“Ai?” Cô ta hung dữ quay người lại, bộ dạng trông vô cùng hung tợn.
Người con trai dáng cao gầy, gương mặt anh tuấn, anh đẹp trai tới nỗi khiến người đối diện không muốn rời mắt. Vóc dáng ấy toát ra một khí thế trầm lặng, quân tử khiêm tốn. Ôn hòa, đại khái là con người như vậy.
Chỉ có điều bàn tay to lớn ấy nắm lấy lòng bàn tay của Y Nghê, ánh mắt hiền hòa ấy lại vô cùng kinh tởm cô ta.
Sau khi nhìn rõ người mới đến là ai, Y Nghê hạ giọng nói: “Giang Dật Hàn, tôi khuyên anh đừng lo chuyện bao đồng.”
Giang Dật Hàn, con trai nuôi nhà họ Giang, anh trai của Giang Nhiên Nhiên.
Trong xã hội thượng lưu cũng phân cấp bậc thượng trung hạ, gia đình họ Giang và họ Y ở tầng trung đẳng, vị trí của hai gia đình người tám lạng kẻ nửa cân, không ai sợ ai, không ai dây dưa với ai, từ trước tới nay vẫn luôn nước sông không phạm nước giếng.
“Chuyện của phụ nữ tốt nhất đàn ông không nên nhúng tay vào.” Thấy Giang Dật Hàn nhìn mình một cách lạnh lùng, ánh mắt dữ dằn, Y Nghê cười đổi cách nói khác, gót giày giẫm trên lưng Lê Hân Dư càng mạnh bạo hơn.
Lê Hân Dư gục đầu, đau đến rên lên.
Giang Dật Hàn mím chặt môi, không nói một lời đẩy phắt Y Nghê ra, sau đó nhanh chóng cởi áo ngoài khoác lên người Lê Hân Dư.
Động tác của anh nhẹ nhàng như đang bảo vệ một món đồ quan trọng vậy, anh ấm áp bảo vệ người phụ nữ trong lòng mình: “Con bé ngốc, đau ở đâu vậy?”
Áo khoác ngoài của người đàn ông này đủ rộng để ôm trọn lấy người cô, độ dài của chiếc áo cũng đủ dài để che đến phần đùi của cô.
Trong lòng của người đàn ông này, lời hỏi han ân cần ấy sao quen thuộc đến vậy…
Chỉ tiếc rằng tất cả đã là quá khứ.
Lê Hân Dư biết rằng từ giây phút cô gả cho Lăng Diệu, tương lai sau này của cô sẽ không còn gì dính líu lấy anh nữa.
Cô vẫn luôn trốn tránh anh.
Ba năm nay, những email tin nhắn anh gửi cho cô, mỗi dòng mỗi bức cô đều đọc, thậm chí đọc hết lần này tới lần khác, nhưng cô không đáp lại dù chỉ một dòng.
Là tự cô từ bỏ, thì giờ đây cô cũng không còn tư cách gì mà níu kéo không buông nữa.
Nhưng giờ đây, cô đã quá mệt mỏi rồi.
Những đe dọa của những người đàn bà bên cạnh chồng cô như dồn cô tới bước đường cùng, nhưng còn cô đến một câu phản kháng lại cũng không nói ra được.
Nếu như Giang Dật Hàn không xuất hiện thì tối nay cô sẽ ra sao?
Sẽ ở trong bữa tiệc xa hoa này bị mọi người nhìn thấy bộ dạng như không có mảnh vải che thân của cô ư?
Cô dường như không còn chút sức lực nào nữa, giờ đây chỉ có vòng tay ấy để dựa vào.
Biết rằng điều này là không nên nhưng không hiểu sao cô có chút tham lam vòng tay đầy ấm áp quen thuộc ấy.
Ngồi xổm quá lâu, bỗng nhiên đứng dậy chứng huyết áp thấp khiến mắt cô hơi hoa. Cô bám chặt lấy áo khoác của anh, nắm chặt lấy cánh tay anh, vất vả một lúc mới đứng dậy được.
Gục trong lòng anh một lúc cô mới hồi phục lại, lắc lắc đầu nói: “Anh Dật Hàn, em không sao, chúng ta đi thôi.”
Đã bắt đầu có người tới hóng chuyện, cô cần nhanh chóng dẹp bỏ bộ dạng lúc này, nếu còn tiếp tục đôi co với Y Nghê, người chịu thiệt chỉ là bản thân cô.
Giang Dật Hàn không yên tâm hỏi đi hỏi lại: Thực sự không sao chứ?”
“Thực sự không sao.”
Nhìn cô cố gượng cười khiến anh cũng có chút yên tâm.
Người cô ướt sũng, động tác có phần ma sát, lớp phấn mỏng che vết hôn trên vai mờ đi, lộ ra vết đỏ lờ mờ: “Vai em bị thương rồi ư?”
Nhớ ra trên vai mình có gì, Lê Hân Dư vội vàng kéo áo khoác che lại: “Không, bị côn trùng đốt mà thôi.”
Giang Dật Hàn chau mày, gần như không hề tin: “Thật chứ?”
Lê Hân Dư gượng cười, vết tích trên người như nhắc nhở cô thân phận của cô bây giờ. Lăng Diệu cũng thật lợi hại, rõ ràng là anh lưu lại vết trên người cô nhưng lại giống như khắc vào tim cô vậy.
Vỗ vỗ ngực, cô giả vờ như không có chuyện gì, rồi làm căng vấn đề hơn: “Bắt đầu từ bao giờ,