“Chị xin giới thiệu, chị là sếp của Thanh Đằng Các này, chị họ Phương, tên Doanh.”
Sắc đẹp của Phương Doanh không hề thua kém với những sao hạng A, tự tin, thanh nhã, điềm tĩnh, những khí chất này đều toát lên từ con người cô, khi nói chuyện hương thơm nhẹ từ giọng nói phảng phất lên mặt Sở Phàm, khiến mặt Sở Phàm cũng hơi nóng lên, may mà có Mộng Dao bên cạnh nên Sở Phàm đã nhanh chóng lấy lại được trạng thái ngay sau đó.
“Chào chị, vâng, em họ Sở.”
Sở Phàm vừa dứt lời thì bà Vương chen vào.
“Cô Phương cô thế này là có ý gì vậy? Chúng tôi dù gì cũng là khách quen, mà cô lại ném chúng tôi sang một bên rồi ra phục vụ cái thằng ranh đấy?” Bà Vương không thể hiểu nổi.
“Cô Vương nói như vậy là không đúng rồi ạ, cô đã là khách quen của cửa hàng chúng cháu, vậy chắc cô cũng biết trong cửa hàng chúng cháu chỉ có hội viên kim cương mới được chủ cửa hàng tiếp riêng, cấp bậc hội viên của hai cô chú chắc chưa đạt đến kim cương đúng không ạ?”
“Nếu đúng là như vậy……thì hai cô chú có gì cần cứ gọi nhân viên cửa hàng chúng cháu là được, cháu tin là nhân viên bên cháu đã được đào tạo chuyên nghiệp sẽ đem lại sự trải nghiệm rất tốt cho cô chú đấy ạ.” Phương Doanh nói năng lễ độ, nhưng cũng không hề khách sáo, thể hiện được thái độ và lập trường của mình, không muốn dây dưa dài dòng.
Thanh Đằng Các bây giờ cũng đã mở rộng rất lớn, hội viên kim cương có hơn mười người, hội viên bạch kim thì nhiều không đếm xuể, cô ấy chưa đến mức phải vì hai người này mà hạ thấp giá trị của mình hoặc là phải cúi người gật đầu để thỏa hiệp cả.
“Cô Phương, cô cũng giỏi đấy! Chúng tôi hôm nay cũng coi như đã thấy được rồi, không thèm để ý đến chúng tôi mà đi phục vụ cái thằng rẻ rách kia chứ gì? Nhưng tiếc quá, nếu cô biết thẻ kim cương trên tay cậu ta chỉ là nhặt được, bên trong không có xu nào, thì không biết cô Phương có còn nói những câu như vậy hay không đây?” Bà Vương tức đến mức khoanh tay trước ngực cười khẩy liên tục với vẻ mặt đắc ý khi nghĩ rằng chuẩn bị sẽ thấy được mặt của Phương Doanh biến sắc, từ thản nhiên điềm tĩnh chuyển sang tức giận tột độ.
Nhưng bà ta đã thất vọng, sắc mặt Phương Doanh vẫn hiện lên nụ cười điềm nhiên như vậy.
“Mỗi một tấm thẻ kim cương của bên chúng cháu khi mở thẻ đều lưu lại thông tin về chủ thẻ, không có chuyện sẽ bị người khác nhặt được rồi lấy dùng, với lại cậu Sở mấy hôm trước vừa mới mở thẻ kim cương xong, sao lại có thể là nhặt được chứ?” Phương Doanh nghiêng đầu cười nói: “Tôi nói đúng không cậu Sở?”
Sở Phàm gật đầu một cách vô thức.
“Vậy sao số dư lại là 0 tệ? Có mấy ngày mà tiêu hết cả một triệu? Tưởng chúng tôi là ngu hết à?” Bà Vương trợn mắt lên nói.
“Vì cậu Sở đã mua chiếc vòng tay bằng đồng đen thời chiến quốc, giờ hai cô chú đã hiểu chưa ạ?” Phương Doanh cười nói.
Hai người đột nhiên ngớ người ra, lấy một triệu ra để mua chiếc vòng đồng đen, đại gia vậy á?
Thấy hai người đờ người ra, Sở Phàm lướt qua bên họ, cầm tiếc vòng ngọc trên quầy lên: “Chị Phương, chị đã ở đây thì việc này đơn giản rồi, mục đích của em hôm nay đến đây chính là vì chiếc vòng này, kể cả bao nhiêu tiền em đều sẽ mua nó, đấu giá cũng được mà đưa thẳng ra giá luôn cũng được.”
“Còn nữa, chú Vương, cô Vương, hai người có trả giá nữa không? Nếu không trả giá nữa thì chiếc vòng ngọc này tôi trả ba trăm nghìn rồi lấy đây.”
Bà Vương mấp máy cái môi khô nẻ của mình, một lúc lâu vẫn không nói gì.
Ông Vương cười gượng vài tiếng rồi giơ tay ra hiệu ‘xin mời’, chứng tỏ không muốn tiếp tục tranh nữa.
Có thể ở trung tâm đồ cổ mua cả triệu không tiếc tay, kiểu đại ra này không dây vào được, cũng không muốn va chạm.
Thấy mọi người xung quanh ai cũng vui cười, Phương Doanh cũng cười lên.
“Không cần ba trăm nghìn đâu, cậu Sở là khách hàng mới của Thanh Đằng Các bọn chị, để giá cũ cho cậu đó, một trăm hai mươi nghìn cầm lấy đi, coi như có thêm một người bạn.” Phương Doanh lấy chiếc vòng ngọc trên tay Sở Phàm, đích thân gói gém cẩn thận rồi đặt lại lên tay Sở Phàm: “Sau này còn phải nhờ những ông chủ như cậu Sở đây đến ủng hộ cửa hàng nhỏ này của chị nữa chứ.”
Sở Phàm cũng không khách sáo với cô ấy, kéo Mộng Dao đi cùng, hai người cười nói rồi đi đến quầy lễ tân.
Trần Mộng Dao đi phía sau với vẻ mặt đờ đẫn.
Nếu Sở Phàm không kéo đi, chắc cô không nhấc nổi chân lên mà đi mất.
Lúc thì một triệu, lúc thì ba trăm nghìn, lại còn là hội viên kim cương, trong lòng cảm thấy những gì biết được về Sở Phàm đã bị lật đổ trong chốc lát, anh ấy lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Ở quầy lễ tân, cô lại tận mắt nhìn thấy Sở Phàm nạp hai trăm nghìn, quẹt thẻ thanh toán một trăm hai mươi nghìn xong, trong thẻ còn lại tám mươi nghìn.
Hai người vừa ra khỏi Thanh Đằng Các, Trần Mộng Dao đột nhiên đi lên chặn phía trước mặt Sở Phàm, khuôn mặt xinh xắn đó đang không hề vui mà mang đầy sự nghi ngờ lẫn khó hiểu.
Lúc vừa ở trong Thanh Đằng Các cô đã mấy lần định đứng ra khuyên Sở Phàm không cần phải mất công chuộc lại chiếc vòng như vậy, mức giá một trăm hai mươi nhìn thực sự đã đi quá xa so với tưởng tượng của cô, nhưng từ đầu đến cuối Sở Phàm không hề cho cô một cơ hội để nói nào cả, sự kìm nén đó đã đến lúc phải bộc phát ra rồi.
“Anh Sở Phàm! Anh lừa em! Anh lấy đâu ra tiền hả?”
“Anh trúng xổ số đấy, hơn một triệu, nhưng mà anh cũng tiêu gần hết rồi.” Sở Phàm thấy Mộng Dao đang tức giận nên vội vàng nói đại ra một câu.
“Thật không đấy?” Sắc mặt Trần Mộng Dao đầy ngờ vực, mắt nheo lại thành một đường chỉ rồi hứ nhẹ một tiếng.
“Đương nhiên là thật rồi, dù sao anh cũng chẳng có cách nào, em cũng biết đấy, anh nghèo như ma ý, nên thỉnh thoảng hay mua vé số mong có ngày đổi đời, ai ngờ lại trúng thật……” Sở Phàm nhún vai giơ hai tay lên.
“Anh cũng biết là anh nghèo, thế mà anh còn tiêu xài phung phí hả? Hơn một triệu đấy, sao anh không đi mua nhà? Hai năm nay giá nhà đất tăng nhanh như vậy!” Trần Mộng Dao tiếc vì anh không biết suy tính, cô cứ thế giậm chân xuống đất.
“Haiz, chuyện nhà cửa sau này thì tính, đời người còn dài, cứ từ từ thôi em ạ.” Nói xong Sở Phàm bước lên phía trước kéo bàn tay nhỏ của cô ra, lấy chiếc vòng ngọc đeo vào cổ tay trắng nõn của cô: “Cả nhà họ Trần cũng chỉ có mỗi em là đối xử với anh tốt nhất, ba năm qua anh đều để trong lòng, nhiều lúc nghĩ chứ, ông già xấu xa năm ấy đưa anh đến nhà họ Trần, sao lại không chọn em làm vợ sắp cưới của anh nhỉ?”
“Anh ngốc thế? Ba năm trước em mới có mười lăm tuổi, cả tuổi mụ mới là mười sáu, anh muốn phạm pháp à?” Trần Mộng Dao đỏ mặt cười lên.
Thấy cô cười, Sở Phàm cũng không nhịn được mà cười theo, đúng thế, ba năm trước mới mười lăm tuổi, nhưng năm nay……chẳng phải là mười tám tuổi rồi à? Còn ba ngày nữa là sinh nhật mười tám tuổi của cô, tất cả thời cơ đều tốt như vậy.
“Ba ngày nữa là sinh nhật tuổi trưởng thành của em rồi, đúng lúc anh cũng chuẩn bị ba ngày nữa sẽ chuyển ra khỏi nhà họ Trần, thời hạn ba năm cũng đến rồi.” Sở Phàm nhếch miệng nói.
“Anh……đừng nghĩ nhiều làm gì, để em về xin hộ anh, để anh được tiếp tục ở lại.” Trần Mộng Dao thấy Sở Phàm nói vậy, cô cũng cảm thấy có chút đau lòng.
“Thôi đừng, những người khác trong nhà họ Trần đối xử với anh bằng thái độ gì trong lòng anh đều rõ cả, sống ở đó chẳng được gì chi bằng rời đi còn vui hơn, với lại anh với chị em cũng đã xóa bỏ hôn ước rồi, anh đi cũng là điều hiển nhiên.” Sở Phàm cười một cách thoải mái.
Sau đó anh đưa Mộng Dao trở về trường.
……
“Minh Khê, nơi mà đẹp nhất, sang trọng nhất, thích hợp để tổ chức sinh nhật nhất ở trong thành phố Vân Hải này là đâu thế?”
Trên chiếc xe Bentley sang trọng, Sở Phàm ngồi ở ghế phụ, Minh Khê dừng xe ở bên đường, hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy trễ ngực màu tím, trên trán có thắt một chiếc băng đô rất đẹp, một vẻ đẹp thanh tú thuần khiết đến dễ thương.
Trên tay cô ấy có cầm quyển sổ đỏ, và một hợp đồng giao dịch nhà đất, trên đó là căn biệt thự Vân Hà Sơn mà cô ấy đã giúp Sở Phàm chuẩn bị xong hết, thấy Sở Phàm hỏi câu này, cô ấy liền đặt hợp đồng sang một bên.
“Sinh nhật của cậu chủ đến rồi à?”
“Không phải, mà là sinh nhật của bạn tôi.” Sở Phàm xoa hai tay vào nhau.
“Vậy à……bạn con trai, hay là……” Minh Khê nhếch miệng lên, dựa sát vào Sở Phàm, hương thơm phả vào mặt anh, khiến anh giật mình vội vàng dựa sát vào phía bên phải của ghế ngồi.
“Bạn, bạn con gái.”
“Lêu lêu lêu, là người mà cậu chủ thích à?” Con mắt to tròn của Minh Khê bống chốc cười tít cong như trăng lưỡi liềm vậy.
Sở Phàm im lặng một lúc rồi gật đầu.
“Thì ra là vậy, đã hiểu.” Minh Khê mặt nghiêm nghị trở lại, một tay đỡ cằm ra vẻ suy nghĩ, rồi cô đột nhiên búng tay thành tiếng: “Có rồi, là Vân Đỉnh Kim Cung! Là một cách sạn cao nhất, hoành tráng nhất ở thành phố Vân Hải này, bốn phía đều là cảnh đẹp, trên tầng cao nhất còn có đài thiên văn ngoài trời, quan trọng nhất là phong cách! Xa hoa! Lại hoành tráng! Ba ngày nữa còn có một người nổi tiếng đến đó biểu diễn, chắn chắn sẽ khiến con người ta nhớ mãi không quên.”
“Chị có thể giúp tôi lo chuyện đó không?”
Sở Phàm nhìn Minh Khê lại thấy ánh mắt Minh Khê đầy vẻ oán hận.
“Giúp thì giúp được……Chỉ là nhìn cậu chủ mà mình yêu quý lại đi tổ chức sinh nhật cho người khác, nên người ta thấy đau lòng quá đi!” Minh Khê ôm ngực, lông mày lá liễu hơi nhíu lại, rồi ngã vào trong lòng Sở Phàm: “Cậu chủ, cậu cho người ta vui vẻ một lần đi, rồi người ta sẽ đồng ý yêu cầu này của cậu, được không.”