Những Vũ Cơ kia sợ đến mức run rẩy thành một đoàn, Nguyên Khang xộc xệch đi hai bước, mượn cảm giác say tức giận mà nói:
“Không phải là muốn Khương Quốc của Trẫm sao! Không phải là Mạnh Quốc muốn các ngươi giám thị ở bên gối Trẫm sao! Tốt! Trẫm thành toàn ngươi!”
Dứt lời, cánh tay vung mạnh lên, tiện tay đã bắt một nữ tử gần đây, rồi sau đó kẹp ở dưới nách, chạy như điên thẳng tới đế tẩm (Phòng ngủ của Vua).
Mọi người ở đây đều thở dài một hơi, cuối cùng trận hoang dâm này cũng chấm dứt, nếu tiếp tục nữa, thật không biết phát sinh chuyện ghê tởm nào!
Cả đêm gió cuốn mây bay, lửa dục cùng thù hận của Nguyên Khang đều phát tiết ra.
Mới bắt đầu nữ tử hầu hạ dưới thân do thẹn thùng liên tục thở gấp, càng về sau càng cắn răng nhịn đau, nhưng rất nhanh, nam nhân phát tiết giống như phun trào để cho nàng không nhịn đau được nữa.
Nàng liều mạng muốn thoát đi, tay đã chụp vào bên giường, rồi lại bị người liên tiếp đẩy ra.
“Hoàng thượng!” nữ tử khóc lóc cầu xin: ” Đau quá rồi ! Nô tỳ thật đau quá hoàng thượng! Van cầu ngài dừng lại! Hoàng thượng. . . . . .”
Một đêm này, Nguyên Khang giống như là tận tình đền nợ nước thù nhà.
Nữ tử ở trên giường hôn mê giống như là Mạnh Quốc chết tiệt kia, phen này hắn giày xéo không phải đang thỏa mãn mình, mà là đang chiến đấu vì quốc gia!
. . . . . .
Giờ Thìn hôm sau, nguyên Khang từ trong từng trận nhứt đầu tỉnh lại.
Rượu lâu năm tác dụng rất chậm, hắn dùng lực gõ hai cái trên đầu, lúc này mới khôi phục ý thức tỉnh táo.
Chỉ là vừa mới tỉnh táo, lập tức liền kinh hãi nhìn thấy trên giường rồng tràn đầy vết máu, còn có một cổ tay nữ nhân.
Đột nhiên nhớ tới chuyện đêm qua, nhớ mang máng mình tùy ý kéo một tám trong tám vũ cơ. . . . . .
Lại đi quan sát mặt nử tử kia, muốn phân rõ nử tử Mạnh Quốc đưa tới đẹp đến trình độ nào, thuận tiện xác định còn sống hay không.
Nhưng, cái nhìn này, rốt cuộc Nguyên Khang lại rống lên nhảy lên trên long sàn.
“Xảo Vấn?” Một tiếng thét kinh hãi, làm cung nhân hầu hạ bên ngoài từng bước tiến vào.
Chương 7: Nước mất nhà tan
Làm sao Nguyên Khang cũng không nhớ rõ, rõ ràng đêm qua mình tiện tay kéo vũ cơ mà Mạnh Quốc đưa tới, nhưng tại sao lại thành cung nữ cận thị của mình?
Lại gõ đầu một cái mữa, cũng hoàn toàn không nhớ được chuyện đêm qua.
Bất đắc dĩ, chỉ đành phải hét lớn một tiếng:
“Truyền thái y ——”
Sau đó suy sụp ngồi ở trên giường rồng, vì phóng túng đêm hôm đó bắt đầu tự trách sâu sắc.
. . . . . .
May mắn có thái y cải tử hồi sinh, tánh mạng cung nữ Xảo Vấn không đáng ngại. Lại có linh dược trong cung cứu trị, chỉ một hơn tháng, lại khỏe mạnh một lần nữa.
Nguyên Khang xuất phát từ tự trách, đối với cung nữ kia yêu thương càng tăng thêm.
Một tháng sau, thái y chẩn Xảo Vấn có thai, Nguyên Khang mừng rỡ.
Nhưng, lúc này biên cảnh Khương Quốc đã bắt đầu chiến tranh, vài thành trì liên tiếp gặp phải quân đội Mạnh quốc dần bị đánh chiếm.
Đợi đến lúc Xảo Vấn bình an sinh hạ một nữ nhi thì đại quân Mạnh Quốc đã tiến công đến gần Hoàng Thành, chỉ cần qua sông đào bảo vệ thành, Khương Quốc hoàn toàn thất bại!
Đêm đó lúc hoàng cung bị phá vỡ, Khương Hoàng Nguyên Khang và 18 tử sĩ hộ tống Xảo Vấn cùng đứa bé xuôi theo mật đạo xuất cung. Rồi sau đó tự tay phong kín mật đạo, quyết định lấy thân Đế Vương đền nợ nước.
Trận tai họa lớn này, cuối cùng tự tay Nguyên Khang dấy lên ngọn lửa ngất trời, tuyên bố kết thúc!
Trên Đại Hoang, không còn Khương Quốc nữa!
. . . . . .
Khanh Như Ý xác định mình bị liếm tỉnh!
Có cái lưỡi đang từng phát từng phát điên cuồng quét ngang mặt của nàng tế, ẩm ướt và trơn trượt, cũng rất ấm.
Loại ấm áp này cùng lạnh lẽo trên thân thể sinh ra đối lập rõ ràng, trong nháy mắt Khanh Như Ý tỉnh táo lại, theo bản năng hai mắt đột nhiên mở ra.
Vừa mở mắt, lại vừa lúc có bông tuyết rơi thẳng xuống, lạnh lẽo làm cho nàng không thể không khép mắt lại lần nữa.
Nhưng một cái chớp mắt ngắn, nhưng khiến nàng cảm thấy kinh ngạc, cái đó đang ra sức liếm mình. . . . . .rõ ràng. . . . . . Là một con sói!
Đúng, nàng sẽ không nhận lầm, mặc dù ban đêm, nhưng trong bộ lông trắng như tuyết xung quanh là đôi mắt lục quang sâu kín, rất rõ ràng đã bày ra thân phận của nó.
Chương 8: Có sói liếm ta
Sói!
Khanh Như Ý tận lực giữ vững bình tĩnh cho mình, từ suy nghĩ đến hô hấp, cũng cố gắng bình ổn, không phản ứng quá khích chọc giận con sói này.
Đồng thời ngón tay khẽ nhúc nhích, cánh tay nhẹ giơ lên, xem thử xương cốt có bị thương hay không.
Nàng cũng không biết vì sao phải làm như vậy, chỉ ngủ một giấc mà thôi, nhiều nhất là ngủ thiếp đi trong một nháy mắt hơi chóng mặt đó.
Tại sao vừa mở mắt ra đã thấy một mình mình ở cánh đồng tuyết mênh mông cùng làm bạn với bạch lang?
Đã như vậy, nhất định là xuất hiện vấn đề ở chỗ nào đó.
Nàng có thể bị người hại, thủ pháp hại người bao gồm bỏ thuốc, cũng có khả năng là súng thuốc mê.
Tóm lại trong một giấc ngủ này, nhất định là xảy ra một ít chuyện, hơn nữa chuyện này thành công lừa gạt được mình.
Nghĩ đến, là cao thủ trong cao thủ!
Suy nghĩ trấn định lại, càng có nhiều tinh lực đi suy tư, cũng có càng nhiều tinh lực hơn thông qua âm thanh, vị giác, xúc cảm để đoán xem mình đang ở khu vực nào.
Mùi máu tanh! Trước hết xộc vào mũi chính là mùi máu tươi!
Mùi vị này nàng rất quen thuộc, nhiều lần làm nhiệm vụ đều lấy mùi vị này để kết thúc.
Đó là mùi vị người chết, rất nhiều người chết, mười người trở lên!
Trong lúc nghĩ như vậy, khẽ cố gắng nâng cánh tay cũng truyền tới cảm giác kỳ quái.
Nàng không nhúc nhích được!
Không phải bởi vì bị thương, mà là bị một lớp đồ trói buộc thật chặt.
Giống như là vật liệu may mặc, hoặc là chăn bông quấn xung quanh.
Một ít Bạch Lang đang liếm mặt nàng như cũng cảm thấy nàng từ từ thanh tỉnh, vì vậy thu hồi cái lưỡi ấm áp, lui về sau hai bước.
Nhiều năm sống kiếp sát thủ, khiến Khanh Như Ý rất nhạy cảm đối với cảm giác thân cận và xa cách.
Một nháy mắt lúc Bạch Lang lui về phía sau, vốn là đôi mắt đóng chặt đột nhiên mở ra lần nữa.
Nàng muốn động thân, muốn bày một tư thế lấy phòng thủ làm chủ ứng đối nguy cơ trước mặt.
Nhưng vốn là động đậy rất nhẹ nhang, hôm nay làm, lại khó như lên trời.