Tần Mộc Ngữ thẫn thờ không biết chính mình ngồi vào trong xe như thế nào.
Người đàn ông bên cạnh toàn thân tản ra hơi thở lạnh giá, khởi động xe, ngón tay thon dài ưu nhã khẽ chạm vào môi… đó là nơi mà nàng vừa mới không khống chế được hôn lên, mùi thơm dịu cùng cảm giác mềm mại của thiếu nữ vẫn còn vương, trong ngực hắn một trận phiền toái cùng tức giận khó nén không biết trút vào đâu.
Tần Mộc Ngữ nóng lòng tìm đồ đạc lại tự trách mình, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc đỏ hồng lúc trắng bệch, đầu óc chứa đầy những lời lẽ châm biếm cùng nhục nhã của hắn, trong lòng đan xen uất ức cùng đau đớn, khó chịu đến cực điểm.
Chiếc xe phóng đi với tốc độ chóng mặt trên đường, chiếc điện thoại di động trong túi áo hắn rung lên.
“Có chuyện gì?” Thượng Quan Hạo bắt máy.
Tần Mộc Ngữ dựa vào ghế ngồi, đôi mắt một trận mê man hòa cùng bi thương, ngạc nhiên khi thấy tay hắn duỗi ra trước mặt mình, giọng nói trầm thấp bên tai: “Điện thoại của chị cô.”
Nàng có chút kinh ngạc, dè dặt tiếp nhận.
“Alo? Chị.”
“Tiểu Ngữ, em tan học chưa? Tan học rồi khẩn trương kêu Hạo dẫn em đến bệnh viện trung tâm! Ba ông ấy…” Thanh âm Tần Cần Lan có chút nghẹn ngào “Ông vừa mới té xỉu tại hội đồng quản trị! Em nhanh qua đây!”
“Cái gì?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần mộc Ngữ một trận tái nhợt.
**************************************
Ở bệnh viện thành phố.
Tiếng bước chân lảo đảo, hỗ loạn huyên náo, Tần Mộc Ngữ nhanh chóng chạy vào bên trong hành lang, tiếng gió vù vù bên tai nàng cũng không cảm nhận được. Mải chạy vội đến cửa phòng giải phẫu, từ xa trông thấy một đoàn y tá đẩy cáng cứu thương có người đi vào, đèn đỏ phòng giải phẫu sáng lên.
“Ba… ba!” Tần Mộc Ngữ kêu lên một tiếng, nhào đầu về phía trước chạy tới, nhưng tay chỉ có thể chạm được cánh cửa đã đóng lại.
“Tiểu Ngữ!” Tần Cẩn Lan đi tới nắm hai tay nàng.
“Tiểu Ngữ, đừng kích động, ba chỉ vừa mới được đưa vào đây nên không được trì hoãn!” Tay cô nắm lấy bả vai Mộc Ngữ “Người đã đưa vào rồi, chúng ta ở đây đợi một chút, chờ phẫu thuật xong!”
Tần Mộc Ngữ trong ngực phập phồng, sắc mặt đỏ lên, giọng khàn nói: “Không phải cơ thể ba luôn rất tốt sao? Làm sao lại đột nhiên té xỉu?”
“Ông trước đây từng có tiền sử bệnh, chẳng qua lần này quá đột ngột…” Tần Cẩn Lan giải thích.
“… Là như thế nào…” đợi Tần Mộc Ngữ bình tĩnh một chút.
Tất cả đến quá đột ngột, nàng chưa từng gặp phải chuyện như thế này nên rất hoảng sợ.
“Đến bên này ngồi một chút.” Tần Cần Lan kéo tay nàng đến bên ghế dài ngồi bên cạnh.
Cơn hoảng loạn cuối cùng cũng đã dịu xuống, Tần Mộc Ngữ như cánh hoa dịu dàng ngồi trên ghế, trong mắt nhàn nhạt một tầng hơi nước. Nàng không có người thân, nếu nói có, người thân duy nhất của nàng không ai khác ngoài ba và chị, nàng luôn cho rằng trên đời này mất đi một người cũng là quá đủ, nhưng cuộc sống tàn nhẫn không bao giờ ngừng lại.
Thượng Quan Hạo cũng đi tới, Tần Cẩn Lan đứng dậy nói chuyện với hắn, Tần Mộc Ngữ vẫn cúi đầu không ngẩng lên.
Ngực nàng rối bời, nhớ tới chuyện mình vừa làm, một trận xấu hổ.
Nhẹ nhàng hít một hơi, nàng đứng dậy nhẹ giọng mở miệng nói: “Chị chờ ở đây nhé, em đi tìm bác sỹ hỏi thăm tình hình một chút, em muốn tìm hiểu bệnh tình của ba trước kia.”
Tần Cẩn Lan ngoảnh đầu lại: “Ừ, em nhớ chú ý, đi đi.”
Tần Mộc Ngữ gật đầu: “Dạ.”
Nói xong nàng vội vã bỏ đi, từ đầu đến cuối không dám nhìn vào vẻ mặt Thượng Quan Hạo.
Trong phòng làm việc của bác sỹ phụ trách, ông rút ra một tập văn kiện đưa cho nàng: “Đây là bệnh án hai năm trước của Tần chủ tịch, cô thử xem qua. Lần trước là vì bản thân bệnh nhân huyết áp cao lại bị kích động huống hồ giận dữ cũng rất dễ bộc phát, lúc này đây lại không chuẩn đoán bệnh, chúng tôi sẽ phải tiến hành kiểm tra thêm mới được.”
Ngón tay xanh nhạt của Tần Mộc Ngữ lật những trang giấy, nghĩ đến chuyện hai năm trước, đó không phải là…
Con ngươi trong trẻo hiện ra chút ánh sáng.
Cuộc chiến nội bộ của Tần thị, Thượng Quan Hạo một mình nắm quyền, Tần Chiêu Vân không từ mọi thủ đoạn tiêu diệt hắn trong một năm.