Mệt Rồi! Đi Rồi! Tan Rồi!

Chương 27: Nhớ Lại Chuyện Cũ



“Vivian, xem ai tới này!”

Mặc Quân hét lớn gọi Vivian dậy. Cô bị đánh thức. Cô mặc một bộ đồ ngủ rất dễ thương, khuôn mặt còn chưa tỉnh ngủ.

Cô ngơ ngác đi xuống nhà:”Gì vậy anh? Em đang ngủ mà!”

Vu Tử Ẩn nhìn bộ dạng của Vivian, anh cười nhưng trong lòng, anh thấy cô rất dễ thương.

Mặc Quân trừng mắt lên nhìn em gái. Sao nó có thể như vậy? Đã nói là có khách rồi mà:”Vivian! Em…em..nhìn kĩ đi! Nhà có khách! Ăn mặc cái kiểu gì vậy hả?”

Vivian nhìn qua nhìn lại. Cuối cùng, ánh mắt của cô dừng lại ở Tử Ẩn. Cô giật mình và thấy rất xấu hổ. Sao mình lại có thể như thế chứ? Hình tượng của mình? Trời đất ơi!

Cô nhanh chóng chạy một mạch lên trên tầng trên vì ngại. Mặc Quân đã nói đỡ cho em gái:”Vivian nó không biết, xin lỗi em! Thật ngại quá!”

“Không sao đâu anh! Dù sao từ nhỏ em cũng thấy hết rồi! Hihi!”

Vu Tử Ẩn nói xong rồi cười. Hai người họ ngồi vào bàn để ăn sáng, uống trà.

Một lát sau, Vivian bước xuống nhà. Cô đã thay quần áo tươm tất và lịch sự hơn:”Là anh sao?”

“Lại ngồi xuống ăn sáng đi!”

Vivian ngồi xuống bàn, cô tiện tay lấy miếng bánh mì nướng:”Tôi không thể nhớ ra anh là ai! Xin lỗi anh!”

Vu Tử Ẩn lấy trong túi ra vài tấm hình:”Đây là hình hồi bé của em và anh!”

Mặc Quân nhạc nhiên, đến cả hình hồi nhỏ mà Vu Tử Ẩn còn giữ:”Còn giữ sao? Anh chẳng còn tấm nào cả!”

Cầm những bức hình lên, Vivian nhớ lại được một số chuyện. Cô đã từng theo đuổi một đứa bé. Cậu bé ấy không thích cô nhưng cô luôn đi theo, tâm sự với cậu ấy. Đến một ngày, hai người đùa giỡn, cậu bé đã chạy ra bên đường mà không nhìn xung quanh. Từ bên kia có một chiếc xe phóng nhanh tới. Là cô đã chạy tới đẩy cậu bé đó ra. Kết quả là cô đã gặp tai nạn. Cậu bé đó vô cùng hối hận. Cậu ta hứa sẽ cưới cô làm vợ của mình nếu cô chịu tỉnh lại.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Mệt Rồi! Đi Rồi! Tan Rồi!

Chương 27: Ghen ăn tức ở!



Lý Nam Phong nhận được tin nhắn của Vivian, anh ta có chút hối tiếc. Anh ta tức giận ném điện thoại trong góc tường.

“Anh bị điên à? Nửa đêm định không cho em ngủ hay gì?”

“Vân Khê, em ngủ đi! Anh xin lỗi!”

Sáng hôm sau, cả nhà hắn ta ngồi ăn sáng chung với nhau.

Lý Bác Huân vừa cầm miếng bánh mì nướng vừa cười nói:”Phong, mày thấy Vivian với Tử Ẩn hợp với nhau không? Ba thấy hai đứa hợp lắm!”

Lý Nam Phong có vẻ tức giận, hắn ta không ăn nữa mà nói:”Ba đừng có quản chuyện của bọn họ, mất công lại bảo lắm chuyện ra!”

“Aa… cái thằng này! Nay mày dám ăn nói như vậy với ba à?”

Vân Khê có vẻ hứng thú với câu chuyện của Vivian vì cô ta là một fan hâm mộ của Vivian, cô ta hỏi Lý Bác Huân:”Ba! Tử Ẩn là ai vậy? Có đẹp trai không? Liệu có hợp với nữ thần không?”

“Vân Khê, ba nói con nghe, Tử Ẩn vừa giàu có vừa đẹp trai, lại còn biết điều. Nếu mà hai bọn họ có thể…sẽ tuyệt vời lắm đó!”

“Vậy hả ba? Chị Vivian của bọn con đã đến tuổi rồi mà chưa chịu lấy chồng gì cả! Fan như con cũng lo lắm!”

“Con là fan của Vivian à?”

“Dạ vâng! Fan cuồng luôn đó ạ!”

“Ồ! Thì ra vậy! Ba có mấy cái vé VIP show của Vivian. Con lấy không?”

“Con cũng có rồi!”

————————

Vu Tử Ẩn đem một bó hoa đến nhà tặng cho Vivian. Mặc Quân cũng ở nhà. Mặc Quân là người nhớ rõ nhất chuyện của hai người bọn họ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.