Người Chơi Mời Vào Chỗ

Chương 3: Sơn trang da người (2)



Tiêu Mộ Vũ nín thở nhìn chằm chằm vào phiến cây cỏ trước mắt, điều không biết luôn là nỗi sợ hãi lớn nhất. Thế giới thần quái cho tới bây giờ, nàng còn không biết đến tột cùng có ý nghĩa như thế nào! Trò chơi là gì, quy tắc là gì, làm sao kết thúc cũng không biết được.

Đợi rất lâu rồi, cành cây rung động cũng đã an tĩnh xuống, không có thứ gì đó đáng sợ đi ra, giống như có loài động vật nhỏ vô hại đi ngang qua, nhưng Tiêu Mộ Vũ phát hiện, dọc theo đường đi xuyên qua nhiều rừng cây như vậy, đừng nói động vật, ngay cả tiếng chim hót đều không có.

Mắt thấy không có chuyện gì phát sinh, Tiêu Mộ Vũ nín thở hồi lâu, rốt cuộc chậm rãi phun ra ngoài, quay đầu chuẩn bị tiếp tục chạy đi.

Nhưng trong nháy mắt nàng quay đầu, chuyện bất giờ xảy ra! Một thanh cọc gỗ mạnh mẽ quét tới trong tiếng xé gió, nàng căn bản phản ứng không kịp nữa, chỉ có thể giơ tay đỡ, thân thể cấp tốc ngã xuống.

Một tiếng trầm phịch vang lên, Tiêu Mộ Vũ tê thanh kêu một tiếng, cánh tay bị gậy đập trúng đau đến gần như tê dại.

Không chờ nàng phản ứng, lại một gậy vụt tới, may nhờ Tiêu Mộ Vũ thân thủ nhanh nhẹn, ngay tại chỗ lộn một vòng né tránh. Lần này nàng xem rõ ràng tình hình, chính là có hai người xông tới!

“Chết tiệt! Sao cô ta phản ứng nhanh như vậy, mau lên!” Một người trong đó hạ giọng mắng một tiếng, bọn họ lập tức hai bên trái phải chặn đường Tiêu Mộ Vũ, phi thân đánh tới.

Hai người bọn họ đánh bất ngờ, hành động cũng linh hoạt, Tiêu Mộ Vũ phản ứng không kịp bị bọn họ đánh ngã xuống đất, hai tay của nàng đồng thời bị đối phương khóa lại.

Tứ chi không thể động đậy, Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy đầu đối phương gần trong tầm mắt, ngẩng đầu tàn nhẫn va đập vào mũi hắn, đối phương kêu lên một tiếng, nhịn không được buông lỏng tay.

Nhân cơ hội này Tiêu Mộ Vũ lập tức rút ra chân trái, thân thể vô cùng mềm dẻo trên mặt đất xoay một vòng, chân trái đá ngang xương gò má của người còn lại. Nàng đá rất tinh chuẩn, đối phương lập tức bưng lấy cằm vặn vẹo, tựa hồ răng cửa đều sắp bị đá văng.

Đúng lúc này, trên sườn núi cách đó không xa, một nữ nhân bóng dáng mảnh khảnh ngồi trên một chạc cây đại thụ, nhẹ vô cùng tán thưởng một tiếng, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, nàng rất có hứng thú mà nhìn một màn bên dưới, ngón tay nhịp một cách có tiết tấu.

Tiêu Mộ Vũ một chiêu phản kích đánh cho hai người kia đầu óc choáng váng, nhưng bọn hắn cũng rất lì đòn, bị nàng đánh đến đau điếng vẫn cắn chặt răng tiếp tục động thủ, gậy trong tay không chút lưu tình đập xuống.

Tiêu Mộ Vũ linh hoạt thế nào đi chăng nữa, cũng khó có thể tay không địch hai người có vũ khí, đối phương lại là nam nhân, sức mạnh dĩ nhiên có thể lấn át nàng.

Khi chiếc cọc gỗ sắc bén chạm vào yết hầu Tiêu Mộ Vũ, nàng phải từ bỏ chống cự và bị hai người kia đè xuống đất.

Hai nam nhân trước mắt, một người gầy như cọc tre, một người thấp lùn mập ục ịch như quả bóng. Tựa hồ không dám ló mặt, bọn hắn đều đội khăn trùm đầu có chút buồn cười, chỉ lộ ra hai con mắt cùng miệng.

“Các ông là ai? Muốn làm cái gì?” Tiêu Mộ Vũ nhìn bọn họ, cho dù đang bị bọn họ khống chế, ánh mắt nàng vẫn thanh minh, cũng không một chút hoảng loạn cùng sợ hãi.

Sau khi xem xét biểu hiện của nàng, hai người kia liếc mắt nhìn nhau đều có chút kinh ngạc, nam nhân thấp lùn giật giật thân thể béo ú, đè lên cổ họng nói: “Chẳng lẽ cô không phải người mới?”

Hai chữ ‘người mới’ này rơi vào trong tai Tiêu Mộ Vũ, lập tức khiến nàng chú ý, hai người kia cũng là người chơi?

Nam nhân gầy gò lập tức liếc đồng bạn một chút, trách hắn không biết giữ mồm giữ miệng, sau đó lạnh mắt nhìn Tiêu Mộ Vũ: “Nếu cô không muốn chết ở đây, tốt nhất nên thành thật một chút.”

Nói xong hắn trực tiếp bắt lấy ba lô của Tiêu Mộ Vũ, đem đồ vật bên trong toàn bộ trút xuống.

Ngoại trừ quần áo còn có dữ liệu tuyến, mặt khác là một cốc nước, giấy tiền vàng bạc, đồ đạc linh tinh dùng để bái tế.

Nhìn thấy vật này, nam nhân hất tay như một con cẩu bị lửa cháy xém lông, tiếng nói đều có chút run cầm cập: “Cô giả thần giả quỷ cái gì vậy, đến đây cúng tế sao?”

Tiêu Mộ Vũ lạnh lùng liếc nhìn đồ vật bị ném xuống đất, trong mắt xẹt qua một tia trào phúng, không có trả lời.

“Nữ nhân này có chút tà môn, vật này làm sao có thể mang tới.”

Nam nhân gầy gò càng ấn đầu gậy sắc bén vào yếu hầu nàng, quát lớn: “Lấy bùa hộ mệnh ra, nhanh lên! Nếu không tôi sẽ tiễn cô đi ngay bây giờ, đến lúc đó cô cũng không cần nữa.”

Trong đầu Tiêu Mộ Vũ bỗng nhiên hiện ra tấm bùa hộ mệnh mang tên ‘cùi bắp’ kia, đồ chưa khóa là có thể bị cướp sao? Nàng cơ bản kết luận được suy đoán của mình, những người này cũng là người chơi, cho nên bọn họ biết người mới tới sẽ có bùa hộ mệnh, căn cứ nam nhân mập mạp kia trong lúc vô tình tiết lộ, bọn họ không phải người mới.

Phó bản này có sự khác biệt về cấp độ người chơi, hơn nữa game thủ trong lúc đó có thể lẫn nhau nội đấu, đây là một tin tức trọng yếu.

“Bùa hộ mệnh gì?” Tiêu Mộ Vũ nghi ngờ hỏi.

Nam nhân gầy gò hiển nhiên đã không còn kiên nhẫn: “Đừng giả ngu, cô biết tôi nói cái gì. Ngoại trừ một vài trường hợp cá biệt xui xẻo, người mới nào cũng sẽ có một tấm bùa, tôi khuyên cô nên ngoan ngoãn lấy ra. Không phải vậy, tôi liền cởi sạch quần áo của cô, cô cũng không thể giấu ở trong bụng đi, cô xinh đẹp như vậy, cởi quần áo, tôi không đảm bảo tôi sẽ khống chế được chính mình, làm chút chuyện gì khác.”

Sắc mặt Tiêu Mộ Vũ hơi đổi, nàng cực kỳ chán ghét loại nam nhân sống bằng nửa thân dưới này, thật buồn nôn đến cực điểm.

Mà nữ nhân trên chạc cây nguyên bản một mực xem trò vui, nghe được câu nói của nam nhân kia, lập tức nhếch mũi lên khinh thường, ý cười trên đôi môi đỏ quyến rũ cũng biến thành cười lạnh.

Ngay lúc Tiêu Mộ Vũ chuẩn bị thỏa hiệp giao ra bùa hộ mệnh, trong mắt nam nhân hiện ra vẻ đắc ý, đưa tay muốn bắt lấy.

Đột nhiên một cây chủy thủ từ phía sau cắt đến, đâm sượt qua mu bàn tay nam nhân, mũi dao ghim trên mặt đất.

Hai nam nhân liền thất kinh quay đầu nhìn phía sau, tinh thần căng thẳng cao độ, mau mau tìm kiếm mục tiêu.

“Ai? Người nào đánh lén, mau ra đây!”

Mà Tiêu Mộ Vũ nắm lấy cơ hội, tránh khỏi đầu cọc gỗ đang uy hiếp nàng, cấp tốc lùi về sau đứng lên.

Nàng mới đứng vững liền nhìn thấy một bóng người cực nhanh từ trên cây nhảy xuống, nàng kia nắm lấy cành cây gần đó trực tiếp phi thân đến trước mặt bọn họ, đồng thời dựa vào lực phóng tới, nhấc chân đem hai nam nhân đá lăn trên mặt đất, bọn hắn thậm chí chật vật lăn vài vòng.

Người đến thân hình nhanh nhẹn xoay một vòng thu hồi sức lực, linh hoạt đứng lên như một con mèo, thuận lợi đem đao quân dụng trên đất rút lên, nắm trong tay ánh chừng một chút.

Nàng chợt quay đầu nhìn hai nam nhân sắc mặt sợ hãi, trên mặt ý cười quyến rũ nhu hòa: “Hai người thực sự không biết thương hương tiếc ngọc.”

Hai nam nhân bò đứng dậy, trong mắt kinh ngạc lại toát ra tràn đầy kinh diễm, sau một lúc sửng sốt, liếc nhìn nhau. Rõ ràng bọn hắn có chút sợ nữ nhân không hiểu từ đâu bay ra này.

Tiêu Mộ Vũ thoáng kinh ngạc đánh giá nữ nhân trước mắt vừa xuất thủ cứu nàng. Nàng ấy cao ít nhất 1m7, chân dài eo nhỏ, ăn mặc quần tây đen dài và mang giày boot martin, thắt lưng buộc chặt càng làm cho vòng eo thon của nàng ấy thêm yểu điệu kiều diễm.

Trên người nàng ấy mặc một chiếc áo may ô ngắn, cùng với áo sơ mi trắng bên ngoài, mái tóc màu nâu xoăn dài tùy ý buộc ở sau đầu, làn da trắng đến chói mắt. Như thế một thân trang phục gọn gàng soái khí, nhưng vóc người thon thả cùng đường cong lả lướt, cùng với đôi chân dài thẳng tắp kia, mười phần mê hoặc câu nhân.

Hai nam nhân giờ khắc này cũng không có tâm tình thưởng thức, bọn họ thật sự không nghĩ đồ đến tay còn bay mất, nghiếng răng nghiến lợi nói: “Chúng ta nước giếng không phạm nước sông, không cần thiết vì một cái cùi bắp mà kết thù. Cô nên rõ ràng, một số thời khắc đám người mới này chính là phiền toái.”

“Hừ, tôi liền yêu thích món gà này, các người quản sao? Huống hồ, hai anh lưu lạc đến nông nỗi này, phải dựa vào cướp đoạt bùa hộ mệnh cùi bắp để tồn tại, ai phiền toái còn chưa chắc chắn đâu, thực sự là mất hết mặt mũi.”

Tiêu Mộ Vũ vốn muốn khen nàng ấy nói thật sự hay, thế nhưng xét thấy nàng ấy nói ‘cùi bắp’ chính là mình, nàng cũng không nghĩ để ý đến đối phương nữa.

Hai nam nhân kia nghe xong lập tức thủ thế, thừa dịp Thẩm Thanh Thu không chú ý, bọn hắn liền lộn một vòng mang theo hai cây gậy sắc nhọn, Tiêu Mộ Vũ đang muốn tiến lên ngăn cản thế nhưng đã không kịp.

Thẩm Thanh Thu cũng không thèm để ý đối phương cầm vũ khí, một ánh mắt cũng không cho bọn họ, chỉ là khóe môi ý cười càng lúc càng lạnh.

Đầu cọc nhọn đâm đến, nàng rất nhẹ nhàng tránh thoát, đồng thời tùy ý đá vào đầu gối nam nhân gầy gò kia, một đòn thực sự tàn nhẫn chính xác! Chỉ một chiêu đối phương liền quỳ rạp xuống đất, thảm thiết kêu rên lên.

Trên mặt Thẩm Thanh Thu ý cười tàn nhẫn, không chút do dự nắm lấy tóc đối phương, mạnh mẽ kéo ngược về phía sau.

“A a a!!!!”

Nam nhân đau đớn rống lên, Tiêu Mộ Vũ nhìn đều cảm thấy đau.

Nam nhân kia bị kéo đến đầu tóc cùng mặt mũi đều biến dạng, Thẩm Thanh Thu ném hắn sang một bên, nhẹ nghiêng người tránh nam nhân mập mạp còn lại đánh tới, sau đó cấp tốc dùng một cú đá xoáy ngược rất đẹp đá vào mặt hắn, quả bóng mập mạp kia liền bị nện xuống đất phát sinh một tiếng nặng nề trùng vàng.

Liền hai chiêu, tuyệt sát!

“Tôi hôm nay tâm tình rất tốt, cho nên mở lòng từ bi, các anh cút nhanh lên, đừng chướng mắt tôi.” Nàng nháy mắt như cũ là cười, biểu hiện trên mặt còn có chút đẹp đẽ đáng yêu, thế nhưng trong mắt hai nam nhân kia, không khác nào ma quỷ.

Bọn hắn lập tức bò lên, gương mặt sợ hãi, cái gì cũng không cần liền ù té chạy.

Phó bản này quả thực có độc, gặp phải nữ nhân một người so một người càng biến thái, so ma quỷ còn đáng sợ hơn, cũng không cho người ta đường sống.

Xử lý xong hai người, Thẩm Thanh Thu quay đầu lại đánh giá Tiêu Mộ Vũ, trong mắt ý cười nhiều hơn mấy phần chân tâm thực lòng, hoặc là nói nhiều hơn mấy phần hứng thú.

Không quen bị người khác nhìn chằm chằm như vậy, Tiêu Mộ Vũ hơi dời tầm mắt, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn cô ra tay cứu tôi, không phải vậy còn không biết sẽ phát sinh chuyện gì.”

Nghe vậy, nữ nhân cười đến càng vui vẻ, đi dạo vài bước đến sát Tiêu Mộ Vũ, sau đó duỗi tay hướng về mặt nàng.

Tiêu Mộ Vũ phản xạ có điều kiện mà nghiêng đầu tách ra, tay của nàng kia dừng một chút trước mặt nàng, sau đó như không có chuyện gì mà tiếp tục duỗi đến.

Tiêu Mộ Vũ nhẫn nại, dư quang nhìn thấy tay đối phương lướt qua trán nàng, gỡ xuống một tiểu cành khô trên tóc nàng.

Nữ nhân ném cành nhỏ đi, rất tự nhiên mà thay nàng phủi phủi tro bụi trên áo, khuynh thân để sát vào: “Cô không cần cảm ơn tôi, tôi rất thích cô, không chịu nổi bọn họ bắt nạt cô, dĩ nhiên phải ra tay rồi. Bọn họ không biết thương hương tiếc ngọc, nhưng tôi đau lòng cực kỳ.”

Tiêu Mộ Vũ không thích người lạ đột nhiên dựa vào gần như vậy, đừng nói chi hành động ngả ngớn, nữ nhân cũng không được. Nàng khẽ nhíu mày, biểu hiện có chút nhẫn nại, trên mặt sáng loáng viết: Tôi không tin lời ma quỷ của cô.

Đại khái bị vẻ mặt của nàng trêu đến, nữ nhân nở nụ cười, khuôn mặt quyến rũ của nàng ấy giờ khắc này càng long lanh hơn.

“Được rồi, cô không còn bao nhiêu thời gian để trì hoãn, mặt trời sắp xuống núi rồi. Tôi đối với cô rất có hứng thú, vì lẽ đó hy vọng chúng ta còn cơ hội gặp lại, tôi tên Thẩm Thanh Thu, đừng quên, tạm biệt.”

Thẩm Thanh Thu nói xong còn hướng Tiêu Mộ Vũ liếc mắt đưa tình, thậm chí hôn gió một cái, sau đó xoay người lần nữa tiến vào bên trong phiến rừng núi, rất nhanh không còn tăm tích, nhanh đến mức không giống người.

Thẩm Thanh Thu? Người thực sự không khớp với tên chút nào. Nữ nhân này, không quen biết lại báo tên làm gì? Tiêu Mộ Vũ mạc danh cảm thấy nàng ấy rất nguy hiểm. Nhìn một chút phương tây, mặt trời liền muốn xuống núi, nàng xác thực không còn bao nhiêu thời gian.

Tay cắm vào trong túi áo chuẩn bị chạy đi, vẻ mặt Tiêu Mộ Vũ cứng đờ, ngón tay cũng cương lại, sau đó cấp tốc lục lọi mấy lần.

Cuối cùng nàng sờ khắp túi trên người, mặt lạnh rút tay ra. Bùa hộ mệnh lúc nãy cất vào, đã không còn.

– ——————————

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Thẩm a, sao cô lại tìm đường chết vậy?

Lúc đầu Thẩm Thanh Thu: hôn gió một cái, đoạt bùa hộ mệnh của vợ

Lúc sau Thẩm Thanh Thu: nằm trên giường khóc chít chít, bùa gì cũng không tác dụng rồi


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.