”Phụt…” Đại sư huynh trong miệng Ảnh Nguyệt đang thưởng thức ly trà trong tay nghe nàng nói vậy. những gì đang uống không khỏi thất thố phun ra.
Hắn chính là đại sư huynh của Ảnh Nguyệt và Ngọc Thi Ân. Người trên đại lục gọi hắn là Tử Kiếm. Khi hắn ra kiếm nhất định có người phải chết. Cũng vì hắn yêu thích kiếm pháp chết đi sống lại, cộng thêm tâm tính thích tự do tự tại. Xuất ngày phưu lưu đại lục rèn luyện kiếm pháp của mình.
Cũng vì vậy mà sư phụ của ba người họ truyền lại chức điện chủ của Ảnh Nguyệt Điện lại cho tam sư muội Ảnh Nguyệt. Đại sư huynh Tử Kiếm cầu còn không được liền giơ hai tay đồng ý. Còn nhị sư tỷ Ngọc Thi Ân làm việc luôn theo cảm tính lên không thích hợp cho chức vị này.
Tất nhiên hai người họ đều không oán quyết định này của sư phụ mà còn nhẹ nhàng thở ra một hơi. Gánh nặng cũng chỉ có thể để cho sư muội gánh mà thôi. Còn hai người họ thì tiêu diêu tự tại tách ra làm việc mình thích.
”Nơi đó.” Đại sư huynh tử Kiếm cùng Bạch Hiệp Thần kinh ngạc nhìn Ảnh Nguyệt.
Đám người xung quanh cũng dỏng tai lên nghe. ”Thật là thú vị à.” Bọn họ cùng suy nghĩ.
”Là thật. Chỉ là tiểu tử này hứa với muội chỉ đi trong vòng một tháng mà thôi. Yên tâm ta đã để một người cực mạnh bên hắn” Ảnh Nguyệt gật đầu mỉm cười nói. Rồi nàng kể lại toàn bộ câu chuyện cho hắn cùng với những người trong đây nghe, tự nhiên giảm bớt vài tình tiết nàng cho là không cần nhắc tới. Những người ở đây đều là thành viên trung tâm còn kí cả huyết ước trọn đời với thế lực của mình. Tự nhiên đáng tin tưởng.
Hai người cha mẹ của Dạ Trần ngồi một bên chỉ có thể nhìn nhau thở dài.
”Đứa bé này thật là.” Hai người vô lực nghĩ.
Nghe Ảnh Nguyệt nói mọi người liền hiểu. Chỉ là Dạ Trần trong mắt họ làm việc không khỏi quá to gan.
”Tên tiểu tử này ta thích. Mới còn bé mà đã như vậy rồi. Không biết lớn lên sẽ chọc đại lục này thành dạng gì.” Bạch Hiệp Thần không khỏi cảm khái nói.
Tử Kiếm bên cạnh hắn không khỏi gật đầu.
Những người xung quanh cũng suy nghĩ một lúc liền giống Tử Kiếm. Dạ Trần mà về Bạch gia, hắn liền có đủ tiền vốn để khuấy đại lục này long trời lở đất.
Bạch Hiệp Thần không khỏi nhìn sang đại ca của mình Bạch Mộng Hiệp chỉ thấy đối phương mắt loé thần quang như đang suy nghĩ điều gì đó.
”Đúng rồi nha. Ngày trước không phải muội nói. Tiểu tử đó còn dẫn theo một cô gái hổ tộc về sao. Chuyện này rốt cuộc là thế nào.” Ngọc Thi Ân đột nhiên lên tiếng. làm đám người xung quanh nghe thấy không khỏi sửng sốt.
”Ha ha ha.” Bạch Hiệp Thần và Tử kiếm nghe vậy cười to. Bên cạnh Bạch Mộng Hiệp mặt đỏ lên. ”Có đứa con như Dạ Trần thật là kích thích. Không biết về già có bị hắn làm cho kích động mà chết luôn không.” Bạch Mộng hiệp không khỏi nghĩ về tương lại của mình.
Đám người xung quanh muốn cười cũng chỉ có thể cố gắng nhịn xuống nhưng mặt bọn hắn cũng đã đỏ lên.
Ảnh Nguyệt lại lần nữa biến thành người kể chuyện sâu xắc cho đám người nghe.
Nghe xong Ảnh Nguyệt nói cùng dùng siêu cấp ma lực miêu tả Lân Diễm.
Bạch Hiệp Thần nhanh chóng lên tiếng đánh giá: ”Lân Diễm sao. Lân Hổ bộ tộc, không tệ nha. Nghe Ảnh Nguyệt điện chủ giải thích, có vẻ cô bé này trị nổi tiểu tử kia đó.”
— QUẢNG CÁO —
Đám người có chút kinh nghiệm gật đầu. Bạch Mộng Hiệp cũng ở trong đó.
”Theo như ta thấy. Nên tác hợp cô bé Lân Diễm đó cho thiếu gia. Mọi người cũng thấy thiếu gia ngay từ nhỏ đã như vậy. Sau này không có người áp chế lại. Chỉ sợ lúc đó Bạch gia liền…” Lão giả nói đến đây liền dừng.
Ngọc Thi Ân đôi mắt lấp lánh như đang suy nghĩ gì đó.
Đám người gật đầu.
”Bỏ đi. Chuyện tiểu tử đó để sau. Bàn việc chính sắp không lâu sẽ xảy ra đã…” Bạch Mộng Hiệp lên tiếng nói.
”Gia chủ. Tuyết Thánh đến.” Lão giả đột nhiên nói.
Nghe đến tên Tuyết Thánh mọi người không khỏi biến sắc.
”Nữ nhân biến thái đó sao lại đến đây.” Đám người không khỏi nghĩ.
”Sư muội không phải Phi Tuyết đang ở bên Dạ Trần tiểu tử kia sao.” Ngọc Thi Ân quay sang hỏi Ảnh Nguyệt.
Đám người nghe vậy biến sắc. ”Hoá ra người bảo vệ cực mạnh cho Dạ Trần là Tuyết Thánh nữ nhân điên đó.” Bọn họ sợ hãi thầm nghĩ.
”Đại trưởng lão mau ra mời Tuyết Thánh vào. Nhớ phải ứng xử cẩn trọng với cô ta” Bạch Mộng Hiệp nhanh chóng truyền lệnh cho lão giả.
Đại trưởng lão không dám chậm trễ đi ra ngoài mời khách quý. Khách này cản bản không chọc được.
”Khỏi cần ra. Ta vào rồi.” Tiếng nói của Phi Tuyết nhanh chóng truyền vào trong tai đám người.
Một đám người biến sắc chưa kịp định thần lại. Phi Tuyết đã xuất hiện bên cạnh Ảnh Nguyệt.
”Quá đáng sợ.” Mọi người nghĩ.
”Tuyết Thánh chuyện…” Đại trưởng lão Bạch gia có chút khó sử nói. Nhiệm vụ của lão thế nhưng là điều khiển trận pháp bảo vệ gia tộc. Phi Tuyết cứ thế đi vào không khỏi làm lão lo lắng.
”Ta đến đây có chuyện quan trọng cần nói. Không rảnh nói chuyện phiếm với lão nhân gia ngài.” Phi Tuyết bình thản cắt đứt lời đại trưởng lão Bạch gia nói.
Đại trưởng lão Bạch gia nghe vậy nhanh chóng ngậm miệng không dám nói. Rất nhiều người thứ nàng mà chết, lão cũng không muốn chết như vậy. Thấy gia chủ đánh ánh mắt cho mình, lão vui mừng nhanh chóng lui xuống.
”Tuyết Thánh cơn gi…”
— QUẢNG CÁO —
”Ngươi vẫn nhiều lời như vậy.”
Bạch Mộng Hiệp đang chuẩn bị diễn thuyết liền bị Phi Tuyết ngắt lời.
”Ta đến đây có chuyện muốn nói với Ảnh Nguyệt.” Phi Tuyết nói với mọi người.
”Các người ở lại nghe cũng được. Dù sao cũng liên quan đến Bạch gia các ngươi.” Đám người đang định lui xuống liền nghe Phi Tuyết nói không khỏi mừng rỡ. Ít nhất Tuyết Thánh còn coi trọng bọn hắn một chút, không thì thật mất mặt khi không phải ra ngoài còn chưa bàn đại sự gì cả.
”Phi Tuyết có chuyện gì vậy.” Ảnh Nguyệt nhanh chóng nói.
”Về Dạ Trần tiểu tử kia.” Phi Tuyết lên tiếng.
”Dạ Trần.” Tất cả mọi người ở đây trừ Phi Tuyết không khỏi kinh hô.
”Con trai ta có chuyện gì sao. Tuyết Thánh.” Ngọc Thi Ân nghe đến Dạ Trần liền nhanh chóng quan tâm hỏi. Vẻ mặt nàng có chút mất bình tĩnh.
”Không lẽ hắn xảy ra chuyện.” Nàng không khỏi lo lắng suy nghĩ.
”Hắn thức tỉnh rồi.” Phi Tuyết bình thản nói.
”Thức tỉnh.” Ngọc Thi Ân kinh ngạc nói.
”Tuyết Thánh. Tiểu tử đó chắc không tệ chứ.” Bạch Hiệp Thần lên tiếng.
”Dù sao cũng là thiếu gia của Bạch gia làm sao kém được.” Tử Kiếm cũng nói.
”Làm phiền Tuyết Thánh rồi.” Bạch Mộng Hiệp chắp tay cảm ơn Phi Tuyết. Dạ Trần là con trai hắn. Người đến vì con của hắn. Hắn không thể không cảm ơn trước.
Đám người cũng chăm chú chờ Phi Tuyết nói tiếp.
”Không tệ cái đầu ngươi.” Nghe thấy có người nói chắc không tệ, Phi Tuyết liền chửi hắn một câu.
Bị nàng mắng, Bạch Hiệp Thần nhanh chóng rụt cổ lại. Bên cạnh Tử Kiếm không khỏi bật cười.
Bạch Mộng Hiệp bên cạnh chỉ có thể trách đệ đệ xui xẻo. Chọc vào Tuyết Thánh làm gì.
”Tuyết Thánh nói đi à.” Ngọc Thi Ân có chút gấp.
— QUẢNG CÁO —
”Tiểu tử Dạ Trần thiên phú có chút đáng sợ.” Phi Tuyết cảm nhận nói.
”Đáng sợ.” Mọi người nhìn chăm chú Phi tuyết.
”Hệ thức tỉnh của hắn chắc các ngươi cũng không lạ gì” Phi Tuyết nói với mọi người, cũng nhanh chóng tìm chỗ ngồi xuống từ từ thưởng thức trà và điểm tâm.
”Nếu ta đoán không nhầm tiểu tử kia nhất định thức tỉnh Bạch hệ.” Bạch Hiệp Thần nhanh chóng lên tiếng.
Mọi người nhìn hắn với ánh mắt quá lạ. ”Người Bạch gia không thức tỉnh Bạch hệ thì thức tỉnh cái gì.”
Bạch Hiệp Thần thấy mọi người như vậy nhìn mình không khỏi ngại ngùng. Cũng cảm thấy mình thừa lời
”Tiểu tử hắn ít nhất cũng phải thức tỉnh hai hệ. Đừng quên thể chất của Dạ trần.” Ảnh Nguyệt đột nhiên nói. ”Đám người này thật là căn bản không nghe nàng nói kĩ.” Nàng tức giận nghĩ.
”Thể chất gì. Có sao.” Bạch Hiệp Thần mắt sáng chói nói. Thể chất nha, thứ này trên đại lục cũng không nhiều.
Bạch Mông Hiệp có chút vô lực nói: ”Là Âm Dương Thể. Lần sau đệ phải nghe kĩ vào.”
”Mặc dù Ảnh Nguyệt kể quá nhanh và qua loa nhưng vẫn nghe được à. May Ảnh Nguyệt không để ý. Không đệ đệ mình không thiếu nỗi đau thể xác.” Hắn thở dài nghĩ. Ở cùng đám người này thật mệt.
Bạch Hiệp Thần nghe vậy gật đầu nói: ”Vậy có thêm Ám hệ rồi.”
Đám người có chút thở dài. ”Ngươi nói hết một lần luôn nha. Đừng nói mấy cái thứ hiển nhiên.”
”Là Bạch, Ám, Lôi, Triệu hoán. Tất cả bốn hệ.” Ngọc Thi Ân chắc chắn nói. Hai hệ lôi và triệu hoán tất nhiên là do huyết mạch của nàng có trong người Dạ Trần giúp hắn thức tỉnh ra.
”Không sai.” Phi Tuyết gật đầu nói. Mọi người xung quanh cũng gật đầu theo.
”Vậy chỉ số ma lực thức tỉnh của Dạ Trần.” Ngọc Thi Ân hỏi. Đám người xung quanh cũng chăm chú nhìn vào Phi Tuyết.
Đây mới là thứ quyết định tất cả.
”93.” Phi tuyết cầm chén trà hớp một ngụm liền nói. Ánh mắt nàng đã không còn sự bình thản như trước.
Nghe nàng nói ra hai số này. Mọi người hít sâu một hơi. Hai mắt không khỏi nhìn nhau.