Thiên Tống

Chương 23: Mục đích



Đám người tứ phía đều cầm côn bổng la hét kêu giết, còn có… ba gã tú tài khác cũng cầm bút lông gia nhập danh sách đội ngũ áp chế đạo tặc. Mắt thấy mình sắp bị bao phủ trong biển người truy đuổi, nữ tặc khủng hoảng, tiểu vũ trụ bộc phát làm đầu đau đớn một trận, nhảy lên nóc nhà đối diện Âu Dương. Âu Dương thấy chật vật bộ dáng ấy mới cười ha hả nói:

“Chúng ta đi không được nữa. Công chúa kia đã bắt đầu hoài nghi chúng ta, lúc này mà đi, chính là có tật giật mình.”

“Vậy làm sao bây giờ?”

“Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, bọn họ còn chưa có bằng chứng chính xác.”

Âu Dương nói:

“Chỉ sợ bọn họ bá vương ngạnh thượng cung, đem thiếu gia ngươi kéo đi hầu hạ đại hình.”

. . .

Nữ tặc cả giận nói:

“Nên bắt hắn bắt về, dùng đại hình hắn với hắn, xem hắn còn dám không nhận tội không.”

Trán sưng lên một cục to bự, đau cũng không sao, xấu chết cũng không nói, hôm nay đẩy ngã, bị đám nha dịch với thêm cả đám tú tài đuổi qua ba con phố. Còn nữa, cửa sổ của Âu Dương cũng không phải là cửa sổ giấy, mà thật sự là cửa gỗ, cực kì cứng.

“. . .”

Công chúa trầm tư.

“Công chúa có phải là còn đang suy nghĩ việc hôn nhân cùng Phan Chính Phu Phan đại nhân.”

“Mấy lão già lễ bộ kia… Hoàng thượng bảo tự mình xem xét việc hôn sự. . .”

Công chúa thở dài.

“Thế nên công chúa mới có thể dễ dàng tha thứ cho Âu Dương, là bởi vì công chúa phát hiện hắn là nhân tuyển của người?”

Công chúa lại thở dài:

“Không chỉ là việc hôn nhân. Ngươi đừng quên mục đích xuất cung thực sự của bổn cung. Tài tử trên đường đi chỉ có ngâm thơ, người trong phong hoa tuyết nguyệt, mà ngược lại, Âu Dương thực sự có bản lãnh. . . Đáng tiếc hắn quá không biết tốt xấu, bổn cung đây là một cây đại thụ, hắn lại không có chút tâm tư muốn leo lên nào.”

Nữ tặc cười nói:

“Sợ không phải là không biết tốt xấu, mà là sợ công chúa. Công chúa đừng thấy hắn có vẻ vô cùng can đảm vậy, chứ vừa trở lại khách điếm liền định chạy trốn.”

“Ngươi cũng cảm thấy hắn là nhân tuyển thích hợp?”

Nữ tặc sau khi ngẫm lại:

“Ta chỉ biết là nếu hắn là Đông Nam đại hiệp, đó chính là người thích hợp.”

“Nếu quả thật là hắn.”

Công chúa nhướng mày nói:

“Ta có một kế, không chỉ khiến hắn hiện nguyên hình, hơn nữa khiến hắn ngoan ngoãn giúp ta.”

. . .

Kỳ tích xảy ra, một ngày trước, Hàng Châu long trời lở đất, một ngày sau, cứ như mọi chuyện chưa từng xảy ra, đột nhiên khôi phục sự bình lặng, bộ khoái trong thành, sương binh đột nhiên vô tung vô tích biến mất. Tin tức Âu Dương tìm hiểu được càng làm hắn kinh ngạc, không ngờ công chúa đã trở về kinh, hơn nữa còn lặng lẽ trở về, nghe nói chỉ có hai vị quan lớn là tri châu cùng thông phán lễ tiễn.

Lại qua một ngày nữa, ‘Giang dương đại đạo’ quấy rầy Hàng Châu bị xử tội. Điều này càng làm Âu Dương không tin nổi.

“Có lẽ là công chúa bị bệnh.”

Âu Bình nói:

“Có lẽ là kinh thành đột ngột có chuyện gì.”

“Ta lo nhất là bọn họ chưa đi, âm thầm ẩn náu, phái cao thủ ẩn núp, một khi chúng ta lấy vàng liền lộ diện xuất thủ.”

Âu Dương lắc đầu:

“Quá khác thường. Ừm… Ngày mai ngươi đi thăm Minh Khanh, nhân tiện cám ơn người ta. Chúng ta còn có bao nhiêu tiền?”

Âu Bình nhận lấy túi tiền của Âu Dương, lại xem lại túi tiền của mình rồi nói:

“Không đến mười xâu.”

“Để tiền vào chỗ ngươi luôn đi, chúng ta xuống dưới ăn cơm tối.”

Âu Dương không thích cầm tiền, nặng!

Âu Bình gật đầu:

“Thiếu gia, trong thành thường còn tú tài tụ hội, hoặc ca hoặc thơ, người sao không đi tham gia? Tôi nghe nói ngày mai Trương viên ngoại giàu có nhất Hàng Châu còn mở tiệc chiêu đãi tú tài, nghe nói muốn vì con gái hắn chọn hiền tế.”

“Trúng cử mới là con rể hắn.”

Âu Dương nói:

“Cùng những kẻ kia ở chung một chỗ có gì vui chứ? Có những kẻ ngay cả cuộc sống hàng ngày cũng không tự lo được. Nói chuyện thi từ ca phú ta không có hứng thú, nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt lại quá mong manh.”

“Thiếu gia, người có dự định gì không?”

“Dự định? Ta luôn cảm giác có người đang tính kế chúng ta.”

Âu Dương nói:

” Ý nguyện của ta từ nhỏ chính là du lịch Đại Giang Nam Bắc, sau đó tìm cơ hội lấy vàng, ta và ngươi, hai người chúng ta có thể tiêu diêu tự tại. Đại mạc cảnh tượng, nhiệt đới hải dương, núi tuyết đóng băng, có hứng thì ta đưa ngươi đi trèo lên ngọn núi cao nhất thế giới. Còn có thể dạy ngươi trượt tuyết, trượt băng. Có thể làm khá nhiều thứ, năm mươi lượng vàng đủ để chúng ta tiêu xài vài năm. Nếu chuẩn bị thoả đáng, sau này ta đưa ngươi xuất ngoại, đi châu Âu châu Á.”

“Thiếu gia người nói cái gì vậy?”

“Bây giờ không nói cho ngươi.”

Âu Dương ha ha cười:

“Đi, ăn cơm.”

. . .

“Ngươi gọi thức ăn, ta đi vệ sinh.”

“Dạ!”

Âu Bình gọi tiểu nhị tới:

“Gọi món ăn.”

Âu Dương biết những gì mình nói đều là vô nghĩa, châu Âu châu Á này nọ mà không máy bay tàu thuyền thì quả là ý nghĩ viển vông. Có điều du lịch sơn thủy cũng không phải chỉ là mộng tưởng. Hắn biết Huy Tông lên ngôi Hoàng đế, Bắc Tống cũng sắp xong đời. Là một năm? Mười năm? Hoặc là hai mươi năm thì hắn không quá chắc. Quốc gia đại sự, hắn tự nhận mình không có năng lực ấy, một là mình không sinh ra trong gia đình quan lớn, hai là bản thân cho dù trở thành quan lớn, cũng không cách nào thay đổi việc Bắc Tống bị diệt, Hoàng đế sẽ không nghe lời ngươi. Thứ ba, coi như mình trở thành Hoàng đế thì có thể làm gì? Chẳng lẽ phổ cập quan niệm người người bình đẳng, ít sinh con các thể loại?

“Hử?”

Âu Dương trở về ngồi xuống nhìn Âu Bình hỏi:

“Trà sao đổ cả bàn?”

“Vừa rồi có người ngã vào đụng phải.”

“Ồ?”

Âu Dương nhìn sàn nhà hỏi:

“Ngã bên cạnh ngươi?”

“Đúng vậy, tôi còn giúp hắn đứng dậy.”

“. . .”

Âu Dương buồn bực hỏi:

“Túi tiền còn có ở đây không?”

“. . .”

Âu Bình suýt nữa hôn mê.

“Bị trộm rồi sao?”

Âu Dương nói:

“Huynh đệ, chúng ta ngồi cạnh tường, còn có ai đến đây ngồi nữa chứ? Ngươi nhìn mặt đất đi, ngươi thử trượt một cái ta xem xem. Có thấy rõ bộ dạng kẻ kia không?”

“Cách ăn mặc như một tên sai vặt, không cao lắm, tuổi phỏng chừng cũng không lớn. Mặt hơi lấm bẩn, ban đầu tôi còn tưởng rằng là phụ việc nhà bếp.”

“Ta đi thử thời vận.”

Âu Dương đứng lên đi ra khỏi khách điếm. Con đường này có một khách điếm, hai tửu lâu. Âu Dương vừa đi vừa suy nghĩ chuyện này có thể là một bẫy rập hay không. Người của công chúa đứng trong tối làm ra, trộm hết tiền của hai người bộn hắn, vậy bọn hắn dưới tình thế vạn bất đắc dĩ, đành phải mang vàng lên. Nếu là vậy thì cũng quá coi thường ta rồi, dù không lấy được vàng, thiếu gia ta vẫn có tiền tiêu.

Đang thời gian ăn cơm, con đường này lại có khách điếm lớn, tửu lâu làm ăn cũng tương đối khá. Khách điếm mặc dù cũng có phục vụ thức ăn, nhưng thứ nhất không phải nơi nào cũng có, thứ hai không phải chuyên nghiệp, tay nghề rõ ràng thua kém, như Âu Dương nếu không có việc gì cũng thích đến tửu lâu ăn cơm. Không chỉ món ăn ngon, ngay cả rượu cũng đa dạng, có thể có nhiều lựa chọn mạnh hơn rất nhiều.

“Khách quan xin mời.”

“Ta tìm người.”

“Ồ, có việc xin cứ tìm tiểu nhân.”

Âu Dương gật đầu ứng phó với tiểu nhị, bắt đầu nhìn lướt qua nội đường, vừa liếc qua, hắn đã nhìn thấy trong góc lầu một, có một gã sai vặt y phục thô sơ đang nhồm nhoàm nhai nuốt. Âu Dương cười, đi qua ngồi xuống trước mặt gã sai vặt.

Gã sai vặt mặt mũi vô cùng bẩn thỉu, quần áo cũng có mấy miếng vá, còn dính mấy cọng rơm rạ, xem ra là kẻ nghỉ đêm ở đầu đường xó chợ. Gã sai vặt thấy Âu Dương đang quan sát hắn, sau khi xoay đầu lướt qua tiệm, miệng ngậm thịt bò nhồm nhoàm nói:

“Không phải còn có bàn trống sao?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.