“Quách Siêu, qua đón em đưa em đến trường đi!” Trần Mộng Vũ hét lên trong điện thoại.
“Sao thế cục cưng của anh?” Quách Siêu hỏi.
“Bảo anh đến thì anh cứ đến đi.” Trần Mộng Vũ nói xong cúp luôn điện thoại.
Hơn mười phút sau, một chiếc BMW đỗ ở trước cửa nhà Trần Mộng Vũ.
Vừa ngồi lên xe Trần Mộng Vũ liền tuôn một tràng.
“Đúng là không biết cái tập đoàn Minh Châu đó có phải mắt mù hay không, lại để con em gái em đi làm người phụ trách dự án? Đáng lẽ ra người phụ trách dự án là em mới đúng, anh biết không? Bà nội đã hứa rõ ràng thế rồi vậy mà cuối cùng lại bị đứt ngang! Em tức chết đi mất thôi.” Trần Mộng Vũ rút chân ra khỏi đôi giày cao gót rồi gác hai chân lên trước xe ô tô, hạ thấp ghế tựa rồi hậm hực nằm xuống.
“Haiz, anh cũng không giấu gì em, tập đoàn Minh Châu đó dạo này đúng là kỳ lạ, đến cả mối làm ăn với nhà họ Quách bọn anh cũng hủy rồi, như thể là đang giận dỗi vậy, hại cho nhà họ Quách bọn anh thua lỗ mấy triệu liền, mấy hôm nay bố anh còn đang chán đây.” Nghe thấy chuyện của Trần Mộng Vũ, Quách Siêu cũng than thở luôn chuyện của mình.
“Lại có chuyện đấy à? Đúng là gặp phải ma rồi!”
Ở khu Tĩnh Yên của bọn họ có vô số doanh nghiệp dựa vào tập đoàn Minh Châu con thuyền lớn này mà sống, hợp tác được một dự án cũng đủ ăn mấy năm, ai ai cũng tranh nhau nịnh bợ tranh giành dự án.
Không còn cách nào khác, ai bảo tập đoàn Minh Châu nhà người ta là doanh nghiệp nổi tiếng của khu Tĩnh Yên chứ? Ôm về vô số các dự án lớn, là cầu nối tốt nhất cho sự phát triển của các doanh nghiệp nhỏ ở đây như bọn họ.
Giờ đây sự hợp tác giữa nhà họ Quách và tập đoàn Minh Châu đã không còn nữa, tình cảnh bọn họ trở nên khó khăn, còn khó khăn hơn cả nhà họ Trần rất nhiều, nhà họ Trần cũng chỉ là thay một người phụ trách khác mà thôi.
“Chờ cho em lấy lại cái vị trí người phụ trách dự án này, đến lúc đó tiếp xúc được với cấp lãnh đạo của tập đoàn Minh Châu, để xem có thể giúp nhà họ Quách bọn anh một tay hay không.” Trần Mộng Vũ nói.
Hai người đó lái xe đến trường, Trần Mộng Vũ gọi điện thẳng cho Trần Mộng Dao bảo cô đi ra.
Trần Mộng Dao vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, lúc xuống đến tầng một của ký túc xá thấy chị mình và Quách Siêu, trong lòng cô thắt lại một cách vô thức, nhất là thấy Trần Mộng Vũ đang hằm hằm sát khí đi tới, bộ dạng đó khiến cho cô vô cùng sợ hãi.
“Nói đi, mày đã giở trò gì mà có thể cướp được vị trí người phụ trách dự án ra khỏi tay tao? Sao bao nhiêu năm nay tao đều không nhận ra mày lại có cái bản lĩnh này nhỉ? Đúng là đủ lông đủ cánh rồi thì không coi ai ra gì phải không!”
“Chị, em……không hiểu chị đang nói cái gì.” Trần Mộng Vũ vội vàng lắc đầu.
“Không biết tao đang nói gì? Ha ha ha, buồn cười chết mất, còn giả vờ giả vịt trước mặt tao à? Bây giờ người đại diện cho dự án của nhà họ Trần với tập đoàn Minh Châu là mày, mày có thể không biết sao?” Trần Mộng Vũ cười một cách chế nhạo, cái tài giả vờ giả vịt của con ranh này cũng giỏi đấy, chuyện lớn như vậy nó lại không biết à?
“Em thật sự không biết gì cả, lúc em chạy ra thì gặp anh Sở Phàm, anh Sở Phàm đưa em đến trường xong thì chị gọi điện đến cho em, chứ em làm sao mà biết được chuyện này.” Trần Mộng Dao vội vàng giải thích.
“Sở Phàm? Hai chúng mày đúng là một cặp trời sinh, thôi mày đi theo anh ta đi, hai đồ khốn, đúng là không biết phải nói hai bọn mày thế nào nữa!” Trần Mộng Vũ không nhịn được mà cười khẩy.
“Tao cho mày một cơ hội nữa, liệu mà nói cho thật.”
“Em nói thật cái gì cơ? Em thật sự không biết gì cả, chuyện này chị nên đi hỏi bà mới phải chứ!”
Trần Mộng Dao luống cuống giải thích, cuối cùng lại nhận được một cái tát như trời giáng của Trần Mộng Vũ, cái tát này khiến cô đờ người ra.
“Mày đúng là cho mày thể diện mà mày không biết điều, từ lúc Sở Phàm đến nhà tao, là mày bắt đầu tớn lên, mày nghĩ xem cái tấm lòng thương hại của mày bố thí cho ai không bố thí? Lại đi tốt với cái loại không biết điều như thế? Giờ đến chị của mày mà mày cũng nói dối? Vài hôm nữa khéo mày còn đi khỏi nhà họ Trần luôn để ra ở riêng ấy chứ nhỉ?” Trần Mộng Vũ vừa xách tai cô lên vừa cười khẩy một cách sắc lạnh.
“Đau quá!”
Trần Mộng Dao kêu đau lên một tiếng, thấy những bạn học cùng đến xem ngày một đông hơn, cả khuôn mặt cô đỏ bừng.
“Nào nào nào, mọi người đến đây mà xem nhé, con ranh này là em gái tôi, cướp công việc của tôi, còn tình tứ với chồng sắp cưới của tôi nữa, mọi người đều đến mà nhìn, nhìn kỹ cái bộ mặt của nó!”
Trần Mộng Vũ vừa hét xong, đột nhiên những người xung quanh đều đứng lại vừa nhìn vừa chỉ chỏ, còn văng ra toàn những lời bẩn thỉu tục tĩu để chửi cô khiến cho Trần Mộng Dao không dám ngẩng đầu lên.
Đứng xem cũng chẳng mất gì, lại còn đều là sinh viên, trong đó có một số người cùng khóa với Trần Mộng Dao, đều quen biết cả.
“Bình thường cũng thấy dịu dàng ngoan ngoãn mà không ngờ lại bẩn tính nnhư vậy?”
“Đúng thế, còn có nhiều người theo đuổi cô ta lắm, thì ra lại đi thích anh rể, chẹp chẹp……”
“Không phải, không phải như vậy, không như mọi người nghĩ đâu, mình không có như vậy!”
Trần Mộng Dao vừa khóc vừa hét lên, nhưng lại bị Trần Mộng Vũ đạp cho ngã xuống đất.
Trần Mộng Vũ liền ngồi xuống, ghé vào tai của Mộng Dao nói:
“Cô em gái của chị, chị cho mày ba ngày, mày chỉ có hai lựa chọn, một là nghĩ cách nhường vị trí người phụ trách lại cho tao, tao không cần biết mày làm bằng cách nào!”
“Hai là đi làm tử tế cho chị mày, kiếm được món béo bở gì nộp hết cho tao, còn nữa, liệu mà ngoan ngoãn nghe lời, nếu mày không nghe lời tao sẽ có rất nhiều cách để trị mày giống như hôm nay đấy.”
Nói xong Trần Mộng Vũ vỗ vào má cô rồi cùng với Quách Siêu nghênh ngang đi khỏi.
Mộng Dao không biết mình đã làm gì sai, hai chân co lại cúi đầu vào giữa hai đầu gối cứ thế khóc nức nở.
Cô không có lựa chọn nào cả, ở nhà họ Trần chị cô được người khác cưng chiều hơn cô nhiều, biết lấy lòng bà nội, lấy lòng bố mẹ, còn cô thì lại trầm lặng ít nói.
Cho nên Trần Mộng Dao chỉ có thể làm theo như chị cô nói.
Rồi sau khi Trần Mộng Dao về đến chỗ bà nội xong cô cũng không hiểu vì sao, tập đoàn Minh Châu lại chỉ đích danh muốn cô làm người phụ trách, ngoài cô ra thì chấp nhận người khác, điều này cũng có nghĩa là cô chỉ còn cách giúp người nhà vơ vét của cải, như một con rối vậy.
Về mặt kinh doanh Trần Mộng Dao đúng là không biết gì cả, ngành học của cô là mỹ thuật, dòng họ cũng chưa bao giờ cho cô cơ hội để tiếp xúc trải nghiệm những chuyện trên thương trường bao giờ.
Nhưng theo như lời dặn dò của bà Trần, cô vẫn đến tập đoàn Minh Châu để gặp gỡ và đàm phán làm ăn……Nhưng nhẹ nhàng, đơn giản đến bất ngờ, người phụ trách của tập đoàn Minh Châu rất quan tâm cô, quan tâm đến mức khiến cô nghĩ bụng đối phương liệu có phải có ý đồ gì không tốt với cô không……
Cũng vì chuyện này, thái độ của mọi người trong nhà đối với Trần Mộng Dao cũng thay đổi, tối hôm đã đã tổ chức tiệc ăn mừng, Bạch Ngọc Lan và Trần Thủ Quốc tươi cười hớn hở, dự án đầu tiên đã đàm phán thành công, bà nội cho luôn bọn họ một triệu để chi cho dự án, riêng nhà bọn họ đã đút túi tới cả vài trăm nghìn.
Nhưng Trần Mộng Dao không lấy một đồng nào cả, lại bị Trần Mộng Vũ lấy đi mấy chục nghìn.
“Em gái ngoan, cứ thế mà làm, sau này cố gắng làm ăn, có tiền rồi thì nhà chúng ta cũng có thể tự mở công ty.” Trần Mộng Vũ vô cùng vui mừng.
Thế này cũng thích thật, mình không cần phải lo gì, chỉ việc ngồi đếm tiền, giống như cô ta là chủ còn em gái cô ta là nhân viên vậy, thích quá đi mất.
“Phải rồi, chị bảo mày nói về việc liên quan đến nhà họ Quách của Quách Siêu, mày nói chưa thế?” Trần Mộng Vũ đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt nguy hiểm.
“Có có, em nói rồi, bọn họ nói sẽ khôi phục lại chuyện hợp tác với nhà họ Quách……” Trần Mộng Dao nhếch miệng nói.
“Ôi? Cũng giỏi đấy nhỉ? Có phải mày hiến thân không đấy? Sao tập đoàn Minh Châu lại quan tâm đến mày như vậy?” Trần Mộng Vũ vô cùng ngạc nhiên, trong ánh mắt mang đầy vẻ đố kị.
“Không có……em, em cũng không biết.” Trần Mộng Dao nhíu mày, cúi đầu xuống.
“He he, làm tốt lắm, lát nữa tao sẽ đi nói với Quách Siêu.”
“À phải rồi, mày lát nữa nói với Sở Phàm, ngày mai tao và Quách Siêu mời anh ta ăn cơm, bảo anh ta đến.” Ánh mắt Trần Mộng Vũ lóe lên một vẻ kỳ lạ.
“Sao lại thế? Chị……” Trần Mộng Dao cảm thấy khó hiểu, lẽ nào là chị mình đã nghĩ thông rồi à? Sẽ không làm khó anh Sở Phàm nữa chứ?
“Đừng lắm chuyện, bảo mày gọi thì mày cứ gọi, nếu mai anh ta không đến, thì mày biết hậu quả rồi đấy!” Trần Mộng Vũ ra vẻ dọa nạt.