Tiên Vương Tái Xuất

Chương 43: Vương giả mới



Mọi người đứng dưới lôi đài trợn mắt há miệng vì kinh ngạc, cứ đứng sững người như bị sét đánh, chăm chăm nhìn cảnh tượng vô cùng chấn động trước mắt.

Người thanh niên này rốt cuộc là ai?

Vạn Dương Quân lợi hại cỡ nào? Điều này đã được mọi người tận mắt kiểm chứng. Ít nhất thì trong mắt người thường, ông ta đã vượt ra khỏi giới hạn con người, dù sao đây cũng không phải là điện ảnh, đây là sự thật!

Trong hiện thực lại có người tay không chặn đạn, chả lẽ như thế vẫn chưa đủ lợi hại sao?

Nhưng chàng trai trẻ trên lôi đài lại chỉ dùng một ngón tay, chỉ một ngón tay đã đủ khiến đối phương nổ tan xác. Không phải đánh chết, mà là thật sự nổ tan xác, máu thịt nổ tung, văng tung tóe đầy đất.

Cái người mà ngay cả súng đạn cũng không thể khiến ông ta bị thương, giờ phút này lại nổ banh như một trái dưa hấu nát!

Chả lẽ nắm đấm của chàng thanh niên này còn lợi hại hơn cả súng đạn?

Rất nhiều người đứng dưới đài cảm thấy ớn lạnh sống lưng, đồng thời cũng thầm chột dạ.

Giờ phút này, ngoại trừ kính nể, Hồng Bưu còn vô cùng khiếp sợ Lạc Tú, đây là thực lực chân chính của Lạc Tú ư?

“Thầy …!” Diệp Song Song sửng sốt, trợn mắt há miệng vì sức mạnh quá khủng bố của Lạc Tú.

Đây còn là người sao?

“Chúng ta đã đánh giá quá thấp thực lực của cậu Lạc.” Diệp Kính Bình thốt ra lời cảm thán từ tận đáy lòng.

Ông ta vẫn luôn cho tằng bản thân đã nhìn thấu Lạc Tú, nhưng đến tận lúc này, Diệp Kính Bình mới phát hiện, càng ngày ông ta càng không hiểu nổi người trẻ tuổi trước mắt.

Ánh mắt mọi người dồn về phía chàng trai đứng trên lôi đài. Quần áo của anh không dính chút máu, khí thế ngập trời, khí phách vô song.

“Tốt, rất tốt.”

“Bái phục, Quảng Khôn tôi đời này chừa từng phục bất cứ ai, nhưng hôm nay phải nghiêng mình kính phục chàng trai trẻ trên đài rồi.”

“Bốp bốp bốp…”

Một tràng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, những ông lớn ở Tân Châu vỗ tay trầm trồ khen ngợi không ngớt.

Lạc Tú không thèm để ý tời tràng vỗ tay ủng hộ của mấy ông lớn Tân Châu, anh chuyên chú cúi người, nhặt một mặt dây chuyền nanh sói ở dưới đất lên.

Mặt dây chuyền nanh sói này thuộc về Vạn Dương Quân vừa mới chết, nhưng sở dĩ Lạc Tú nhặt nó lên, chắc chắn không phải bởi vì đẹp.

Sau khi nhặt nanh sói lên, Lạc Tú phát hiện quanh nanh sói có một cỗ sức mạnh đang dao động.

Quả nhiên là vậy!

Suy đoán của Lạc Tú đã được chứng thực, mặt dây chuyền nanh sói trông không có gì đặc biệt này chính là một hạt giống.

Hạt giống có lực phòng ngự tuyệt đối, có thể đao thương bất nhập, cho nên Vạn Dương Quân mới tay không chặn đạn được.

Nhất định võ công mà Vạn Dương Quân tu luyện có điểm tương đồng với Thiết Bố Sam, nhưng loại võ công này không mạnh đến mức có thể làm Vạn Dương Quân tay không tiếp đạn. Nhưng nếu có hạt giống phụ trợ, như vậy thì hoàn toàn có thể.

Ngay từ ánh nhìn đầu tiên Lạc Tú đã nhận ra khí tức của Vạn Dương Quân có gì đó sai sai. Đặc biệt sau khi chứng kiến cơ thể Vạn Dương Quân tỏa hào quang, Lạc Tú càng thêm hoài nghi.

Anh nhặt hạt giống lên, trên mặt nở nụ cười tươi, không ngờ lại vô tình lượm được một hạt giống, xem ra dạo này vận may của mình không tồi.

Tiện tay giết người lại chiếm được một hạt giống!

Sau khi anh bước xuống lôi đài, các ông lớn ở Tân Châu vội vàng chạy tới.

Quảng Khôn và Hồng Bưu đi đầu, mấy ông lớn lần lượt tiến lên ôm quyền với Lạc Tú, nói.

“Cậu Lạc đúng là khí phách vô song!”

Trên thực tế, trước đó nhóm người này cũng không quá xem trọng Lạc Tú. Dù sao thủ đoạn mà Vạn Dương Quân lộ ra đã vượt khỏi phạm vi hiểu biết của người bình thường, cộng thêm Lạc Tú tuổi vẫn còn trẻ, căn bản không đủ năng lực khiến người ta tin phục.

Nhưng giờ phút này Lạc Tú lại dùng chính thực lực của mình để chiến thắng, trực tiếp chứng minh năng lực của bản thân, điều này khiến cho rất nhiều ông lớn Tân Châu chân chính tâm phục khẩu phục.

“Cậu Lạc, về sau nếu bên khu khai phá có chuyện gì, cậu cứ nói với tôi một tiếng, Quảng Khôn tôi nhất định sẽ nghe theo cậu như Thiên Lôi sai đâu đánh đó!” Một ông lớn Tân Châu với đầy hình xăm trên đầu mở miệng nói.

Mọi người nghe vậy đều vô cùng kinh ngạc, phải biết rằng mặc dù Quảng Khôn đang ở Tân Châu, nhưng bên phía Tỉnh Hải Đông vẫn có chút thế lực. Cho dù bây giờ còn đang co đầu rút cổ, bắt đầu tẩy trắng, nhưng không thể phủ nhận rằng dù là ở Tân Châu hay Tỉnh Hải Đông thì người ta cũng là nhân vật có máu mặt chân chính.

Mà những lời ông ta nói ra bây giờ, cộng thêm thái độ của nhà họ Diệp đối với Lạc Tú, có thể nói, địa vị của Lạc Tú ở Tân Châu đã được xếp vào cấp cao nhất.

Sợ là sau trận chiến này, dù là thế lực ngầm mạnh nhất Tân Châu cũng không ai không dám cho Lạc Tú mặt mũi.

“Cậu Lạc, mai mốt nếu có hứng, cậu có thể tới nhà họ Vương của tôi chơi một lúc.” Thình lình, một người thiếu phụ xinh đẹp mặc đồ công sở mở miệng nói.

Rất nhiều người lại ghé mắt mà nhìn, bởi vì dù nhà họ Vương không thuộc cùng một đẳng cấp với Quảng Khôn và Hồng Bưu, nhưng ở bên bạch đạo, lực ảnh hưởng của nhà họ Vương không hề nhỏ. Cũng vậy, dù là bên phía Tỉnh Hải Đông, lời của nhà họ Vương vẫn rất có chỗ đứng.

Bởi vì trong nhà người ta có người nắm giữ chức vụ quan trọng cấp tỉnh.

Hiện tại, ngay cả nhà họ Vương cũng đã thể hiện thái độ, vươn cành ô-liu với Lạc Tú. Mai này, ít nhất ở bên bạch đạo, chắc chắn Lạc Tú cũng phải có vài phần mặt mũi.

“Sao đây? Đều xem bộ xương già này không tồn tại nữa, bắt đầu chính diện đào góc tường rồi hả?” Diệp Kính Bình nhíu mày.

Trên thực tế Diệp Kính Bình chỉ là tỏ vẻ mất hứng cho mọi người xem thôi. Bỏi vì ông ta biết rõ, người như Lạc Tú chắc chắn là rồng, là phượng, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày cất cánh bay thật cao, thật xa, một nhà họ Diệp nhỏ bé sao có thể giữ người lại?

“Ấy, ông Diệp cứ thích đùa, mọi người ngày sau ở Tân Châu vẫn còn một số việc cần dựa vào ngài mà.” Quảng Khôn và các ông lớn khác ở Tân Châu mở miệng nói.

Bởi vì ai cũng nhìn ra, quan hệ giữa Lạc Tú cùng và Diệp Kính Bình không tầm thường, nếu muốn mời được Lạc Tú ra mặt, chắc chắn vẫn còn cần sự trợ giúp của Diệp Kính Bình.

“Các vị, tôi mở quyền quán nhiều năm như vậy, không phục ai, nhưng hôm nay tôi đã phục rồi, tôi cảm thấy dù có tôn cậu Lạc lên làm cao thủ đệ nhất Tân Châu cũng không đủ!” Một ông cụ thoạt nhìn sắp sáu mươi mở miệng nói.

Ông cụ là phó hội trưởng của hiệp hội quyền quán Tân Châu, rất nhiều bảo vệ bên cạnh các ông lớn đều là do ông cụ mời tới. Lúc này, vừa nghe ông cụ mở miệng, mọi người cũng phụ họa theo.

“Các vị, như vậy đi, cái chức hội trưởng hiệp hội quyền quán Tân Châu vẫn còn trống, cậu Lạc, nếu ngài có nhã ý thì bây giờ, hiệp hội quyền quán chúng tôi chính thức mời ngài nhận chức hội trưởng.” Ông cụ kia mở miệng nói.

“Tôi ưa nhàn hạ, không thích làm những chuyện mình ghét.” Lạc Tú từ chối.

“Cậu Lạc, ngài yên tâm, đây chỉ là lấy cái danh dự mà thôi. Kỳ thật đám người Tân Châu như Quảng Khôn và Hồng Bưu cũng là người trong hội quán, tôi nói đến đây chắc ngài đã hiểu rồi chứ.” Ông cụ mở miệng giải thích.

Kỳ thật hiệp hội quyền quán này chính là đại diện của cả hắc đạo ở Tân Châu, lúc trước, sở dĩ Vạn Dương Quân bước lên lôi đài cũng vì nguyên nhân này. Bởi vì nếu bắt được vị trí hội trưởng, vậy thì cả giới hắc đạo ở Tân Châu đều sẽ nghe theo một mình người đó.

Việc này tương tự với thủ lĩnh một vùng ở cổ đại.

Tuy rằng Lạc Tú vẫn còn hơi không vui, nhưng ngay cả Diệp Kính Bình cũng khuyên Lạc Tú nên nắm lấy cơ hội. Dù sao hàng năm có thể nằm không mà thu được mấy nghìn vạn tiền cung phụng, hơn nữa bình thường cũng không cần làm gì, cớ sao không làm chứ?

Quan trọng nhất là cái ghế này đại diện cho địa vị của người đứng đầu Tân Châu.

Cuối cùng Lạc Tú cũng đồng ý!

Có thể nói, hôm nay đánh xong một trận này, ít nhất thì ở Tân Châu, Lạc Tú cũng được xem như nhất chiến thành danh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.