Đối với một người thì chuyện gì mới là tồi tệ nhất?
Đôi mắt mù lòa không nhìn thấy ánh sáng sao?
Không phải!
Hay là bản thân chỉ là một đứa trẻ mồ côi không biết cha mẹ là ai, cũng chẳng biết họ có còn sống hay không?
Cũng không phải!
Cuộc sống của An Như Hinh vốn dĩ rất bình thường, cô từ nhỏ thì thị lực đã không tốt, đến năm ba tuổi thì mất hẳn thị lực, cả khoảng thời gian tuổi thơ đều sống trong bóng tối, nhưng cô không sợ hãi, không bi quan, trái lại còn rất lạc quan vui vẻ, trở thành động lực to lớn của hầu hết các bạn nhỏ ở cô nhi viện.
Nhưng vào năm An Như Hinh được mười ba tuổi, một gia đình hào môn cũng đã nhận cô làm con nuôi. Lúc đó viện trưởng Ngải Tình còn tưởng rằng cuối cùng cô cũng đã khổ tận cam lai, cơ mà lại chẳng thể ngờ… Họ An kia đưa cô về nhà là vì nhìn cô nét giống với người con gái của họ.
Mục đích họ tìm đến cô là muốn bồi dưỡng cô thành đại tiểu thư An gia, rồi thay thế vị trí của con gái ruột mà gả cho người khác. Nhưng vì lúc đó cô chỉ mới mười ba tuổi, lại rất đơn thuần nên vẫn chưa biết cái gì gọi là liên hôn, cái gì là hôn nhân.
Trong suốt năm năm khi cô ở An gia, cô từ một đứa trẻ hoạt bát, hiếu động, biến thành một con búp bê mặc người sai khiến. Đương nhiên là họ cũng đã sớm thông báo bên ngoài, nói rằng cô là đứa nhỏ bị bệnh từ bé nên không dám cho ra ngoài, hiện tại sức khỏe của cô đã đủ tốt, nên đã chấp nhận để cô ra mắt với mọi người với thân phận là đại tiểu thư An gia.
Mặc dù cha nuôi – An Thải Thuần và mẹ nuôi – Quách Tư Thấm rất khắt khe với cô, thậm chí là không xem cô là con gái, nhưng bà nội và người em gái được cô thay thế – An Như Hảo lại rất tốt với cô.
Tình cảm của hai chị em cũng chẳng biết từ khi nào mà sâu đậm, vào một ngày An Như Hảo đã vào phòng của cô, còn khóc lóc rất đau lòng, đến đây cô còn nhẹ nhàng an ủi, nói:
– Như Hảo? Có chuyện gì vậy?
– Chị… Chị ơi… Vừa rồi em nhìn thấy chồng sắp cưới của chị rồi. Anh ta rất đáng sợ… Chị… Chị chạy đi… Chị đừng gả cho anh ta.
Năm đó An Như Hảo cũng mới mười tám tuổi, cô bé đó đã rất lo lắng cho cô, sau đó thì chuyện gì tới cũng phải tới, cô được sắp xếp gặp mặt với người chồng sắp cưới.
Nhưng vì hôm đó cô đang ở trong phòng một mình nghe nhạc, nên có chút cảnh giác với người khác, hơn hết là vì cô không nhìn thấy nên thính giác và khứu giác khá tốt. Vừa gặp anh thì cô đã đánh anh rồi.
Khi đó Lôi Gia Hào cũng giữ tay cô lại, còn nhíu mày tỏ ra rất khó chịu, nói:
– Đánh đủ chưa?
– Anh là ai? Sao lại xuất hiện ở phòng của tôi chứ? Anh muốn làm gì?
Anh ngây ngốc, rốt cuộc thì anh đang chuẩn bị cưới con ngốc nào vậy?
Còn An Như Hinh thì có chút lo lắng, sao cái tên kia lại không nói gì nhỉ? Hay là do bị cô đánh tới ngốc luôn rồi?
– Anh… Còn ở đó không?
– An Như Hảo đúng không?
– Như Hảo? Không phải, tôi là Như Hinh, chị gái của Như Hảo, còn anh… Là ai vậy? Sao lại biết em gái của tôi?
Lôi Gia Hào chỉ nhíu mày, hóa ra là An gia không muốn gả con gái bảo bối nên đã đem một đứa không rõ nguồn gốc ra đây thế thân à? Cũng may là trước đó Lôi Gia Hào đã tìm đến chỗ ông bà nội, nếu không thì anh đã bị An gia lừa một vố lớn rồi.
Nhưng đợi một chút, Lôi Gia Hào nhìn cô từ trên xuống dưới, tuy nói rằng An Như Hinh chỉ là thế thân của An Như Hảo, nhưng tại sao hai người lại có nhiều nét giống nhau như vậy chứ? Nếu như nói họ là sinh đôi thì cũng có người tin đấy.
– Tôi là chồng tương lai của… Của cô.
– Anh là Lôi Gia Hào?
– Ừ, ngạc nhiên sao? Kinh hỉ sao?
Nhưng nhận lại là cái lắc đầu vô cùng chân thật từ An Như Hinh, khiến cho Lôi Gia Hào muốn tức giận cũng không tức giận được.
Đến đây Lôi Gia Hào mới ngồi xuống giường cô, lại nói:
– Tôi chỉ muốn nói vài câu với cô thôi.
– Được, anh nói đi.
– Thứ nhất, hôn nhân của chúng ta chỉ kéo dài hai tháng, sau đó tôi sẽ nói chúng ta không hợp rồi ly hôn, tôi có thể cho cô tiền, nhưng tình cảm thì không được, tôi đã có người mình thích rồi. Thứ hai, sau khi hôn lễ kết thúc thì cô sẽ chuyển đến nhà tôi, hiển nhiên là sẽ có người giúp cô. Thứ ba, ngoại trừ những ngày cha mẹ đến thăm, còn lại chúng ta đều chia phòng.
Nói xong, Lôi Gia Hào lại nhìn cô, nói:
– Thế nào? Có đồng ý không?
– Đồng ý, đồng ý chứ! Nhưng mà… Có thể cho tôi có một thỉnh cầu không?
– Nói đi.
– Chúng ta có thể không cần đăng ký kết hôn được không? Đỡ phải cho tôi bị mang tiếng qua một đời chồng.
Anh cạn lời… Sao trên đời này lại có nữ nhân kì lạ như vậy thế?