*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kỷ Vân Thư trở lại sân, tháo hết trâm ngọc trai trên đầu, rửa hết toàn bộ bột phấn trên mặt.
Loan Nhi đứng nhìn ở một bên, hỏi: “Tiểu thư, người Vệ phủ đã đi rồi sao?”
“Không biết.” Nàng nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương đồng, tháo xuống bông tai lưu li.
“Vậy hiện tại tiểu thư lại muốn thay đồ và đi ra ngoài hay sao?”
“Không phải.” Kỷ Vân Thư quay lại.
“Vậy ngài định làm gì?”
“Ngủ.”
Nàng rất buồn ngủ. Nàng đã chiến đấu chống lại mí mắt, dỡ hết tất cả những vật linh tinh vụn vặt từ trên người xuống, đi vào trong phòng, lập tức ngã đầu và chui vào trong chăn làm ổ, xoay người ngủ.
Chỉ sợ sét đánh cũng sẽ bất động!
Loan Nhi hơi bị kinh ngạc, đứng ngốc một hồi, sau đó nhanh chóng chuyển lò sưởi qua mép giường, lại ném hai khối than vào bên trong, sợ tiểu thư nhà mình bị lạnh.
Giấc ngủ của Kỷ Vân Thư, trực tiếp kéo dài tới buổi tối.
Khi nàng mở mắt ra, bầu trời bên ngoài đã được bao phủ trong bóng tối. Nàng đứng dậy khỏi giường, thay một thân nam trang sạch sẽ, sau đó búi một đầu tóc đen nhánh và quấn vào dưới mũ.
Loan Nhi tiến vào từ bên ngoài, trong tay ôm một cái hộp lớn rất đẹp, mồ hôi đầy đầu.
“Tiểu thư, ngài đã tỉnh.”
“Cái gì vậy?” Kỷ Vân Thư hỏi.
“Là lão gia đưa qua đây, nói là quà cưới của Vệ phủ đưa tới, để lại cho tiểu thư một ít.”
Kỷ Vân Thư cười trớ trêu, thật đúng là hào phóng!
Loan Nhi đặt mọi thứ vào trong phòng, sau đó quay lại giống như mang theo bí mật gì, vẻ mặt thần bí nhìn Kỷ Vân Thư, nói.
“Tiểu thư, ngài thử đoán xem, vừa rồi ta nghe được điều gì?”
“Không muốn đoán, ngươi nói thẳng ra đi.” Kỷ Vân Thư rất có hứng thú khi mở ra tất cả những hộp gấm mình vừa nhận được. Nếu đó không phải là đồ sứ thì chính là là dược liệu.
Loan Nhi nói: “Tiểu thư, khi ta vừa đến viện phía trước, nghe các nàng Bảo Ngọc đang nói, công tử Vệ gia không muốn cưới vợ, còn nói gì đó giống như là nương tử sẽ ném hắn vào ao nuôi cá, nói những lời kỳ quái một hồi, sau đó quyết tâm lôi kéo Vệ phu nhân trở về.”
“Nga? Phải không?”
Kỷ Vân Thư giả vờ ngu ngốc! Tiếp tục đi mở hộp gấm.
Loan Nhi cũng tiếp tục nói: “Các nàng Bảo Ngọc còn nói, lúc ấy sắc mặt Vệ lão gia và Vệ phu nhân đều chuyển thành màu xanh, dường như còn ra tay tát Vệ công tử một cái, lúc ấy mới khiến hắn ngừng nói.”
Nói cách khác, việc hôn nhân này, không phải là Vệ Dịch muốn cưới, mà là Vệ phủ muốn sắp đặt đứa con dâu này rồi.
Rốt cuộc, nối dõi tông đường, vẫn rất quan trọng.
“Theo ta thì Vệ công tử, căn bản là không xứng với tiểu thư ngài, dù nói thế nào, hắn…… vẫn là một ngốc tử.” Giọng nói của nàng ấy càng ngày càng rõ ràng hơn, nắm lại nắm tay và đấm một đấm vào trong không khí.
Bộ dáng tức giận kia Kỷ Vân Thư xem ở trong mắt, thật sự là rất buồn cười.
Còn có chút đáng yêu.
“Ta còn không để bụng, ngươi để ý làm gì?” Kỷ Vân Thư thu hẹp mắt lại và liếc nhìn Loan Nhi một cái.
“Nô tỳ cảm thấy đáng tiếc cho tiểu thư, dựa vào cái gì mà lão gia lại gả ngài cho ngốc tử Vệ gia, mà đại tiểu thư lại là……” Ba chữ Thái tử phi còn chưa kịp nói ra.
“Được rồi, đừng lắm miệng.”
Dù sao thì Kỷ Vân Thư cũng không có khả năng gả.
Vào lúc này, nàng đang lục lọi một loại dược liệu ở trong một cái hộp gấm.
Thiên Quỳ Tử. (天葵子)
Đây là một loại mặt hàng rất phổ biến trong thời hiện đại.
Kỷ Vân Thư ngẫu nhiên xem qua một hồi.
“Không nghĩ tới sẽ có cái này.” Nàng vui mừng, lấy Thiên Quỳ Tử ra, nhìn nhìn dưới ánh sáng ngọn nến.
Bên ngoài có màu vàng cam nhạt, bên trong là màu cam đỏ, ân, hàng thượng đẳng.
“Tiểu thư, đây là cái gì?” Loan Nhi đến gần.
“Cái này gọi là Thiên Quỳ Tử, sau khi nghiền nó ra, thêm rượu trắng cùng với đường đỏ, bôi nó lên vết thương bằng đao, có thể giúp loại bỏ vết sẹo.”
“Thật tuyệt vời!” Loan Nhi kinh hô.
Kỷ Vân Thư một lần nữa thả Thiên Quỳ Tử vào trong hộp, đậy nắp lại, đưa cho Loan Nhi: “Ngươi hãy ngâm Thiên Quỳ Tử vào trong nước một buổi tối, hiệu quả sẽ càng tốt hơn, ngày mai ta muốn đi Chu phủ.”
“Tiểu thư đi Chu phủ làm gì?”
“Trên mặt quản gia Chu gia bị thương bởi vết đao, hôm nay có Quỳ Tử đến, vừa lúc.”
Vừa nghe những lời đó, Loan Nhi có chút nóng nảy, “Dược liệu tốt như thế, tiểu thư lại tính toán tặng người?”
Kỷ Vân Thư trừng mắt liếc nhìn nàng ta một cái, “Như thế nào? Ngươi rất muốn nhận một vết thường bằng đao? Hay là ngươi hy vọng ta bị thương một đao? Sau đó mới đem dược này dùng ở trên người chúng ta?”
“Không phải, nô tỳ không có ý này, chỉ là dược liệu này kỳ hiệu như thế, nô tỳ chỉ là cảm thấy đáng tiếc.”
“Tiểu nha đầu, đừng tiếc.” Nàng vươn ngón tay ra và nhẹ nhàng búng lên trán Loan Nhi, nói tiếp, “Hiện tại ta đi ra ngoài một chuyến, có lẽ tối nay sẽ về muộn.”
Loan Nhi lúc này mới kinh ngạc phát giác ra tiểu thư nhà mình đã thay nam trang, gãi gãi đầu, “Chẳng lẽ trong nha môn lại có việc?”
“Ân.” Kỷ Vân Thư trả lời mơ hồ.
Thu thập xong mọi thứ, lấy chiếc đèn lồng, lặng lẽ rời khỏi Kỷ phủ, đi về hướng nghĩa trang.
……Edit & Dịch: Emily Ton……
Nghĩa trang Cẩm Giang nằm ở bên trong thành, cụ thể hơn, là nằm ở phía Tây thành. Đi từ Kỷ phủ qua đó, Kỷ Vân Thư phải đi bộ mất một khoảng thời gian cần thiết để pha một chén trà nhỏ.
Vào mùa đông, giờ Dậu (5-7h tối), trời tối cực kỳ nhanh.
Nghĩa trang giống như một cái miếu đổ nát, ban đêm gió lạnh thổi qua, hiện ra bầu không khí tối tăm quỷ dị. Những cánh cửa và cửa sổ rơi xuống phát ra từng đợt tiếng vang ọp ẹp, ghê rợn quấy nhiễu tâm người. Hơn nữa, âm thanh xào xạc của lá cây xung quanh, càng có vẻ khủng khiếp vạn phần.
Bên ngoài cửa nghĩa trang có một chiếc đèn lồng màu đỏ, phản chiếu cánh cửa rách nát trông phá lệ cổ xưa.
Cũng may, Kỷ Vân Thư không phải là lần đầu tiên tới đây muộn thế này, may mắn hơn nữa, nàng không sợ nơi này.
Lá gan này, đã được huấn luyện khi nàng còn là khảo cổ học!
Đẩy cửa đi vào, tới trong đại viện rồi, Kỷ Vân Thư treo đèn lồng trong tay ở trên một cái gác thấp bé một bên, vỗ nhẹ phủi bụi ở trên quần áo.
Phúc bá đang trông giữ nghĩa trang vừa lúc cầm một số thẻ hương đi ra từ bên trong, thắt lưng gò bó, một thân áo tang đầy lỗ vá, đội một cái mũ bố đã ố vàng.
Nhìn thấy Kỷ Vân Thư đi tới, cũng không kinh ngạc.
“Kỷ tiên sinh, vị công tử kia đã chờ ngươi rất lâu bên trong.”
Đáng đời!
Ai bảo hắn đến sớm, hiện tại rõ ràng mới đến giờ Dậu.
Nàng gật gật đầu, đi đến bên cạnh Phúc bá, tiếp nhận mấy thẻ hương trong tay lão, sau đó bái bái chung quanh, rồi mới cắm các thẻ hương vào trong khe hở một bộ quan tài bên cạnh.
“Phúc bá, ngươi hãy nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
“Không vội, còn có vài vị lão bằng hữu vẫn chưa ăn cơm.”
Cái gọi là lão bằng hữu, bất quá là một số thi thể không có người đến lãnh nhận mà thôi, đặt ở nghĩa trang, sáng trưa chiều Phúc bá đều thắp ba nén hương, tuyệt đối không hề qua loa.
“Ta đây không quấy rầy ngươi.” Kỷ Vân Thư cúi thấp đầu, lập tức đi vào nhà.
Ngay khi nàng bước vào, lập tức nhìn thấy Cảnh Dung đang đứng trước một số bài vị, ánh mắt nhìn chằm chằm vào những bài vị đó, sắc mặt ngưng trọng, không biết đang suy nghĩ gì.
Bởi vì quá mức chuyên chú, cho nên khi Kỷ Vân Thư đi đến bên cạnh, hắn cũng không hề phát hiện ra.
“Người trên bài vị này, Vương gia nhận biết một trong số đó?”
Giọng nói cắt đứt suy nghĩ của Cảnh Dung, hắn nhíu mày, nghiêng mắt nhìn về phía Kỷ Vân Thư.
“Trên đường phát sinh sự tình gì?”
Ân?
Kỷ Vân Thư lắc đầu.
“Chân ngươi có vấn đề?”
Kỷ Vân Thư nhìn nhìn chân mình, ngoài dính chút bùn ra, không có điều gì khác thường.
Cho nên nàng vẫn lắc đầu.
“Ngươi đã tới chậm.” Cảnh Dung quyết đoán đưa ra kết luận.
Hỗn đản!
Chết tiệt!
***Hết Chương 31***
Note: Ad vừa phát hiện ra truyện này có truyện tranh. Link của truyện tranh đây nhé, bạn nào có hứng thì dịch truyện tranh:
+ http://m.cm233.com/chapterlist/5565