Tô Nhu ở trên khán đàn nhìn mọi người phía dưới nghĩ: ”Vật phẩm đấu giá của Tụ Bảo Lâu lần này mang ra cũng sắp hết. Cũng lên mang ba món cuối ra rồi.
Nàng hét lớn: ”Đấu giá hội chi còn ba món vật phẩm đấu giá cuối cùng. Mọi người hãy cố gắng ra sức mang đồ về nào.”
Mọi người ở dưới thấy phiên đấu giá sắp kết thúc, không chán nản ngược lại lên tinh thần. Nhiều người không ra giá chỉ ngồi im nhắm mắt, cúi đầu từ đầu buổi đến giờ nghe thấy Tô Nhu nói vậy liền ngẩng đầu lên. Bọn họ đều có điểm giống nhau, đôi mắt loé tinh quang vẻ mặt tham lam hiện rõ.
Ở trên lầu, các phòng khách quý bên trong.
Bọn họ giống nhau từng người đều lên tinh thần. Nhìn nghiêm túc phía sàn đấu giá. Tô Nhu như cảm nhận được những ánh mắt đó. Thân mình run nhẹ một cái, cảm giác lạnh sống lưng. Họ mắc dù không tản ra tinh thần lực dò xét nhưng ánh mắt của bọn họ cũng làm cho Tô Như khiếp sợ. Dù sao, những người đó đều có địa vị cao ở Thiên Phương Đế Quốc quanh năm nắm giữ quyền lực cao. Tự nhiên sẽ sản sinh ra một loại khí thế uy hiếp người khác.
Dạ Trần nghe thấy vậy. hắn buồn chán ngáp một cái thật to.
Bên cạnh Lân Diễm luôn quan tâm liếc nhìn hắn, thỉnh thoảng nàng lại ăn điểm tâm hoa quả trên bàn. Thấy hắn như vậy tay nhanh hơn lão ném một quả nho đang cầm trên tay vào miệng hắn.
Dạ Trần bị nàng tập kích tí thì hóc chết nhưng hắn cố gắng nuốt thật nhanh xuống ngay thời điểm quả nho bay vào trong miệng.
Dạ Trần mỉm cười nhìn Lân Diễm nói ”Thật ngon. Tự nhiên lại có đồ ăn rơi vào trong miệng. Số ta thật tốt.” Nói xong hắn còn khiêu khích lấy trùm nho trên bàn thích thú tung từng quả nho vô trong miệng tấm tắc khen: ”Ngon.”
Lân Diễm tức xì khói. Kế hoạch nàng thất bại.
”Nè tiểu ác bá lại đây đút đồ cho thiếu gia ta thưởng thức.” Dạ Trần nằm xuống ghế. Đầu đắt lên thành ghế ”không biết sống chết” trêu ghẹo Hổ nữ.
”Tiểu tử chàng chờ đó.” Nàng giận dỗi nghĩ trong đầu.
Nàng ngược lại rất phối hợp đến đút cho hắn chỉ là lực đạo và tốc độ có chút mạnh và nhanh. Tí nữa làm Dạ Trần rụng cả hàm răng. Trời gây nghiệt có thể sống, tự gây nghiệt chỉ có thể chết.
— QUẢNG CÁO —
”Vật phẩm đầu tiên, đứng thứ chín trên bảng ”Thập Đại Thần Binh Phổ” Thiên Hoả Phạt Thiên Kiếm.” Dưới sàn giọng nói Tô Nhu vang lên.
”Oanh.” Lời nói của Tô Nhu như viên đá đập vào mặt hồ phẳng lặng.
Mọi người kinh ngạc, trầm trồ.
”Tụ Bảo Lâu điên rồi sao. Lại mang thần binh ra bán.” Mọi người đều nghĩ trong lòng. Đại Lục này thay đổi rồi sao. Có thần binh không giữ lại mang ra bán. Thế lực có thần binh trấn giữ khác với những thế lực không có thần binh à.
Hàng ngàn ánh mắt đều nhìn người đang mang một trong ”Thập Đại Thần Binh Phổ” lên sàn.
Mọi người đều nhìn thấy trong tay người đó cầm một chiếc hộp lớn và dài làm từ Ma Tinh Thiết.
Chiệc hộp được mở lên Thiên Hoả Phạt Thiên Kiếm được lộ ra ngoài. Thân kiếm dài ba thước ánh lên màu hoả hồng sắc, lưỡi kiếm sắc bén mang lại cảm giảm nhẹ nhàng chém đứt mọi thứ nó đụng vào. Chuôi kiếm dài màu đen kết nối với thân kiếm bằng quai bảo vệ hình đồ án hoả diễm đặc biệt. Nếu như không có thân kiếm, nó chẳng khác gì một thanh đoản kiếm ngắn lưỡi rộng cả.
Người ngồi ở đây cũng không phải đồ ngu rất nhanh đã nhận ra được vì sao Tụ Bảo Lâu bán đi Thiên Hoả Phạt Thiên Kiếm mà không để dùng.
”Thiên kiếm đã bị hỏng. Linh tính đặc thù của thần binh đã mất. Không còn sự bá đạo, lăng lệ, sắc bén, áp bức mạnh mẽ từ trên thân kiếm toả ra.” Có người hiểu biết nói.
”Phạm lão gia chủ vậy thanh kiếm này…” Người bên cạnh ngập ngừng hởi hắn.
”Căn bản là phế kiếm. Trừ phi có thể tìm được Thần Sa Thiên Tinh thứ có thể rèn luyện lại mọi vật đã hỏng. Không thì thập đại thần binh Thiên Hoả Phạt Thiên Kiếm mãi mãi là một thanh phế kim loại mà thôi.” Phạm lão gia chủ vuốt râu cảm khái nói.
”Thần Sa Thiên Tinh…” Mọi người xung quanh lẩm bẩm.
”Mọi người tốt nhất đừng nghĩ. Trên cả Nguyên Tố Đại Lục từ lâu đến nay chỉ xuất hiện một khối mà thôi. Còn là người đó nắm giữ.” Ngữ khí Phạm lão gia chủ có chút kinh sợ khi nhắc đến người đó. — QUẢNG CÁO —
”Là ai.”
”Điện chủ Ảnh Nguyệt Điện.” Không cần Phạm lão gia chủ nói tiếp. Xung quanh đã truyền đến tiếng nói của Tô Nhu.
Mọi người nghe đến Ảnh Nguyệt Điện sắc mặt tái xanh. Ảnh Nguyệt Điện chuyên gia làm nhiệm vụ ám sát có tiếng nói lớn trên Nguyên Tố Đại Lục. Tự nhiên làm cho bọn hắn sợ hãi.
Trên đại lục có truyền qua nhau câu nói: ”Chọc ai thì chọc đừng chọc Ảnh Nguyệt.” Như vậy cũng đủ nghĩ Ảnh Nguyệt Điện đáng sợ thế nào rồi.
”Bỏ đê.” Mọi người thầm nói. Ai cũng gật đầu. Ngay cả thế lực lớn cũng vậy, bọn hắn cũng không muốn lãng phí mua về một thanh phế kiếm để ngắm.
Trên lầu phòng số hai, Dạ Trần còn chưa biết thế lực sau lưng của tỷ tỷ mưa của hắn. Tự nhiên chăm chú lắng nghe giải thích.
Hắn chăm chú lắng nghe vì trên người hắn cũng có một khối Thần Sa Thiên Tinh được tỷ tỷ tặng làm quà.
”Lâm Ảnh Nguyệt, Ảnh Nguyệt Điện…” Dạ Trần miệng không ngừng lẩm bẩm.
”Kệ đi, biết cũng không có tác dụng gì.” Dạ Trần nghĩ nhanh bỏ đi chuyện này. Nếu như Lâm Ảnh Nguyệt biết hắn nói như vậy nhất định sẽ tức giận hét lớn: ”Tên khốn khiếp tiểu đệ đệ, tên tiểu đệ vô lương tâm, tên đệ chết tiệt. Uổng công ta thương yêu ngươi.”
Dạ Trần quay sang thấy Lân Dã nhìn hắn lo lắng. Dạ Trần liền mỉm cười an tâm với nàng.
”Nàng chưa có vũ khí. Ta tặng nàng một thanh nha. Mà nàng thức tỉnh hệ gì vậy?” Dạ trần quan tâm hỏi.
”Lôi, phong, hoả ba hệ.” Nàng trả lười Dạ Trần.
— QUẢNG CÁO —
”Vậy thì tốt.” Dạ Trần nghe nàng nói liền an tâm. Tính tình nàng nóng như vậy không thức tỉnh hoả hệ thì lạ. Sau nhiều lần nhận thưởng không tốt từ nàng, hắn đã liền cảm nhận ra.
Tô Nhu không ngờ toàn trường ảm đạm như vậy. Trong lòng kêu không ổn, mình tính sai rồi.
”Giá khởi điểm một trăm vạn tử kim.” Nàng nhanh chóng nói. Rồi nhìn toàn trường. Thấy không ai ra giá, nàng gấp rồi.
”Một trăm vạn tử kim.” Tiếng nói từ phòng khách quý số bốn vang lên.
Mọi người nhìn lại thấy là người Huyền gia liền cảm thấy bình thường. Dù sao các Ma Chiến Binh trong Huyền gia đều dùng kiếm. Nguyên Tố Đại Lục, Ma Giả chia làm hai loại Ma Chiến Binh chuyên dùng ma lực các hệ tấn công cận chiến và Ma Pháp Sư chuyên dùng ma pháp tần công tầm xa và rộng.
”Huyền gia chúng ta chuyên dùng kiếm nên muốn mua một trong ”Thập Đại Thần Binh Phổ” về nghiên cứu một hai xem sao.” Một người ở bên trong vừa ra giá cao ngạo nói.
Tô Nhu thở phào. May còn có người mua. Nàng cũng quên Huyền gia thích kiếm. Nàng đang định lên tiếng quyết đinh thì một tiếng nói vang lên.
”Một trăm năm mươi vạn.” Lân Diễm được Dạ Trần giao phó lấy kiếm về tự nhiên không khách khi ra giá. Đây thế nhưng là kiếm Dạ Trần tặng nàng tự nhiên không để người khác cướp đi.
”Ngươi..” Người bên Huyền gia vừa ra giá kia tức nổ phổi. Hắn thấy mọi người khác đã bỏ cuộc nên tưởng dễ dàng đạt được kiếm đi, ai ngờ có một Trình Giảo Kim giết ra. Hắn sao không tức cho được.
”Ngươi gì mà ngươi. Có tiền ra giá đi, không cút xéo.” Lân Diễm khinh thường quần hùng nói.
Dạ Trần ở một bên nhìn nàng lắc đầu cười khổ.