Sau vài ngày bình lặng thì hôm nay có một viên đá lớn ném xuống mặt hồ.
Làm cả kinh thành gợn sóng.
Cả thành Thăng Long liền đang có một loại mùi vị.
Đó là mùi của chiến tranh.
Ngay sáng hôm nay, hoàng đế xuống chiếu.
“Tập hợp quân đội, các tướng chờ lệnh, chuẩn bị lương thực, các quân đóng chiến thuyền, sửa đồ binh giáp. Bệ hạ ngự giá thân chinh động Ma Sa.”
Vốn dĩ ban đầu chỉ là tin đồn thất thiệt truyền tai nhau trong quân. Nay hoàng đế xuống chiếu xác minh là thực.
Dạo gần đây, Quách Thái Phó lâu ngày không về nhà cũng là vì hoàn tất việc chuẩn bị cho cuộc chiến sắp bùng phát.
Gọi là chiến tranh nhưng ai cũng hiểu đó đơn thuần là đơn phương chinh phạt. Suy cho cùng thì chênh lệch giữa hai bên là quá lớn, nói trên trời dưới đất cũng không ngoa.
Đây là giết gà dùng đao mổ trâu sao?
Sợ là giết gà dọa khỉ đi!
Mà con khỉ ở đây là ai mọi người đều hiểu rõ….
Hoàng đế là muốn gõ Hà gia, gõ Thành Khánh Hầu một cái.
……………..
Hoàng cung sau khi bãi triều, đám quan lại nối đuôi nhau trở ra.
Mâu Du Đô lúc này có chút bất đắc dĩ, hắn vừa chuyển chức từ võ quan sang văn quan thì lập tức có chiến sự, đúng là số phận trêu ngươi.
Tất nhiên hắn chỉ có thể than trời trách đất, nào dám trách Lê Bá Ngọc.
Lão nhân nhìn hắn có chút ỉu xìu liền nói:
– Ngươi thân chức vụ là nội nhân thư gia, xin đi cùng bệ hạ theo quân cũng không phải chuyện khó.
Họ Mâu nghe xong liền bừng tình, chắp nói tạ. Lê Bá Ngọc nhìn thấy liền khẽ lắc đầu, nhìn tên này bừng bừng khí thế, quả nhiên vẫn chưa quen thuộc bản thân bây giờ là một giới quan văn.
Mặc Hiển Tích đứng ở một bên, híp mắt nhìn bóng hai kẻ kia từ từ đi xa. Bỗng đằng sau có người phát ra tiếng gọi làm y bừng tỉnh, quay đầu ngó lại:
– Mạc đại nhân nghĩ gì mà xuất thần vậy?
Người đến bộ dạng đạo mạo, phí phách đường đường, không ai khác chính là Dương Anh Nhĩ. Mạc Hiển Tích cười chắp tay, hắn nói:
– Ta đang nghĩ, bệ hạ lần này e rằng mục đích không đơn giản.
Dương Anh Nhĩ nghe xong chỉ cười không nói.
“Bệ hạ muốn ép Thành Khánh Hầu cùng trưởng hoàng tử, tạo thế cho cháu ruột hắn Lý Dương Hoán thôi.” Hắn nghĩ trong lòng nhưng không nói ra.
Việc này người thông minh liền hiểu. Mạc Hiển Tích nhìn hắn im lặng liền cười đùa phá vỡ bầu không khí:
– Dương đại nhân thân là Hộ bộ thượng thư, lần này trù tính quân lương, đại nhân trách nhiệm nặng nề a.
Dương Anh Nhĩ liền một mặt cười khổ, thấp giọng kêu than:
– Những năm nay không có thiên tai, quốc khố coi như cũng có chút tích trữ. Nhưng chỉ mong không có kẻ rắp tâm làm loạn, làm khó ta là được.
Vừa nói hắn vừa đưa mắt nhìn phía xa hai kẻ đang đi ra. Mạc Hiển Tích tất nhiên nghe hiểu, cười cười không nói.
Binh bộ thượng thư Lưu Khánh Đàm.
Lại bộ Hữu thị lang Lưu Ba.
Lưu gia hai huynh đệ, kẻ quản binh, người chọn quan lại. Đều là thực quyền quan lớn, được gọi là triều đình tân quý, được bệ hạ chuyên dùng để đối phó với những môn phiệt lâu đời thâm căn cỗ đế…
Tựa như Dương gia!
Tất nhiên Mạc gia cũng là tân quý, nhưng dù sao Mạc Hiển Tích là nho giáo xuất thân nên có chút không được bệ hạ “sủng ái” bằng Lưu gia huynh đệ.
Trò chuyện một hồi, thấy Đoàn gia hai huynh đệ Đoàn Thiện Nguyên, Đoàn Thiện Hồng xuất hiện, Mạc Hiển Tích mới chắp tay cáo biệt Dương Anh Nhĩ.
Đoàn gia huynh đệ là hai con trai của Đoàn lão Đoàn Văn Khâm, trong đó người anh cả Đoàn Thiện Nguyên sau khi cha từ quan liền thay thế vào làm Công Bộ thượng thư.
Đoàn Thiện Hồng lại là Hữu Gián Nghị Đại Phu.
Đoàn gia hai huynh đệ so với Lưu gia cũng không kém phần quyền quý.
Mạc Hiển Tích chào đón hai người, một đường xuất cung.
Chuyện này đối với bọn họ một người Lễ bộ, một người Công bộ cũng không có quá nhiều ảnh hưởng.
Mạc Hiển Tích quay sang nhìn Đoàn lão nhị Đoàn Thiện Hồng hỏi thăm:
– Chuyện kia….Đoàn lão có nói qua, không biết Đoàn huynh tính thế nào.
Đoàn Thiện Hồng khuôn mặt có chút khó khăn, hắn than thở:
– Chuyện này ta cũng không có ý làm trái lệnh cha, chỉ là tiểu nữ có chút….quật cường, e rằng phải chờ một thời gian.
–
Mạc Hiển Tích chắp tay nói không sao, không sao. Trong lòng thì thở dài “quả nhiên thân phận khác biệt, có chút khó khăn.”
Đoàn gia tiểu thư Đoàn Thiên Hương là kinh thành nổi tiếng thư hương thế gia tiểu thư, xinh đẹp nho nhã là không phải bàn. Đến tuổi cập kê chính là đám công tử kinh thành hàng đầu mục tiêu săn đón, nay muốn nàng hứa hôn cho một kẻ xuất thân Hàn môn, làm sao dễ làm.
Ra khỏi hoàng cung, Tô Chính đã ở sẵn chờ Mạc Hiển Tích. Lão Mạc chắp tay từ biệt hai huynh đệ Đoàn gia, lên xe trở về.
– Nhạc phu đại nhân, chuyện này là….
– Về nhà rồi nói. – Mạc Hiển Tích đưa tay ngăn lại, ở đây tai vách mạch rừng, không phải nơi để nói chuyện.
–
Tô Chính vâng dạ một hồi rồi cũng lên xe bảo xa phu xuất phát trở về.
……………
Đỗ Anh Vũ nhìn ngắm hai chiếc thiệp mời trên bàn.
Một của Lý Kế Nguyên.
Một của Tô Chính.
Lý Kế Nguyên hắn tạm thời để qua một bên, hắn nghĩ lão nhân này thỉnh thoảng nhìn hắn bằng ánh mắt có chút là lạ, thái độ lại cung kinh khó tả làm Đỗ tiểu công tử không hiểu ra làm sao.
Trước mắt hắn tính cứ treo lão đấy đã.
Đỗ Anh Vũ hắn là quan tâm đến tấm thiệp thứ hai.
Quả nhiên tin tức vừa ra Tô Chính liền phái người tới hẹn hắn.
“Lão Tô quả nhiên không phải người tốt lành, có cơ hội liền thừa cơ muốn bỏ đá xuống giếng. Hắc hắc, nhưng mà ta thích.”
Hắn đương nhiên là thích, nếu Tô Chính chịu gia nhập giúp hắn một tay thì Tây Bắc kế hoạch dễ làm hơn nhiều. Dù sao Tô Chính cũng là bậc lão làng, mang theo tay mơ Đỗ Anh Vũ một đường đi sẽ bớt nhiều quanh co.
Vài ngày trước Đỗ Anh Vũ đã đi Tô Thị tiền trang kiểm tra.
Tài khoản Văn Minh lão tăng để lại là một vạn lạng.
Đúng là 1 vạn lạng……
Nhưng là vàng không phải bạc.
Đỗ Anh Vũ lúc đó nghe xong hắn suýt ngất xỉu tại chỗ.
Luôn miệng “con mẹ nó, con mẹ nó, phát tài, thật phát tài” chửi thề không dứt.
Quy đổi 1 lượng vàng bằng 10 lượng bạc.
Hắn chính là có 10 vạn lượng bạc tiểu phú ông.
Thời này 1 lượng bạc tương đương với 1 quan tiền, tức là 770 đồng tiền theo giá quy đổi hiện nay.
Một gia đình bình dân 3-4 người thì 1 quan tiền có thể cho họ sống sung túc 1 tháng.
Vậy 10 vạn quan tiền thì có thể có gia đình đó sống hơn 8300 năm. Đây là Đỗ Anh Vũ đã trừ đi số lẻ rồi.
Hắn thở dài thầm nghĩ thời nay tăng quan thật có tiền. Thảo nào thiên hạ người muốn làm sư sãi nhiều như vậy.
Suy nghĩ làm sao tiêu hết số tiền này cũng là chuyện tốn công, Đỗ tiểu công tử đã vắt óc mấy ngày nay rồi.
Có tiền thì làm gì?
Trước mua nhà mua xe cái đã.
Đỗ Anh Vũ bản thân hiện tại đang ở Quách phủ nhưng chung quy cũng không phải kế lâu dài.
Đám thuộc hạ của hắn cũng cần có chỗ ở. Hắn cũng cần có đại bản doanh.
Chẳng nói đâu xa, lão Cao một nhà sấp đến không thể sắp xếp cho lão ở khách sạn được.
Hắn quyết định trước hôm nay tìm Tô Chính một chuyến, nhờ lão tham mưu một chút xem mua nhà nơi đâu thì thích hợp.
Mấy ngày này, Quách phủ cũng đang chuẩn bị cho trận chiến nên Quách Ngọc Như cũng chẳng thèm quản hắn, dù sao quản không được, mấy lần cũng thành quen nên Đỗ Anh Vũ cũng tiện ra vào hơn rất nhiều.
Đáng thương là Quách Vân, từ sau hôm đi xem chiến thuyền trở về liền bị đánh một trận. Cha hắn nói hắn không phải thích doanh trại lắm sao, hắn chiều….thế là ném Quách tiểu tử vào doanh trại huấn luyện, mặc kệ Quách Vân nước mắt nước mũi cầu xin. Con hàng này sợ rằng dăm bữa nửa tháng là không ra được.
Nói thật, không có hắn tại Quách phủ, Đỗ Anh Vũ cũng có chút không quen.
……………..
Chẳng mấy chốc xe ngựa đưa Đỗ Anh Vũ đến Tô phủ.
Mặc dù là người ở rể nhưng Tô Chính vẫn mua một căn nhà, để tiện cho chuyện làm ăn. Hắn dù sao cũng là Hồng Hà thương hội Đại trưởng quỹ, chuyện gì cũng phải tới Mạc phủ bàn giao làm sao được.
Đám hạ nhân cũng biết chuyện đã đứng đợi sẵn. Thấy Đỗ công tử đến liền sắp xếp dẫn đường, Công Đàm cũng theo ngay phía sau.
Đỗ Anh Vũ đánh giá một vòng, đầu gật gù tán thưởng Tô Chính cũng có mắt thẩm mĩ.
Tô phủ không lớn nhưng trang trí đầy đủ tiện nghi. Có hoa viên, có hồ nước, có hòn non bộ, có thạch tượng trang trí.
Nhà xây theo phong cách tứ hợp viện cổ điển, hành lang đan xen.
Phòng khách rộng rãi thoáng đạt, xung quanh còn treo đủ loại từ tranh chữ, ngọc thạch cho tới bảo đao danh kiếm đều có đủ.
Không tệ! Không tệ!
Đỗ Anh Vũ thật lòng tán thưởng.
Hắn ngồi uống trà mà đám hạ nhân mang lên, chờ đợi Tô Chính tới. Bỗng phát hiện ngoài cửa có cái đầu nho nhỏ nhô vào nhìn hắn chớp chớp.
Thấy bị hắn phát hiện liền quay mông đít nhỏ chạy đi mất.
Ách! Thật đáng yêu.
– A Ly, chạy chậm thôi. – Tiếng Tô Chính từ ngoài cửa phát ra, đám hạ nhân cũng vội vàng đuổi theo tiểu tổ tông kia, sợ nàng ngã.
Tô Chính lắc đầu cười bất đắc dĩ bước vào, Đỗ Anh Vũ lập tức đứng dậy chắp tay đón chào.
Chủ khách liền nhập tọa.
Sau vài tuần trà nói chuyện phiếm trên trời dưới đất, Đỗ tiểu công tử có chút không nhịn được nữa.
Hắn mắc tiểu!
Đang định mở miệng hỏi Tô Chính nơi giải quyết nỗi buồn thì thấy hắn thân sắc nghiêm túc, Tô Chính nói:
– Chuyện lần trước công tử nói Tô mỗ về nhà cũng suy nghĩ một hai, lòng cảm thấy Đỗ công tử là người mới, giúp đỡ người mới hẳn chính là tránh nhiệm của Tô mỗ…việc này Tô mỗ sẽ giúp công tử một tay.
Đỗ Anh Vũ nghe xong trong lòng bĩu môi thầm nghĩ :”muốn chia một chén canh thì cứ nói thẳng, còn bày đặt nói giúp đỡ ta…” nhưng ngoài mặt vẫn phải tươi cười, làm bộ dạng thủ sủng nhược kinh, luôn miệng nói :”dễ bàn, dễ bàn!”
– Vậy ý của công tử muốn làm như thế nào? – Tô Chính mở miệng hỏi thẳng.
Đỗ tiểu tử cũng cười cười, miệng đáp:
– Kể hoạch của tiểu tử là….
Sau đó hắn nói một phần kế hoạch Tây Bắc cho Tô Chính nghe, tất nhiên không phải thể nói tất cả, chỉ nói những phần cần Tô Chính giúp đỡ.
Tô Chính nghe xong cũng gật gù, bổ sung thêm kiến giải, thêm chút ý kiến vào.
Hai người bàn bạc tới lui, tới khúc phân chia lợi nhuận thì tăng thêm phần căng thẳng.
Cũng may Tô Chính cũng không quá mức công phu ngoạm sư tử, Đỗ tiểu tử bán thảm kể khổ cũng giảm được một phần xem như đôi bên cùng chấp nhận cái giá này.
Hợp đồng bàn bạc sau, dù sao hàng hoá vẫn chưa tới.
Đỗ công tử có chút không nhịn được nước tiểu liền lấy lý do đi rửa mặt mũi xin phép ra ngoài để nhanh chóng đi giải quyết, người có 3 gấp, trời sập cũng mặc kệ.
Vài phút sau….
Nhẹ nhàng xong xuôi.
Đỗ tiểu công tử khoan thai dạo bước trở lại. Lúc đi qua hoa viên thì thấy một bóng dáng quen quen đang ngồi xổm.
Tò mò tiến lại thì phát hiện ra ngoài quen, Đỗ Anh Vũ bật thốt:
– Phí huynh! Sao ngươi lại ở đây.
Gã to xác Phí Công Tín nghe vậy liền quay lại, khuôn mặt hắn tràn đầy ủ rũ phiền muộn, hời hợt đáp:
– Tiểu tử, là ngươi à!
……………………