Lương thị và Hồi Hương cũng vui mừng lắm, tuy không học y nhưng rất hiểu giá trị của phương thuốc, chỉ có Tả Thiếu Dương là vui vì thoát nạn, còn cái khác không lạc quan. Y thư và y thuật là hai khái niệm khác nhau, không phải cứ có phương thuốc trong tay là trở thành thần y được, Trung y là một môn khoa học, cần học tập theo hệ thống, phải biết biện chứng linh hoạt, tùy bệnh mà bốc thuốc, Đồ Long đao, Ỷ Thiên kiếm vang danh thiên hạ, nhưng phải xem nó vào tay ai, nếu không chả bằng con dao bổ củi cùn của Miêu Bội Lan.
Cho nên y thuật của cha mình muốn đề cao một cách thực tế cần có nền tảng kiến thức vững vàng, chứ không phải dựa vào mấy phương thuốc y đưa cho.
Hồi Hương đơn thuần nhất, vỗ tay reo lên: – Có phương thuốc thần kỳ này nhà mình còn lo gì kinh doanh không tốt nữa, cho dù có phải chuyển nhà cũng chẳng mấy chốc khấm khá lên, có khi không thua Huệ Dân Đường.
Nghe nữ nhi nói thế, Tả Quý gật đầu rồi lắc đầu, ông không quên hiện thực, ảm đạm nói: – Còn chưa chắc, cho dù có phương thuốc tốt thì cũng phải biết dùng mới được, biết dùng thì cũng phải có người tới xem bệnh nữa. Ài giờ tính chuyện chuyển nhà đi là hơn, ổn định chỗ ở, qua năm mới còn đi làm linh y.
– Cha học được phương thuốc sẽ có ngày Đông Sơn tái khởi mà.
Tả Quý qua cơn cao hứng đã dần bình tĩnh lại: – Phương thuốc thần kỳ này, người thường chúng ta liệu có thể lĩnh hội hết được không, đệ đệ con lần này chỉ may mắn trúng bệnh trúng thuốc thôi, chữa bệnh không thể dựa vào làm liều đợi may mắn được. Lúc này từ xa truyền tới tiếng chiêng, Tả Quý nói: – Thôi, ăn cơm đã.
Tả Thiếu Dương đóng cửa lại, vào bếp giúp lấy bát đũa, nhìn thấy chum nước bên tường mới sực nhớ buổi sáng lấy nước, Tiểu Muội bảo chiều y mang quần áo tới cho nàng giặt hộ. Kết quả buổi chiều gặp phải chuyện này, thế là quên béng mất, nói không chừng Tiểu Muội vẫn còn đang đợi.
Y nhảy lên như lò xo, co cẳng chạy, Lương thị gọi với theo: – Đi đâu?
– Con ra sông.
– Tối lửa tắt đèn rồi còn ra sông làm cái gì?
Câu này làm đầu óc Tả Thiếu Dương tỉnh táo lại, đúng thế, trời tối rồi, lại còn mùa đông rét mướt như thế, Tiểu Muội đâu ngốc mà đợi tới giờ này, có khi đợi mình một lúc không thấy mình đến, giặt quần áo của nàng xong về luôn rồi, để xin lỗi nàng ấy sau là được. Nghĩ tới đó Tả Thiếu Dương ngượng ngùng quay về, thấy Hồi Hương nhìn mình với ánh mắt cực kỳ nghi ngờ, tỷ tỷ của y đã lấy chồng rồi, có con rồi, nhưng mà tính tình vẫn như thiếu nữ, vội giải thích bừa: – Không có gì, con ra xem xem có ai lấy nước không, để con lấy nước, ban ngày đông người, chờ đợi mệt mỏi. Thôi, tối rồi, không đi nữa, hì hì…
Hồi Hương vẫn nhìn y soi mói: – Lấy nước? Chum còn đầy ăm ắp thế kia, mai dùng chưa chắc hết, hơn nữa mai là không ở đây nữa rồi, dư sức quá không biết làm gì à?
– Đệ không biết, tự nhiên đầu nghĩ vậy, thế là vội đi lấy nước, quên luôn cả đang là buổi tối, chả hiểu sao… Tả Thiếu Dương gãi đầu gãi tai nói:
Khổ nhục kế này quả nhiên hiệu nghiệm ngay, Hồi Hương nghĩ tới đệ đệ mình ốm nặng hôn mê một trận, khiến đầu óc thi thoảng có vấn đề, thương lắm, gạt chuyện này đi: – Thôi, muộn rồi, ăn cơm đi.
Lúc ăn cơm Lương thị mới nói: – Mai đã là 30 rồi, mấy ngày qua con cứ chạy về nhà suốt, thế là không được, bên kia cũng cần chiếu có chứ, còn chuẩn bị tết nhất nữa, con đừng tới nữa, không hay.
Hồi Hương xua tay: – Không sao, con ngồi nhà không yên, phải về xem thế nào, giải quyết xong đã mới yên tâm được. Hầu Phổ cũng bảo con tới giúp cha mẹ, chuyện nha môn cuối năm bận rộn, huynh ấy không rứt ra nổi, nếu không cũng qua đây rồi.
– Con bắt nạt nó ít thôi. Lương thị thở dài: – Ài, Hầu Phổ là đứa bé tốt, con kiếm được nó đúng là phúc đức mấy đời.
– Đương nhiên. Hồi Hương có vài phần đắc ý: – Con nói với huynh ấy rồi, huynh ấy quen biết bên ngoài nhiều, tìm giúp cha mẹ chỗ thích hợp giá rẻ để thuê, trước tiên có chỗ ở đã.
– Phải, trước tiên có chỗ ở cho năm mới là được, quan trọng là, cái khác không cần chú ý nhiều.
– Vâng, con cũng có vài chỗ rồi, vẫn đợi xem có nơi nào rẻ hơn không thôi, mai dọn đi một cái là có chỗ ngay.
Nam chủ ngoại, nữ chủ nội, chuyện trong nhà Tả Quý không xen vào, tùy Lương thị định đoạt.
Ăn cơm xong Hồi Hương giúp rữa bát đũa, nàng thương mẹ trời lạnh phải rửa bát nước lạnh không tốt, Tả Thiếu Dương thì dứt khoát không để y đụng tới chuyện bếp núc.
Hồi Hương chuẩn bị về thì Tả Thiếu Dương nói: – Tỷ, đợi đã. Nói rồi ra sau quầy thuốc, cho một đống thuốc tán thuốc viên vào miếng vải rộng, bọc lại, đưa cho nàng.
Hồi Hương thắc mắc: – Đưa tỷ nhiều thuốc thế làm gì?
Tả Thiếu Dương vẫn bận rộn lấy thuốc: – Để chuẩn bị sau này, cha và đệ còn dựa vào làm linh y kiếm tiền, không có thuốc sao được? Triệu tam thẩm nói rồi, nếu 30 không trả được tiền là lấy thuốc trừ nợ, không có thuốc thì khám bệnh gì nữa. Đệ lấy ít thuốc thường dùng cất đi. Tỷ, tỷ mang về nhà cất, sau này dùng, dù sao thẩm ấy cũng không biết chúng ta có bao nhiêu thuốc, chúng ta sau này hành y kiếm tiền cũng để trả nợ, cũng không phải ăn quịt của người ta.
Hồi Hương tán đồng: – Nói có lý, để tỷ giúp.
– Thôi để đệ làm, đệ còn phân các loại thuốc khác nhau nữa.
Hồi Hương thoáng suy nghĩ nói: – Thế thì tỷ đi mượn xe đẩy.
Tả Thiếu Dương suýt ngã cắm mặt vào đống thuốc, tỷ tỷ này của mình đúng là, không biết phải bình luận thế nào nữa.
Tả Quý thanh cao đứng bên cạnh nhìn, ông không tán đồng hành vi của hai đứa con, đây là chuyện lừa dối, không phải hành vi người quân tử, nhưng hiểu không có thuốc thì coi như không còn tương lai gì nữa, nhắm mắt lại không nói gì.
Tả Thiếu Dương gói bọc xong thuốc để lại một phần thì Hồi Hương cũng mượn được xe đẩy tay từ hiệu tạp hóa đối diện về, ra ngoài nhìn ngó không có ai, lấy tấm vải bố lớn chùm lên xe, lén lút như ăn trộm đẩy xe đi.
Tả Thiếu Dương nghiền nước thông cho Bi Vàng xong thắp đèn viết đơn thuốc, ngoại trừ đơn thuốc kia, y cũng muốn viết thêm gì đó cho cha mình đọc nâng cao kiến thức cơ sở, dù sao cha y có kinh nghiệm hành y lâu năm rồi, đây là nền tảng vô cùng đáng quý, chỉ cần sửa lại một số kiến thức sai lầm sẽ có tiến bộ lớn, tất nhiên không thể giúp cha y thành danh y được, ít nhất chữa bệnh thông thường, cảm sốt đau đầu tiêu chảy là thành vấn đề nữa.
Nhớ lại nội dung cuốn sách “gia truyền” bị y xé làm giấy chùi đít non nửa, trong đó có kiến thức lẫn lộn của ( danh y biệt lục), (thương hàn luận), ( Hoàng Đế nội kinh), ( Thần Nông bản thảo kinh), nhưng mà thiếu sót và sai lầm nhiều, y dùng kiến thức tổng hợp của mình tu sửa và thêm thắt cho đầy đủ.
Tả Thiếu Dương rất không quen dùng bút lông, lại còn viết chữ phồn thể, may là y đọc sách cổ nhiều nên còn biết viết thế nào đấy, có điều tốc độ rất chậm, đêm khuya, tay lạnh cóng, gác bút đi ngủ.
Có điều không hiểu sao lại ngủ không được, như có cái dằm ở đệm, nằm không thoải mái, lăn trái lật phải mấy lần, lòng không yên, khi mệt quá mới thiếp đi.