“Xem ra là tới theo dõi mèo con, máy theo dõi có quay được gì không?”
Diệp Hàn Ngự cười khẽ như hồ ly:” Con gái nhà họ Phương thật đúng là thông minh, cô ta biết nhà họ Mạc dù có bản lĩnh thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không lấy được máy theo dõi Lục Tương ở Điện Phủ nên còn quay lại đây ném điện thoại của bảo bối “
Tiêu Mục Thần lãnh đạm nhìn ly rượu mạnh trong tay, hắn khẽ nhấp một ngụm rồi nuốt xuống, trong mắt đen hiện lên một tia lãnh lệ ( lạnh lẽo + độc ác)
” Trước cứ giữ Lục Tương lại. Sau này sẽ cho bảo bối tự mình xử lý cô ta. Bây giờ hãy giúp người nhà họ Mạc tìm được điện thoại của bảo bối đi.” Mộc Trạch Uyên nheo lại đôi mắt xanh lục sau chiếc kinh, vẻ mặt hắn hứng thú
“Điều kiện tiên quyết là bảo bối sẽ đến tìm chúng ta. Tao nghe được tin tức là tinh thần bảo bối không ổn định, tốt nhất đợi qua một khoảng thời gian nữa rồi hãy tìm bảo bối kẻo làm bảo bối vì chịu kích thích mà hỏng mất.” Tư Đồ Dịch híp lại hai mắt cùng mấy người đạt thành chung nhận thức.
“À mà có điều tra ra nguyên nhân cô ta bỏ thuốc hại bảo bối chưa? Còn Phương Thiến Tâm kia, là bảo bối nợ tiền cô ta sao?” Diệp Hàn Ngự vuốt mũi cười.
“Là vì Long Ngạo Thiên. Bảo bối là vị hôn thê của Long Ngạo Thiên. Phương Thiến Tâm chính là người đã xúi giục bảo bối gây sự với những người phụ nữ xuất hiện bên cạnh Long Ngạo Thiên trước kia”
Nghe Tiêu Mục Thần nhắc tới Long Ngạo Thiên, sắc mặt của mấy người đàn ông ở đây trở nên ngưng trọng. Người mím môi người nhíu mày nỗ lực bình ổn sự khó chịu trong tận đáy lòng.
“Nhưng chuyện kỳ quái là bảo bối đột nhiên đưa ra yêu cầu muốn giải trừ hôn ước”
Cục đá đè ở trong ngực mấy người đàn ông gần như tựa hồ biến mất.
“Chắc là đầu óc của bảo bối đột nhiên thông minh. Mà đã giải trừ hôn ước chưa?” Mộc Trạch Uyên đẩy đẩy mắt kính nhướng mày.
“Sẽ nhanh thôi. Không thể giải trừ cũng phải giải trừ.” Tư Đồ Dịch khẽ uống một ít rượu mạnh, khuôn mặt hoàn mỹ trở nên lạnh băng, trong giọng nói mang theo sự quyết đoán không thể nghi ngờ.
“Đúng rồi. Ta còn điều tra ra được một ít chuyện khác. Hình như mấy tên Long Ngạo Thiên, Lăng Tử Phong, Âu Dương Triệt và Âu Dương Vũ thích phải một cô gái bình dân. Đương nhiên là cô gái kia hiện tại ở trong biệt thự Long Ngạo Thiên” Cung Kỳ Diệp búng búng quân quần ( quần trong quân đội) vốn khônh dính hạt bụi nào.
“Nga! Tốt lắm, khiến hắn nhanh chóng giải trừ hôn ước với mèo con đi” Diệp Hàn Ngự tưởng tượng đến cảnh Mạc Nghiên và Long Ngạo Thiên không còn quan hệ thì trên khuôn mặt ôn hoà nho nhã hiện lên nụ cười sung sướng.
—————————————————————————————————————————————————
“Chào chủ tịch Mạc, đây là túi xách của tiểu thư nhà ngài.” Một gã đàn ông mặc áo quần đen nhìn xung quanh rồi trộm đưa túi xách trong tay cho Mạc Vũ Hạo.
“Đã biết, cảm ơn cậu! Mà cậu có biện pháp gì để lấy được cuộn phim máy theo dõi không?”
“Không có cách nào cả, tôi chỉ có thể trộm mang túi xách này ra ngoài. Điện Phủ có hệ thống theo dõi nghiêm mật + bảo vệ an ninh chặt chẽ. Chỉ cần là túi xách hoặc di động đưa vào bên trong đều sẽ trực tiếp bị tiêu huỷ không để lại dấu vết để phòng ngừa vạn nhất tiết lộ quyền riêng tư của khách hàng.” Gã đàn ông bất đắc dĩ buông tay.
Lên xe rời khỏi Điện Phủ, đôi tay nhẹ run run click mở điện thoại của con gái, xác thật phát hiện giống như lời vợ yêu nói, lịch sử cuộc gọi khoảng 10 giờ có số điện thoại của Phương Thiến Tâm. Xem ra giờ chỉ có thể đợi bảo bối ổn định tinh thân lại rồi xác nhận. Đáng chết! Cho dù nhà mình là 1 trong 10 tập đoàn lớn nhưng nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, không có bất luận phương pháp nào để có thể thông qua quan hệ lấy được máy theo dõi Lục Tương trong Điện Phủ.
Mạc Vũ Hạo kéo thân hình mệt mỏi về nhà rồi ôm vợ yêu đang ngủ gật trên ghế sopha vào trong lòng ngực, môi mỏng không ngừng tự trách bên tai Mạnh Hinh:” Anh xin lỗi…… Anh xin lỗi….”
“Không có việ gì….Không có việc gì…..chồng yêu của em đã rất tuyệt.” Khi Mạc Vũ Hạo tới gần thì bà đã hết cơn buồn ngủ. Mạnh Hinh tựa vào trước ngực ông, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng ông. Bà chỉ cảm thấy trước ngực mình một mảnh ướt át, vạt áo bà bị nước mắt ông làm dính ướt. Bà cúi đầu hôn lên mái tóc ông, hốc mắt ướt át đỏ bừng nhing phương xa, đáy lòng đau đớn.
Mạc Vũ Hạo trở về phòng tắm rửa + tẩy sạch mệt mỏi trên người rồi đưa điện thoại của con gái cho Mạnh Hinh. Ông nhìn vợ yêu lướt xem nhật ký trò chuyện, đôi mắt bà hơi hơi rũ xuống, đáy lòng giống như có viên đá lớn đè nặng.
“Bảo bối….xác thật có gọi điện…nhưng anh vẫn cứ cảm thấy là do con bé đó làm…chúng ta không có bằng chứng…..”
Mạnh Hinh rơi từng giọt từng giọt nước mắt xuống màn hình điện thoại. Ánh mắt bà phẫn hận gắt gao nhìn chằm chằm tên Phương Thiến Tâm trong màn hình.
Mạc Vũ Hạo kéo thân hình nhỏ yếu của bà vào trong ngực mình rồi an ủi. Không khí trầm trọng bi thương lan ra thật lâu……..