi.
Chỉ là, Lục Kiều Vi quay người lại, mông đã tới bên cạnh ghế lại ngồi xuống, Khúc Thanh Trúc nghi hoặc nhìn nàng: “Cậu sao vậy?”
“Cửa, Văn Cẩn Ngôn.”
Khúc Thanh Trúc nhìn theo tầm mắt của nàng, quả nhiên nhìn thấy có người, lúc này Văn Cẩn Ngôn mặc tây trang, đi giày da, bộ dáng như vừa mới rời khỏi bàn đàm phán, toàn thân mang theo khí chất áp chế, hoàn toàn không hợp với bầu không khí của quán bar.
Cô giống như đang tìm người, lại còn rất gấp, Khúc Thanh Trúc cũng sợ Văn Cẩn Ngôn, thấp giọng hỏi: “Vậy làm sao đây?”
Dù sao cũng không thể để Văn Cẩn Ngôn biết nàng tới nơi này, nếu không nàng sẽ bị… nàng không biết Văn Cẩn Ngôn sẽ làm gì, nhưng nàng cảm thấy nếu Văn Cẩn Ngôn nhìn thấy thì nàng sẽ xong đời.
Lục Kiều Vi nói: “Cậu gây sự chú ý, mình chạy trước.”
Khúc Thanh Trúc cảm thấy cũng có khả thi, mục tiêu của Văn Cẩn Ngôn vẫn luôn là Lục Kiều Vi, chỉ cần cô không ở bên cạnh Lục Kiều Vi thì cô sẽ được an toàn.
Lục Kiều Vi một tay che mặt, lẻn ra khỏi quán bar, may mắn là trong quán bar có rất nhiều người, trong đám người không thể nhìn thấy nàng.
Chỉ là đi tới đi lui, nàng liền choáng váng.
Lần đầu tiên tới đây, nàng không biết đường a.
Nàng không còn cách nào khác đành phải gửi tin nhắn cho Khúc Thanh Trúc, đối phương trả lời: [Sau khi cậu đi mình không thấy cô ấy, mình sẽ chờ cậu ở cửa, cậu đừng chạy lung tung, đi theo đường cũ đi].
[Mình biết rồi]
Lục Kiều Vi vừa mới cúi đầu gõ chữ xong, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, quả thực muốn mắng người, Văn Cẩn Ngôn đang đi về phía này, hai người nhìn nhau, nàng muốn chạy trốn, nhưng Văn Cẩn Ngôn lại không có ý định đuổi theo.
Cũng đúng, tại sao Văn Cẩn Ngôn lại đuổi theo nàng!
Thật là nhát gan hại chết người, giống như nàng tới đây ngoại tình, cắn rứt lương tâm.
Lục Kiều Vi giả vờ như không nhìn thấy Văn Cẩn Ngôn, tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng Văn Cẩn Ngôn lại tiến về phía nàng một bước, nói: “Sao em lại giả vờ không biết tôi?”
“Tôi chỉ cùng bạn bè đến đây thôi.” Lục Kiều Vi nói xong liền tự mình trả lời, vội vàng nói: “Tôi chỉ đến đây để đi vệ sinh thôi, đi ngang qua, không có giả vờ không quen biết cô.”
Văn Cẩn Ngôn ừ một tiếng: “Tôi cũng là bạn của em.”
Sau đó, cô còn ý vị thâm trường bổ sung thêm một câu: “Không phải ngày đó chúng ta đã nói rồi sao? Chúng ta là bạn bè, là bạn bè chơi cùng nhau chẳng phải là chuyện bình thường sao?”
Này là loại bạn bè gì? Trong lòng Lục Kiều Vi thầm nói, cùng lắm chỉ là bạn tình, tôi chính là vì cô mới tới nơi này.
Dù nói thế nào, Lục Kiều Vi vẫn muốn chạy.
Văn Cẩn Ngôn bỗng nhiên nắm tay nàng nói: “Còn chạy cái gì? Lại không phải tôi không bắt được em.”
Hai chân Lục Kiều Vi mềm nhũn, mờ mịt nói: “Cô bắt tôi làm gì?”
Văn Cẩn Ngôn thở dài: “Bị em tránh mặt như vậy tôi thật sự rất thương tâm.”
Lại tới, lại là giọng nói này, đây là tuyệt kỹ của hồ ly tinh, câu dẫn, mị hoặc, làm nũng, làm người không còn đường trốn.
Lục Kiều Vi cảm thấy mình say rồi, lúc này nhìn thấy Văn Cẩn Ngôn, nàng liền nhớ tới hai chiếc túi siêu thị gửi tới và kết quả test.
Quả thực khó chịu, làm nàng không thể nhìn thẳng vào Văn Cẩn Ngôn.
Lục Kiều Vi cao giọng nói: “Tránh ra!”
Văn Cẩn Ngôn chặn rất chặt chẽ, hỏi: “Không phải em rất thẳng sao? Sao đột nhiên lại tới đây? Chẳng lẽ em cong?”
“Sao có thể!” Lục Kiều Vi lập tức phủ nhận, “Ai nói gái thẳng không được tới đây? Là bởi vì tôi quá thẳng, cho nên tò mò đi cùng bạn tới.”
“Không phải em nói đi vệ sinh sao?” Văn Cẩn Ngôn nhẹ giọng bổ sung, cười giảo hoạt, xé lời nói dối của nàng thành từng mảnh.
Thật quá đê tiện!
Lục Kiều Vi không dám nói chuyện với cô nữa, nhất định phải rời đi: “Bạn tôi đang đợi tôi, tôi đi đây. Cô có nhìn thấy người bên cạnh cậu ấy không? Chúng tôi là cùng đến, thế lực của nữ nhân đó rất mạnh, cô không đắc tội nổi đâu.”
Văn Cẩn Ngôn nhìn theo hướng nàng chỉ, híp mắt lại, ánh mắt nhìn về phía nữ nhân ngồi cạnh Khúc Thanh Trúc, nhất thời rơi vào ly rượu mà Lục Kiều Vi còn chưa uống xong.
“Là cô ấy sao?”
Lục Kiều Vi dùng sức gật đầu, thổi phồng: “Rất lợi hại, hình như là tổng tài gì đó, cô mau tránh ra đi, cô đừng đắc tội những người không nên đắc tội.”
Đột nhiên, Văn Cẩn Ngôn tiến lại gần, bóng đen chặn hết ánh sáng khỏi Lục Kiều Vi, nói: “Hóa ra em thích người nhiệt tình nóng bỏng gợi cảm như vậy sao?”
Cô kéo cổ áo mình ra: “Sao em không nói sớm, tôi cũng có thể trở thành như vậy.”