Bùi Hữu Sang nghiên đầu nhìn vào chiếc xe sau lưng anh, hắn đã thấy cô rồi.
Lâm Vân Đường chạm mắt với hắn, Bùi Hữu Sang nở một nụ cười giả tạo làm cô ớn lạnh.
Hắn đưa bàn tay ra đàn em bên cạnh cầm cây súng được bọc trong khăn đưa cho hắn, Bùi Hữu Sang cầm cây súng ngắm ngía trân trọng, đây là cây súng mà ông nội tặng cho hắn, nó là một báu vật.
” Nếu tao muốn cô bé nhỏ trong xe mày chịu đưa không? “
” Mày nói gì? Đường Đường không phải là đồ vật mà trao đổi này nọ, mày dẹp ý nghĩ đó đi “
” Ha ha tao biết mày sẽ nói như vậy mà, tao sẽ không để mày lỗ đâu, đưa Lâm Vân Đường cho tao, tao sẽ tha cho mày không đụng tới Hoàng Phù, mày thấy sự trao đổi này có quá lời cho mày không? “
Hoàng Cẩn Đình sắc mặt trở nên giận dữ, anh càng cầm chặt cây súng trong tay.
” Thằng điên tạo không rảnh đùa với mày, mày đừng nghĩ là tạo không chuẩn bị gì, mày tưởng tao không biết mày sẽ tới à? Nhìn đi đằng sau mày là ai! “
Ba chiếc xe lao đến nhắm thẳng về hướng nhóm người của hắn, chỉ trong một phút chốc toàn bộ đám người Bùi Hữu Sang bị bao vây bởi bốn chiếc xe.
Huy Nam và Đức Huy, Thiên Khải cùng đàn em đi xuống từ hai xe, hai xe tiếp theo người bước xuống là một bóng người quen thuộc.
” Đặng Tần Nhiên? Ha Ha tên chó điên này cũng tới à, Hoàng Cẩn Đình mày được lắm! “
Bùi Hữu Sang dù trong lòng đang rất tức giận nhưng hắn vẫn ngậm lại trong bụng.
Hắn mỉm cười đầy kiêu ngạo nét mặt không chút sợ hãi nhún nhường, hắn dơ tay chỉ mặt hai người Hoàng Cẩn Đình và Đặng Tần Nhiên
” Đừng tưởng như vậy là tao sẽ thua, nếu mày đoán được tao sẽ đến thì mày nghĩ tao không nghĩ đến chuyện này à, hôm nay không đổ máu thì uổng công tao rồi. “
” Xử lý đi Triệu Kỷ! “
Giọng nói thâm trầm vang vọng lên, Đặng Tần Nhiên vừa cất lời Triệu Kỷ đã hành động.
Viên đạn được bắn ra nhanh chóng, với vận tốc cực nhanh gây tổn thương đến mọi vật nó nhắm tới, Bùi Hữu Sang không chớp mắt, kéo một tên đàn em bên cạnh ra chắn trước mặt mình.
Máu từ trong đã thịt xuyên qua áo bắn ra, tên đàn em dính đạn ngay giữa lòng ngực.
Hắn ta ngã xuống trước chân của Bùi Hữu Sang, với viên đạn này của Triệu Kỷ người bị bắn không chết cũng còn nữa cái mạng, Triệu Kỷ là tay phải đắc lực của Đặng Tần Nhiên, với tài bắn súng chuẩn xác, được đào tạo bài bản.
Võ Tuấn nhìn một màn trước mắt có chút chộp dạ trong lòng, hắn nhìn Bùi Hữu Sang vẫn ung dung điềm nhiên mà nổi cả gai óc, trong tình hình thế này mà hắn vẫn giữ bình tĩnh thản nhiên như vậy đúng là một kẻ máu lạnh.
Thiên Khải lúc này đã chạy vào trong xe để cứu thương cho Kim, Vân Đường bên cạnh cũng phụ giúp anh ta những việc nhỏ.
Bùi Hữu Sang cười đắc ý hắn vỗ tay, đây là ám hiệu của bên hắn.
Từ trong bụi cây rậm rạp, mấy nọng súng được đưa lên nhắm tới đám người bên anh, bên anh và Đặng Tần Nhiên phát giác rất nhanh liền xoay người tránh né, rồi chia ra phản công.
Một nhóm chơi với mấy tên trốn sau bụi cây, còn nhóm người còn lại lao vào đánh với bên nhóm người Bùi Hữu Sang.
Cuộc đánh đấm diễn ra một rất kịch liệt, tiếng súng và âm thanh va chạm từ dao sắt gậy sắt vang lên nghe rất doạ người.
Lâm Vân Đường ở trong xe quan sát tình hình cuộc đấu mà hồi hộp lo lắng thay, nhìn thấy bên anh đang chiếm ưu thế cô mới an tâm một chút.
Trong lúc hai bên đang đánh nhau rất kịch liệt, thì phía sau cốp xe của anh từ từ được mở ra, Lưu Trì Thành nhẹ nhàng chui từ cốp xe ra, hắn còn cầm theo súng để phục vụ cho mục đích của mình.
Trong lúc ba người lơ là, Lưu Trì Thành đã khống chế được cô, hắn gông cổ cô bằng một tay dí súng vào đầu cô đe doạ.
” Không được hành động, nếu không thì cô ấy sẽ ăn đạn. “
Thiên Khải và Kim không dám manh động, hắn chơi uy hiếp như vậy hai người họ có thể làm gì được? Xảy một cái là hắn bắn người thiệt chứ đùa.
” Hai người xuống xe “
Thiên Khải và Kim gật đầu làm theo lời hắn nói, khi hai người xuống xe Hoàng Cẩn Đình đã phát hiện ra điều không ổn, anh chạy lại. Ngạc nhiên khi thấy Lưu Trì Thành, anh lo lắng nhìn Đường Đường bị đe doạ mà bản thân không làm được gì.
” Lưu Trì Thành mày muốn làm gì thả Đường Đường ra! “
Lưu Trì Thành cười đắc ý, thái độ thách thức nhìn anh, hắn lấy khăn tay đã được tẩm thuốc mê sẳn mà bịt lên mũi cô.
Lâm Vân Đường có phản kháng nhưng thuốc mê quá mạnh, cô phản kháng không được bao lâu thì lâm vào hôn mê.
Hắn nhấn chân ga lái xe tẩu thoát với tốc độ phi nhanh, Hoàng Cẩn Đình nào để hắn đưa cô đi, anh nhanh chân chạy theo bám vào gương xe.
Đối với người bình thường thì việc bám xe này là không thể nhưng Hoàng Cẩn Đình là dân võ, lăn lộn trong giới nhiều năm mấy kĩ thuật như thế này anh đều đã trải qua rồi. Một tay anh giữ lấy gương chân thì giữ thăng bằng bên mép, cả người anh linh hoạt dẻo dai giống như một con thằng lằng.
Cửa để bị đóng kín anh dùng sức cù chỏ tay đánh liên tục vào kính, anh biết xe của anh là hàng nhập khẩu chất lượng cao, tất cả bộ phận xe đều là là cao cấp. Anh nốc cù chỏ liên tục như thế mặt kính vẫn không chút tổn hại ngược lại còn khiến tay bị trầy xước đỏ lên còn chảy cả máu, nhưng cho dù có phế cánh tay này, anh nhất định phải cứu Đường Đường ra.
Lưu Trì Thành lái xe rất nhanh cố ý muốn hất anh văng khỏi xe, thấy làm anh sao anh cũng không chịu buông tay, Lưu Trì Thành liếc mắt qua Lâm Vân Đường, Hoàng Cẩn Đình tạo sẽ không để mày ở bên Đường Đường đâu, người em ấy nên ở bên cạnh là tao.