“Trả tiền đây.”
“Tiền gì?”
Đứa hầu đề cao thanh âm, giọng hơi khàn khàn.
“Túi tiền màu nâu, ngươi vừa rồi trộm ở khách điếm, còn treo ở bên eo kìa.”
“Ngươi. . . Ngươi dựa vào cái gì nói là của ngươi.”
Đứa hầu dùng sức nuốt đồ ăn trong miệng xuống hỏi.
“Bởi vì trong túi tiền của ta có may một đường chỉ đỏ.”
Âu Dương nói:
“Nếu ngươi không trả ta, ta chỉ đành báo quan.”
“Ta. . . Túi tiền của ta cũng có một sợi chỉ đỏ.”
Đứa hầu có chút kích động chất vấn:
“Dựa vào gì nói túi tiền của ngươi có chỉ đỏ?”
“Ha ha, trong túi tiền bổn thiếu gia còn có một sợi dây, chỉ có điều chỉ có thể báo quan xong mới nói.”
Âu Dương bắt cổ tay đứa hầu nói:
“Trả ta, bữa ăn này ta mời. Không trả, ta tiễn ngươi vào đại lao. Ta sẽ báo nha môn, bên trong túi tiền có mười xâu tiền mười lượng vàng.”
“Ngươi. . .”
“Ngươi hét đi, ta là tú tài, ngươi là tên ăn xin, ai sẽ tin ngươi đây?”
“Hiếm có.” Đứa hầu ném túi tiền lên mặt bàn, lấy tay lau miệng, nước mắt đầm đìa rơi xuống.
“Tính tiền!”
Âu Dương không đếm xỉa đến nước mắt của hắn, hắn vì tính mạng mình nên mới trộm cắp, tha cho hắn một cái mạng vậy.
Tiểu nhị lập tức nói:
“Cám ơn khách quan, bốn trăm văn.”
“Không phải chứ?”
Âu Dương kinh ngạc hỏi đứa hầu:
“Ngươi ăn cái gì? Bốn trăm văn?”
Hẳn là mình nên báo quan, làm người tốt gì chứ? Đây chính là kết cục của người tốt đấy. Âu Dương thấy đứa hầu vừa mồm nhai nhồm nhoàm vừa lau nước mắt nhìn túi tiền, trong lòng hơi buồn cười, cầm năm trăm văn cho tiểu nhị nói:
“Còn một trăm văn, hắn cần gì thì giúp hắn đóng gói mang về.”
“Cảm tạ khách quan.”
“A. . . Khụ. . .”
Đứa hầu đang định lên tiếng, lại bị nghẹn, Âu Dương rất tốt bụng giúp hắn vỗ vỗ lưng. Sau khi đứa hầu ho vài tiếng rốt cuộc thở hồng hộc tức giận chỉ Âu Dương nói:
“Lừa đảo, căn bản không hề có chỉ đỏ gì cả.”
Âu Dương nhe răng cười, không để ý tới hắn, đứng lên quay về khách sạn. Ném túi tiền cho Âu Bình còn đang chờ đợi. Âu Bình nhận túi tiền vui vẻ nói:
“Ta đã biết, thiếu gia ra tay, tất nhiên mã đáo thành công.”
“Bớt nịnh nọt đi.”
Âu Bình hỏi:
“Kẻ trộm đâu?”
“Là một tên tiểu quỉ, chắc còn nhỏ hơn chúng ta, là một đưa bé lang thang, ta thả hắn rồi.”
Âu Dương gọi:
“Chủ quán, cho nửa cân nữ nhi hồng.”
Nữ nhi hồng vừa mới đem lên, đứa hầu kia không ngờ mò đến khách sạn, còn đỏ mặt đứng bên cạnh Âu Dương.
“Ngươi lại muốn trộm tiền?”
Âu Bình một tay che túi tiền, một tay siết nắm tay:
“Coi chừng ta đánh ngươi.”
Âu Dương hỏi:
“Chuyện gì?”
Đứa hầu quỳ xuống nói:
“Tiểu Thanh biết công tử là người tốt, xin công tử thu nhận Tiểu Thanh.”
“Đứng dậy đi.”
Âu Dương tức giận nói, cái thời đại gì thế này, động một chút lại quỳ.
“Công tử không đồng ý, Tiểu Thanh sẽ không đứng dậy.”
Âu Dương đứng lên nói:
“Chủ quán, mang thức ăn đến phòng bọn ta.”
“Vậy Tiểu Thanh đứng dậy đây.”
Tiểu Thanh đứng dậy, nước mắt tuôn rơi.
“Nữ sao?”
Âu Dương thử hỏi.
“Vâng!”
Tiểu Thanh gật đầu nói:
“Tiểu Thanh là người Hồng Châu, tháng trước song thân bạo bệnh, Tiểu Thanh chỉ có một tỷ tỷ ở kinh thành, đã muốn đi nương tựa tỷ tỷ. Không nghĩ trên đường gặp phải người xấu, tiền bị cướp, còn suýt nữa bị lừa gạt. May mà một tiều phu tốt bụng giúp đỡ, Tiểu Thanh mới thoát nạn. Một đường lưu lạc đến Hàng Châu, hôm nay thật sự là đói quá mới nổi lên ý định đi trộm, kính xin công tử chớ trách.”
“Chỉ hôm nay thôi sao? Ta thấy ngươi ra tay rất thành thạo đấy.”
“Tiểu Thanh thuở nhỏ thêu thùa, khéo tay. Vị công tử này lại không phòng bị. . . Công tử, Tiểu Thanh quả thật là lần đầu tiên. Kính xin công tử thu nhận Tiểu Thanh, chỉ cầu hai bữa cơm một giấc ngủ, cực khổ thế nào đều nguyện ý đi cùng, mặc cho đánh mắng cũng được.”
Nước mắt Tiểu Thanh vừa nói vừa ào ào chảy. Âu Dương ước chừng chắc cũng phải được cả một lít rồi.
“Thiếu gia?”
Âu Bình cũng đã lau nước mắt.
Công chúa, nữ nhi. . . Âu Dương vừa uống rượu vừa phân tích, theo lý mà nói, bên cạnh công chúa hẳn không có người như vậy của dã mới đúng. Nhìn bộ dạng Tiểu Thanh, hiển nhiên là người nếm qua rất nhiều cực khổ. Nhưng cũng khó nói, đột nhiên công chúa vừa đi, đứa người hầu này liền xuất hiện, bản thân không sinh lòng nghi ngờ mới là lạ. Nhưng. . . nước mắt này cũng không thể làm ngơ được. Âu Dương tuy muốn cam tâm tình nguyện giúp người, nhưng. . . Âu Dương lắc đầu nói:
“Cô nương không biết, bản thân chúng ta bây giờ cũng có phiền toái. Thu nạp ngươi chắc chắn không được, Âu Bình, ngươi cho nó hai quan tiền.”
Cho dù ngươi giả vờ thì nước mắt ngươi đây cũng đáng hai quan tiền.
“Một quan thôi được không?”
Đồng tình thì đồng tình, nhưng Âu Bình vẫn tương đối keo kiệt.
“Ha ha! Tiền không có thì có thể kiếm lại.”
Âu Dương cười nói:
“Ngươi đã quên, lúc đi ta đã nói với ngươi, chỉ cần có thể bước vào con đường quan lại, áo cơm không lo sao.”
“Vâng, thiếu gia!”
“Ta ra ngoài đi dạo.”
Âu Dương nói với Âu Bình:
“Đừng đồng ý bậy chuyện gì cả.”
“Vâng, thiếu gia.”
Âu Bình gọi:
“Tiểu Thanh cô nương, ngồi ăn cùng đi.”
“Nhưng mà công tử?”
Tiểu Thanh vội nắm vạt áo Âu Dương.
“Ăn đi!”
Bổn thiếu gia còn phải ra ngoài xem xét, xem có gì khả nghi không. Sao cứ có cảm giác có gì không đúng.
Bên hồ nghe bình sách, Âu Dương vốn thích ăn tối xong thì đi tản bộ. Về phần tìm hiểu tin tức, đừng hỏi, nghe nhiều mới là vương đạo.
. . .
Trở lại phòng khách, Âu Dương kinh ngạc hỏi:
“Y phục của ta đâu?”
Âu Bình đang luyện chữ, ngẩng đầu trả lời:
“Giặt rồi.”
“Ta đã nói với ngươi, y phục của ta, ta tự giặt. Ta không coi ngươi là người hầu.”
“Là Tiểu Thanh cô nương giặt.”
“Tiểu Thanh?”
“Đúng vậy! Ở cách vách chúng ta.”
“Ồ?”
Cho tiền vẫn không đi? Âu Dương nói với Âu Bình:
“Ngươi nói với Tiểu Thanh, chúng ta có thể thu nạp nàng. Còn nữa, đêm mai lấy vàng, trước trưa ngày mai, ngươi giả bộ vô tình tiết lộ tin này cho Tiểu Thanh. Ta chỉnh chết nàng.”
“Thiếu gia? Ngươi hoài nghi Tiểu Thanh là người của phủ công chúa, hoặc là quan sai?”
“Thử xem mới biết.”
Âu Dương nhổ vài cọng tóc, cẩn thận của đặt tóc xuống các chỗ hẻo lánh trong phòng:
“Cẩn thận hành sự, giờ thì tắm rửa nghỉ ngơi đi.”
Một đêm không có gì khác thường, sáng sớm Âu Bình tìm Tiểu Thanh nói với nàng Âu Dương đồng ý thu nhận nàng, hơn nữa đồng ý đưa nàng lên kinh tìm tỷ tỷ. Tiểu Thanh vô cùng cao hứng muốn tìm Âu Dương dập đầu tạ ơn, Âu Bình giữ chặt nói cho nàng biết, thiếu gia không thích bộ dạng này, hơn nữa thiếu gia đi kỹ viện rồi. Sau khi cùng Tiểu Thanh ăn sáng về, Âu Bình rất không cẩn thận lộ ra buổi tối bản thân có chuyện phải làm, sau đó cũng rời đi đến kỹ viện.
. . .
Thông báo một tiếng, Minh Khanh trong thuyền hoa đang sữa sang lại nửa canh giờ nửa mới ra ngoài gặp khách.
Âu Dương đặt lễ vật trên mặt đất lên bàn, đứng lên nói:
“Lần này quấy rầy, chủ yếu là cám ơn Minh Khanh cô nương lần trước tiếp đãi sá đệ, còn có Âu mỗ ngày đó vô lễ trò chuyện nên thật áy náy.”
“Công tử khách khí. Sớm đã nghe Âu công tử nói, thiếu gia hắn là một kỳ nhân. Hôm nay được thấy, quả nhiên không phải người thường.”
“Cô nương chê cười rồi.”
Âu Dương nói:
“Cô nương cũng là kỳ nhân, ta còn sợ cùng ngày đó sá đệ bị đuổi rời khỏi thuyền.”
“Ta tuy là nữ tử phong trần, nhưng vẫn biết lễ nghĩa.”
Làm sao vào chủ đề chính nhỉ? Nói chủ đề gì đây, quan lớn bọn họ có tiết lộ đề hay không, nhưng dựa vào cái gì khiến người ta đồng ý trợ giúp mình chứ? Âu Dương thở dài đứng lên nói:
“Ta thấy chúng ta không chậm trễ.”
“Công tử ngồi đi đã.”
Minh Khanh thoáng cười khẽ nói:
“Công tử tới đây dụng ý có phải là nghe đề thi?”
“Cái này. . .”
Âu Dương có hơi đỏ mặt.
“Công tử chớ để câu nệ, lệnh đệ lần trước đã nói rõ.”
Âu Bình vội nói:
“Ta chỉ lỡ miệng mà.”
Âu Dương khinh bỉ nhìn hắn một cái, xem ra khiến tiểu tử này hư thân sớm một chút, nếu không tương lai người ta tùy tiện dùng mỹ nhân kế, liền trực tiếp xong đời.