Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Chương 39: Thư Dao thăm bệnh biểu ca



Bởi vì Tần Thư Dao bị kinh hãi, tuy rằng không nghiêm trọng bằng Tần Khả Cầm, nhưng lúc này cũng đã mệt mỏi không thôi. dღđ☆L☆qღđ Tần lão phu nhân cũng chỉ muốn yên tâm, mời Phùng thái y bắt mạch cho Tần Thư Dao, sau khi xác định nàng không có chuyện gì, mới yên lòng để nàng trở về Hinh Hương Viện nghỉ ngơi.

Sau khi Tần Lương nghe nói hai người tỷ muội Tần Thư Dao bị ám sát, đặc biệt đi Hinh Hương Viện và Vinh Thọ Đường vấn an một phen, sau đó lại đưa lễ mà Tần lão phu nhân chuẩn bị cho Tam hoàng tử Mộ Thiếu Dục.

Tuy rằng Mộ Thiếu Dục cảm thấy việc rất nhỏ, nhưng vẫn nhận lấy lễ vật kia.

Hai ngày kế tiếp, Tần lão phu nhân miễn cho Tần Thư Dao và cùng Tần Khả Cầm thỉnh an, để cho hai người bọn họ ở trong phòng nghỉ ngơi thật tốt. Thẳng đến sau khi xác định thật sự không có gì đáng ngại, Tần lão phu nhân mới mang theo hai người tỷ muội bọn họ đi Lâm gia.

Tần Thư Dao thật tình cảm kích Tần lão phu nhân, dù sao cũng là nàng trọng sinh một lần. Kiếp trước nàng luôn lạnh lùng lạnh nhạt với Tần lão phu nhân, nếu không phải là bởi vì kiếp này muốn dựa vào Tần lão phu nhân, có lẽ nàng sẽ không dụng tâm đối đãi Tần lão phu nhân như vậy.

Lâm gia đã suy tàn, nhưng đồ cưới Lâm thị lúc trước vẫn còn lưu lại ở Tần gia. Lâm lão phu nhân không muốn lấy trở về, cho dù lúc trước Tần Thư Dao tránh mặt không gặp Lâm lão phu nhân, Lâm lão phu nhân cũng không nghĩ tới suy nghĩ này.

Năm đó trạch viện Lâm gia cũng đã sớm bán đi, hiện tại Lâm gia chỉ mua một hai trạch viện nhỏ, miễn cưỡng người một nhà sống trong đó. Bởi vì nể mặt Tần lão phu nhân mời Phùng thái y tới, cho nên Lâm lão phu nhân nhìn thấy Tần lão phu nhân mang theo hai cháu ngoại gái đến, cũng nhiệt tình chiêu đãi.

“Bà ngoại, đây là cháu và muội muội đi chùa Bạch Mã cầu bùa bình an, hi vọng biểu ca có thể gặp dữ hóa lành.” ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n Tần Thư Dao liếc mắt nhìn Tĩnh Nguyệt một cái, Tĩnh Nguyệt lập tức đưa bùa bình an đến trước mặt Lâm lão phu nhân.

Lâm lão phu nhân cũng nghe nói hai người tỷ muội Tần Thư Dao đi chùa Bạch Mã, thời điểm cầu phúc vì Lâm Anh Bách gặp thích khách. Lại thấy Tần lão phu nhân đặc biệt dẫn hai người tỷ muội bọn họ đến, thành kiến trong lòng đối với Tần Thư Dao cũng ít đi một ít.

Lâm lão phu nhân tiếp nhận bùa bình an, cười yếu ớt nói: “Cháu còn có thể nhớ tới biểu ca của cháu, cũng chứng minh cháu có lòng.”

Tần Thư Dao hơi hơi cúi đầu, lập tức lo lắng nói: “Hiện tại thân thể biểu ca có khỏe không? Qua hơn một tháng là thi Hương rồi, nếu còn tiếp tục như vậy…”

Hiện tại Lâm gia chỉ dựa vào một mình Lâm Anh Bách!

Vẻ u sầu trên mặt Lâm lão phu nhân ít đi nhiều hơn so với trước kia, bà cười nói: “Nhờ có lão phu nhân, hiện tại đã có thể xuống giường đi lại!”

“Cái này cũng chỉ là nhấc tay chi lao (tiện tay cứu giúp), chỉ cần Anh Nhi có thể khỏe lại thì tốt rồi!”

Hai người lại hàn huyên một lát, Tần Thư Dao thấy thời cơ không sai biệt lắm, liền nhẹ giọng nói: “Bà ngoại, có thể cho cháu đi gặp biểu ca được không? Đã lâu không thấy, lần này lại bỗng nhiên bệnh nặng, thật sự là lo lắng!”diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn

Bởi vì lần này Tần Thư Dao quả thật thành tâm, yêu cầu này cũng không quá phận. Cho nên Lâm lão phu nhân lập tức gật đầu đồng ý.

Tần Thư Dao đi theo một tiểu nha hoàn, đến trong phòng Lâm Anh Bách. Lúc này Lâm Anh Bách đã rời giường, đang ngồi trên kháng (giường đất) cạnh cửa sổ xem sách, nhìn thấy hai người tỷ muội Tần Thư Dao đi vào có chút kinh ngạc.

Tần Thư Dao hơi hơi khom người, cười nói: “Thân thể biểu ca đã khỏe hơn chưa?”

Tần Khả Cầm luôn đi sau lưng Tần Thư Dao, chỉ là tính cách nàng hướng nội, theo Tần Thư Dao khom người, liền trốn luôn sau lưng Tần Thư Dao.

Lâm Anh Bách lập tức cúi chào, cất cao giọng nói: “Đa tạ biểu muội quan tâm, hiện tại đã đỡ hơn rất nhiều.” Lập tức nói với nha hoàn dẫn đường cho Tần Thư Dao: “Hoàng Nha, ngươi đi pha ấm trà đến đây.”

Sau khi Tần Thư Dao vào phủ liền phát hiện, Lâm gia chỉ có ba, bốn nô tài. Không phải tuổi đã quá già, chính là tuổi quá mức non nớt. Hoàng Nha này cũng chỉ mới mười một hai tuổi mà thôi, may mắn làm việc coi như là lưu loát.

“Biểu muội mời ngồi!” Lâm Anh Bách bước từ trên kháng xuống, đưa cho hai người Tần Thư Dao và Tần Khả Cầm mỗi người một ghế tròn.

Tần Thư Dao cũng không phải khách khí, ngồi xuống, cười yếu ớt nói: “Đã lâu chưa đến thăm biểu ca, không nghĩ tới biểu ca vẫn cần mẫn như thế!”

Tuy rằng bệnh đã tốt không sai biệt lắm, nhưng sắc mặt Lâm Anh Bách vẫn còn có chút tái nhợt như trước. Bởi vì bị bệnh nhiều ngày, Lâm Anh Bách cũng bỏ quên rất nhiều bài học. Thừa dịp hiện tại thân thể tốt hơn một chút, Lâm Anh Bách liền nắm chắc đọc sách.

Tần Thư Dao nhìn thoáng qua quyển sách trên kháng kia, lại nói: “Lúc trước nghe nói biểu ca bị một loại quái bệnh, muội và Cầm Nhi thật sự lo lắng. Hiện tại nhìn thấy biểu ca đã bình yên vô sự cũng yên tâm, chỉ là không biết vì sao biểu ca bỗng nhiên ốm đau không dậy nổi?”

Mục đích lần này Tần Thư Dao đến là vì tìm hiểu nguyên nhân Lâm Anh Bách bị bệnh, tuy rằng nàng hoài nghi Ngô thị gây ra. Thế nhưng không thể khẳng định chắc chắn, hơn nữa Ngô thị chỉ muốn trừ bỏ nàng, sao bỗng nhiên đánh chủ ý lên Lâm gia.

Lâm Anh Bách khẽ thở dài: “Ta cũng không biết vì sao, vài ngày trước chẳng qua là ra ngoài du ngoạn cùng bằng hữu vài ngày, sau khi trở về liền ốm đau không dậy nổi. Mấy ngày này làm hại tổ mẫu và mẫu thân đều không có một giấc ngủ ngon.”

Hiện tại Lâm gia cũng chỉ có ba người cô nhi quả phụ bọn họ, bởi vì lúc trước Lâm gia phạm vào sai lầm, cho nên bị tịch thu. Khi đó chính Tần gia đã vạch rõ giới tuyến với Lâm gia, cho nên thời điểm Tần Thư Dao tránh mặt không gặp Lâm lão phu nhân, đám người Tần Lương cũng không trách cứ.

Chỉ là sau này mới biết được thì ra Lâm gia bị người đổ tội, Hoàng thượng cũng trả lại bọn họ một thân trong sạch. die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Chỉ là Lâm lão thái gia bởi vì tuổi tác đã cao, lúc trước bị người hãm hại sau liền bệnh chết. Mà Lâm lão gia không chịu được gian khổ trong ngục, lại trong lòng buồn bực, cuối cùng cũng chết ở trong ngục.

Đợi đến thời điểm Hoàng thượng điều tra rõ chân tướng, Lâm gia chỉ còn lại hai nữ nhân và một Lâm Anh Bách không đến mười tuổi. May mắn Lâm Anh Bách biết chuyện lại có chí tiến thủ, sau khi được Hoàng thượng trả lại trong sạch cho Lâm gia, liền thi đậu tú tài.

Tần Thư Dao suy nghĩ lại nói: “Biểu ca có nhớ được đã đi qua chỗ nào, lại ăn qua cái gì không?”

Lâm Anh Bách trầm tư một lát, nói: “Chẳng qua là đi phụ cận kinh thành du ngoạn một phen, về phần ăn gì đó càng nhớ không được. Chỉ nhớ rõ cuối cùng vào Lai Phúc lâu ở kinh thành uống mấy ngụm trà, kế tiếp liền bệnh nặng không dậy nổi!”

Thực ra Lâm Anh Bách cũng hoài nghi có phải có người cố ý hạ độc hay không, chỉ là rất nhanh hắn liền phủ định hoài nghi này. Dù sao Lâm gia đã suy tàn, trong ngày thường hắn xử sự dè dặt lại cẩn thận, hoàn toàn là không đắc tội người khác.

“Lai Phúc Lâu? Huynh xác định?” Tần Thư Dao nghe vậy trong lòng cả kinh, quả nhiên chuyện này có liên quan đến Ngô thị.

Lâm Anh Bách gật gật đầu, sau đó nghi hoặc nói: “Có vấn đề gì sao?”

Tần Thư Dao lập tức lắc đầu cười nói: “Không có vấn đề gì, chỉ là vừa rồi ở trên đường tới đây muội cũng thấy khách điếm này.”

Thực ra Tần Thư Dao biết Lai Phúc lâu là sản nghiệp dưới danh nghĩa của Ngô thị, chỉ là người ngoài không biết.

Sau khi trở về từ Lâm gia, Tần Thư Dao cảm thấy Ngô thị bày ra ván cờ này tuyệt đối sẽ không đơn giản như thế. Nàng và Tần Khả Cầm cũng không bị thích khách giết chết, kế tiếp Ngô thị tuyệt đối còn có hành động khác.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.