Cửa vừa mở ra, đoàn người một giây đều không muốn ở lại, phía sau tiếp trước chạy ra bên ngoài. Tiêu Mộ Vũ nhìn ba quỷ vật trong gương đang cuốn lấy Thẩm Thanh Thu, lập tức xoay người đá quét ngang một cái, đem trong đó một quỷ vật đánh ngã. Thẩm Thanh Thu bớt đi một đối thủ, thực mau liền thoát thân, lôi kéo Tiêu Mộ Vũ cùng nhau xông ra ngoài.
Cửa ầm ầm đóng lại, mấy người Trần Giai Kiệt tức khắc xụi lơ trên mặt đất, mồm to thở hổn hển. Trên cơ bản mỗi người đều bị thương, trên cổ Vương Vũ San bị cào ra ba đạo vết máu, cánh tay Tả Điềm Điềm, sau lưng Tổ Cẩn, trên thân thể bốn nam nhân càng lung tung rối loạn.
Cũng may miệng vết thương đều không thâm, chỉ là thấm tơ máu. Bởi vì Thẩm Thanh Thu vẫn luôn che chở Tiêu Mộ Vũ, hai người các nàng đều lông tóc không tổn hao gì.
Tiêu Mộ Vũ vẫn luôn căng thẳng thần kinh, lúc này thả lỏng lại, thư hoãn hồi lâu mới phát hiện Thẩm Thanh Thu còn nắm tay nàng. Ngón tay nàng ấy thon dài ấm áp, đại khái còn chưa lấy lại tinh thần, nàng ấy vẫn đang dùng lực nắm tay nàng, nàng thậm chí có thể cảm giác được vết chai mỏng trên ngón tay đối phương.
Trong lòng Tiêu Mộ Vũ sợi dây đàn tĩnh mịch cực nhẹ mà bị kích thích, tuy không phát ra âm thanh nhưng lại run lên. Tiêu Mộ Vũ đối cảm giác này có chút không thể hiểu được, nhíu nhíu mày, bất động thanh sắc rút tay ra.
Nàng dư quang nhìn đến Thẩm Thanh Thu, đối phương có chút sửng sốt mà cúi đầu nhìn xuống tay mình. Tiêu Mộ Vũ nguyên tưởng rằng nàng ấy sẽ nhân cơ hội mà trêu chọc nàng, nhưng nàng ấy lại cực kỳ an tĩnh, kết quả càng thêm kích thích sợi dây đàn đang run nhẹ trong lòng nàng.
“Mọi người đều không sao chứ?” Tiêu Mộ Vũ nhìn lướt một vòng, mở miệng hỏi.
Cánh tay Tô Cẩn còn đang phát run, không chỉ có sợ hãi, càng là kiệt sức, cô nhìn Tiêu Mộ Vũ, gật đầu với khuôn mặt nhợt nhạt: “Không có việc gì.”
“Mẹ nó, trò chơi này chính là quỷ quật, mới vòng hai liền hung mãnh như vậy, mấy vòng tiếp theo sẽ là thứ gì?” Trương Cường lau đi mồ hôi trên trán, thô thanh thô khí nói.
“Mật mã vì sao là 857142?” Trần Giai Kiệt tố chất tâm lý xem như cực cường, hắn đã phát hiện một số điểm khác thường của hầm ngục lần này, vừa rồi Thẩm Thanh Thu đọc mật mã hắn đều chú ý nghe, tức truy vấn nàng.
“Hệ thống ngay từ đầu đã cho gợi ý ‘con số là căn nguyên của vạn vật’, mật mã mở cửa cùng câu nói này có quan hệ chặt chẽ. Kệ sách trong phòng hội nghị bày một loạt sách, nhắc tới con số, hẳn là những quyển sách thuộc về toán học. Tất cả sách cùng một thư mục đều được xếp ở bên nhau, duy độc sách toán chỉ có sáu quyển, hơn nữa vẫn là tách ra bày biện, cho nên ta liền lưu ý vị trí của nó.” Thẩm Thanh Thu hiếm có mà không lạnh nhạt, còn đem nguyên nhân giải thích một lần.
Nghe nàng vừa nói như vậy, tất cả mọi người nhớ tới những thư mục kia, cẩn thận hồi ức, thật đúng là tách ra bày biện.
“Chết tiệt! Đúng là có chỗ dùng!” Hải Lâm thấp thấp mắng một tiếng, hiển nhiên nhớ tới chính mình ném sách lung tung, suýt chút nữa làm hỏng đại sự.
Trần Giai Kiệt lúc ấy liền ở bên cạnh Thẩm Thanh Thu cùng Tiêu Mộ Vũ, nghe vậy vẫn có chút nghi hoặc: “Nhưng tôi nghe được các cô nói chính là 9, 15, 23, 25, 30, 33? Những con số này cùng mật mã 857142……”
Còn chưa nói xong Trần Giai Kiệt đột nhiên phản ứng kịp, hắn trong mắt tràn đầy kinh ngạc cùng tán thưởng: “Tôi hiểu rồi! Sáu quyển sách này đem sách trên kệ vừa lúc phân cách thành 8 quyển, 5 quyển, 1 quyển, 4 quyển, 2 quyển, tổ hợp lên chính là 857142! Này thật là quá…… Quá khó khăn.”
Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ, sau đó hơi mang một tia giảo hoạt: “Tôi vốn dĩ chỉ là phát hiện cách bày trí kia kỳ quái, muốn thử một chút phản ứng của Mộ Vũ, cho nên mới nhớ được vị trí chúng nó. Vừa rồi trong mật thất nàng đem nó nói ra, mật mã sáu số lại không trực tiếp ăn khớp, cho nên ta theo bản năng tính một chút, sau đó trùng hợp xuất hiện, lại là sáu con số này.” Thẩm Thanh Thu rất nhạy bén với những con số, nàng lại tự mình đếm qua những quyển sách đó, cho nên phát hiện số lượng còn lại trong thư mục vừa lúc là số đuôi căn phòng của các nàng, nàng lập tức liền đã nhận ra.
“Này cũng quá mịt mờ, nếu không chú ý tới chúng ta chẳng phải là muốn chết ở bên trong.” Tô Cẩn lòng còn sợ hãi nói.
“Không đâu, các bạn không phát hiện sao, những quỷ vật trong gương tuy rằng vẫn luôn lăn lộn chúng ta, nhưng cũng không có hạ tử thủ, bằng không đừng nói chín phút, một phút chúng ta đều chịu không nổi. Cho dù không giải được mật mã, cũng sẽ không chết, chỉ là sống không bằng chết.” Tiêu Mộ Vũ vừa nói xong bốn chữ cuối cùng, sắc mặt vài người đều tái nhợt.
“Vòng thứ ba thì sao? Vẫn là tiến vào mật thất?” Giọng của Tả Điềm Điềm đều ách, cả người tinh thần uể oải không phấn chấn, lẩm bẩm nói.
“Mọi người chạy nhanh ngẫm lại, vì sao mật mã là 857142, mật mã áp dụng con số trên cơ bản không thể nghi ngờ, chính là số đuôi căn phòng chúng ta chạy thoát. Nhưng vì sao lại là trình tự này, 857142 rốt cuộc mang thâm ý gì?” Trần Giai Kiệt còn nhớ kỹ hệ thống ban đầu nhắc nhở, đây tuy rằng là phó bản thần quái, nhưng tiến triển cũng không phải thiên mã hành không, đều tuân theo logic, đầu óc ở nơi nào đều hữu dụng.
“Không phải nói mật mã chính là số sách bị thiếu sao?” Vương Vũ San bị hỏi hồ đồ.
“Trần Giai Kiệt ý tứ là, còn có bốn vòng, rất có thể vẫn là giải mã con số.” Tô Cẩn thấp giọng nói.
Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu cũng chưa nói chuyện, những người khác đầu đều nghĩ đến nát, vẫn chưa rõ ràng.
Tiêu Mộ Vũ luôn cảm thấy chính mình đã xem nhẹ điều gì, giống như đáp án liền ở trước mắt nhưng lại bị che khuất, trong hầm ngục căng thẳng dồn dập làm đầu óc nàng có chút không rõ ràng, nàng yêu cầu điều tiết một chút.
Hơn nữa Tiêu Mộ Vũ cảm thấy trước mắt còn có một vấn đề quan trọng, nàng nhìn những người xung quanh, nghiêm túc nói: “Mọi người hầu như đều tiến vào hầm ngục lần thứ hai, vậy trong tay hẳn là có phần thưởng thông quan, tôi không biết trong tay các bạn là món gì, cũng không bắt buộc các bạn nói rõ ngọn ngành, chỉ là nhắc nhở một chút, nếu vật phẩm có hạn chế, các bạn chỉ nên sử dụng ở thời điểm thích hợp. Phải biết rằng sáu vòng thử thách càng ngày càng khó, nếu tùy tiện dùng hết, rất có thể đến mặt sau không gì để dùng.”
Tiêu Mộ Vũ nhấc lên đề tài này có chút mẫn cảm, trong lúc nhất thời không có người tỏ thái độ. Trên thực tế loại phó bản này tốt nhất mọi người lẫn nhau chân thành, sau đó hợp lý phân phối sử dụng, bằng không chỉ sợ sẽ dẫn tới tài nguyên lãng phí.
Mọi người do dự Tiêu Mộ Vũ thấy được rõ ràng, cũng có thể lý giải, dù sao phần thưởng kia chính là át chủ bài của họ, mà hệ thống cũng không cho bọn họ nhiều thời gian cân nhắc.
Lại một cánh cửa mở ra.
“Chúc mừng chín vị người chơi hoàn thành vòng thử thách thứ hai, phía dưới mở ra vòng thứ ba!”
Trái tim mọi người lại lần nữa bị treo lên.
Vòng thử thách thứ ba, như cũ là đồng dạng quy tắc, đồng dạng bố cục, chỉ là chín người nhìn thật vất vả mới thoát khỏi mật thất, vừa rồi mười hai quỷ vật đem bọn họ tra tấn quá sức, lại bị chúng nó hưng phấn vặn vẹo tươi cười, thiếu chút nữa muốn chửi ầm lên.
Lúc này đây Tiêu Mộ Vũ căn bản không cơ hội tự hỏi, mật mã không đoán được, sau mười lăm phút, chín người đều sống sót ra tới, nhưng trừ bỏ Thẩm Thanh Thu, những người khác cơ hồ đều đứng không yên.
Thẩm Thanh Thu đỡ Tiêu Mộ Vũ ngồi xuống, sau đó đồng dạng ngồi vào bên cạnh nàng.
Bởi vì mặc toàn thân áo đen, không ai nhìn ra trên người Thẩm Thanh Thu có bao nhiêu vết máu, nhưng Tiêu Mộ Vũ rất rõ ràng, vừa rồi Thẩm Thanh Thu hầu như một mình đánh nhau với đám quỷ vật suốt mười lăm phút, đao quân dụng trên tay nàng ấy chém qua không biết bao nhiêu quỷ vật bất tử kia, trên người đã sớm vết máu loang lổ.
Tiêu Mộ Vũ chính mình cũng bị cào trúng vài đạo vết thương, bất quá cũng không phải rất nghiêm trọng, chính là thể lực tiêu hao hầu như không còn.
Không có người sử dụng đạo cụ, nói vậy trong mắt bọn họ, còn chưa tới thời điểm sống chết. Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu, cúi đầu ánh mắt có chút lạnh.
Mà bốn nam nhân hai lần tận mắt thấy Thẩm Thanh Thu mạnh mẽ ứng phó đám quỷ vật, bọn họ đối nữ nhân xinh đẹp mà tàn bạo này đã không dám vọng một chút tâm tư. Nàng quả thực chính là sát thần, mặt không đổi sắc chém liên tục vào những con quỷ kia, giống như chém dưa xắt rau.
Nhưng Tiêu Mộ Vũ biết, Thẩm Thanh Thu cũng chỉ là một phàm nhân.
Thẩm Thanh Thu dựa vào ven tường, nàng phát hiện Tiêu Mộ Vũ vẫn luôn nhìn chính mình, liền bất đắc dĩ chống thân thể cách đối phương xa chút, lúc này mới nhắm mắt lại.
Tiêu Mộ Vũ có thể rõ ràng nhìn đến ngực Thẩm Thanh Thu không ngừng phập phồng, còn có tóc rũ trước trán bị tẩm ướt mồ hôi.
Nàng muốn nói gì, Thẩm Thanh Thu hít vào một hơi, thanh âm nhiễm mệt mỏi, thấp thấp nói: “Nếu chỉ dựa vào chịu đựng, không có khả năng vượt qua ba vòng còn lại, cần thiết tìm được mật mã mở cửa.”
Nàng ngửa đầu dựa vào trên tường, nuốt hạ nước miếng, nàng cổ thon dài xinh đẹp, đường cong thực hảo. Trên cổ trắng nõn có thể rõ ràng nhìn đến mạch máu hai bên, còn có động tác nuốt, thập phần dụ hoặc người.
Tiêu Mộ Vũ ngẩn ngơ nhìn nàng, mạc danh cảm thấy tình cảnh này có chút quen thuộc, tựa hồ chính mình đã từng gần gũi như vậy mà nhìn ngắm đối phương.
Ngay sau đó Thẩm Thanh Thu tiếp tục nói: “Ở vòng trước đánh nhau với đàn quỷ, ta thấy được trên người nữ quỷ kia một con số, giống như số 9, cho nên vòng vừa rồi ta vẫn luôn lưu tâm trên người chúng nó. Ta liền thấy được một con số nữa, chính là số 2, nhưng góc nhìn của ta bị đảo ngược, cho nên ta mới nghĩ đến, con số đầu tiên thấy hẳn là số 6.”
“Như thế nào cảm giác càng ngày càng rối loạn.” Trần Giai Kiệt thực hỗn loạn, số đếm càng ngày càng nhiều.
Tiêu Mộ Vũ lông mày không tự giác khóa chặt, nhưng ngay lập tức con ngươi đột nhiên sáng ngời, ngữ khí đều trở nên có chút nóng nảy: “Ý của chị là, lúc ở vòng mật mã 857142, chị nhìn thấy được số 6?”
Thẩm Thanh Thu gật gật đầu.
Tiêu Mộ Vũ thấp giọng nói: “Em thật hồ đồ, như thế nào quên mất, số phòng chúng ta thứ tự là 142857, đáp án rõ ràng như vậy, em cư nhiên đến giờ mới phát hiện.”
Nàng hãy còn nói, một đám người lại nghe mà không hiểu gì. Thẩm Thanh Thu nhìn nàng, trong đầu bỗng nhiên lóe lên một ý niệm, nhịn không được nói: “142857×6=857142.” Đây chính là mật mã vòng thứ 2.
Tiêu Mộ Vũ gật đầu, Thẩm Thanh Thu người này thật quá mức đáng sợ, giá trị vũ lực đỉnh không nói, đầu óc cũng thông minh hơn người bình thường rất nhiều.
“Các cô đang đánh cái gì bí hiểm?” Những người khác đều sờ không được đầu óc.
“Chúng ta vẫn luôn bị số phòng đánh lừa, cho rằng 142857 chỉ là gợi ý của vòng thứ nhất mà thôi. Thực tế mỗi số phòng đều có huyền cơ, trình tự số cuối 142857 bản thân chính là một tổ hợp số đặc thù, nghe nói ở trong kim tự tháp Ai Cập người ta đã tìm được một tổ hợp số thần kỳ, chứng minh rằng một tuần có bảy ngày, còn được người gọi là dãy số đèn kéo quân.”
Nói đến đây nàng lại có chút ảo não, “Kỳ thật ngay từ đầu phòng họp cho rất nhiều gợi ý, tấm lịch ngày kia bối cảnh chính là kim tự tháp Ai Cập. Dãy số đèn kéo quân tôi từng nhìn thấy ở trường đại học, nhưng nhiều năm đã trôi qua, tôi nhất thời không cách nào đem nó cùng chuyện này liên hệ.”
Thậm chí sáu căn phòng xoay tròn theo kim đồng hồ giống như đèn kéo quân, cũng là gợi ý. Chỉ là nó được khéo léo che đậy, tại hầm ngục dày đặc thử thách này, mỗi vòng đều diễn ra với cường độ cao, nếu không phải người quen thuộc rất khó đoán được. Cho nên vòng thứ nhất gợi ý là trình tự số cuối sáu căn phòng, vòng thứ hai gợi ý là vị trí bày biện của sách toán.
“Dãy số đèn kéo quân, có ý nghĩa gì?” Kiến thức này thật sự quá đặc thù, đừng nói suy đoán, nhiều người ở đây cũng chưa từng nghe qua.
“Nhân 142857 với sáu số từ 1 đến 6, kết quả đạt được vẫn là sáu con số này thay phiên tạo thành, ví dụ 142857×6=857142, 142857×2=285714, sáu con số không thay đổi, chỉ là vị trí thay phiên, nhân với 7 chính là 9999999. Người phương Tây cho rằng đây là ngày chủ nhật, là ngày nghỉ ngơi, cho nên ngày này được thay thế bằng số 9. Hơn nữa dãy số đèn kéo quân cùng số 9 quan hệ mật thiết, chẳng hạn như 14+28+57=99, 142+857=999, này cũng khó trách thư mục sách bày biện là bảy, chỉ cần 6 số, trò chơi này cũng là 6 vòng, vòng thứ bảy là nghỉ ngơi.” Thẩm Thanh Thu hít vào một hơi, bổ sung nói.
“Bảy thư mục? Còn một con số là gì?” Tiêu Mộ Vũ theo bản năng hỏi, cái này Thẩm Thanh Thu cũng không có nói.
“Sáu quyển sách kỳ thật là đem kệ sách chia làm 7 thư mục, cuối cùng là số 9.”
“Khó trách, nói như vậy mật mã cửa thứ nhất có thể xem như 142857, mà bên mình thiếu phòng 4316 cùng bên kia 4313, số cuối cộng lại là 9, xem ra số 9 là mấu chốt.”
Nghe Tiêu Mộ Vũ nói xong, những người khác đều vẻ mặt cổ quái nhìn chằm chằm hai người các nàng.
“Hai cô đều biết rõ về dãy số đèn kéo quân?” Trần Giai Kiệt kinh ngạc nói.
Thẩm Thanh Thu có chút bất mãn đối với biểu hiện của bọn họ, chân trái thu hồi chống thân thể, nhàn nhạt nói: “Có vấn đề gì sao?”
“Không có, không có. Đã sớm phát giác Tiêu tiểu thư thông minh hơn người, không nghĩ tới Thẩm tiểu thư chẳng những thân thủ bất phàm, hiểu được cũng nhiều như vậy, thật sự làm chúng ta mở rộng tầm mắt.” Trần Giai Kiệt cũng không dám đắc tội hai nàng, cho dù hắn vũ lực cùng trí lực vượt trội hơn mấy nam nhân kia, nhưng tới trước mặt các nàng, chẳng qua là múa rìu qua mắt thợ.
“Đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển.” Tiêu Mộ Vũ đột nhiên nói một câu, lại thấy Thẩm Thanh Thu đang kinh ngạc nhìn chính mình, liền nói tiếp: “Đều không hợp với Thẩm tiểu thư.”
Cũng không phải nói thực lực Thẩm Thanh Thu không lợi hại, chỉ là nàng dáng người cao gầy, tuy mặc áo khoác dày nhưng vẫn có thể nhìn ra nàng thân hình mảnh khảnh, ai đều tưởng tượng không ra nàng cư nhiên có sức mạnh bạo phát như vậy.
“Theo cô phân tích, có phải mấy cửa kế tiếp chúng ta đều sẽ biết được mật mã?” Hải Lâm không khỏi kinh hỉ nói.
“Theo lý thuyết thật là như vậy, nhưng thực hiển nhiên, bảy dãy số này cũng không theo trình tự xuất hiện, vòng thứ nhất là 142857, đợt thứ hai là 857142, vòng thứ ba không kiểm tra được, nhưng nếu xuất hiện số 2, vậy hẳn là 285714. Đến nỗi ba vòng thử thách còn lại, rốt cuộc x3, x4, x5 hay lặp lại như cũ, chúng ta đều không thể hiểu hết, bất quá tôi nghĩ có thể tìm gợi ý cho mỗi vòng.” Nói xong nàng nhìn Thẩm Thanh Thu.
“Ý của em là, để chị đi bẻ hết tay chúng nó?” Thẩm Thanh Thu cười nói.
“Nếu bẻ tay nhìn không thấy con số, vậy chỉ có thể bấm theo thứ tự, rốt cuộc nếu không sai, cũng liền bảy dãy mật mã. Nhưng chúng ta có thể đoán được, thì hệ thống cũng có thể dự liệu trước, chỉ sợ nó sẽ không cho chúng ta cơ hội, hơn nữa một người không có khả năng ngăn trở toàn bộ quỷ tiến công.” Nói đến đây, Tiêu Mộ Vũ liếc nhìn vài người, ý tứ thực rõ ràng, chỉ dựa vào Thẩm Thanh Thu một người vật lộn là không có khả năng, đừng đem bàn tính đánh đến tốt như vậy.
“Tôi rút được phần thưởng là đạo cụ cấp A, là một đoạn tơ hồng, một lần có thể cuốn lấy một mục tiêu, vô luận người hay là quỷ, liên tục 30 giây, nhưng thời gian đổi mới yêu cầu nửa giờ.” Tả Điềm Điềm có chút do dự, nhưng vẫn nói ra.
Có cô mở đầu, vài người khác đều không thể tiếp tục giấu.
Vương Vũ San rút được một thanh kiếm gỗ đào cấp B, cô lấy ra triển lãm, chỉ dài hơn một thước, giống như đồ chơi của trẻ con.
“Nó độ cứng không đủ, sử dụng ba lần liền sẽ báo hỏng.”
Tô Cẩn là người mới không có đồ vật, Nghê Đức rút được chính là một quả bóng cao su.
“Phó bản trước tôi gặp một tiểu quỷ, nó thích chơi bóng cao su. Bóng này quăng ra ngoài, quỷ nhìn thấy sẽ đuổi theo chơi, thời gian tái sử dụng là 30 phút.”
Sắc mặt Hải Lâm có điểm xấu: “Tôi vận may không tốt, chỉ rút được một ngàn đồng vàng, không có đạo cụ.”
Trần Giai Kiệt cũng có chút xấu hổ, sờ sờ cái mũi nói: “Tôi rút được một cái chảo, có thể đun nóng đồ ăn.”
Trương Cường lời dư thừa cũng chưa nó, chỉ là móc ra một đoạn băng vải.
“Băng vải y tế dài 5 mét, thời khắc mấu chốt có thể cầm máu.”
Mọi người:……
“Kỳ thật cũng rất hữu dụng đi?” Vương Vũ San nhỏ giọng nói.
Nói xong bọn họ đều mắt trông mong nhìn Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu lời ít mà ý nhiều: “Một thanh đao quân dụng, rèn đúc từ tinh thiết, còn có một lần ‘chúc bạn may mắn lần sau’.”
Nàng tiếng nói vừa dứt, Tiêu Mộ Vũ bỗng nhiên nhìn nàng một cái, nguyên lai người xui xẻo đầu tiên là Thẩm Thanh Thu, chuyện này cũng quá trùng hợp.
“Lừa ai đâu, sao có thể rút nhầm ‘chúc bạn may mắn lần sau’.” Hải Lâm lẩm bẩm, vài người khác cũng vẻ mặt kinh ngạc, có chút không tin.
Tiêu Mộ Vũ tiếp lời nói, “Có, tôi cũng rút phải ‘chúc bạn may mắn lần sau’.” Nói xong biểu tình có chút một lời khó nói hết.
Thẩm Thanh Thu cũng thoáng kinh ngạc, phải biết rằng Tiêu Mộ Vũ là người đầu tiên thông quan với điểm S cấp, vận may kém đến nông nỗi này sao?
Nàng nhịn không được nở nụ cười: “Chị lúc ấy buồn bực đã lâu, còn tưởng rằng chỉ có bản thân mình xui xẻo như vậy, không nghĩ tới thế nhưng còn có em.” Này nói như thế nào đều có điểm vui sướng khi người gặp họa.
“Bất quá em có thêm một cơ hội rút thăm trúng thưởng, được một tấm mặt nạ da người, không có tính công kích, chỉ có thể ngụy trang, trước mắt tác dụng không lớn.” Tiêu Mộ Vũ không muốn thấy dáng vẻ cười xấu xa của nàng, nhàn nhạt bỏ thêm một câu.
“Còn có thêm cơ hội rút thăm trúng thưởng?” Vài người cảm thấy chính mình nhận tri lại đổi mới.
“S cấp thông quan liền có.” Thẩm Thanh Thu khinh phiêu phiêu bồi thêm một câu, sau đó nheo mắt nhìn Tiêu Mộ Vũ, ý tứ là chính mình cũng có.
“Nhưng các cô vận khí cũng quá không xong, tôi cho rằng mình rút nhầm cái chảo đã thực thái quá.”
“Hiện tại không phải thời điểm thảo luận vấn đề này, tôi biết các bạn đều có tính toán, nhưng tôi nhắc nhở các bạn, đây đã là vòng thứ tư, đạo cụ đóng băng nửa giờ, hiện tại vòng thứ sáu còn có thể dùng, dùng như thế nào tùy các bạn cân nhắc. Trước mắt đạo cụ hữu dụng, chính là tơ hồng của Tả Điềm Điềm, quả bóng cao su của Nghê Đức, thời khắc mấu chốt có thể khống chế hai quỷ vật, kiếm gỗ đào của Vương Vũ San còn phải xem phát huy thế nào, đến nỗi cái chảo, đun nóng đồ ăn có hạn chế, đánh người lại thoải mái, lúc cần thiết vẫn tốt dùng hơn bàn tay.”
Mấy người sôi nổi gật đầu, Trần Giai Kiệt sờ sờ trán: “Khéo léo có lúc vẫn tốt hơn thông minh, tôi làm sao lại bị tư duy cố định trói buộc.” Dùng chảo đánh người…. Không phải, dùng chảo đánh quỷ, so nấu cơm còn hữu dụng.
“Phanh”, giờ nghỉ ngơi đã hết, cửa thứ tư mở.
“Giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, đi thôi.” Nói xong, Thẩm Thanh Thu lại dẫn đầu đi vào, cặp con ngươi kia bình tĩnh vững vàng, phá lệ làm lòng người yên tâm.
Không thể không nói, dưới loại tình huống này Thẩm Thanh Thu cùng Tiêu Mộ Vũ tựa như thần thám, lúc suy luận đều phát ra ánh sáng, mị lực mười phần.
Vòng thử thách thứ tư sắp bắt đầu.