Đạo Quán Dưỡng Thành Hệ Thống

Chương 15: 15: Sư Phụ Muốn Ta Thừa Kế Đạo Quan



Trần Tiểu Vũ lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi nhìn ca ca nhà mình.Từ khi nào ca ca lại trở nên hung hãn như vậy?Cú đá này, sức mạnh rất lớn nha.Nghiêm Đông cao to như vậy cũng bị đá bay ra ngoài.”Ngươi.

.

.” Nghiêm Đông dựa vào tường, ôm bụng nửa ngày nói không ra lời.Trần Dương cũng không dám dùng sức quá lớn, hắn sợ sẽ đá chết người.Dù là như thế, cú đá này cũng khiến cho Nghiêm Đông mất đi năng lực hành động.Ba người còn lại có chút ngớ người không kịp phản ứng, chầm chậm lui về phía sau.

Cuối cùng đỡ Nghiêm Đông dậy sau đó nhanh chóng rời đi.”Tiểu Vũ, ca ca của ngươi thật mạnh.””Tiểu ca ca, ngươi đánh nhau giỏi thật nha!”Ánh mắt của mấy cô gái phát ra ánh sáng, lộ vẻ sùng bái nhìn về phía Trần Dương.Trần Dương cười cười, nói: “Bình thường có tập võ, cho nên khí lực cũng mạnh hơn người bình thường một chút.”Hắn trở về chỗ ngồi, đỡ Giang Hạo Nhiên ngồi dậy, hỏi: “Thí chủ không sao chứ?””Không sao cả.” Giang Hạo Nhiên lắc đầu, lại nói: “Trần Dương ca, ngươi thật là lợi hại, tên Nghiêm Đông kia đánh nhau cũng rất khá, thế mà ngươi chỉ cần một đá đã khiến cho hắn không thể đứng dậy nổi, ngươi quá lợi hại.”Hắn thật sự bội phục Trần Dương.Dù sao lực lượng của cú đá vừa rồi, thực sự quá lớn, không phải ai cũng có năng lực như vậy.Cho đến khi mọi người hát xong, cũng không thấy Nghiêm Đông xuất hiện nữa.Đoàn người ra khỏi karaoke, Giang Hạo Nhiên nói: “Đến giờ cơm rồi, chúng ta đi ăn gì đó đi, ta mời.””Ta có việc bận, không đi, các ngươi cứ đi đi.” Nữ hài tóc ngắn nói xong, cũng không chào hỏi mà trực tiếp rời đi.”Tại sao ta cảm thấy tâm tình của Chu Đình không được tốt lắm?” Một cô gái nói.Dương Mai bĩu môi nói: “Nghiêm Đông bị đánh, tâm tình của nàng có thể tốt mới là lạ.””Hả? Tâm tình của nàng và Nghiêm Đông thì có gì liên quan ?” Mấy người hiếu kỳ.Dương Mai đáp: “Các ngươi cho là tại sao Nghiêm Đông tìm được chúng ta? Nhất định là Chu Đình nói cho hắn, ta nói với các ngươi, sau này không nên qua lại cùng nàng, lòng dạ của nàng quá thâm trầm.””Mọi người đều là bạn bè với nhau, đừng nói mấy lời như vậy.” Giang Hạo Nhiên lắc đầu một cái, sau đó nói: “Đi thôi, chúng ta đi ăn, ta biết một quán món cay Tứ Xuyên ăn rất ngon.”Sau khi Trần Dương nhìn thấy tất cả những thứ này, hắn cũng có thêm mấy phần hảo cảm đối với Giang Hạo Nhiên.Nam sinh này làm việc rất cẩn trọng.Trong lúc dùng bữa, cha của hắn gọi mấy cuộc điện thoại, thúc giục hai anh em nhanh chóng trở về.Thật vất vả ăn xong bữa cơm, Dương Mai lái xe đưa bọn họ về nhà.Trên đường, Dương Mai nhắc nhở: “Tiểu Vũ, sau này ngươi ngàn vạn lần đừng qua lại với Chu Đình, hôm nay nàng cố ý gọi Nghiêm Đông đến, chính là muốn làm ngươi khó xử.”Trần Tiểu Vũ cau mày một cái, nói: “Không đến mức đó chứ?.””Sao lại không đến mức? Ta nói với ngươi.

.

.

Thôi được rồi, không nói nữa.” Dương Mai liếc nhìn kính chiếu hậu, cảm thấy nói những điều này ngay trước mặt Trần Dương không thích hợp.Xe dừng trước cửa nhà, Trần Dương dặn dò một câu: “Trên đường về thí chủ lái xe chậm một chút.””Ta biết rồi, cảm ơn tiểu ca ca nhắc nhở.” Dương Mai cười hì hì nói.Nàng cảm thấy tiểu đạo sĩ này rất có sức hấp dẫn.Mở miệng một tiếng là thí chủ, quá đáng yêu.Nhưng khi trở nên bá đạo, lại có thể hù chết người khác.”Nếu như hắn là bạn trai của ta thì tốt quá.” Trên đường trở về, Dương Mai thỏa sức mơ mộng.Buổi tối hôm đó, trong nhóm chat riêng của Trần Tiểu Vũ và các bạn nàng, đã triển khai một cuộc thảo luận hết sức sôi nổi về Trần Dương.Cuối cùng diễn biến thành yêu cầu Trần Tiểu Vũ gửi thêm mấy tấm hình của Trần Dương.Trần Dương vốn là khá tuấn tú, hơn nữa còn thuộc loại đặc biệt dễ nhìn.360 độ, cơ hồ không tìm được góc chết.Chỉ nhìn khuôn mặt, sẽ cảm thấy Trần Dương là một tên thư sinh ốm yếu.Nhưng vừa nghĩ đến cú đá kia của Trần Dương thì trong lòng từng cô nàng nhất thời đều trở nên rạo rực, tràn đầy cảm giác an toàn.Cha mẹ vốn làm một bàn thức ăn, muốn đợi Trần Dương trở về ăn cùng, kết quả huynh muội hai người đã ăn ở bên ngoài rồi.Nhà của Trần Dương có bốn phòng ngủ hai phòng khách, mới mua cách đây vài năm, rộng hơn một trăm mét vuông.Lúc mới mua nhà đích thân lão đầu xuống núi thăm hỏi.Bố cục trong nhà và đồ trưng bày, tất cả đều do lão đầu tự tay chỉ điểm và xắp xếp.”Mẹ, bây giờ ta không thể hoàn tục.”” Trước khi sư phụ lâm chung đã nắm thật chặt tay ta, hy vọng ta nhất định phải duy trì hương hỏa cho đạo quan, ta đã đáp ứng sư phụ rồi.”Trần Dương ngồi trên ghế salon, đối mặt thế công của cha mẹ và tiểu muội, rất là bất đắc dĩ.Hắn có thể hiểu tâm tình của cha mẹ, nhưng bây giờ hắn thật sự không thể hoàn tục.Đây là đường thành tiên của hắn a!”Lâm đạo trưởng hắn.

.

.” Mẹ không biết nên nói thế nào, chỉ có thể thở dài.Còn cha thì hút hết điếu thuốc này đến điếu khác: “Năm đó nếu không có Lâm đạo trưởng ra tay, con trai không biết sẽ phát sinh vấn đề gì.””Nhưng là Lâm đạo trưởng làm chuyện này.

.

.”Hai vợ chồng đều trầm mặc.Con trai con gái, đều là bảo bối trong lòng cha mẹ.Từ nhỏ Trần Dương đã phải rời khỏi nhà, hai mươi năm qua đi, số lần bọn họ gặp được Trần Dương chỉ đếm trên đầu ngón tay.Vốn tưởng rằng sau khi hắn đủ hai mươi tuổi, là có thể ở cùng một nhà ngày ngày gặp mặt.Ai ngờ được, Trần Dương lại kế thừa đạo quan.Nếu nói trong lòng bọn họ không có oán khí, thì đó là nói dối.Nhưng Lâm đạo trưởng đã giúp đỡ bọn họ quá nhiều.Không nói đến tính mạng của Trần Dương là được Lâm đạo trưởng cứu.Mấy năm nay, việc làm ăn của cha hắn càng làm càng lớn, hơn nữa còn không xuất hiện phiền toái gì, tất cả đều do Lâm đạo trưởng giúp đỡ.Nhưng Lâm đạo trưởng lại muốn cả đời Trần Dương phải dâng tặng cho đạo quan.Làm cha mẹ, khó mà tiếp nhận.”Cha, mẹ, thực ra ở đạo quan cũng rất tốt.””Tốt chỗ nào chứ?” Mẹ nhìn hắn chằm chằm: “Lần trước ta đến đó, đạo quan cũng sắp sập, mái ngói thì chỉ cần gặp mưa là dột, trong đạo quan thì ngay cả một thần vị ra dáng cũng không có.Lâm đạo trưởng cũng quá cố chấp, quyên góp tiền hắn không nhận, giúp hắn sửa đạo quan hắn cũng không cần.Ta là muốn tốt cho hắn, cũng muốn ngươi có thể sống tốt hơn một chút, người làm mẹ như ta cũng chỉ muốn những thứ này.

Kiếm nhiều tiền hơn nữa, con trai lại không ở bên cạnh thì có ích lợi gì.

.

.”Vừa nói, hốc mắt mẹ dần dần đỏ lên.Cha thì trực tiếp khóc.Trần Dương đau cả đầu, vội vàng nói: “Mẹ, đạo quan đã tốt hơn rất nhiều so với lần trước ngươi đến.””Dán thêm một tờ câu đối xuân thì trở nên tốt hơn rồi? Chẳng phải vẫn là đổ nát như trước hay sao.””Thật !Ta không có lừa ngươi, về sau có cơ hội mọi người có thể đến xem một chút, bây giờ đạo quan đã trở nên tốt hơn trước đây rất nhiều.

Hơn nữa còn có internet, sau này chúng ta còn có thể gọi video với nhau mỗi ngày nữa.””Thật sao?””Thật!”Trần Dương bảo đảm đi bảo đảm lại, mẹ hắn mới miễn cưỡng tin tưởng.”Vậy lần này ngươi xuống núi sẽ ở nhà bao lâu?””Khoảng chừng hai ba ngày, lần này ta có việc cần làm nên mới phải xuống núi, xong việc ta sẽ trở về.”Vừa nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đã tới ngay.Lão Chu gọi điện thoại tới.Trần Dương nghe máy: “Chu thí chủ ngươi khỏe a.””Đạo trưởng, ngài đã xuống núi chưa? Việc khai đàn làm phép.

.

.”” Nếu thí chủ đang vội, bây giờ bần đạo có thể đi ngay.”Đến sớm không bằng đến đúng lúc, làm lễ siêu độ, buổi tối cũng tương đối thích hợp.”Vậy thì làm phiền đạo trưởng.” Lão Chu thở phào nhẹ nhõm.Tắt điện thoại, Trần Dương nói: “Mẹ, ta phải đi giải quyết công việc.””Đi công việc ở đâu? Để ta đưa ngươi đi.””Không cần, ta tự mình đi là được, hơn nữa ngươi cũng biết quy củ mà.”Vậy.

.

.

Ngươi đi đường cẩn thận một chút.

Đến nơi nhớ gọi điện thoại cho ta.”Trần Dương dở khóc dở cười, mẹ còn coi mình là trẻ con ba tuổi hay sao.” Ca, ta có thể đi không?” Trần Tiểu Vũ hỏi.”Đạo sĩ làm pháp sự, thân nhân phải tránh xa.””Được rồi.” Trần Tiểu Vũ hơi thất vọng, nàng rất muốn đi xem.Nàng đã nghe mẹ nói rất nhiều lần, sư phụ của ca ca rất có bản lĩnh, nhưng nàng vẫn chưa từng nhìn thấy.”Mẹ, ta đi đây, ba người đừng khóc nữa.”Trần Dương vẫy tay chào bọn họ, khép cửa rời đi..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Đạo Quán Dưỡng Thành Hệ Thống

Chương 15: 16: Là Ngươi!



Số 100 đường Kiến Ninh.Ở đây vốn là khu công nghiệp cũ, có mấy nghìn hộ dân.Sau khi lãnh đạo thành phố đương nhiệm lên chức đã hứa hẹn sẽ biến Lăng Giang thành một thành phố du lịch bao hàm cả vẻ cổ xưa lẫn hiện đại.Chưa đến hai năm, khu vực rộng lớn mấy trăm nghìn mét vuông đã bị hủy sạch sẽ.Còn việc bồi thường, di dời cũng rất tốt, không xuất hiện hộ dân nào không chịu di dời.Ba người Lão Chu là lần đầu tiên làm bất động sản, trước kia họ chỉ cố gắng làm ăn ở những lĩnh vực khác.Thời gian gần đây, bọn họ thấy thị trường bất động sản bắt đầu nóng lên, mới nảy ra suy nghĩ bước chân vào ngành này, muốn được chia một chén canh.Vừa đúng dịp, thành phố đang kêu gọi đầu tư cho mảnh đất này.Ba người tốn sức chín trâu hai hổ, còn phải lợi dụng đủ loại quan hệ, cuối cùng mới có thể giành lấy cơ hội này.Giai đoạn chuẩn bị cũng đã hoàn thành, đã bắt đầu đào móng cho công trình, nhưng bất ngờ lại đào được mười mấy bộ hài cốt khi đang thi công.Sau đó cảnh sát tham gia, theo giám định của pháp y, mấy bộ xương này đã có niên đại khoảng hai ba trăm năm.Bọn họ lại yên tâm, tiếp tục thi công.Kết quả là từ sau khi đào ra mấy bộ xương cốt, ba người bọn họ bắt đầu mơ thấy ác mộng.Cũng có một vài công nhân gặp tình huống giống với bọn hắn.”Ba, mảnh đất kia thật sự đáng sợ như vậy sao?”Bên trong một chiếc xe Audi màu đen, một người nam tử tuổi trẻ, hỏi người trung niên mặc âu phục bên cạnh.Nếu như Trần Dương ở đây, nhất định sẽ nhận ra được, đây chính là Nghiêm Đông, người bị hắn đá bay chiều nay.”Nếu là người khác nói với ta như vậy, ta chắc chắn không tin, bây giờ đã là thế kỷ 21, làm gì còn có quỷ thần cơ chứ.”Nam nhân lắc đầu, bỗng nhiên nghiêm mặt nói: “Đó là ngươi chưa nhìn thấy biểu tình của Dương Đổng, Chu Đổng cùng Trương Đổng.

Lúc không có ai bọn họ cũng nói rõ ràng, chuyện này là thật.

Có nhiều lúc, loại chuyện này ngươi cũng không thể nói rõ ràng.””Vậy chuyện này có thể giải quyết không ?” Nghiêm Đông lại hỏi.”Hẳn là có thể giải quyết, Trương Đổng gọi ta chạy đến đây để tiếp đón một vị đạo trưởng.

Nghe nói vị đạo trưởng kia thật sự có bản lĩnh.

Đợi khi đến đó, ngươi đừng có chạy lung tung cũng đừng hỏi bậy, chỉ cần nhìn là được.””Vâng.” Nghiêm Đông gật đầu một cái.Chuyện phát sinh chiều nay hắn không định nói với cha của mình.Mâu thuẫn giữa những người trẻ tuổi, nếu phải tìm phụ huynh giải quyết, sau này hắn thật sự không còn mặt mũi nào nhìn người khác.Hơn nữa hắn cảm thấy tự mình có thể giải quyết chuyện này.Lúc Trần Dương đón xe đi đến nơi này, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, bầu trời tối đen, ngoại trừ một vầng trăng sáng, không hề có bất kỳ một ngôi sao nào.Khi hắn còn ở trên núi, chỉ cần trời vừa tối, ngẩng đầu là đã có thể thấy bầu trời đầy sao.”Tất cả đều là công trường.”Trần Dương đi mấy bước, quan sát bốn phía xung quanh, bên trong mảnh đất này toàn bộ đều là công trường, cũng không còn thứ gì khác.Khắp nơi đều là công trình xây dựng, có mấy chỗ đã xây cao đến mấy chục mét.Chỉ có mỗi mảnh đất trước mặt hắn là trống trơn.” Đô đô ~ “Bỗng nhiên có một chiếc xe từ phía sau đi tới, mở đèn pha, nhấn còi hai phát.Trần Dương lui sang bên cạnh, khi xe đi ngang qua, người trong xe quay đầu nhìn về phía hắn.”Dừng xe.”Một nam nhân trung niên đi xuống từ trong xe, không chắc chắn hỏi hắn: “Xin chào, ngài có phải là Huyền Dương đạo trưởng?””Là bần đạo.””Chào ngài, ngài khỏe chứ, ta tên là Nghiêm Đống Lương, Trương Đổng cử ta tới đón ngài.” Nghiêm Đống Lương vội vàng nói.Trong lòng hắn thầm nghĩ, vị đạo trưởng này quá trẻ tuổi.”Huyền Dương đạo trưởng ngài lên xe đi, công trường cách nơi này khoảng chừng hơn một trăm thước.”Trần Dương nói: “Không sao cả, bần đạo đi bộ là được, nhân tiện nhìn xung quanh một chút.””Vậy để ta đi cùng ngài.”Nghiêm Đống Lương nói với tài xế: “Ngươi đi đỗ xe trước, tiểu Đông ngươi cũng xuống xe, cùng đi với ta và đạo trưởng.””Cha, bụng ta không thoải mái, hay là ta đến công trường trước rồi ở đó chờ ngươi.” Nghiêm Đông ở trong xe nói.”Bụng làm sao? Đàn ông con trai phải thường xuyên vận động, Xuống xe.”Nghiêm Đông bất đắc dĩ, không thể làm gì khác ngoài xuống xe.Theo bản năng hắn liếc nhìn Trần Dương,Muốn nhìn xem vị đạo trưởng thật sự có bản lĩnh này, rốt cuộc dáng vẻ dài ngắn thế nào, có giống với những diễn viên trong phim không.Kết quả vừa liếc mắt nhìn, hắn nhất thời trợn tròn mắt.”Là ngươi?” Nghiêm Đông ngạc nhiên.Nghiêm Đống Lương hỏi: “Ngươi biết Huyền Dương đạo trưởng?””Ta.

.

.” Nghiêm Đông không biết nên giải thích thế nào.Trong lòng hắn hơi hoảng sợ, lúc nãy cha vừa nói vị đạo trưởng này là do ba vị lão Đổng mời đến, hơn nữa còn có bản lĩnh thật sự.Nếu như để cho cha của hắn biết, buổi chiều chính mình và Trần Dương phát sinh xung đột thì chắc chắn hắn sẽ bị cha mình dùng thắt lưng da hầu hạ.Quan trọng nhất là chuyện này có thể ảnh hưởng đến sự nghiệp của cha hay không?Nghiêm Đông không phải người ngu, cha mình mặc dù có tiền, nhưng cũng chỉ là làm thuê cho người khác.Không ai hiểu con bằng cha, Nghiêm Đống Lương lăn lộn ở trong xã hội nhiều năm như vậy, liếc mắt đã nhìn ra, sợ rằng con trai của mình đã đắc tội với vị tiểu đạo trưởng này.”Thì ra là Nghiêm thí chủ.”Trần Dương cũng có chút bất ngờ, khẽ mỉm cười, coi như không có chuyện gì xảy ra, đi về phía công trường.Hai cha con đi ở phía sau, Nghiêm Đống Lương nhỏ giọng hỏi, Nghiêm Đông cũng không dám giấu giếm.Sau khi nghe xong, Nghiêm Đống Lương vỗ vào gáy hắn một phát.”Đồ khốn, lão tử tạo điều kiện cho ngươi đi học đại học, là để cho ngươi đi tán gái, đánh lộn?” Nghiêm Đống Lương tức giận không chịu được.Vẻ mặt Nghiêm Đông đau khổ nói: “Cha, ta thật lòng thích Tiểu Vũ.””Câm miệng cho ta, lời này ngươi trở về nói với mẹ ngươi, để xem nàng sẽ trừng phạt ngươi như thế nào!”Nghiêm Đống Lương hừ một tiếng, đuổi kịp Trần Dương.Trong đầu hắn suy nghĩ nên nói như thế nào, nhưng nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra được nên nói gì.

.

.”Chuyện này, đạo trưởng, hồi chiều nếu như con trai của ta có chỗ nào đắc tội ngài, ta thay hắn xin lỗi ngài.

.

.””Thí chủ không cần như thế, tuổi trẻ bồng bột mà thôi.

Nhưng mà tính tình của lệnh lang, cần phải mài dũa thêm.

Hôm nay nếu không phải có bần đạo ở đó, chỉ sợ hắn sẽ gây ra họa lớn.” Trần Dương từ tốn nói.“Vâng, đạo trưởng dạy phải.” Ngoài miệng Nghiêm Đống Lương liên tục vâng ạ nhưng tâm lý lại cảm thấy không thoải mái.Cho dù Trần Dương có bản lãnh đi nữa, cũng chỉ là một người trẻ tuổi, nhưng lại dùng giọng điệu của trưởng bối dạy dỗ hắn.Dù gì Nghiêm Đống Lương hắn cũng là người có thân phận, trong lòng hắn cảm thấy khó chịu, nhưng cũng không thể hiện ra.” Ba người Chu thí chủ, vẫn chưa đến sao?”Trần Dương đứng ở cửa công trường, hỏi một câu.Nghiêm Đống Lương đáp: “Chu Đổng bọn họ đi bệnh viện trông nom người nhà, bởi vì chuyện xảy ra ở nơi đây, người nhà của bọn họ cũng bị ảnh hưởng một chút.””Ra là vậy, thế thì chờ thêm một lúc đi.””Đạo trưởng, hay là ngài lên xe ngồi chờ?””Không cần, bần đạo đi dạo xung quanh một chút, ngươi không cần đi theo.””.

.

.

Vậy được, ta sẽ chờ ngươi ở đây.”Chỗ công trường này không hề bình thường, nếu có thể không phải đi vào thì hắn cũng không muốn đi vào.”Cha, hắn là đạo sĩ của đạo quan nào vậy? Hắn rất trẻ tuổi nha, có khi nào mấy vị lão Đổng trong công ty của ngươi bị hắn lừa không ?” Nghiêm Đông nhỏ giọng nói.”Im miệng.” Nghiêm Đống Lương nhíu mày một cái nói: “Ta nói cho ngươi biết, lên đại học có thể yêu đương, nhưng nếu còn xảy ra loại chuyện như chiều nay, ta sẽ đánh gãy chân ngươi.

Còn từ bây giờ trở đi, tiền tiêu vặt hàng tháng của ngươi giảm một nửa.””Đừng, cha, ngài đừng làm như vậy.

.

.””Cầu xin ta cũng không có tác dụng gì, đợi lúc trở về nói với mẹ ngươi đi.”Nghiêm Đống Lương hừ một tiếng, nhìn Trần Dương đang đi vòng quanh công trường, trong lòng hắn cũng thầm nghĩ.Tiểu đạo sĩ này tuổi còn quá trẻ, trẻ đến mức khiến cho người khác rất khó tin tưởng rằng hắn thật sự có bản lĩnh..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.