“Không nên! Mau chạy!”
Khi Mã Lục còn chưa dứt lời thì có người đã bỏ chạy.
Mã Lục khinh bỉ nhìn Tôn Cẩn đã cách họ vài trượng. Nhưng tầm mắt hắn bỗng hoa lên, phía sau Tôn Cẩn đã xuất hiện một bóng dáng nhỏ bé, nhưng nhanh đến không ngờ.
Trong lòng hắn run sợ không thôi nhưng dưới chân cũng chẳng giảm, theo một hướng khác bỏ chạy.
Bạch Cửu nhìn bóng lưng của hắn, bĩu môi. Tầm mắt nó dời về phía Bạch Dữ vừa bay đi.
“A!”
Âm thanh thảm thiết vang vọng cả khu rừng nhỏ.
Đám người chưa đi quá xa, nén không nổi tò mò quay đầu nhìn xem. Khi nhìn đến thảm trạng của Tôn Cẩn mà bất giác lạnh sống lưng.
Tôn Cẩn bị xoắn chết, đến cả kim đan đối phương cũng chả thèm mà xoắn nát bấy. Phải biết rằng, kim đan của tu sĩ loài người cũng như yêu đan của yêu tu, đều là thứ đồ có giá trị. Cách giết người máu tanh giống như đám tà giáo này, nhưng lại không thèm kim đan, là ngông cuồng đến cỡ nào?
Bạch Dữ nếu biết suy nghĩ của bọn hắn thì đảm bảo sẽ cười nhạo cho xem. Họ giết người thì cho là máu tanh, đám tu sĩ loài người khi giết ai thì là thay trời hành đạo, thật tức cười.
Nhưng đây cũng chỉ là ý nghĩ của đám tu sĩ tự cho mình là chính đạo thôi.
Bạch Cửu ngây ngốc nhìn Bạch Dữ vừa bay trở về. Biểu tình của nó khiến Bạch Dữ nhăn mày.
“Ta rất đáng sợ?”
Hắn bành má nó nguy hiểm hỏi.
“Không phải! Nhưng có thể sạch sẽ chút không?”
Bạch Cửu nghẹo đầu thương lượng.
Bạch Dữ nhếch môi.
“Sạch sẽ giống như ngươi?”
Hắn hơi nghiêng thân nhìn đám tro tàn trên đất, tác phẩm của Bạch Cửu mà hỏi.
Ấy vậy mà đứa nhỏ còn ngoan ngoãn gật đầu ý phải.
“Đi thôi.”
Hắn bẹo má nó hối thúc. Cũng không phải yêu cầu gì to tác, hắn miễn cưỡng chấp nhận vậy.
Bạch Cửu gật đầu. Nó cũng không quan tâm đám người đã chạy xa kia nữa, đạp lên phong hệ mà bay đi.
Bay này cũng không phải như A ông Eagle lướt trên bầu trời, nhưng mỗi bước nhảy cũng là một trượng có hơn.
Thân ảnh thiếu niên hao gầy di chuyển nhanh chóng trong sơn mạch Bắc Long rộng lớn.
Bạch Dữ vẫn được Bạch Cửu bưng trên cánh tay như vậy.
Dù sao, trong mắt người khác, Bạch Dữ hắn cũng chỉ là đứa nhỏ năm sáu tuổi, nhảy nhót trên không trung cũng rất quái dị, không thực tế. Những chuyện như thế thường sẽ thu hút sự tò mò của người khác. Để tránh phiền toái, hắn ủy khuất để Bạch Cửu mang theo vậy.1
Bạch Cửu cũng không có ý kiến gì cả. Nó đối với việc bản thân có chút ý nghĩa với Bạch Dữ là chuyện đáng mừng cỡ nào. Nó còn nghĩ sau này sẽ bảo vệ Bạch Dữ nữa cơ, ai biểu Bạch Dữ mãi không lớn.1
Bạch Dữ không biết trong lòng đứa nhỏ mình nuôi vẫn luôn chấp nhất chuyện này, hai người ở trong sơn mạch di chuyển.
Màn đêm buông xuống sơn mạch Bắc Long. Đêm tối là thời gian hoạt động yêu thích của yêu thú, lúc nào cũng nghe thấy tiếng gầm rú của chúng nó.
Hai người họ Bạch ngồi trong một cái sơn động. Bạch Cửu đang làm sạch con mồi họ vừa đánh giết được. Tất nhiên là do Bạch Cửu giết rồi.
Bạch Dữ vẫn không quên rèn luyện thực chiến cho Bạch Cửu.
Khác với những yêu thú mà hắn biết, Bạch Cửu nếu không dùng cách chiến đấu của tu sĩ loài người, thì còn lâu cái móng của nó mới có thể giết chết được ai. Nguyên hình của Bạch Cửu tiểu chuột nhỏ này một chút biến hóa cũng không có. Lúc hắn gặp nó sao thì bây giờ vẫn vậy. Thật là quái lạ.
Tuy là vẫn có những yêu thú họ chuột, nhưng nó so với Bạch Cửu lớn hơn nhiều, còn có kỹ năng thiên phú nữa. Còn Bạch Cửu… Nói ra thì chán nản nên thôi không nói nữa.1
Con vật xấu số lần này do Bạch Dữ chọn… Thật ra lần nào cũng do hắn chọn. Nhưng chọn để thực chiến khác để ăn.
Con vật trong tay Bạch Cửu là một… Con rắn.
Yêu thú Mộc Thảo Xà cấp bốn trung kỳ này có thân hình thô to như thùng nước, chuyên dùng thân quấn lấy kẻ địch, xiết đến chết rồi nuốt chủng. Lúc Bạch Cửu hai người nhìn thấy thì nó vừa ăn một con Phong lang, đang treo mình trên cây để tiêu thục.1
Không biết có phải do nó hệ mộc hay không mà thịt rất là thơm ngon, còn non mềm nữa.
“Ăn thật ngon nha!”
Bạch Cửu nằm dài ra đất cảm thán.
Bạch Dữ gật gù, có lẽ nên tìm vài con để dành ăn.
Đám Mộc Thảo Xà trong sơn mạch Bắc Long đánh cái rùng mình không hiểu tại sao. Dạo này thời tiết có vẻ lạnh quá nhỉ?
Lạnh rồi thì có nên đi ngủ đông không nhỉ?1
…
Nhưng cuối cùng hai người cũng không tai họa con Mộc Thảo Xà nào nữa, bởi vì rắc rối lại tìm đến rồi.
Chuyện phải nói đến thời điểm hai người vừa mới ăn xong bữa tối, chuẩn bị nhập định tu luyện.
Rống rống rống!!
Bạch Dữ đưa mắt nhìn đến phương hướng phát ra âm thanh rít gào không ngừng của yêu thú bên trong sơn mạch. Theo âm thanh vang lên, là đại địa cũng rung chuyển không ngừng.
“Chuyện gì vậy?”
Bạch Cửu giật cả mình.
Thú triều?
Bạch Dữ giương mày khó hiểu. Lúc họ đánh giết trong sơn mạch cả ngày cũng không thấy cái thú gì triều, sao giờ đã có?
Tuy sơn mạch Bắc Long rất dài nhưng không rộng, yêu thú không tụ tập một chỗ mà chia tách ra. Muốn thú triều… Trừ khi có Yêu vương.
Yêu vương cũng không nhất định là cấp mười. Miễn nó mạnh nhất sơn mạch, là bá chủ ở đây thì đều có thể điều động yêu thú, tạo ra thú triều đi công kích thành thị của tu chân giả.
Phương hướng mà Bạch Dữ nhìn thấy là đường đến thành Bắc Thiên.
Nói chung, nguyên nhân gì khiến cho thú triều tấn công thành thị thì Bạch Dữ không biết, nhưng nơi họ ở sắp bị đạp đổ rồi.
“Đi thôi!”
Bạch Dữ nắm lấy tay Bạch Cửu bay ra khỏi sơn động.
Lần này hắn không để Bạch Cửu tự đi nữa, mà chủ động kéo theo nó. Hắn đề khí lao vút một đường, rời khỏi sơn mạch.
Bạch Cửu nhìn sơn mạch bạo động, yêu thú các loại chưa bao giờ thấy, chạy thành đàn bên dưới mà tròn cả mắt ra.
Rống! Rống! Gào!
Đám yêu thú nhìn thấy họ cũng chỉ gầm rú, tốc độ dưới chân không hề giảm đi.
Nhiều con yêu thú cảm nhận đến khí tức đồng loại trên người họ nên không hề tấn công, ngược lại còn né đi, để cho họ di chuyển rời khỏi sơn mạch theo hướng khác.
Trong lúc rời đi, Bạch Dữ cảm nhận đến một khí tức có chút tà ác, ẩn nấp rất kỹ bên trong thú triều, khiến hắn nhíu mày nhìn sang.
Hắc y nhân toàn thân bao trùm trong lớp áo choàng đen, đang không ngừng xuyên qua đám yêu thú. Hắn như có cảm ứng mà hướng đầu về phía bên trái.
“Phụt!”
Hắc y nhân không kịp phòng bị, thần thức ngay lập tức bị Bạch Dữ chém nát.
Bên dưới lớp áo choàng ẩn hiện một đôi mắt đỏ ngầu, cùng một khuôn mặt có chút gầy gò, khóe miệng dính máu lại khiến cho hắn thêm tà ác.
Hắc Diêu kinh hoàng dùng bí thuật chạy đi.
Bạch Dữ sau một kích tiện tay đó cũng không lại nhìn đến nữa. Hắn mang theo Bạch Cửu, rất nhanh đã rời khỏi sơn mạch Bắc Long đang rung chuyển.
Vốn dĩ họ còn muốn ở trong đó thêm một ngày cho Bạch Cửu rèn luyện, giờ thì phải đổi hướng thôi.
Còn nguyên nhân khiến cho thú triều xảy ra… Nếu là bởi bản thân yêu tu thì hắn không quản. Nhưng có bàn tay tu sĩ nhân loại dính vào thì hắn không ngại nhấc tay chi lao.
Long tộc không có nhiều tiếp xúc với ngoại tộc, chứ không nói là tách biệt hoàn toàn. Họ cũng là yêu tu, bản chất không đổi. Khi xảy ra chuyện, họ cũng sẽ đứng về phía yêu tộc. Loài người đánh nhau thế nào hắn không để ý, nhưng lợi dụng yêu tộc để làm bậy… Vậy chỉ trách tên kia xui xẻo.