Khi chiếc xe tiến vào con đường nhỏ dẫn về biệt thự của Huyền Giới, Nhàn Hy cảm nhận được sự thay đổi trong không khí. Ánh đèn đường mờ ảo, tiếng gió rít qua khe cửa xe tạo nên một âm thanh êm đềm nhưng cũng đầy lạ lùng. Huyền Giới vẫn nắm chặt tay cô, như muốn giữ chặt cô bên mình.
Cuối cùng, chiếc xe dừng lại trước biệt thự của Huyền Giới. A Tiêu mở cửa xe, chờ đợi họ bước ra. Huyền Giới nhẹ nhàng kéo tay Nhàn Hy, dẫn cô vào bên trong nhà. Không khí bên trong biệt thự yên tĩnh lạ thường, chỉ có tiếng bước chân của họ vang lên.Khi vào đến phòng khách, Huyền Giới dừng lại, quay sang nhìn Nhàn Hy. Ánh mắt hắn chứa đựng nhiều cảm xúc lẫn lộn – sự lo lắng, giận dữ, và cả sự quan tâm sâu sắc.
“Em không cần phải gần gũi với người khác như vậy” hắn nói, giọng nói trầm lắng nhưng đầy quyết đoán. “Anh không thích.”
Nhàn Hy cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Huyền Giới. Cô biết rằng hắn chỉ muốn bảo vệ cô, nhưng cách thể hiện của hắn lại làm cô cảm thấy bị áp đặt.
“Cháu chỉ đang trò chuyện thôi mà” cô đáp nhẹ nhàng. “Không có gì đâu.”
Huyền Giới thở dài, nắm chặt tay cô hơn. “Anh biết, nhưng anh không thể chịu được khi thấy em bên cạnh người khác. Em là của anh, Nhàn Hy”
Nhàn Hy nhìn vào mắt Huyền Giới, thấy rõ sự đau đớn và tình yêu trong đó. Cô bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, cảm nhận được nhịp tim hắn đập mạnh mẽ. “Được rồi! Nghe chú!” cô nói nhẹ nhàng, giọng nói như dòng suối êm đềm xoa dịu mọi căng thẳng.
Nhàn Hy buông Huyền Giới ra, nhưng ánh mắt vẫn còn đọng lại sự dịu dàng. “Chú biết gì không? Lúc nãy Trần Minh hỏi em về chị em nữa đó!” cô nói rồi cười lớn, không thể giấu nổi sự hài hước trong giọng nói.
Huyền Giới không nói gì, chỉ đứng im nhìn chằm chằm vào cô. Ánh mắt hắn như muốn khám phá từng lời nói của cô, khiến cô có chút lúng túng.
Cô tiếp tục, cố gắng giữ sự thoải mái trong giọng nói. “Cháu đã phải nói dối rằng là..”
Chưa kịp dứt câu, Huyền Giới đã bất ngờ tiến lên, ôm chầm lấy eo cô. Sự bất ngờ khiến cô không kịp phản ứng, nhưng nhanh chóng nhận ra sự ấm áp từ vòng tay của hắn. Cô cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của hắn, như muốn nói rằng hắn luôn lo lắng và bảo vệ cô.
“Chú làm gì vậy?” Nhàn Hy hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy ngạc nhiên.
Huyền Giới một tay siết mạnh lấy eo cô, một tay giữ lấy gáy của cô, rồi bất ngờ hôn nhẹ lên môi cô. Sự bất ngờ khiến Nhàn Hy mở to mắt, nhưng nhanh chóng cô nhắm lại, cảm nhận được sự ấm áp và dịu dàng từ nụ hôn của hắn.
Nhàn Hy cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của Huyền Giới, như muốn truyền đạt tất cả tình cảm và sự bảo vệ mà hắn dành cho cô. Nụ hôn đó không chỉ là sự đụng chạm giữa hai đôi môi, mà còn là sự kết nối giữa hai trái tim. Cô cảm thấy tất cả những cảm xúc, sự lo lắng, và tình yêu của Huyền Giới truyền đến cô qua từng nhịp tim, từng cái chạm môi nhẹ nhàng nhưng đầy đam mê.
Huyền Giới cảm nhận được sự đáp lại của cô, làm cho tình cảm trong hắn càng trở nên mãnh liệt. Hắn ôm chặt cô hơn, hôn cô càng mạnh mẽ hơn. Nhàn Hy không thể ngăn được mình, cô đáp trả lại hắn, môi họ quấn quýt nhau trong một điệu valse đầy cảm xúc.
Trong không gian yên tĩnh của căn biệt thự, chỉ còn tiếng thở hổn hển và nhịp tim đập nhanh của hai người. Nhàn Hy cảm thấy như thời gian dừng lại, chỉ còn lại cô và Huyền Giới. Mọi lo lắng, căng thẳng từ bữa tiệc đều tan biến, nhường chỗ cho cảm xúc mãnh liệt giữa hai người.
Nhàn Hy cảm nhận được nụ hôn này không giống với lần trước, lần này hắn còn không cho cô thời gian thở, bị hôn đến đầu lưỡi tê dại, có chút đau đớn, nước bọt vừa trao đổi còn đọng lại trong khoang miệng, hắn cố ý hôn đến gợi tình. Hai phút, chân Nhàn Hy yếu đến mức không thể đứng vững được nữa.
Huyền Giới đã quen với thực trạng không có kinh nghiệm của cô nên chỉ cười nhẹ rồi bế cô lên, để hai chân cô quấn quanh eo mình.
Thân hình mảnh khảnh của Nhàn Hy bị ép vào cửa, che chắn hoàn toàn, nhìn từ phía sau chỉ có thể nhìn thấy đôi chân trắng nõn mềm mại quấn quanh eo người đàn ông, làn da trắng nõn không tì vết và tấm lưng đầy vết sẹo cũ, đối lập nhau hoàn toàn.
Bàn tay to lớn luồn vào trong váy, vuốt ve phần dưới lưng cô, đầu ngón ta thô ráp trượt dọc theo sống lưng cô, đi đến đâu thì nơi đó đều run lên, co rúm lại.
Nụ hôn kéo dài đối với người trong vòng tay hắn dần trở nên không chịu nổi.
Nhàn Hy đặt tay lên ngực hắn, thứ góc cạnh rất sắc bén trong tay cô vô tình làm xước ngực hắn. Nhưng Huyền Giới cũng không quan tâm, hắn rời khỏi môi cô, giữa hai cánh môi kéo ra một sợi chỉ bạc mơ hồ.
“Sao vậy?” đôi môi hắn như muốn tách ra, nhìn thấy cô thở hổn hển, hắn cười cười khàn giọng nói
Nhàn Hy vừa định mở miệng nói lại bị một nụ hôn mãnh liệt ấp xuống, những lời chưa kịp nói đều bị nụ hôn này chặn lại.
Hôn xong, Huyền Giới lại cẩn thận nhìn cô. Mặt cô đỏ bừng, môi hơi sung, đó vẫn còn sót lại chút pha lê, hơi thở thơm tho ngọt ngào. Người đàn ông càng nhìn, bụng dưới càng căng cứng, ngay cả thứ đồ cương cứng bên dưới cũng ngầm đẩy chiếc quần lót mỏng manh của cô.
Ma sát nhỏ mang đến cảm giác khô rát và đau đớn, cô không khỏi rên rỉ thành tiếng.
Tiếng kêu khe khẽ cất lên khiến cổ họng người đàn ông ngứa ngáy, yết hầu không ngừng trượt lên trượt xuống. Hắn ôm cô xoay người đi về phía cầu thang đi vào phòng.
Huyền Giới nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ bế Nhàn Hy lên cầu thang, từng bước đi chắc chắn. Hắn không dừng lại để nghỉ, quyết tâm dẫn cô vào căn phòng ngủ nằm ở cuối hành lang. Trong suốt quãng đường đi, nụ hôn của họ không hề gián đoạn, càng lúc càng nồng nhiệt và sâu sắc.