Bạc Cảnh Xuyên nghiêng người trên ghế sô pha, cánh tay dài vắt ngang trên lưng ghế. Anh ôm lấy vai cô, sau đó xoay mặt lười biếng nhìn cô, hầu kết khẽ chuyển động.
Sau khi tắm xong, gương mặt cô trắng nõn, đôi môi đỏ mọng mềm mại.
“Không thấy ngấy sao?”
“Thì cũng không thể nào không ăn cơm, thỉnh thoảng ăn một chút thì vẫn được.”
“Thế à?”
Bạc Cảnh Xuyên nhàn nhạt liếc nhìn mấy hộp trên đầu gối cô.
Thẩm Phồn Tinh lập tức cầm một quả mứt đưa tới trước mặt anh: “Mùi vị không tệ, anh nếm thử…”
“Ừ…”
Bạc Cảnh Xuyên nhẹ giọng “Ừ” một tiếng, Thẩm Phồn Tinh giơ quả mứt đến bên miệng anh.
Nhưng Bạc Cảnh Xuyên lại chẳng thèm nhìn quả mứt đó, bàn tay từ ghế sô pha đặt lên đầu cô, anh hơi cúi người, hôn cô.
Có lẽ ngoài cửa sổ biển trời một màu, sự lãng mạn mà các đôi tình nhân hay theo đuổi đang ở ngay trước mắt, có lẽ do khoảng thời gian yên lặng khi hai người ở bên nhau rất dễ chìm đắm.
Sự đụng chạm mềm mại và ấm áp khiến cho trái tim Bạc Cảnh Xuyên giống như bị thứ gì đó đập mạnh, lửa nóng rung chuyển.
Bàn tay đang cầm quả mứt của Thẩm Phồn Tinh vẫn đang giơ lên, nụ hôn bất ngờ làm cô tự nhiên không biết phải phản ứng như thế nào.
Lưỡi của người đàn ông trực tiếp cạy mở hàm răng Thẩm Phồn Tinh, một đường tiến quân thần tốc, xông thẳng vào lãnh địa ngọt ngào của cô. Gió cuốn mây tan, anh tùy ý bắt lấy sự ngọt ngào trong miệng cô. Nụ hôn say đắm, nhiệt liệt chứng minh cái gì gọi là tương cứu lúc hoạn nạn.
Thẩm Phồn Tinh phục hồi tinh thần nhưng đã sớm không hề phản kháng. Bàn tay của anh ôm chặt lấy eo cô, ấn cô vào sâu trong lòng mình, đầu lưỡi linh hoạt quét qua môi, răng, lưỡi cô, mỗi lần lướt qua lại giống như chạm vào một giây thần kinh nào đó khiến sự tê dại chạy dọc từ bàn chân lên đỉnh đầu, Thẩm Phồn Tinh mềm nhũn trong vòng tay anh.
Tay vẫn đang cầm quả mứt, nhưng cô cũng theo thói quen mà vụng về đáp lại anh.
Ánh mặt trời chiếu rọi qua cửa sổ, phản chiếu màu nước biển xanh ngắt, xuyên từ cửa sổ đến trần nhà làm cả căn phòng bừng sáng.
Có những hạt bụi mịn lơ lửng trong không khí, bị ánh sáng chiếu rọi, bay tới bay lui.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, ngoài tiếng quần áo cọ xát cũng chỉ còn âm thanh phát ra từ miệng hai người.
Mặt đỏ tim đập.
Lại càng khiến người ta có cảm giác muốn chìm đắm.
Hơi thở kiều diễm càng ngày càng nóng bỏng, phun lên da thịt của nhau, nóng như thiêu đốt.
Anh hôn càng lúc càng mạnh, thân thể anh càng ngày càng không khống chế được mà trượt xuống.
Bị mất đi điểm tựa, cô vội vã ôm lấy bờ vai anh.
Cơ thể vô thức đẩy về phía trước, môi lưỡi cũng dần dần tách ra.
Thẩm Phồn Tinh thở hổn hển, đôi mắt mê ly đối với đàn ông mà nói là cám dỗ trí mạng.
Cô ngước mắt nhìn anh, nhìn khuôn mặt tuần tú của anh, rõ ràng lãnh đạm cao quý nhưng lúc mang theo tìиɦ ɖu͙ƈ thì lại gợi cảm chết người.
Đôi mắt đen khóa chặt lấy cô, ngọn lửa trong ánh mắt dường như muốn nhảy ra ngoài, nóng rực.
“Rất ngọt.”
Giọng nói hơi khán của Bạc Cảnh Xuyên làm trái tim Thẩm Phồn Tinh tê dại, ánh mắt hơi hoảng hôn, không nhịn được khẽ liếm đôi môi mới vị anh hôn sưng tấy và đau đớn.
Anh khẽ nheo mắt, Thẩm Phồn Tinh cảm thấy nhiệt độ xung quanh đột nhiên mát lạnh, hơi thở quen thuộc mang theo một trận gió rời xa cô.
Trố mắt nhìn lại, lúc định thần lại thì bóng dáng của anh đã biến mất ở cửa nhà tắm.
“Bạc…”
Cô mở miệng, trong tiềm thức định giữ anh lại nhưng cửa phòng tắm đã đóng chặt lại.