*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lạc Thần Hi không vui lòng đáp: “Cô nói xem tôi có thể làm gì?” “Rốt cuộc họ muốn chơi trò gì thế này, một đợt lạnh một đợt nóng, xã hội đen thời nay đều thích chơi khăm người khác như thế sao?” Thiên Nhã oán trách sau lưng anh. Lạc Thần Hi chống nạnh cắn răng: “Bọn chúng chết chắc rồi.” Trong phòng rất nhanh đã nóng đến mức như một phòng xông hơi, cho dù Thiên Nhã mở hết cửa sổ rồi nhưng cũng vô ích. Nhìn Thiên Nhã nóng đến sắp cảm nắng, Lạc Thần Hi nửa đùa đề nghị: “Cởi đi, có ai nhìn cô đâu.” Dứt lời anh liền duỗi tay muốn cởi áo giúp cô.
“Không được!” Thiên Nhã vội vàng lùi2về sau vài bước, giữ phòng tuyến của mình.
“Cô chắc chứ?” Anh nhướng mày hỏi. “Tôi… A! Nóng quá.” Thiên Nhã sắp sụp đổ rồi. Nửa giờ sau, Thiên Nhã uống mấy ngụm nước, máu huyết trong người cũng sắp sục sôi lên rồi. Lạc Thần Hi tắm nước lạnh xong bước ra từ phòng tắm: “Cô có muốn tắm không?”
Thiên Nhã ngay lập tức lao vào trong.
Vài phút sau. “A!” Trong phòng tắm truyền đến tiếng hét chói tai của Thiên Nhã.
“Cô kêu cái gì thế?” Lạc Thần Hi lau mồ hôi trên trán, cáu kỉnh hỏi.
“Đau… đau…” Chỉ nghe thấy giọng nói yếu ớt của Thiên Nhã trong phòng tắm. Trái tim Lạc Thần Hi chợt trầm xuống, lao đến muốn mở cửa, nhưng cửa lại8bị khóa, anh nhướng mày, nhỏ giọng mắng: “Chết tiệt!” Anh bật hai chân đá cửa ra, trong phòng tắm không có ai.
Nhìn kỹ lại, thấy Thiên Nhã không mảnh vải che thân đang nằm trên sàn, biểu cảm đau đớn lại sợ hãi. “Á! Anh không được vào đây! Hu hu.” Thiên Nhã nhìn cơ thể trần truồng của mình, xấu hổ đến mức che mặt hét chói tai.
Lạc Thần Hi cong khoé môi, thu vào tầm mắt bức tranh “người đẹp nằm ngủ” trên sàn này, khoanh tay nói một cách xấu xa: “Cô chắc cô cứ nằm như thế không cần tôi vào chứ?” Thiên Nhã sờ cái cổ không thể cử động nổi của mình, khổ sở nói: “C… cổ tôi không cử động6được nữa, phiền anh… đưa tôi cái khăn tắm kia.”
Lạc Thần Hi che miệng cười trộm, tiện tay cầm một cái khăn tắm từ trên cái giá bên cạnh, bước qua tự tay bọc lại cơ thể quyến rũ của cô sau đó bế cô lên. Mặt của Thiên Nhã đỏ như quả cà chua, nhắm mắt lại quả thật muốn nuốt hận tự sát, nép đầu vào trong lòng của anh, kiên quyết giả vờ bất tỉnh. Lạc Thần Hi đặt Thiên Nhã đã “ngất” lên giường, khoanh tay nói: “Giả vờ làm gì, cũng không phải lần đầu.”
“Anh đừng có nói nữa!” Thiên Nhã bị câu này của anh chọc giận đến bật dậy khỏi giường, cổ vẹo một cái cơn đau đớn vậy mà lại3quay về một cách thần kỳ.
Sau đó, cô nhìn thấy ánh mắt Lạc Thần Hi đang lên xuống ngắm nghía toàn thân của mình, cúi đầu nhìn khăn tắm trên sàn, lúc này mới nhớ ra, cô… còn chưa mặc quần áo! “A” Lại một tiếng hét chói tai, Thiên Nhã trốn vào trong chăn. “Đồ háo sắc nhà anh nhìn cái gì mà nhìn!” Thiên Nhã thẹn quá hóa giận mắng. Lạc Thần Hi cởi áo choàng tắm trên người mình: “Để tôi cho cô mở mang tầm mắt một chút thế nào là háo sắc.” Nói xong anh liền trần truồng chui vào trong chăn. Thiên Nhã sợ hãi muốn chạy, nhưng đã bị đôi cánh tay mạnh mẽ của anh ôm chặt lấy, không thể5cựa quậy.
Cơ thể trần trụi của hai người chạm vào nhau, lần gần gũi da thịt quen thuộc kia lại phát tín hiệu trong đầu của anh, cảm giác giống như đã từng gặp này, khiến anh rất muốn nhớ ra những điều gì đó, nhưng làm thế nào cũng không nhớ lại được.
Luồng nhiệt lượng kia phút chốc chạy tán loạn toàn thân anh, vật nam tính “hùng vĩ” bên dưới cơ thể tì vào nơi bí mật mềm mại của cô. La Thiên Nhã bị hơi thở ngang ngược lại đáng sợ của anh bao vây chặt chẽ, nhịp thở cũng theo anh mà trở nên dồn dập.
Cảm giác tê dại khiêu khích mọi dây thần kinh trên toàn bộ cơ thể, ánh mắt bỗng chuyển sang dịu dàng và say đắm của anh làm cô không thể rời mắt, khiến cô như trúng tà vậy, tựa hồ bị lấy mất linh hồn.
Thấy môi anh sắp hôn vào môi cô, trong đầu cô bỗng hiện lên nụ cười dịu dàng ấm áp như nắng của Kha Tử Thích. Thiên Nhã bừng tỉnh, đột nhiên đẩy anh ra.
Lạc Thần Hi bị cô đẩy mạnh, một cơn đau kịch liệt nhanh chóng xộc lên đằng sau não. Biểu cảm anh đau đớn sắc mặt lập tức trắng bệch.
“Chủ tịch, anh không sao chứ!?” Thiên Nhã nửa tin nửa ngờ hỏi, anh ta đang đóng kịch sao?
Lạc Thần Hi cắn hai phiên môi mỏng gợi cảm, vịn mép giường trong đau đớn, nửa cào trên sàn. Thiên Nhã thấy không ổn, quấn kỹ khăn tắm bước lên trước dìu anh: “Xin lỗi, tôi không phải cố ý.” Cô không ngờ bản thân đẩy như vậy mà lại có thể nghiêm trọng đến thế.
Lạc Thần Hi đau đến mức ngũ quan anh tuấn đều vặn thành một đường thẳng, trán chảy những giọt mồ hôi to. Thiên Nhã dìu anh lên giường, ôm lấy anh, để đầu của anh gửi lên đùi của mình: “Làm sao đây? Làm sao đây? Tôi đi gọi người đến mở cửa! Lập tức đến bệnh viện!” Cô lo đến nỗi sắp bật khóc. Lạc Thần Hi yếu ớt giơ tay kéo cô lại: “Đừng đi.” Thiên Nhã nhìn gương mặt trắng bệch của anh, trái tim như bị kim đâm, đau đớn đến lạ: “Được, tôi không đi, tôi ở đây.” Lạc Thần Hi lúc này mới yên tâm từ từ chìm vào giấc ngủ trên đùi của cô, cơn đau đã chầm chậm dịu đi, ngũ quan xoắn vào nhau của anh mới dần chuyển sang thoải mái, nhưng đôi mày anh tuấn vẫn bất an hơi nhíu lại.
Thiên Nhã luôn ôm anh, không dám động đậy, lo sợ anh lại đau thêm nữa. Không biết đã trải qua bao lâu, mí mắt của cô ngày càng nặng, không thể chống đỡ mà nằm xuống, ngủ thiếp đi.
Ánh nắng ấm áp rọi vào, anh mở đôi mắt mơ màng, in vào tầm mắt lại có thể là gương mặt đang say ngủ hiền hòa của cô, trên gương mặt trong sáng mang theo chút nét ngây thơ đáng yêu. Một cảm giác chưa từng có tràn ngập lồng ngực, chỉ là anh không muốn thừa nhận, đó là một loại cảm giác rất thỏa mãn. “Tử Thích, xin lỗi.” Cô lẩm bẩm trong mơ.
Khoé môi của anh không còn khẽ cong lên nữa, gương mặt anh tuấn chợt trầm xuống, trong lòng vô cùng không thoải mái, lẽ nào trong giấc mơ của người phụ nữ này chỉ xuất hiện Kha Tử Thích? “Tử Thích, sao anh lại đến đây?” “Cái gì! Đâu? Ở đâu?” Thiên Nhã nửa mơ nửa tỉnh, bị câu nói mang tính bùng nổ này dọa đến thức giấc.
Cảnh tượng này ít nhiều cũng quen thuộc, vẻ mặt Lạc Thần Hi u ám liếc nhìn cô, người phụ nữ này vẫn thật dễ dọa nạt, xem ra dùng chiều này để dọa cô ta thức chắc chắn lúc nào cũng hiệu quả. Thiên Nhã dụi đôi mắt lim dim, nhìn Lạc Thần Hi ở trước mắt, kinh ngạc hít vào một ngụm khí lạnh, lúc này ký ức mới khôi phục lại. “Trời sáng rồi ư?” Cuối cùng trời đã sáng rồi.
Lạc Thần Hi bực bội mặc quần áo của mình vào, không dự định quan tâm người phụ nữ mới sáng sớm đã luôn miệng gọi tên của đàn ông khác này. Thiên Nhã cảm nhận mùi ám muội trong căn phòng, nhớ lại chuyện tối qua, chợt đỏ mặt nóng tai, không biết nên làm sao.
“Còn ngây ra đó làm gì? Cô muốn tiếp tục ở lại đây sao?” Lạc Thần Hi nhìn hai má cô ửng đỏ, không vui nhắc nhở.
“A, chờ tôi với.” Thiên Nhã gọi Lạc Thần Hi đang đi thẳng ra ngoài, trải nghiệm tối qua vẫn còn khiến cô ám ảnh.
Trong văn phòng Chủ tịch.
“Chủ tịch, anh thật sự không cần đến bệnh viện kiểm tra một chút sao?” Thiên Nhã đưa cà phê, đề nghị. Lạc Thần Hi khoanh tay trầm tư, như có chuyện nghĩ không thông. “Chủ tịch?” Thấy anh không phản ứng, Thiên Nhã nhẹ giọng nhắc anh.
“Xem ra người này thật sự không đơn giản.” Vẻ mặt anh âm u, nói. Thì ra hắn chính là “cậu chủ xã hội đen” mà trong giang hồ không ai là không biết, là ông vua không ngại danh xứng với thực, chưa bao giờ dùng mặt thật để gặp người khác, hành tung lập dị khó hiểu, đa mưu túc trí, kiên định nham hiểm, thủ đoạn tàn nhẫn, trước nay không cần tổn hại đến tính mạng người khác nhưng lại có thể khiến kẻ địch thất bại thảm hại.
Có điều hắn đã dám đắc tội với anh, cũng nên suy nghĩ cẩn thận hậu quả của mình rồi, Lạc Thần Hi anh cũng không phải người dễ ức hiếp.
“Ai?” Thiên Nhã tò mò hỏi. Lạc Thần Hi lúc này mới đưa mắt nhìn cô: “Không liên quan đến cô.”
Thiên Nhã “à” một tiếng, tiếp tục vào chủ đề chính: “Chủ tịch, đầu của anh thật sự không sao chứ?”
“Không nhìn ra cô cũng rất quan tâm tôi đấy.” Lạc Thần Hi hứng thú nói. Thiên Nhã không chịu được đáp: “Chủ tịch đừng nghĩ nhiều quá, suy cho cùng là tôi làm anh bị thương, nên tôi mới áy náy.”
“Cô nghĩ não của tôi làm bằng đậu phụ chắc?” Lạc Thần Hi nhướng mày hỏi cô.
“Tôi đâu có nói thế, nhưng tôi qua hình như Chủ tịch rất đau, xem ra vấn đề không nhỏ.” Thiên Nhã nhớ lại dáng vẻ đau đến mức mặt trắng bệch của anh, đến giờ vẫn còn sợ, cô chưa từng thấy anh yếu ớt như vậy, cho dù lần trước anh bị thương, sự ngang ngược và khí chất của một vị vua vôn có kia cũng chưa từng rời khỏi anh.
“Đừng nói nhảm nữa, cô vẫn là quan tâm Tử Thích của cô nhiều chút đi.” Lạc Thần Hi liếc nhìn cô, câu “xin lỗi Tử Thích” sáng nay còn đang vang vọng bên tai, lửa giận hừng hực trong bụng anh vẫn chưa dập tắt.
“Anh!” Thiên Nhã bị anh nói đến nghẹn lời, sao không dưng tên này lại nhắc Tử Thích chứ?
“Chẳng lẽ cố…” Lạc Thần Hi đột nhiên nghĩ ra gì đó, vẻ mặt xấu xa cố ý ngập ngừng. Thiên Nhã bị anh nhìn đến nỗi cả người mất tự nhiên: “Tôi thế nào?”
“Chắc không phải tối nào cũng mộng xuân chứ?” Và đối tượng là Kha Tử Thích? Chết tiệt, trò đùa này rõ ràng khiến tâm trạng của anh càng thêm không thoải mái. “Anh vô lại! Nói linh tinh cái gì thế!” Thiên Nhã vừa thẹn vừa giận mắng anh. “Cô thật sự muốn chịu trách nhiệm?” Lạc Thần Hi nhìn vẻ mặt nổi giận lại xấu hổ của cô, bỗng nghiêm túc hỏi.
“Chịu trách nhiệm gì?”
Lạc Thần Hi đưa tay đỡ trán, vờ làm bộ dạng đau đớn: “Đau, lại đau rồi.” Thiên Nhã nửa tin nửa ngờ: “Đau thật không?” Lạc Thần Hi nói trong “đau đớn”: “Hôm nay cứ đau suốt, tôi nghĩ não của tôi thật sự hỏng rồi.”
Sự đau đớn mà anh giả vờ làm ra căn bản không giống tối qua, Thiên Nhã thẳng thừng nhận xét: “Giả tạo.” Lạc Thần Hi vẫn chưa giả vờ đủ, nghiêm túc nói: “Đau thật đấy!” Thiên Nhã nhíu mày: “Đau thật sao? Vậy cùng đến bệnh viện kiểm tra một chút đi.” Anh đổi một vị trí dễ chịu dựa lên lưng ghế, khoanh tay: “Việc đó trái lại không cần, cô dùng cách khác đền bù cho tôi.” “Cách gì?” Thiên Nhã không hiểu.