Nhật Ký Thú Cưng II: Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn

Chương 3: Tìm không thấy



Vật nhỏ kia nghe hắn nói thì sững sờ thật lâu.

Bạch Dữ đối với việc vật nhỏ không lập tức nhận đồng lời nói của mình thì nhướng mày lên. Thật sự không phải có ý đồ với hắn?1

Nếu vật nhỏ chưa mở tu luyện nhưng lại thông linh như vậy, lập tức chấp nhận thì hắn sẽ nghi ngờ nhiều hơn. Nhưng nó không đồng ý liền cũng không thể chứng minh nó không có ác ý. Lỡ đây chỉ là mánh khoé của nó thôi thì sao?

Bạch Dữ ở đó chìm trong suy nghĩ loạn thất bát tao không có lối thoát, Garnet cũng đang tính toán thiệt hơn.

Nó tự nhiên chạy đến một nơi xa lạ, không biết làm sao để trở về. Bản thân nó lại nhỏ như vậy, dù có biến thân thì cũng yếu ớt mỏng manh. Nơi này có nhiều ít nguy hiểm nó cũng không biết… Chi bằng ở lại đây, được người nuôi, có thịt ăn, có chỗ ngủ, còn có đồ vật mới lạ để chơi. Cũng không phải là không tốt… Đợi nó quen thuộc với nơi này rồi lại tìm đường trở về.

Đứa nhỏ kia còn nói tu luyện gì đó nó không biết, nhưng những điều còn lại đều rất mê người đối với nó. Vậy nên, sau một hồi lâu suy nghĩ thấu đáo, nó gật đầu với đứa nhỏ.

Bạch Dữ thấy nó gật đầu thì dừng lại những suy nghĩ kia. Thôi đi, hắn có nghĩ cũng nghĩ không ra. Nó đã ở trong lòng bàn tay hắn rồi, còn sợ cây kim trong bộc không có ngày lòi ra.

Bộp.

Một tiếng vang nhẹ kéo lại sự chú ý của Bạch Dữ.

Hắn nhìn xuống. Vật nhỏ kia đặt hai cái đệm thịt nho nhỏ lên mu bàn tay đang cầm viên đá trắc thí của hắn kia, đôi mắt đậu đen không ngừng nhìn hắn dò hỏi.

Bạch Dữ giống như đọc được ý nghĩ của nó. Này cũng là bởi vì đôi mắt kia quá mức sinh động. Còn có… Cảm xúc không ngừng truyền đi từ hai đệm thịt mềm mại ấm áp kia, hắn không thể nào không hiểu được.

Hắn lật tay ném đá thí trắc lên giường, vật nhỏ kia chít một cái chạy đến.

Sau đó là một màn sáng tối chớp tắt nhàm chán vô cùng, cũng không hiểu sao nó lại thích như vậy nữa.

“Ngươi tên là gì?”1

Bạch Dữ nhìn nó hỏi.

Garnet đã xem hắn là đối tượng quan tâm hàng đầu. Vậy nên, dù đang chơi vui vẻ, nó cũng để lại một nữa sự chú ý trên người đối phương. Bạch Dữ vừa hỏi nó đã nghe thấy.

Nhưng nó phải nói làm sao?

Tuy không hiểu lắm nhưng theo bản năng nó cảm thấy không nên cho đứa nhỏ này biết nó có thể biến thân. Nhưng nếu để sau này đối phương biết được thì có tức giận hay không?1

“Không thì ta đặt ta ngươi cái tên đi. Ừm…”

Không đợi nó nghĩ xong thì đối phương đã tự quyết định luôn rồi.

Nó nghẹo đầu chăm chú nhìn hắn.

“Ta tên là Bạch Dữ. Vậy ngươi tên là Bạch Cửu đi. Bạch Cửu Bạch Cửu, viên đá màu đen, đen nhưng lại sáng, rất hợp với màu lông hỗn tạp nhưng tâm trí lại thông linh sáng suốt của ngươi.”

Bạch Dữ càng nói càng cảm thấy hài lòng mà gật gật cái đầu nhỏ.1

Garnet mở to đôi mắt đậu đen của mình lên nhìn đứa nhỏ. Tuy không hiểu hết lời hắn nói nhưng cũng rõ hắn đặt cho mình cái tên Bạch Cửu.

A bà tên là Bạch Kỳ Thư, nó tên là Bạch Cửu.1

Cũng đúng quá chứ!!

Còn có… Đứa nhỏ này tên Bạch Dữ, cũng thật có duyên với nó.

Bạch Dữ chỉ nhìn thôi cũng biết vật nhỏ này cực kỳ hài lòng với cái tên hắn đặt, chứ nói chi là cảm xúc nó không ngừng tải đến cho mình kia. Hắn thoả mãn nhướng mày lên nhìn nó lại tiếp tục chơi đá trắc thí.

Không biết là do mệt mỏi vì độ kiếp, hay bị ánh sáng trắc thí kia làm hoa mắt mà tự nhiên hắn muốn đi ngủ(nhập định*).

*Trạng thái tu luyện.

Duỗi tay tạo thêm một cái giới kết nữa xung quanh động phủ, lúc này hắn mới an tâm nằm bên cạnh vật nhỏ kia, nhắm mắt.

Nhưng mà Bạch Dữ quên một chuyện.

Một chuyện mà khiến cho hắn lúc tỉnh ra thì giật mình nhưng đối với vật nhỏ kia lại thêm coi trọng, sinh tâm ái tài.

Cái giường hàn ngọc này là trong một lần vô tình Bạch Dữ tìm thấy nó trong một cái đầm sâu cực kỳ lạnh lẽo. Nó có công năng thúc dục kinh mạch vận hành nhanh hơn, chỉ cần ngồi lên nó thôi cũng đã giúp ít rất nhiều cho tu luyện, phải nói là làm ít công to.

Bình thường mỗi khi đi ngủ trên cái giường này hắn sẽ tự tiến nhập trạng thái tu luyện. Lúc này, hàn khí tích lũy bên trong giường hàn ngọc sẽ bị lôi kéo ra, ồ ạt mà lao vào kinh mạch toàn thân hắn.

Vậy nên…

Bạch Cửu đang chơi vui vẻ dù biết đứa nhỏ kia đã ngủ nhưng nó cũng không có ý nghĩ khác, vẫn tiếp tục chơi.

Nhưng chưa đợi nó chơi đủ thì từng lớp sương mù lạnh lẽo không rõ từ đâu chui ra, lập tức bao trùm lấy nó.

Bình thường lớp lông mao của nó cũng có thể chống lạnh, nhưng lúc này nó lại cảm thấy có cũng vô dụng. Bởi vì khí lạnh kia trực tiếp bỏ qua mọi cản trở mà xâm nhập vào thân thể nó.

“Chít…”

Bạch Cửu chỉ kịp kêu lên một tiếng đã ngã qua một bên, không còn biết gì nữa.

Nếu lúc này Bạch Dữ còn tỉnh, hắn sẽ hô lên kinh dị khi nhìn thấy cảnh tưởng đang diễn ra tại đây.

Trên chiếc giường hàn ngọc có hai thân hình, cái này so với cái kia còn nhỏ hơn thật nhiều, đang không ngừng giành giật từng chút linh khí tản ra từ chiếc giường, khiến cho linh khí chia làm hai nữa, rõ ràng đến không ngờ.1

Một bên là tự chủ hấp thu, một bên là bị ép hấp thu…

Nhưng mà Bạch Dữ lúc này cũng không có tỉnh…

Vậy nên, sau này hắn mới biết, vật nhỏ kia so với hắn nghĩ còn có thiên phú tu luyện hơn, ẩn ẩn chạm đến trình độ như Bạch Dữ, một con rồng vừa sinh ra đã là cấp bảy.

Cả động phủ trở nên im ắng.

Tại thế thú, một cuộc tìm kiếm diễn ra trong vô vọng.

“Rốt cuộc đứa nhỏ này đã chạy đi đâu?”1

Bạch Kỳ Thư gấp đến độ giậm chân mà cất tiếng hỏi.

Đám người đã tìm kiếm cả buổi trời cũng tìm không ra một con chuột… Nhỏ như cái nắm tay trẻ em. Ai nấy đều im lặng không nói.

“Chuột nhỏ, em đừng gấp!”

Eagle ôm cậu vào lòng an ủi.

“Sao không gấp cho được! Đến cả Nae cũng cảm nhận không tới nó. Có khi nào…”

Bạch Kỳ Thư nói đến đây thì giật mình.

Eagle cũng nhăn lại mày.

Nolan ôm Nae vẫn im lặng không nói nãy giờ, trong lòng đã có dự cảm chẳng tốt đẹp gì.

“Cuối cùng ngài đã mang nó đi đâu!!?”1

Bạch Kỳ Thư chỉ tay lên trời mà hét lớn.

Ầm ầm ầm…

Nơi chân trời đánh xuống mấy cột sét lớn, trực tiếp chiếu sáng một góc trời khiến ai cũng giật mình hoảng sợ.

Này thì hay rồi, không phải chỉ gầm rú thôi đâu. Ngay vào mùa xuân mà thả sét đánh xuống, coi bộ thú thần cũng bức xúc vì bị chữi lắm.

Sao không bức xúc cho được!! Hắn bị oan, oan quá biết không!?

Lần trước con chuột nhỏ kia tự nhiên chạy về thế giới hiện đại cũng không phải tại hắn, hắn có quản được thời không loạn lưu này đâu!!

Để mang được con chuột nhỏ đến nơi này, cũng là hắn sử dụng thần lực tích góp của mình mà xâm nhập một chút, khiến cho con chuột nhỏ tiến gần đến nơi xuất hiện vòng xoáy thời không mà thôi.

Lần này hắn cũng vô tội vậy đó. Chả hiểu con chuột kia làm sao mà nhảy vào thời không loạn lưu cho được!!

Làm hại hắn bị con chuột nhỏ chửi… Hu hu, hắn đáng thương biết bao.1

Bạch Kỳ Thư đờ ra.

Eagle còn tưởng cậu bị doạ cho ngu người luôn rồi nên ôm cậu lên lo lắng dò hỏi.

Bạch Kỳ Thư thật sự không phải bị sét đánh doạ ngốc. Cậu không có phản ứng là vì hiểu được ý tứ mà thú thần đã truyền đạt trong đó, cũng là bối rối và bất lực.

“Chim to, thú thần cũng không biết. Ngài nói đứa nhỏ cũng giống chúng ta lần đó, nhưng tại sao có chuyện này thì ngài cũng không rõ. Xung quanh đây cũng không có cái hồ nào, đứa nhỏ làm sao đi được…”

Bạch Kỳ Thư luống cuống không thôi.

Eagle ôm cậu vào lòng dỗ dành, anh cũng bất lực không biết nói sao mới được.

Ở đây chỉ có Bạch Kỳ Thư và Nae là hiểu được trong cột sét kia biểu đạt cái gì, vậy nên cả Nae cũng bối rối.

“Liệu nó có trở về được không?”

Nolan ôm Nae hỏi.

“Em không biết… So với lần trước thì lần này… Cả thú thần cũng không biết nơi đứa nhỏ rơi xuống…”

Nae nghẹn ngào nói.

Đám người cũng triệt để im lặng, trong lòng lo lắng nhưng không thể làm gì. Cảm giác này thật chẳng tốt đẹp chút nào…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.