Vận May Đổi Đời

Chương 577: Có cần tôi đi cùng không?”



“Tối nay tôi sẽ gặp một người, sau đó chúng ta đi Hỗ Thị”, Lý Thần nheo mắt nói.   

“Tới Hỗ Thị, tùy anh làm loạn, làm càng lớn càng tốt, đập trời, phá đất đều được”.   

Hoắc Hoàn Vũ nghe thấy vậy thì đôi mắt sáng lên. Tới cuối cùng thì hào hứng tới mức mặt đỏ bừng bừng.   

Advertisement

“Đúng là gu của tôi, tối nay anh đi gặp ai? Có cần tôi đi cùng không?”  

“Không cần, gặp một người bạn cũ, anh không quen”, Lý Thần cười nói.   

Advertisement

Người mà tối nay anh không phải ai khác mà chính là Trương Giang.   

Nếu lịch sự không xảy ra điều ngoại lệ thì mối quan hệ với Trương Giang sẽ cho Lý Thần một con át chủ bài để diệt tậngốc nhà họ Nhan.   

Tối đó, bên trong một tiệm trà của tỉnh thành, Lý Thần gặp lại Trương Giang sau một thời gian dài.   

“Trước đó gọi cho chú mấy lần thì chú đều không có ở đây, cuối cùng cũng quay về rồi”.   

Hai người gặp mặt, Trương Giang bước tới ôm Lý Thần, cười ha ha.   

Lý Thần khẽ cười: “Trước đó em ở Yến Kinh làm việc, kéo lê một thời gian khá dài…Nhưng nói đi thì phải nói lại, em vẫn tưởng anh đang ở phía huyện, sao khéo thế. Em gọi điện cho anh thì anh lại đang ở đây”.   

Trương Giang cười: “Nhờ phúc của em, tháng trước anh đã làm phó quản lý chi nhánh ở thành phố, vừa hay tham gia hội thạo toàn tỉnh ở đây”.   

“Lên chức rồi à. Điều này có liên quan gì tới em đâu, là do năng lực của anh mà có chứ”, Lý Thần cười nói.   

Trương Giang lắc đầu: “Em cũng biết, đối với ngành ngân hàng, quan trọng nhất chính là gửi tiết kiệm, chỉ riêng tài khoản của em đã đủ để anh hoàn thành được mục tiêu được giao rồi”.   

“Nếu không phải một khách hàng lớn như em thì ở cái tuổi này của anh muốn làm một quản lý ít nhất cũng cần năm, sáu năm nữa mới được”.   

Lý Thần khẽ cười: “Sau này cần gom tài khoản tiết kiệm hay gì đó thì báo trước với em, thường là sẽ không thành vấn đề”.   

Lời nói của Lý Thần chứa đựng ý tứ nhưng giờ số tiền mặt mà anh có thể điều động không hề ít hơn mười tỉ tệ, dù đã đầu từ không ít hạng mục nhưng vẫn còn một khách hàng lớn có thể cung cấp đó chính là tập đoàn Tô Thị.   

Mà tài khoản mười tỉ tệ thì hoàn toàn có thể giúp Trương Giang hoàn thành mục tiêu công việc rồi.   

Trương Giang vui mừng nói: “Chú đã giúp anh rất nhiều rồi. Không cần phải làm phiền thêm chú nữa, hơn nữa chú biết đấy, hoàn thành chỉ tiêu, mỗi năm đều có quy định mới, năm này hoàn thành rồi, sang năm sẽ cho chú yêu cầu cao hơn, tốt nhất là cứ về lâu về dài thì vẫn hơn”.  

Lý Thần cười nói: “Chuyện ngoài lề không đề cập nữa, hôm nay em tìm anh là vì có một chuyện muốn hỏi thăm”.   

Trương Giang nghe thấy vậy thì lập tức trở nên nghiêm túc: “Có gì có thể giúp chú được, chú nói một câu nhất định anh sẽ dốc hết sức”.   

Với một người đã bị vùi dập trong ngành như Trương Giang thì được nhiên là ông ấy đã rèn tới kỹ năng đi với bụt mặc áo cà sa đi với ma mặc áo giấy.   

Nhưng đối với Lý Thần thì Trương Giang không dám làm càn.   

Nếu lúc đầu hai người lợi dụng lẫn nhau thì bây giờ cùng với sự giàu có của Lý Thần, địa vị thân phận của hai người đã được kéo dãn ra một khoảng cách rồi.   

Thế nhưng Lý Thần không hề vì việc Trương Giang không có giá trị lợi dụng mà khinh thường ông ấy, thậm chí thi thoảng còn chủ động liên hệ với cả Trương Giang.   


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Vận May Đổi Đời

Chương 577: “Anh định làm thế nào?”



Đối diện với ông ta là Quan Chi Đống đang vô cùng tức giận.  

“Thằng nhãi đó đúng là ức hiếp người quá đáng mà!”  

Quan Chi Đống đập mạnh xuống bàn, vẻ mặt vô cùng u ám.  

“Khoản lỗ tận 1 tỷ, cho dù là hai nhà chúng ta chia nhau gánh vác thì cũng là công cốc làm việc mấy năm rồi”.  

Advertisement

“Hơn nữa bên phía tỉnh Đông Nam truyền tin tới, chiều nay, công ty bất động sản Thần Thanh đã chính thức tiếp quản quyền phát triển bờ phía Bắc từ chính quyền tỉnh!”  

“Mẹ nó chứ! Chuyện quái gì thế này!”  

“Chúng ta tốn bao nhiêu tiền mới lấy được đất, lấy được dự án, còn làm móng rồi, vậy mà vì sao thằng chó đó lại ăn không được như vậy?”

Advertisement

Nghe những lời càm ràm không ngừng của Quan Chi Đống, Nhan Bân nghiến răng và hét lên: “Đủ rồi!”  

“Lẽ nào chú muốn tôi trơ mắt đứng nhìn Tiểu Hạ và A Hải, một người bị tra tấn đến phát điên, một người bị giày vò đến tàn tật còn phải vào tù sao?”, Nhan Bân nhìn Quan Chi Đống bằng ánh mắt vô cảm, lạnh lùng nói.  

“Nếu như chú xót 500 triệu đã mất thì sau này cùng lắm tôi trả lại chú là được chứ gì!”  

Quan Chi Đống ngây người ra, nhìn thấy ánh mắt và biểu cảm như muốn ăn thịt người của Nhan Bân, ông ta lập tức kìm nén cơn giận trong lòng, bất mãn nói: “Anh biết em không phải có ý đó mà”.  

Nhan Bân hừ một tiếng, khó chịu nói: “Tôi biết chú cũng bị tổn thất nặng nề, nhưng chuyện này không còn cách nào cả. Đầu tiên là Tiểu Hạ và A Hải bị hắn nắm thóp, cộng thêm tỉnh Đông Nam là địa bàn của bọn chúng, chúng ta không thể không rút lui được”.  

“Vậy cứ thế cho qua sao?”, Quan Chi Đống không cam tâm hỏi.  

“Làm sao có thể cho qua như vậy được, tiền mất tật mang thì thôi không nói, nhưng mối thù nợ máu của Tiểu Hạ và A Hải thì nhất định phải trả bằng máu”, Nhan Bân nghiến răng đứng dậy, nhét tàn thuốc vào gạt tàn.  

“Anh định làm thế nào?”, Quan Chi Đống hỏi.  

Nhan Bân bước đến bên cửa sổ phòng làm việc với vẻ mặt u ám, giơ tay mở cửa sổ ra.  

Cơn gió Bắc lành lạnh tràn vào phòng làm việc khiến cả phòng làm việc vốn buồn tẻ, ngột ngạt trở nên sảng khoái hơn.  

“Tôi sẽ điều động tất cả nguồn tài nguyên trong tay mình, chỉ có một mục tiêu duy nhất, đó chính là công ty của Lý Thần, ngoài ra, tôi định đến Tô Thành một chuyến”.  

Lời của Nhan Bân đã vực dậy tinh thần của Quan Chi Đống.  

Tô Thành này tiếp giáp với Hỗ Thị. Quan trọng hơn, ở đó có người lãnh đạo tinh thần của Huy Thương, ông cụ Hồ Thái Đấu.  

“Đối phó với một Lý Thần có nhất thiết phải mời ông cụ Hồ ra mặt không?”, Quan Chi Đống hỏi.  

Ông ta cảm thấy Nhan Bân này mất trí rồi, ông cụ Hồ Thái Đấu là ai chứ, là nguyên lão duy nhất còn sống của Huy Thương và là một nhà lãnh đạo tinh thần thực thụ.  

Hơn nữa ông cụ Hồ Thái Đấu đã lớn tuổi, lui về sau cũng nhiều năm rồi, gần như không có chuyện ông cụ Hồ sẽ ra mặt để đối phó với Lý Thần giúp nhà họ Nhan.  

Nhan Bân cười lạnh một tiếng, nói: “Chú có biết tại sao kế hoạch đối phó với Lý Thần lần này của chúng ta lại thất bại không?”  

Nghe vậy Quan Chi Đống cau mày, ngập ngừng nói: “Là do hai người Nhan Hải và Tiểu Hạ… quá bốc đồng sao?”  

Xem xét đến cảm xúc của Nhan Bân, Quan Chi Đống không nói ra những lời ông ta thực sự muốn nói.  

Hai tên ngu thiểu năng này chính là nguồn cơn của mọi chuyện!  

“Không, không nói đến chuyện của hai người họ. Trước đây hành động ngăn chặn cung cấp vật liệu của chúng ta đối với Lý Thần, hắn dùng bao nhiêu thời gian và thủ đoạn để giải phá thành công? Thực ra bắt đầu từ lúc đó, kế hoạch của chúng ta đã đồng nghĩa với việc thất bại rồi”.  

Quan Chi Đống chậm rãi rút một điếu thuốc ra, sau khi châm thuốc xong, ông ta trầm ngâm không nói gì.  

“Tôi đã cân nhắc nhiều lần, cho rằng kế hoạch đối phó với Lý Thần của chúng ta thất bại là


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.