*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng với cô ta mà nói, sự thật này quá tàn nhẫn: “Ý cô là, Thần làm vậy là để giảm thiểu số lượng người gây công kích và 3thương tổn cho La Thiến Nhã?” “Đây cũng chỉ là suy đoán của tôi mà thôi.” Hạ Vân Cẩm cười nhạt: “Cô ở bên cạnh Thần đã nh2iều năm, thời gian cô gặp được anh ấy còn nhiều hơn tôi, sao cô có thể không hiểu được dung tâm của anh ấy.” “Vì vậy chún5g ta đừng vui mừng quá sớm.
Chủ tịch chưa hoàn toàn hết hi vọng với La Thiên Nhã đầu.
Nhìn bề ngoài thì a4nh ấy như không muốn nhắc tới cô ta nữa nhưng trong mắt anh ấy, không ai có thể so sánh với La Thiên Nhä.”
Hạ Vân0 Cẩm cứ như bị đánh một đòn phủ đầu: “Lẽ nào tất cả những gì chúng ta làm đều không có hiệu quả?” “Những gì cô làm không phải không thành công.
Ít nhất thì giờ lòng nghi ngờ của Chủ tịch đối với cô đã ngày càng vơi đi.” Hạ Vân Cẩm nghiến răng nói: “Cũng chỉ vậy mà thôi.” Hạ Nhất Y đứng lên, vỗ vai cô ta: “Đừng quá tham lam.
Chuyện gì cũng phải từ từ mới đến, huống hồ trước đây cô đã đánh mất hoàn toàn sự tin tưởng của Chủ tịch.
Theo như tính cách của Chủ tịch, thì rất khó để cho anh ấy tin tưởng cô thêm lần nữa.
Cô thay anh ấy cản phát súng kia để đổi lấy thành quả ngày hôm nay, thế là đáng giá rồi.” Sau khi Hạ Nhất Y rời đi, Hạ Vân Cẩm tức giận gạt hết bộ ấm chén trên bàn xuống đất.
“Sao có thể có chuyện đó xảy ra được! Hạ Nhật Y, cô đừng tưởng bây giờ cô có được sự tín nhiệm của Thần thì có thể leo lên đầu tôi ngồi! Sự tín nhiệm của Thần đối với cô không tồn tại mãi mãi đâu!”
“La Thiên Nhã, hôm nay cậu không nên đọc báo.” Đồ Hoa Kỳ định cản nhưng La Thiên Nhã đã cầm tờ báo lên đọc.
Tiêu đề bắt mắt, trên tờ báo là ảnh chụp một đôi nam nữ.
“Ồ, thế này là rất tốt.
Xứng đôi lắm.” La Thiên Nhã nhìn báo, nói.
Đồ Hoa Kỳ vội vàng đi tới, đoạt lấy tờ báo: “Nhìn cái gì chứ? Những chuyện không liên quan đó hãy vứt đi thật xa nào.” La Thiên Nhã cướp lại tờ báo: “Vì sao tớ không được đọc? Cả tờ báo to như này, tớ xem nội dung khác không được sao?”
Đồ Hoa Kỳ chống nạnh, trực tiếp vạch trần tâm trạng hoảng loạn của La Thiên Nhã: “Thiên Nhã, cậu cầm ngược báo rồi.” La Thiên Nhã tập trung nhìn lại mới phát hiện chân của Lạc Thần Hi đang đập ngay vào mắt.
Cô biết mình không lừa được Đồ Hoa Kỳ, không thể làm gì khác ngoài việc ném lại tờ báo lên bàn: “Không xem nữa.” “Thiên Nhã, cậu đừng đau lòng quá.
Cái này cùng lắm chỉ được coi là một tin tai tiếng thôi.
Dây chuyền kia thì làm sao? Lạc Thần Hi còn từng đứng trước mặt mọi người cầu hôn cậu rồi cơ mà.
Nhưng người này đúng là quá đáng, sao anh ta có thể tùy tiện tặng quà cho người con gái khác như vậy chứ? Đã vậy còn là món đồ có giá trị lên tới tận hai mươi triệu.” “Tình yêu duy nhất.
Cô biết mình không lừa được Đồ Hoa Kỳ, không thể làm gì khác ngoài việc ném lại tờ báo lên bàn: “Không xem nữa.” “Thiên Nhã, cậu đừng đau lòng quá.
Cái này cùng lắm chỉ được coi là một tin tai tiếng thôi.
Dây chuyền kia thì làm sao? Lạc Thần Hi còn từng đứng trước mặt mọi người cầu hôn cậu rồi cơ mà.
Nhưng người này đúng là quá đáng, sao anh ta có thể tùy tiện tặng quà cho người con gái khác như vậy chứ? Đã vậy còn là món đồ có giá trị lên tới tận hai mươi triệu.” “Tình yêu duy nhất.
Tựa như không nghe thấy những gì Đồ Hoa Kỳ nói, La Thiên Nhã lẩm bẩm một mình, ngây người.
“Ai da! Thiên Nhã, cậu không nên như thế! Nếu Lạc Thần Hi dễ dàng thay lòng như vậy, tớ lại thấy may mắn là cậu đã rời khỏi anh ta trước đây.
Nếu sau này trên mặt báo thấy tin vui của anh ta với Hậu Sở Nhi thì cậu có thể mang hai bảo bối nhỏ đi theo rồi đấy.
Tớ tin là hai bảo bối nhỏ sẽ không chấp nhận người mẹ kế này.” “Cái này không thể trách anh ấy được.
Dù sao cũng là tớ rời khỏi anh ấy trước, làm tổn thương anh ấy.
Tớ nói với anh ấy là mình quay về và thành đối với Tử Thích.
Bây giờ anh ấy đi với người phụ nữ khác cũng chẳng có gì là quá đáng.” “Nhưng cậu có nỗi khổ khó nói mà Thiên Nhã.” “Thể thì sao chứ? Anh ấy đâu biết, tớ cũng không có ý định nói cho anh ấy biết.” Sau khi cô rời đi, anh tìm được niềm vui mới là chuyện rất bình thường, cũng là chuyện nằm trong dự liệu, nhưng không biết vì sao trái tim cô lại khổ sở như này.
Nhìn anh ôm người phụ nữ khác, dịu dàng vì người ấy mà đeo lên dây chuyền mang ý nghĩa “Tình yêu duy nhất”, trái tim cô như rơi mạnh xuống động sâu không đáy.
“Thiên Nhã, cậu đừng làm khổ bản thân.
Thấy cậu như vậy, tớ rất lo lắng.” Đồ Hoa Kỳ đau buồn nói.
La Thiến Nhã nở nụ cười miễn cưỡng, vỗ vai cô ấy: “Cậu đừng có thể nữa.
Tớ có làm sao đâu, kết quả này tớ đã nghĩ tới từ lâu rồi.
Mặc kệ anh ấy ở cùng với ai, nó đã không còn liên quan tới tớ nữa.” “Thật sao? Cậu buông bỏ được à?” La Thiên Nhã gật đầu: “Ừ.” “Haiz, cậu đúng là vừa có thể thương vừa có thể buông cả hai bảo bối nhỏ.” Đồ Hoa Kỳ lẩm bẩm.
“Hả?” La Thiên Nhã cau mày, hỏi.
“Không có gì.
Thiên Nhã, chúng ta ăn cơm thôi, không đọc báo nữa.” Tại quán cà phê Thiên Mạc.
Hai bảo bối nhỏ cầm báo đọc, suy ngẫm.
“Lăng Lăng, cha đang làm bùa cái gì thế?” “Ai biết đâu.
Nhưng cha sẽ không bao giờ thay lòng.” Lạc Lăng bình tĩnh nói.
“Nhưng sao anh cảm thấy người tên Hậu Sở Nhi này hơi giống mami, phần giữa hai hàng lông mày ấy.” La Tiểu Bảo nói.
Lạc Lăng mở to mắt nhìn đi nhìn lại: “Thật không? Sao em không thấy thế.” La Tiểu Bảo nói: “Giống thật mà.” Lạc Lăng bỏ tờ báo xuống: “Giống chỗ nào? Rõ ràng là mami chúng ta đẹp hơn cô ta.”
“Giống mà, giống lắm đấy.” La Tiểu Bảo kiên trì nói.
Lạc Lăng bĩu môi, cướp tờ báo trong tay cậu: “Lẽ nào trên tờ báo này có cả phần anh.” Không có tờ báo chắn ngang, Lạc Lăng bị “mắt to” trước mặt dọa cho hoảng sợ.
Hóa ra là La Tiểu Bảo dùng kính lúp để soi xét.
Đỉnh đầu Lạc Lăng xuất hiện mấy vạch đen: “Bức ảnh này đủ to, đủ bắt mắt rồi mà anh còn dùng nó để nhìn.“.
La Tiểu Bảo vẫn không bỏ kính lúp xuống.
Ánh sáng khúc xạ vào kính lúp làm cho đôi mắt trở nên to một cách kỳ quái, đặc biệt là trong mắt, trông cực kỳ khôi hài.
“Lăng Lăng, thì ra trông em như thế này.
Tuấn tú lắm, không tệ không tệ.” Ha ha, khen Lăng Lăng cũng tương đương với việc khen cậu mà.
“Tiểu Bảo, anh còn tâm trạng để nói đùa à? Anh không cảm thấy cha làm thế này rất đáng nghi sao? Tuy em chắc chắn là cha không thích người phụ nữ này nhưng không nên vì giận mami mà làm thế chứ! Có phải cha đang cố diễn kịch cho mami xem không?” Lạc Lăng phân tích rõ ràng.
Lúc này, La Tiểu Bảo bỏ kính lúp xuống, bình tĩnh uống một ngụm cà phê: “Thật ra động cơ của cha không có gì ngoài hai cái này.” Lạc Lăng đưa tay xoa cằm: “Anh nói thử đi.” “Thứ nhất, như em nói, cha đang giận mami.” “Thế cái thứ hai thì sao?”
Thứ hai à, chúng ta phải thấy vui mừng mới đúng.” “Vui mừng? Anh nhìn cha ôm người phụ nữ khác ngoài mami ra mà còn vui vẻ được sao? Em thấy mà em tức.” Lạc Lăng vừa nhìn chằm chằm Hậu Sở Nhi trên mặt báo vừa nói.
“Cha làm thể là để bảo vệ mami Thiên Nhã.
Cha đang xây dựng cho mình hình tượng là người đàn ông lăng nhăng, như vậy dư luận sẽ không nghiêng về một phía mà chỉ trích mami nữa.” La Tiểu Bảo nói.
Lạc Lăng hiểu ra, mỉm cười: “Là em gấp quá nên hồ đồ rồi, sao em lại không nghĩ tới cái này nhỉ.” La Tiểu Bảo dùng ngón út ấn trán Lạc Lăng một cái: “Em ấy, hành động quá theo cảm tính.
Lăng Lăng, dù thế nào chúng ta cũng phải tin tưởng tình cảm giữa cha và mami.” Lạc Lăng gật đầu: “Đúng thế, anh nói không sai.
Chúng ta phải tin cha và mami.” La Thiên Nhã và Đồ Hoa Kỳ tới khu chợ gần nhà mua thức ăn, trên đường về có đi ngang qua mấy sạp nhỏ, bắt gặp mấy cô gái hơn hai mươi tuổi đang cầm tờ báo bàn tán ẩmĩ.
“Mấy cô xem này, hóa ra Hậu Sở Nhi là thiên kim của Tập đoàn Hậu Thiên.
Người ta là một cô gái tài năng đấy, đứng chung với Lạc Thần Hi là trai tài gái sắc.” “Đúng vậy, họ là trời sinh một đôi, môn đăng hộ đối.” “Càng nhìn càng thấy họ xứng đôi.
Từ gia thể tới tướng mạo, học thức đều cực kỳ hợp nhau.
Cái cô La Thiên Nhã kia sao so được?” “Người phụ nữ không biết tốt xấu kia giờ chắc hối hận lắm.
Không biết xấu hổ mà từ chối lời cầu hôn của nam thần.
Quá đáng thật đấy.” “Đúng thể.
Không phải cô ta chỉ được cái đẹp thôi sao? Những cái khác thì thôi bỏ đi.
Chẳng biết được là hai đứa con của cô ta tới từ đầu.
Nếu không phải tướng mạo của hai cậu bé quá giống Lạc Thần Hi thì tôi không tin cô ta có vận
may được sinh cho nam thần của tôi một cặp song sinh đáng yêu như vậy đâu.
Người phụ nữ lăng nhăng lả lơi, tôi rất nghi ngờ không biết có phải cô ta tùy tiện ngủ với đàn ông rồi sinh ra…” “Cô thấy cô ta xinh đẹp á? Cùng lắm cô ta chỉ được coi là ưa nhìn thôi.
Người như thể đi ra ngoài đường tùy tiện nhìn một cái có thể thấy một hàng dài.
Cô ta thì tính là gì? Ai da, mấy cô không cảm thấy tôi còn đẹp hơn cả cô ta sao? Ha ha, nếu tôi có thể sinh con cho Lạc Thần Hi, đảm bảo chúng sẽ dễ thương hơn hai đứa con ngốc nghếch của cô ta nhiều.”
“Thật à?”
“Ha ha.” Hai người phụ nữ còn lại phụ họa theo.
La Thiên Nhã siết chặt túi đồ trong tay, sắp không nhịn được nữa.
Sỉ nhục cô thì thôi đi lại còn sỉ nhục cả hai bảo bối nhỏ.
Bọn họ dám nói là cô tùy tiện ngủ với đàn ông để sinh con? Còn nữa, La Tiểu Bảo và Lạc Lăng thông minh như vậy, ai gặp cũng thích, bọn họ lại dám nói chúng đần độn? Có ý gì đấy hả? Đến cả Phật cũng biết tức giận đấy! La Thiên Nhã nghiến răng, xoay người đi về phía mấy người phụ nữ đang trầm mê trong suy nghĩ “sinh con” với Lạc Thần Hi, nói: “Cô gái này, lời nói của cô có thể lịch sự hơn được không? Đần độn cái gì mà đần độn? Cô gặp chúng chưa? Cô đã gặp được bạn nhỏ nào vừa thông minh vừa đáng yêu làm cho người ta yêu thích như vậy chưa? Nói năng vớ vẩn!”
Phản ứng đầu tiên của ba người phụ nữ ấy là ngạc nhiên nhìn người đang tức giận với mình.
Sau đó, cô gái tự đại nhất lên tiếng: “Cô là ai? Chúng tôi thảo luận là chuyện của chúng tôi, liên quan tới cô chắc? Chả biết ở đây chạy tới người phụ nữ điên!” La Thiên Nhã chỉ vào bản thân, nói: “Tôi là ai? Hai đứa bé đó là..” La Thiên Nhã nói được một nửa thì nuốt về sau vào bụng.
Suýt chút nữa thì cô quên mất, vì không muốn gây phiền phức khi đi đường, nên lần nào ra khỏi cửa cô cũng đeo khẩu trang.
Mấy cô ấy sao nhận ra cô được.