Nghe những lời của Nhan Bân, Quan Chi Đống chỉ cảm thấy sốc nặng mà không thể giải thích được.
“Em thừa nhận những lời anh nói rất có lý, nhưng vì vậy mà anh tới Tô Thành mới ông cụ Hồ Thái Đấu sao?”
“Chuyện này quá không thực tế rồi, ông cụ đã về hưu lâu như vậy rồi, ông ấy không thể vì chút chuyện cỏn con này mà đích thân ra tay được”.
Advertisement
Nghe thấy lời của Quan Chi Đống, Nhan Bân cười lạnh một tiếng, nói: “Ông cụ Hồ Thái Đấu đương nhiên sẽ không đích thân ra tay, nhưng tôi cần mượn sức ảnh hưởng của ông ấy, tôi muốn tập hợp toàn bộ sức mạnh của Huy Thương!”
Nhan Bân nhìn Quan Chi Đống bằng đôi mắt sáng ngời, nói: “Đến lúc đó, chúng ta muốn bóp chết Lý Thần thì có gì khó chứ?”
Advertisement
Vẻ mặt của Quan Chi Đống thay đổi, ông ta nói: “Nếu như ông cụ Hồ Thái Đấu gật đầu, chúng ta quả thực có thể mượn phần lớn sức mạnh của phái Huy Thương, chỉ là… ân tình này thật sự quá lớn”.
Vẻ mặt Nhan Bân dần trở nên hung tợn, cay nghiệt nói: “Vậy thì sao chứ, tôi chẳng quan tâm gì nữa cả, nợ ân tình thì có thể trả, những lợi ích đó tôi có thể nhường, nhưng mối thù này, không thể không báo được!”
Nhìn người bạn đồng hành dần dần trở nên xa lạ, Quan Chi Đống hít sâu một hơi.
Thành thật mà nói, ông ta đột nhiên có chút sợ hãi.
Bởi vì những gì Nhan Bân đang làm bây giờ là tổn thương kẻ thù 1000 nhưng làm mình thiệt hại 800.
Mặc dù cùng là người trong hội Huy Thương, nhưng Quan Chi Đống hiểu quá rõ bộ mặt của những người cùng phái.
Ngay cả khi ông cụ Hồ Thái Đấu lên tiếng, đám người đó có ai không phải là không thấy thỏ thì sẽ không thả ưng chứ?
Chuyện không mang lại lợi ích, họ tuyệt đối sẽ không làm.
Vì vậy lần này, nhà họ Nhan đã chủ động xuất ra rất nhiều máu.
Nhưng hiện tại, Nhan Bân rõ ràng đã bị hận thù che mờ mắt, ông ta không quan tâm chuyện gì nữa, chỉ muốn giết chết Lý Thần, ông ta sẵn sàng trả bất cứ giá nào.
Vì vậy Quan Chi Đống rất lý trí, không tiếp tục nói nữa.
Đồng thời, trong lòng ông ta cũng phải ngầm thừa nhận, ông ta cũng rất mong nhìn thấy cảnh tượng ấy… Dù sao, người bị tổn thất là Nhan Bân.
Dù mối quan hệ của họ tốt đẹp đến đâu thì nhà họ Nhan vẫn là nhà họ Nhan, nhà họ Quan là nhà họ Quan!
…
Ngày hôm sau, Lý Thần xuất hiện tại sân bay.
Ở cửa lối ra, Lý Thần từ xa đã nhìn thấy một người đàn ông cao ráo đẹp trai đang lững thững bước ra, đi cùng một cô gái xinh đẹp đang trò chuyện rất sôi nổi.
Mãi cho đến khi đi tới trước mặt Lý Thần, cô gái đó mới liếc nhìn Lý Thần một cái, sau đó chào tạm biệt Hoắc Hoàn Vũ rồi rời đi.
“Mạn Mạn, tạm biệt, anh sẽ gọi điện cho em sau nhé”.
Hoắc Hoàn Vũ vẫy tay chào cô gái đó, vẻ mặt tươi rói.
Sau khi làm xong, Hoắc Hoàn Vũ khoe với Lý Thần: “Thế nào, cô gái này tôi vừa mới quen trên máy bay đấy, sinh viên năm cuối của học viện sư phạm tỉnh Đông Nam của các anh, cuối cùng tôi cũng tìm thấy niềm vui trong khoảng thời gian buồn chán này rồi”.
Ngay cả cuộc đối đầu toàn diện với nhà họ Nhan lần này cũng là điều mà anh chắc chắn sẽ phải trải qua.
Không phải nhà họ Nhan thì sẽ có nhà họ Trương, nhà họ Lý, nhà họ Vương, không phải vì Tô Vãn Thanh thì sẽ vì đủ các thể loại chuyện khác.
Không có một anh hùng nào trỗi dậy mà lại bình yên cả, và sự trỗi dậy của một thế lực mới chắc chắn sẽ đi kèm với sự suy tàn của một hoặc thậm chí là nhiều thế lực cũ.
Advertisement
“Nếu cháu đã có cách, vậy thì chú không cần phải quan tâm nữa. Nói tóm lại, cháu cứ tự mình quyết định. Nếu như cần chú giúp thì cứ nói bất cứ lúc nào”, Tô Đông Thăng nói với Lý Thần.
Lý Thần nghiêm túc gật đầu nói: “Cháu biết rồi ạ”.
Advertisement
Tô Đông Thăng mỉm cười, sau đó vỗ vai Lý Thần rồi đứng dậy rời đi.
Sau sự việc này, tâm lý của Tô Đông Thăng cũng thay đổi rất nhiều, ông ấy nhận ra rằng mình có rất ít thời gian ở bên cạnh con gái.
Có thể là do muốn bù đắp, hoặc cũng có thể là muốn chăm sóc cho Tô Vãn Thanh phục hồi tâm lý, cho nên hai ngày này, chỉ cần có thời gian rảnh rỗi, ông ấy sẽ ở bên cạnh con gái.
Mà như vậy thì vừa hay cũng cho Lý Thần thêm nhiều thời gian.
Sau khi Tô Đông Thăng rời đi, Lý Thần suy nghĩ một chút rồi gọi điện cho Hoắc Chấn Châu, người đang ở Hồng Kông xa xôi.
Với Hoắc Chấn Châu, Lý Thần không cần nói mấy lời khách sáo hoặc viển vông, anh nói thẳng vào vấn đề luôn: “Chú Hoắc, chú có hứng thú đến đại lục làm ăn, thu nhập hàng năm không dưới 500 triệu không?”
Tô Đông Thăng nói không sai, muốn tiêu diệt hoàn toàn nhà họ Nhan, chỉ dựa vào sức của bọn họ thôi là chưa đủ.
Đây không phải là coi thường bản thân, mà là nhìn nhận thực tế.
Hơn nữa việc nhanh chóng tiêu diệt nhà họ Nhan trong một khoảng thời gian ngắn mà không cho đối thủ một chút cơ hội phản công chắc chắn không phải là chuyện dễ dàng.
Và để làm được điều này, Lý Thần chưa bao giờ nghĩ đến việc một thân một mình.
Có tài nguyên của nhà họ Hoắc ở đây, tội gì mà không sử dụng.
“Thế nào cơ?”, Hoắc Chấn Châu quả nhiên hứng thú với lời nói của Lý Thần.
“Bây giờ các tập đoàn kinh doanh ở Hồng Kông đang chiến đấu với các phe phái địa phương ở Yến Kinh. Đây là một cuộc chiến lâu dài và sẽ không thể nào có kết quả trong một khoảng thời gian ngắn được”.
“Mà thiệt thòi lớn nhất của các tập đoàn kinh doanh ở Hồng Kông là không có cơ sở ở đại lục. Lần này, cháu đã phái người gửi cho chú Hoắc một địa chỉ cụ thể rồi. Hướng thương mại xuất nhập khẩu, nhà họ Nhan, chú Hoắc còn nhớ không?”
Nụ cười của Lý Thần tràn đầy tự tin.
Muốn lôi kéo nhà họ Hoắc, chỉ cần thể diện của Lý Thần là đã đủ.
Nhưng từ trong ra ngoài, Lý Thần phân biệt rất rõ ràng, nhà họ Hoắc không phải của anh, muốn duy trì sự phát triển bền vững của mối quan hệ hợp tác giữa hai bên, mọi sự giúp đỡ đều không thể coi thường.
Một sự việc, nếu như đôi bên đều có thể lấy được lợi ích thì mọi người mới đều vui vẻ và hoan hỉ được.
Hoắc Chấn Châu cười nói: “Đương nhiên là chú biết rồi, nhưng cháu định làm như thế nào?”
“Tiêu diệt nhà họ Nhan, nhà họ Hoắc sẽ lấy hết khu xuất nhập khẩu để buôn bán. Cháu không có hứng thú, nhưng tài sản của nhà họ Nhan, cháu phải lấy hết!”
Tại sao kinh doanh xuất nhập khẩu trong nước hiện giờ lại có lãi như vậy?