Bạo Quân

Chương 103



Chử Thiệu Lăng vừa nói ra lời này, Nội các hoàn toàn im ắng, có thể vào Nội các đều là cựu thần phó tà vài triều vua, mỗi người đều thành tinh, tuy Chử Thiệu Lăng ngoài mặt tươi cười, trong lòng chắc chắn đã nổi giận. Phùng Các Lão nhìn Tử Quân hầu, Tử Quân hầu không còn cách nào, chỉ hy vọng vào việc Chử Thiệu Lăng nhân nhượng hắn ba phần mới nói: “Hoàng thượng, chuyện còn chưa điều tra rõ đầu đuôi, có phải nên chờ….”

“Này còn phải chờ sao?” Chử Thiệu Lăng cười cười, “Chẳng những bóp méo quốc sự, còn dám khi quân phạm thượng, riêng một tội này đã đủ để tru di cửu tộc, ngoại tổ rất nhân từ.”

Tử Quân hầu không dám nói tiếp, Chử Thiệu Lăng cầm tấu chương lật xem, trầm giọng: “Để người Hình bộ đẩy nhanh tiến độ, trong vòng ba ngày nếu không xong liền chuyển án qua Đại Lý tự, ba ngày sau vẫn không kết quả liền chuyển Đô Đốc viện. Trẫm không tin tam pháp ti không phải quyết nổi vấn đề nhỏ nhặt này.”

Hình bộ Thượng thư nghe vậy vội vàng cúi đầu đáp ứng: “Hoàng thượng yên tâm, vụ án này thần tự mình thẩm tra xử lý, trong vòng ba ngày chắc chắn sẽ dâng kết quả cho Hoàng thượng.” Chê cười, vụ án này đã đưa đến tận tay mình, nếu lại chuyển đi Đại Lý tự, mặt mũi của Hình bộ Thượng thư cũng có thể đi theo vụ án này, trực tiếp lột ra đem dán cửa sổ.

Chử Thiệu Lăng cười nhạt: “Ái khanh không cần sốt ruột, trẫm không phải vô cớ làm khó các ngươi, trẫm cho các ngươi kỳ hạn ba ngày, có thể khẳng định trong ba ngày này các ngươi có thể điều tra rõ ràng, trẫm đã nói qua…. Trẫm không giống như tiên đế, đối với trẫm, chuyện gì không thể trì hoãn liền tuyệt đối không được kéo dài, ái khanh hiểu được?”

Hình bộ Thượng thư vội vàng gật đầu: “Là là, thần thụ giáo.”

Chử Thiệu Lăng thầm cười lạnh, đồn đãi này không phải hôm nay mới có, Hình bộ biết trước lại không làm cái gì, nhất định phải chờ mình hạ ý chỉ mới bắt đầu có động tác, đều bị tiên đế làm biếng quen!

Chử Thiệu Lăng buông mi nhìn tấu chương, thản nhiên nói: “Các ái khanh có việc cứ lui, trẫm cần nhìn tấu chương một lúc.”

Mọi người khom người trở lại vị trí, Tử Quân hầu ngồi xuống, không bao lâu sau quay đầu thấp giọng nói với cung nhân đứng hầu vài câu, cung nhân kia gật đầu đi, Tử Quân hầu sửa sang lại xiêm y đi đến phòng uống trà cách vách Nội các.

Nội các nơi này có nơi chuyên dùng cho các đại thần uống trà nghỉ tạm, Tử Quân hầu vừa ngồi xuống, Vệ Kích đã đến, Tử Quân hầu đứng dậy cười: “Vệ Quốc công hảo.”

“Không dám.” Vệ Kích khom mình hành lễ, “Lão Hầu gia hảo.”

Tử Quân hầu mỉm cười: “Vệ Quốc công khách khí, mời ngồi….”

Tử Quân hầu đưa chén trà cho Vệ Kích: “Trà Long Tĩnh cực phẩm, không biết có hợp ý Vệ Quốc công hay không.”

Vệ Kích hai tay tiếp nhận, nếm một chút, thành thật cười: “Trà của lão Hầu gia tất nhiên là thứ tốt, chỉ là… không dối gạt lão Hầu gia, Vệ Kích làm người thô thiển, sẽ không thưởng thức trà, uống cũng không nếm ra tốt xấu.”

Tử Quân hầu nhịn không được cười: “Kỳ thật ta cũng không biết, học đòi văn vẻ mà thôi, cũng không thể thẳng thắn được như Vệ Quốc công.”

Vệ Kích buông mi: “Không dám, lão Hầu gia trực tiếp gọi vãn bối là Vệ Kích đi, lão Hầu gia đức cao vọng trọng, một câu ‘Quốc công’ khiến Vệ Kích sợ hãi.”

Không kiêu ngạo không siểm nịnh, lễ nghi chu toàn, Tử Quân hầu thầm thở dài, nếu là một thị vệ không phẩm cấp, làm được như thế dễ dàng, được Chử Thiệu Lăng sủng ái mấy năm nay còn có thể như thế, rất không dễ.

Tử Quân hầu lại càng thêm vài phần hảo cảm với Vệ Kích, người có thể khiến cho ngoại tôn lãnh bạc của hắn đặt ở đầu quả tim, quả nhiên không tầm thường.

“Vậy lão phu liền cậy già lên mặt….” Tử Quân hầu cười cười, “Vệ Kích, vừa rồi ngươi cũng nghe thấy Hoàng thượng hạ ý chỉ, thấy thế nào?”

Vệ Kích dừng một lát mới nói: “Lão Hầu gia… Hoàng thượng làm việc gi đều có tính toán của mình, thần trời sinh ngu ngốc, không dám đoán bừa thánh ý.”

Tử Quân hầu mỉm cười: “Ngươi vẫn luôn không nhúng tay vào chuyện của Hoàng thượng, rất hiếm thấy….” Đó cũng là lý do vì sao Thái hậu vẫn luôn đối với việc của Vệ Kích cùng Chử Thiệu Lăng nhắm một con mắt mở một con mắt, Vệ Kích chưa bao giờ ỷ vào Chử Thiệu Lăng sủng ái mà lãm quyền, khiến cho Thái hậu muốn cảnh cáo một tiếng cũng không thể tìm được lý do.

“Đúng rồi, lão phu muốn hỏi ngươi một chuyện….” Tuy rằng Tử Quân hầu đã lớn tuổi, nhưng thanh âm không hề có chút run rẩy bất định, khí thế mười phần, chậm rãi nói chuyện nghe rất thoải mái, “Vệ đại nhân xuất thân nhà binh, có lẽ biết rất nhiều về binh khí, lão phu từng nghe nói, lúc luyện binh khí, sắt phải nện gõ rất nhiều lần mới thành thép, mới có thể làm ra binh khi sắc bén, nhưng lại có người nói, cũng không thể quá mức cứng rắn, nếu không dễ bị bẻ gẫy. Có lẽ Vệ đại nhân đã nghe nói qua?”

Vệ Kích gật đầu: “Quả thật.”

Tử Quân hầu ôn hòa mỉm cười: “Mọi chuyện, nếu rất đuổi tận giết tuyệt, liền tốt quá hóa lốp, lệ khí của Hoàng thượng quá nặng, giống như một thanh kiếm sắc, giết người vô cùng dễ dàng, cũng dễ dàng kinh sợ bốn phương, cũng rất dễ dàng… hại người cũng hại mình.”

Trong lòng Vệ Kích run lên, Tử Quân hầu nói tiếp: “Vệ đại nhân hiểu ý của lão phu sao?”

Vệ Kích gật đầu: “Không dối gạt lão Hầu gia, có lúc Vệ Kích cũng sẽ khuyên nhủ, nhưng… một là Vệ Kích biết mình tư chất tầm thường, sợ lung tung khuyên can ngược lại phá hỏng kế hoạch của Hoàng thượng, hai là, Hoàng thượng cũng không phải toàn bộ đều nghe vẫn bối, nói nhiều cũng sẽ nổi giận….”

Tử Quân hầu cười cười: “Nhưng Hoàng thượng vẫn luôn không làm gì Vệ đại nhân a, có thể thấy được Vệ đại nhân vẫn có ý nghĩa nhất định trong lòng Hoàng thượng, lão phu biết Vệ đại nhân khó xử, lão phu chỉ hy vọng Vệ đại nhân… ở lúc Hoàng thượng muốn giết người khuyên nhủ một câu, Vệ đại nhân tính tình thiện lương, vừa lúc hóa giải lệ khí của Hoàng thượng, lại có thể khiến Hoàng thượng hiểu được mà trọng dụng Vệ đại nhân, đều là chuyện tốt, cớ sao không làm đâu?”

Vệ Kích mím môi, gật đầu: “Vãn bối hiểu được.”

Tử Quân hầu thở dài: “Nếu là trước kia… lão phu tất nhiên sẽ không nói những lời này với Vệ đại nhân. Không dối gạt Vệ đại nhân, trước kia lão phu đã từng hiểu lầm Vệ đại nhân rất nhiều, đến hôm nay mới hiểu được, trước kia là lão phu hồ đồ.”

Vệ Kích sửng sốt, nhịn không được hỏi: “Lão Hầu gia hiểu lầm vãn bối cái gì?”

Tử Quân hầu trầm giọng: “Cũng không xem như hiểu lầm, chỉ là trước kia lão phu không biết Vệ đại nhân làm người thế nào, sau lại nghe đến tình hình một trận chiến Tây Di kia, Vệ đại nhân không tiếc thân mình vài lần chắn đao thương cho Hoàng thượng, sau lại liều chết cản lại phần hòa ước kia, cuối cùng lại khuyên nhủ Hoàng thượng đặc xá dân chúng Tây Di…. Từng chuyện từng chuyện này sau khi lão phu nghe xong cũng không khỏi bội phục, người khác chỉ nói Vệ đại nhân nhân hậu không đành lòng, lão phu lại có thể hiểu… Vệ đại nhân là vì bảo vệ thanh danh của Hoàng thượng, phần đại ân đại đức này, lão phu cảm tạ ngươi.”

Tử Quân hầu đứng dậy muốn hành lễ, Vệ Kích vội vàng cản lại, gấp gáp nói: “Lão Hầu gia không nên! Vãn bối chỉ làm việc thuộc bổn phận của mình.”

Tử Quân hầu thở dài: “Cho nên lão phu mới muốn phó thác Vệ đại nhân, về sau cũng phải giống như bây giờ, giống như lúc ở chiến trường kia… nhiều khuyên nhủ Lăng nhi. Hắn mệnh khổ, cho nên tính tình có điểm tàn nhẫn, lão phu luôn sợ hắn sẽ hại luôn chính mình, nếu bên cạnh Hoàng thượng luôn có Vệ đại nhân làm bạn, lúc nào cũng thay hắn che lấp một phần mũi nhọn, liền hoàn hảo.”

Vệ Kích cúi đầu: “Vãn bối cẩn tuân lão Hầu gia dạy bảo.”

Trong nội điện, Chử Thiệu Lăng uống một ngụm trà, sau khi nghe cung nhân bẩm báo gật đầu: “Lui đi.”

Chử Thiệu Lăng thầm cười, ánh mắt của mình quả nhiên không tồi, Vệ Kích có một loại năng lực, có thể làm cho người bên cạnh sinh ra hảo cảm, Tử Quân hầu vẫn luôn không gặp qua Vệ Kích, hiện tại cũng hoàn toàn đổi mới cái nhìn.

Vệ Kích cùng Tử Quân hầu trò chuyện xong liền trở lại, một bộ không có việc gì đứng hầu phía sau Chử Thiệu Lăng, Chử Thiệu Lăng cũng không hỏi, nhìn xong tấu chương liền mang Vệ Kích trở về Càn Thanh cung.

Phức Nghi đang cùng Ninh thái tần trò chuyện, nghe nói Chử Thiệu Lăng hồi cung liền lệnh bà vú ôm Vệ Dao đưa sang. Chử Thiệu Lăng trong tẩm điện đùa đùa hài tử, cười: “Quả nhiên có vài phần giống ngươi, đôi mày này, nhìn thật rất giống.”

Vệ Kích cười cười: “Là càng lớn càng giống, lúc còn chưa đủ tháng, bọn họ nhìn giống công chúa hơn, sau, càng lớn lại càng giống ta cùng đại ca.”

Chử Thiệu Lăng cầm trống bỏi đùa Vệ Dao, vô ý hỏi: “Vừa rồi ngoại tổ phụ nói gì với ngươi?”

Vệ Kích dừng một lát, bỏ qua những lời Tử Quân hầu khen hắn, còn lại một chữ không sai thuật lại cho Chử Thiệu Lăng, Chử Thiệu Lăng mỉm cười: “Vương Mộ Hàn vẫn luôn nói, may mắn có ngươi ở bên cạnh ta, hiện giờ ngoại tổ phụ cũng cảm thấy như vậy, có thể thấy, ngươi quả nhiên rất được nhân tâm.”. truyện kiếm hiệp hay

Vệ Kích cúi đầu: “Thần không dám, bất quá là Tử Quân hầu khách khí mà thôi, thần tự mình hiểu được, không dám vô lễ.”

“Vốn muốn cho ngươi không quy củ….” Chử Thiệu Lăng đưa trống bỏi cho Vệ Dao, xoay người cười, “Như vậy rất tốt, ta thích người khác thích ngươi.”

Vệ Kích không quá hiểu được, quay đầu vừa lúc thấy Vệ Dao tay quá nhỏ nắm không được trống bỏi, tuột khỏi tay, Vệ Kích một phen bắt lấy, cúi đầu nhìn trống bỏi kia, mặt trống bằng da trâu, bên trên phủ một tầng chỉ thêu, tay cầm làm bằng bạch ngọc, lại có hai tua rua xâu san hô đỏ, Vệ Kích nhìn kỹ mặt trên san hô, có khắc hai từ ‘bình an’ cùng ‘phúc thọ’, Vệ Kích bật cười: “Chỉ là đồ chơi của đứa nhỏ, làm sao phải quý giá như vậy?”

Chử Thiệu Lăng mỉm cười: “Này tính là quý giá sao?”

Vệ Kích gật đầu: “Làm sao không phải? Nam hài nhi không cần quá nâng niu, ăn mặc ngủ không cần vất vả là được, không cần quý giá. Hoàng thượng ở lâu trong cung không biết tình hình bên ngoài, khi thần còn nhỏ, trong nhà mặc dù không phải phú quý cũng xem như khá giả, nhưng trước khi thần tiến cung chưa từng thấy qua mấy thứ này…. Nói đến, lúc thần vừa mới dọn vào Bích Đào uyển, nhìn thấy cái tráp hình sáu sao của Hoàng thượng còn không biết phải mở thế nào đâu….”

Chử Thiệu Lăng cười: “Cho nên lúc đó ngươi liền để bao nhỏ ở phía dưới, còn rất đáng thương….”

Vệ Kích cười cười, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Vệ Dao: “Dao nhi về sau tất nhiên sẽ không ngốc khiến người chê cười như thần, nhưng cũng không thể rất nuông chiều, về sau thần còn định đưa Dao nhi vào quân doanh….”

“Nghĩ đều không cho nghĩ.” Chử Thiệu Lăng ngắt lời, “Ngươi nên chịu tội đã phải chịu, xuất sinh nhập tử bao nhiêu lần chưa đủ, còn không muốn cho Dao nhi hưởng phúc sao?”

Chử Thiệu Lăng ôm lấy Vệ Dao cười: “Trường Bình hầu vốn không cần làm cái gì, có trẫm ở đây, chỉ cần hắn cả đời làm người rảnh rỗi hưởng phú quý là được, nếu đứa nhỏ này có thiên phú, vậy để hắn thi khoa cử, lại vào Hàn Lâm, chờ lịch lãm vài năm lại cho hắn vào triều nghe chính sự, nghe vài năm liền đưa vào Nội Các….”

Vệ Dao trợn tròn mắt chăm chăm nhìn Chử Thiệu Lăng, Vệ Kích bật cười: “Hoàng thượng còn nghĩ đến lâu dài hơn.”

Chử Thiệu Lăng thả Vệ Dao lại giường, mỉm cười: “Lúc trước ngươi phải chịu tội mới được như hôm nay, nhưng Dao nhi từ nhỏ chỉ cần làm chuyện hắn thích là được, ta sẽ che chở hắn.”

Vệ Kích cười cười: “Hoàng thượng nói gì đó? Thần có chịu tội gì? Thần còn chưa đến mười lăm tuổi đã… đã được Hoàng thượng mang theo bên người, từng chút một dìu dắt thần đến hôm nay, thần một chút khổ cũng chưa từng chịu qua.”

Chử Thiệu Lăng nhàn nhạt cười không nói, hắn nói không chỉ là lúc trước Vệ Kích chịu khổ, còn nói một đời trước…

Chử Thiệu Lăng nhắm mắt, cười: “Vậy còn mười lăm năm trước đâu? Thôi, chuyện về sao của Dao nhi đều có ta an bài, ngươi không được ý kiến.”

Trời sinh mệnh phú quý tiểu Vệ Dao trừng mắt nhìn Chử Thiệu Lăng, lại quay đầu nhìn Vệ Kích, cuối cùng vẫn là vươn tay muốn Vệ Kích ôm, Chử Thiệu Lăng bật cười: “Rất không có lương tâm.”

Hai người đùa hài tử một lát liền đi dùng bữa tối, sau bữa tối Vệ Kích nhớ đến Vệ Dao, vẫn luôn ở phòng trong tẩm điện dỗ hài tử, Chử Thiệu Lăng cũng đi theo, cùng hắn một lát mới không kiên nhẫn mà nói: “Hài tử còn nhỏ, qua đêm ở đây sợ không ổn, vạn nhất bị lạnh thì sao? Vẫn là đưa về chỗ Phức Nghi đi thôi.”

Vệ Kích cũng sợ hài tử ở lại đây một đêm sẽ ngã bệnh, gật đầu: “Hoàng thượng nói phải.”

Chử Thiệu Lăng sai người chuẩn bị kiệu ấm đưa bà vú cùng Vệ Dao về chỗ Phức Nghi, lại quay đầu nhìn Vệ Kích cười: “Không còn chuyện khác, đi nghỉ đi.”

Vệ Kích nhìn nhìn đồng hồ nước, thấp giọng: “Hiện tại liền nghỉ… có phải hơi sớm hay không?”

“Cho ngươi nằm chứ không phải cho ngươi ngủ a….” Chử Thiệu Lăng mỉm cười đến gần ôm thắt lưng Vệ Kích, “Hôm nay tâm tình ta rất tốt, nghe lời, đừng phá hỏng tâm tình ta….”

Vệ Kích nghĩ một lát: “Hôm nay… không phải Hoàng thượng tức giận sao?”

Chử Thiệu Lăng kịp phản ứng, Vệ Kích đang nói chuyện lời đồn, không quá để ý mà nói: “Đó là việc nhỏ….”

Thái độ của Tử Quân hầu đối với Vệ Kích hôm nay khiến Chử Thiệu Lăng rất vui vẻ, nếu đứng ở góc độ của Tử Quân hầu còn có thể tiếp thu Vệ Kích, cũng có nghĩa là Vệ Kích sẽ có thể yên ổn mà ngồi lên vị trí kia, người khác cũng sẽ không rất không chấp nhận Vệ Kích.

Chử Thiệu Lăng trong lòng đều có tính toán của mình, cúi đầu khẽ hôn môi Vệ Kích, ôn nhu vuốt ve lưng Vệ Kích dụ dỗ, Vệ Kích cũng không lại từ chối, hai người đang lúc mặn nồng, Vương Mộ Hàn lại đến phòng ngoài cao giọng: “Hoàng thượng, Hình bộ Thượng thư Tả đại nhân đưa đến một quyển tấu chương, nói là có việc gấp cần Hoàng thượng xem xét.”

Chử Thiệu Lăng không kiên nhẫn ngồi dậy, Vệ Kích không biết nghĩ đến cái gì, bật cười: “Hôm nay Tả đại nhân bị Hoàng thượng dọa không ít đâu, liền vội vàng đi tra án, không ngờ có kết quả nhanh như vậy.”

Chử Thiệu Lăng nghe vậy cũng bật cười, cúi đầu khẽ cắn bên cổ Vệ Kích, nhẹ giọng: “Càng lúc càng to gan, cũng dám trêu chọc ta, chờ xem một lát ta gây sức ép ngươi thế nào….”

Vệ Kích sờ sờ nơi bị Chử Thiệu Lăng cắn, vành tai đỏ lên, Chử Thiệu Lăng lúc này mới vừa lòng mỉm cười đứng dậy vòng qua bình phong sửa sang lại xiêm y, lên tiếng: “Đưa đến đây.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.