Nữ Đặc Công Toàn Năng

Chương 30: Đệ Nhất Tài Nữ Tướng Phủ (12)



Edit: Ngọc

– ——

WTF?

[Ván cờ của chị?]

“Mi có ý gì?”

“Sao lại nói như vậy?” Diệp Thiều Hoa nhíu mày.

[Ván cờ này rõ ràng do chị có linh cảm thiết kế ra ở kiếp trước, sorry, em quên mất là chị không có ký ức, chẳng qua Bạch Trăn Trăn lại nói ván cờ này là cô ta khổ tâm nghĩ ra? Thân là hệ thống nhiều năm, em chưa bao giờ thấy qua người nào mặt dày vô sỉ như thế!]

Cuối cùng 008 tổng kết lại.

[Tiểu tỷ tỷ tiến lên!!. Đập chết cô ta, để cô ta xấu mặt, không ngóc đầu lên được!]

Nghe vậy, bước chân của Diệp Thiều Hoa dừng lại.

Ở nơi cách đó không xa, Diệp Hoài Cẩn nhìn thấy Diệp Thiều Hoa ngừng lại, cho rằng cô bị Bạch Trăn Trăn ảnh hưởng, không hẹn mà cùng Hoàng Phủ Vân Tranh tăng tốc độ chạy đến.

Mà người đi đường đi qua Phong Nhã Lâu này còn đang đàm kinh luận đạo, khịt mũi coi thường đối với đội binh sắp xuất hành.

“Bạch nhị tiểu thư không cần phải khiêm tốn, ba cái ván cờ này hai năm nay trong thiên hạ chưa có người nào có thể giải.” Người nói chuyện chính là Lý thái sư ở kinh thành, hắn cả đời si mê chơi cờ, ván cờ này hắn đã nhìn hai năm, nhưng vẫn luôn cảm thấy sợ hãi và thán phục không thôi, từ ván cờ có một không hai này có thể nhìn ra Bạch nhị tiểu thư có năng khiếu hơn người, trong thiên hạ, người có thể tự làm khó mình, mới là khó khăn nhất.

Hai năm trước Thiên Cơ Tử vậy mà thu Diệp Thiều Hoa làm đồ đệ, Bạch Trăn Trăn là đồ đệ có linh tính như vậy lại không thu, Thiên Cơ Tử này, rõ ràng đang làm nhiễu loạn ánh mắt của bọn hắn, cũng may ánh mắt của hắn độc đáo, phát hiện được vị Bạch nhị tiểu thư này không tầm thường.

“Bạch nhị tiểu thư quả nhiên Kinh Thành đệ nhất tài nữ, danh xứng với thực.” Thời điểm nói câu nói này, ánh mắt hắn nhàn nhạt quét qua Diệp Thiều Hoa một chút, mang theo hàm ý.

Hoàng Phủ Vân Tranh đi theo đại đội đến đương nhiên nghe được đối thoại của người đi trên đường, đôi mắt hắn trầm xuống một chút, Diệp Hoài Cẩn nhìn sắc mặt của hắn mà nói chuyện, đúng lúc Thái tử hình như muốn nói chuyện gì đó, lập tức mở miệng: “Thái tử điện hạ, không còn sớm nữa.”

Hoàng Phủ Vân Tranh thu hồi ánh mắt.

Hoàng đế ở trên thành lâu muốn đi tiễn Thái tử, người đi trên đường vì Bạch Trăn Trăn mà xem thường Thái tử, nhưng cũng không khinh thường Hoàng Đế, lúc Thái tử rời đi, từng người miễn cưỡng đứng dậy đưa tiễn đoàn người Thái tử ra chiến trường.

Nhưng mà, trước mắt bao người, Diệp Thiều Hoa lại không rời đi, cô bước từng bước một lên lầu hai, hững hờ cầm lấy một quân cờ màu đen, đặt ở trên mặt bàn cờ được mọi người nói là khó giải kia.

“Ngươi đang làm gì?” Lý tiên sinh là người đầu tiên chú ý tới cử động của Diệp Thiều Hoa.

Diệp Thiều Hoa cầm quân cờ đen trong tay, đứng ở bên cạnh bàn cơ, nghiêng mặt nhìn: “Giải đáp nghi vấn.”

Thanh âm trong sáng, như châu như ngọc.

“Giải đáp nghi vấn?” Thiên Cơ Tử cùng Lý thái sư đều nghiên cứu ván cờ rõ ràng. “Cô muốn giải bàn cờ này?” Tất cả tài tử đứng ở nơi này không thể không nhìn Diệp Thiều Hoa.

“Hẳn là đệ nhất tài nữ như cô sợ thua trên tay Bạch Trăn Trăn nên không cam tâm, cô không biết tự lượng sức mình mà đến đây chịu nhục sao?”

Tam hoàng tử cũng nghĩ như thế, hắn ta từ nhỏ cũng là thần đồng, nếu nói hiểu rõ ràng cái thế cờ này mang ý nghĩa như thế nào hắn ta còn không dám mở miệng nói chắc chắn, nói gì đến việc Diệp Thiều Hoa có thể giải.

Nghĩ đến điểm này, hắn nhìn về phía Diệp Thiều Hoa, đối phương đứng ở dưới ánh mặt trời, dung nhan thanh mỹ được chiếu sáng rạng rỡ, không hề lộ chút biểu tình xấu hổ nào.

Tất cả mọi người đều không khỏi nghĩ thầm: ‘Da mặt vị Diệp tiểu thư này thật dày.’.

“Diệp tiểu thư, tôi biết cô không cam tâm, nhưng cái thế cục này, ngay cả tôi đến nay cũng không nghĩ ra biện pháp phá giải.” Bạch Trăn Trăn ra vẻ thở dài, ả đối với vị thiếu nữ thiên tài hiện đại kia vô cùng tín nhiệm.

Nhưng việc duy nhất Bạch Trăn Trăn không có nghĩ tới là có biện pháp giải ván cờ này, nó ở ngay trong đầu Diệp Thiều Hoa.

Vị thiếu nữ thiên tài ở hiện đại mà nàng ta nói vô cùng hâm mộ, có thể nói là kiếp trước của Diệp Thiều Hoa.

“Diệp tiểu thư, cô cũng đừng có miễn cưỡng mình……” Bạch Trăn Trăn nghiêng đầu nhìn.

Lại phát hiện Diệp Thiều Hoa đem quân cờ cuối cùng đặt lên……

Hai năm nay, thế cuộc ván cờ chưa từng được giải, cứ như vậy được hóa giải?

Không nói đến Bạch Trăn Trăn, Tam hoàng tử cùng vị Lý thái sư kia, đều kinh ngạc ngẩng đầu.

“Cũng không có khó lắm.” Diệp Thiều Hoa vỗ vỗ ống tay áo, đi xuống dưới lầu, không thèm để ý đám người này. “Từ trước đến nay cờ phẩm cũng như nhân phẩm, chơi cờ đều là văn nhân nhã sĩ, kẻ mượn cờ nịnh nọt, mượn cờ làm việc đều thuộc loại ‘Tiểu nhân ‘, Diệp Thiều Hoa tôi tự hỏi không biết có từng đắc tội với các vị đang ngồi đây hay không, mà không biết vì sao nhận được cái danh vô sỉ. Cũng được, quý vọng kinh thành, người vô sỉ như ta đây vẫn là rời đi cho thỏa đáng!”

Mọi người thấy bóng lưng cô rời đi, những người vừa rồi châm chọc Diệp Thiều Hoa đều xấu hổ không không dám ngẩng đầu lên!

Không người nào dám lên tiếng, bởi vì có đánh chết bọn hắn cũng không nghĩ tới, cái thế cờ có một không hai này, lại được Diệp Thiều Hoa hóa giải đơn giản như vậy?

Nhìn bàn cờ, đôi mắt của Lý thái sư mở to: “Thì ra là thế, thì ra là thế, ta đã hiểu!”

Giờ phút này hắn bất chấp không màng đến Bạch Trăn Trăn, nhìn ván cờ thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tỉnh, trong miệng luôn thì thào, cuối cùng nhớ tới Diệp Thiều Hoa, sắc mặt Lý thái sư như muốn che mặt khóc rống.

Không nghĩ tới bởi vì một lúc tự phụ của hắn mà mất đi người tài như vậy!

Khó trách, khó trách hai năm này Diệp tiểu thư không có xuất hiện ở văn hội.

Lý Thái sư là người yêu cờ nhưng cũng không phải kẻ đần, mấy năm này Bạch Trăn Trăn có thể tráo đổi sự thật, ở bên trong đó nhất định có tay chân của cô.

Hắn lạnh lùng nhìn Bạch Trăn Trăn một chút. “Ha, tốt cho một câu người chơi cờ độc nhất vô nhị, tài hoa hơn người, đệ nhất tài nữ kinh thành, Nhị tiểu thư Bạch gia, lão sinh ta, xin nhớ kỹ!”

Bị người đức cao vọng trọng như vậy cảnh cáo, sắc mặt Bạch Trăn Trăn trắng nhợt, làm gì còn sắc mặt dương dương đắc ý nữa?

Ở đây không thiếu người mê cờ, từng người đều không dám đối mặt với Bạch Trăn Trăn, bây giờ đều không quan tâm đến ả, thậm chí gạt ả ta qua một bên để xem bàn cờ tinh diệu tuyệt luân.

Hai năm nay danh tiếng của Bạch Trăn Trăn được nâng quá cao, hầu như tất cả những người có học thức mặc khách nâng ả lên đều cảm thán, một giây trước còn nói cái thế cờ không có người nào có thể giải, một giây sau lại bị Diệp Thiều Hoa nâng tay tùy tiện hoàn thiện ván cờ.

Lấy hai người so sánh với nhau, Bạch Trăn Trăn bỗng nhiên trở nên thật buồn cười.

– —

Diệp Thiều Hoa nói mặc kệ người ở kinh thành, liền thật sự mặc kệ, mấy người Lý thái sư tìm cô rất nhiều lần, về sau mới biết được cô vậy mà gọn gàng, linh hoạt đi theo đoàn người Diệp Hoài Cẩn đến biên cương.

Hiện tại Hoàng Phủ Vân Tranh cũng không tiếp tục làm một vị Thái tử luôn thu liễm tao nhã như lúc trước, sách lược mà hắn viết ra đều được Diệp Hoài Cẩn khen ngợi không dứt lời, bày trận giết địch càng hơn người, đánh đâu thắng đó.

Về sau Diệp Hoài Cẩn cũng không thể không vui lòng phục tùng.

Một đoàn người nhanh chóng thu phục được hai tòa thành trì.

Tin tức truyền đến kinh thành, Hoàng đế càng thêm trọng thưởng, gia đình Diệp gia ở kinh thành vô cùng vinh quang, không người nào có thể địch nổi.

Lúc đầu vốn cho rằng mấy người Diệp Thiều Hoa sẽ nhanh chóng tử trận, đáy mắt Bạch Trăn Trăn hiện rõ sự ghen ghét, ả nghĩ mãi vẫn không rõ, hai năm này Diệp Thiều Hoa luôn ở trong giang hồ sao lại chơi cờ giỏi hơn nàng ta, rõ ràng ả thành công hơn, vì sao đến bây giờ mà Diệp Thiều Hoa vẫn tỏa sáng hơn ả?

Điều không rõ nhất là vì sao Thái tử là một tên phế nhân lại có thể thu phục thành trì?

Ả vốn muốn Diệp Thiều Hoa rời khỏi kinh thành sống trong thống khổ, không nghĩ tới cô ở bên ngoài càng thêm thoải mái!

Quốc cữu đứng về phe của Tam hoàng tử.

Bạch Trăn Trăn có chút lặng người, ả xuyên qua lâu như vậy, nên làm một chút việc lớn, nghĩ tới đây ả lập tức cúi đầu lặng yên viết ra mấy cái sách luận, nói với gã sai vặt bên người: “Ngươi cầm cái này đi tìm Tam hoàng tử.”

Diệp Thiều Hoa nghìn tính vạn tính, cũng không tính ra được ả chính là nhị thiếu gia của Phong Nhã lâu, nhà giàu đứng thứ hai trong thiên hạ, trong tay có vô số tài sản.

Nếu như để mọi người biết ả chính là nhị thiếu gia Phong nhã lâu, người trong thiên hạ đều sẽ truyền tụng, sợ hãi, thán phục ả?

Có tiền có thể sai khiến quỷ thần, chỉ cần ả ủng hộ Tam hoàng tử, Tam hoàng tử tuyệt đối sẽ không thua!

Huống chi hiện tại Diệp Thiều Hoa cùng Thái tử đều ở biên cương, chờ bọn hắn trở lại kinh thành, ai biết khi đó Kinh Thành này do ai định đoạt?

Còn nữa, chắc hẳn đám người quốc cữu cũng đã ra tay, bọn hắn có thể còn sống trở về hay không còn chưa biết được.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.